Phiên Ngoại : Thê lương không chỗ nói ( 1 )

Năm ta 5 tuổi

Phụ hoàng nói với mẫu hậu ông ấy sẵn sàng làm hôn quân chỉ để đổi một nụ cười của Hiền phi.

Mẫu hậu sau đó gào thét tức giận, bà mới bắt ta phải hơn Phượng Huyền.

Làm gì cũng phải hơn hắn, giỏi hơn hắn.

Mẫu hậu kể xấu hắn đủ điều, ta biết mẫu hậu kể quá sự thật rồi, nhưng ta vẫn không nhịn được ghét hắn.

.

Năm ta 11 tuổi — Lần đầu trốn cung chơi.

Ta thấy ngoài cung có một cái cây rất cao, hơn nữa còn đặc biệt lớn.

Khi ở trong cung, mẫu hậu không cho ta trèo cây, nhưng nhìn mấy tên thái giám kia vui vẻ trèo cây hái quả, ta đương nhiên rất ghen tị.

Ta cũng muốn được trèo cây!

Vậy nên, lần đầu trốn cung, ta quyết định trèo cây cao một chút.

Ầy, không quá khó.

Nhưng bỗng nhiên ta nghe phía dưới có tiếng động.

Ầy, mẫu hậu phát hiện nhanh vậy sao? Nhưng ta vừa chán ghét nhìn xuống — hình như không phải cung nhân.

Kia là một tiểu tử cũng chạc tuổi ta, bộ dạng lén lút như thế.

.

.

chắc lại trốn nhà rồi đây.

Sau đó, ta trêu chọc người kia một chút.

Hoá ra huynh ấy hơn ta hai tuổi, huynh ấy tên Mộ Diệp, huynh ấy không thích ăn kẹo, vậy nên lấy kẹo trong phủ của huynh ấy đưa hết cho ta.

Ta vốn muốn trêu ghẹo huynh ấy, nhưng sau đó lại thôi.

Trong mắt huynh ấy chính là dương quanh lấp lánh, thuần khiết như vậy, ta nào dám vấy bẩn huynh ấy?

Huynh ấy thật tốt, nhưng chính vì tốt như vậy nên không phải của ta.

.

Năm ta 13 tuổi.

Ta vậy mà biết đố kị rồi.

Ở trong cung, dù cho Phượng Huyền có được phụ hoàng yêu thích đến đâu, nhưng ta chưa từng đố kị với hắn, thậm chí có lúc còn muốn buông xuôi tất cả.

Nhưng ta vừa nghe thấy Mộ Diệp huynh ấy sắp thú thê, ta liền đố kị với thê tử tương lai của huynh ấy.

Hừ! Huynh ấy tốt như thế, ngay cả ta còn không dám chạm đến, vậy thì còn ai xứng nữa chứ?

Không được, ta nhịn không được rồi.

Cuối cùng ta thổ lộ với huynh ấy, ta nói ta thích huynh ấy, muốn huynh ấy gả cho ta.

Nhưng sau đó suy đi tính lại, gả cho ta thì thật thiệt thòi cho huynh ấy quá.

Hay là ta gả cho huynh ấy cũng được.

Ta nói mọi thứ tốt nhất ta đều cấp cho huynh ấy, không bao giờ tư tưởng đến ai khác ngoài huynh ấy, muốn bảo hộ huynh ấy cả đời an nhiên.

Sau đó, huynh ấy nói đợi huynh ấy, huynh ấy sẽ hỏi người nhà, nếu được chấp thuận, huynh ấy sẽ gả cho ta.

.

.

.

Trong chuyến nam tuần của phụ hoàng, ta nói với mẫu hậu ta thích huynh ấy.

Huynh ấy chính là nhị thiếu gia phủ thừa tướng đấy! Huynh ấy đặc biệt tốt, ta không thích Mộ tướng quân tí nào, nhưng vì huynh ấy ta có thể chịu được.

Ta cứ nghĩ mẫu hậu sẽ đồng ý với ta, nhưng ta quá ngây thơ rồi, mẫu hậu không những tức giận còn nhốt ta lại đánh đập ta.

Nói ta bất hiếu, nói ta không được thích huynh ấy.

Ta lần đầu tiên cãi lại mẫu hậu, ta nói mẫu hậu có thể giết ta, nhưng ta có chết cũng vẫn thích huynh ấy, là người của huynh ấy, không phải huynh ấy thì ta không đồng ý với ai cả.

Mẫu hậu liền không cho ta hồi cung nữa.

.

Năm ta 15 tuổi.

Ở biệt uyển, mẫu hậu không bạc đãi ta.

Nhưng ta nhận ra bất cứ thứ gì cũng không ngọt bằng kẹo của huynh ấy.

.

.

.

Năm ta 18 tuổi.

Mẫu hậu bỗng nhiên gấp gáp muốn cho ta hồi cung.

Thật tốt, cuối cùng ta cũng có thể gặp lại huynh ấy rồi.

Nhưng đến nơi, cả kinh thành đều dán giấy hỉ, huynh ấy vui mừng mặc giá y.

Tân nương là huynh ấy, nhưng tân lang không phải ta.

Vốn muốn vấn tội huynh ấy, vì sao không thể thực hiện lại dám hứa hẹn với ta? Nhưng huynh ấy nhìn ta rồi hỏi ta là ai.

.

.

.

Năm ta 20 tuổi.

Phượng Huyền đăng cơ.

Hắn bắt đầu nạp hậu cung rồi, hắn không để ý đến huynh ấy, lãnh đạm với huynh ấy, lại còn cùng mẫu hậu chèn ép huynh ấy.

Ha ha, càng tốt.

Cứ thế đi, huynh ấy sẽ càng ghét hắn hơn.

Nếu ghét hắn rồi, huynh ấy sẽ lại thích ta.

.

Năm ta 22 tuổi.

Mẫu hậu nói nếu như đoạt được hoàng vị từ tay Phượng Huyền, vậy có nghĩa là sẽ có được huynh ấy.

Nhưng ta biết, trong tâm ta luôn không tin.

Huynh ấy yêu.

.

.

hắn đến như vậy, sao có thể chấp nhận ta.

.

Năm ta 23 tuổi

Tuyết Linh Chi xuất hiện không ngờ lại khiến cẩu hoàng đế si mê đến vậy.

Nhưng hắn cũng thật ngốc, nàng là người mà ta tùy tiện chọn để giết chết mạng chó của hắn.

Chỉ cần hắn biết mất, huynh ấy sẽ không cần phải buồn nữa.

.

Sinh thần năm ta 25 tuổi.

Mẫu hậu mất rồi, trước khi chết còn ép ta phải giành bằng được hoàng vị.

Ta không thích cái đấy.

Nhưng thấy nét mặt buồn bã của huynh ấy, ta liền biết ta phải giết hắn.

Chỉ cần hắn còn sống, huynh ấy sẽ không vui.

.

Tuyết Linh Chi cuối cùng cũng động thủ rồi.

Quả nhiên trái tim nàng ta là làm bằng sắt, nàng ta hạ thủ bất lưu tình, lại còn lớn tiếng chửi mắng cẩu hoàng đế.

Nhưng khi lưỡi kiếm của nàng đâm về phía hắn, huynh ấy lại chắn cho hắn một kiếm.

Huynh ấy vốn yếu nhược, cứ thế mà ngã xuống trước mắt ta.

Huynh ấy vì hắn mà chết, mặc dù hắn lãnh đạm với huynh ấy đến như thế.

Tại sao vậy.

.

.

Vì cái gì mà huynh ấy lại yêu hắn nhiều đến như vậy? Vì cái gì mà suốt bao năm qua, đến một cái liếc mắt huynh ấy cũng lười cho ta?

Rõ ràng.

.

.

huynh ấy thích ta trước, ta cũng tìm thấy huynh ấy trước.

Sinh thần năm Phượng Dạ 25 tuổi — cách đó một ngày.

Kinh thành đón ba tang sự.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play