Sáng hôm sau khi Mộ Diệp tỉnh đã là quá trưa.
Y có phần bất ngờ nhìn xung quanh, sau đó ngáp một cái rời giường.
Ở bên sân vườn, Phượng Dạ đang ôm một bát thóc cho gà ăn.
Thấy Mộ Diệp vừa đi tới, hắn mới đứng dậy nói : " Huynh có thấy mệt không? "
" Hả? " Mộ Diệp lúng túng nhìn hắn trả lời : " Không mệt, sao lại hỏi thế? ".
" Trong lúc ngủ, Thẩm Thất có qua châm cứu cho huynh, ông ấy vừa đi hái thuốc rồi, trước khi đi còn dặn ta trông huynh, huynh có khi đến chiều mới tỉnh, tỉnh rồi thì sẽ bị mệt ".
Phượng Dạ đặt bát thóc xuống, đàn gà xung quanh hắn ăn xong cũng tản đi.
Mộ Diệp thất thần, quả nhiên khi tỉnh dậy có hơi mệt.
Nhưng y chỉ nghĩ là vì bản thân lười biếng ngủ nhiều thôi.
" Vậy sao.
.
.
Vậy ông ấy có thể chữa khỏi cho ta sao? "
" Ừm ".
Phượng Dạ vừa nói xong liền đẩy Mộ Diệp lại phòng : " Ngoài này nắng lắm, huynh vào trong nghỉ đi ".
Mộ Diệp nghe theo Phượng Dạ ngoan ngoãn vào trong nhà.
Nhưng khi y vừa thấy Phượng Dạ lại tính đi, y liền khẩn trương nói : " Không phải nói trông ta à? Đệ lại định ra ngoài làm gì? "
Phượng Dạ quay lại nhìn Mộ Diệp, ánh mắt thoáng trầm tư.
Mộ Diệp cũng giật mình, vừa nhận ra bản thân có chút quá đáng rồi.
Vừa nãy Phượng Dạ cũng hỏi y có mệt hay không, y cũng nói không mệt rồi, bây giờ lại ép người ta ở lại trông coi mình làm gì? Cũng có phải trẻ con đâu.
.
.
" Lâu rồi mới trở lại đây, vậy nên định ra ngoài gặp bạn cũ thôi ".
Phượng Dạ quay người trở vào phòng, tiến lại gần Mộ Diệp : " Lúc trước bị mẫu hậu cấm không cho hồi cung, ta liền phát điên, sau đó nàng đẩy ta vào trong nhà Thẩm Thất, ông ấy vừa nuôi ta vừa chăm bệnh cho ta ".
Mộ Diệp gật đầu, ra chừng đã hiểu.
Nhưng ngay sau đó, y liền tò mò bạn cũ của Phượng Dạ.
" Mộ Diệp.
.
.
" Phượng Dạ bỗng nhiên lên tiếng, khiến cho Mộ Diệp thoát khỏi mạch suy nghĩ vu vơ của bản thân, quay qua nhìn hắn.
" Mộ Diệp, lại đây ".
" Sao? "
Phượng Dạ cười nhẹ, vươn hai tay tới, làm bộ dạng mong chờ được ôm : " Không phải muốn ta ở lại sao? Huynh cũng phải làm gì đó để ta ở lại chứ? "
Hai mắt Mộ Diệp đỏ bừng, cả người đều lúng túng : " Này, đây là nhà người ta đấy.
Nếu như đại phu bỗng nhiên trở về, ông ấy nhìn thấy thì không hay cho lắm đâu ".
" À.
.
.
" Phượng Dạ thu tay về, " Là Phượng Huyền thì được đúng không? "
" Sao? "
" Không có gì, ta bỗng nhiên nhớ lúc trước Phượng Huyền hắn nắm tay huynh trước mặt ta thôi, còn sau lưng ta làm chuyện gì, ta làm sao có thể biết? ".
" Cho nên —? " Mộ Diệp cất lời : " Đệ bỗng nhiên nhắc đến hắn làm gì? "
" Ta muốn nhắc, huynh cũng quản? ".
Mộ Diệp im lặng, Phượng Dạ cũng im lặng.
Ngay lúc Phượng Dạ chậc một tiếng, tự nhận thức được bản thân làm sai, hắn mới đứng dậy định ra ngoài đánh cho mình tỉnh táo.
Nhưng tay vừa chạm đến cửa đã có một bàn tay khác giữ lại.
Người kia tay rất nhỏ, lực cũng rất nhẹ, lời cũng thủ thỉ dường như chỉ muốn cho một mình nghe : " Đừng đi mà, là ta sai "
Phượng Dạ quay đầu, nhìn thấy Mộ Diệp đang cúi gầm mặt xuống, lí nhí nói : " Đệ đừng giận ".
Phượng Dạ cười thầm trong lòng, vươn tay tới nâng cầm Mộ Diệp lên, phát hiện gương mặt y hiện tại — vô cùng gượng gạo khó coi.
" Đây.
.
.
đây là lần đầu ta tự giác nhận lỗi " Mộ Diệp khẩn trương nói : " Vậy nên.
.
.
cảm giác có chút.
.
.
không vui cho lắm "
Phượng Dạ im lặng nhìn Mộ Diệp, bỗng nhiên lại rất muốn trêu chọc y.
Hắn thu tay lại, lướt qua Mộ Diệp, cứ vậy không nói mà trở về phòng.
Mộ Diệp theo như bình thường vẫn làm, thấy Phượng Dạ đi đâu liền lò dò đi theo đó.
Cho nên, khi y thấy Phượng Dạ vào phòng, y cũng vào phòng theo, lại không biết hắn cố tình lừa mình.
Vừa vào trong rồi, Phượng Dạ đã ngay lập tức đóng sầm cửa, chốt lại cài then.
Mộ Diệp giật mình, quay lại đã thấy Phượng Dạ đang cười nhìn mình, ánh mắt chợt trở nên mơ hồ khó tả.
" Hiện tại không có ai.
Dù cho Thẩm Thất ông ta có về thì cũng không ngay lập tức nhìn thấy đâu.
" Phượng Dạ vừa nói vừa tiến lại gần y : " Hơn nữa, ta cũng không yêu cầu gì quá đáng.
Chỉ mong huynh chủ động hôn ta một cái.
Thế nào? Rất bình thường thôi mà.
Ta không giống như một số kẻ làm trò đồi bại ban ngày đâu.
Nhưng mà nếu huynh đồng ý thì thử ban ngày một chút cũng không sao ".
" Phượng Dạ.
.
.
"
".
.
.
"
" Mở cửa, ta muốn ra ngoài ".
".
.
.
"
" Còn không mau mở ?! "
" Ôm thôi cũng được "
" Đừng nói là ôm, nắm tay cũng không được "
" Tại sao, đừng nói huynh là vì — " Lần này, Phượng Dạ chưa kịp nói, Mộ Diệp đã ngay lập tức bịt lại miệng hắn : " Đệ cũng tâm cơ quá đấy.
Giờ thì thích nghĩ sao thì nghĩ.
Hừ, tưởng ta là kẻ ngu? Đệ muốn ta cảm thấy tội lỗi sau đó tất cả đều nghe theo đệ sao? Mơ tưởng "
Phượng Dạ mỉm cười, bỗng nhiên lại dùng lưỡi liếm lấy tay Mộ Diệp đang bịt lại miệng hắn.
Mộ Diệp rùng mình thu tay về, oán giận nhìn Phượng Dạ.
" Thế nào? Nhưng ta là khó chịu thật đấy " Phượng Dạ cười khổ, " Bên ngoài kẻ nào cũng muốn bắt huynh đi mất khỏi ta.
Huynh nghĩ xem ai là kẻ chủ mưu? "
Mộ Diệp nhàn nhạt nói : " Ý đệ muốn nói là gì? "
" Nếu huynh đã hỏi như vậy — " Phượng Dạ đảo mắt nhìn sang chỗ khác, không dám trực tiếp nhìn vào mắt y : " Nếu ta nói ta muốn giết Phượng Huyền, huynh cảm thấy thế nào? ".
.