Du Ánh Tuyết siết chặt chăn.

Mắt Kiều Phong Khang tối lại, anh chồm người tới, kéo chăn ra.

Du Ánh Tuyết thở hổn hển, định rúc vào góc khuất nhưng lại bị anh bế lên.

Cô chống cự, đấm lên người anh.

Kiều Phong Khang mặc cho cô đánh, chỉ cần cô có thể giải tỏa thì muốn sao cũng được.

Anh đặt cô ngồi lên đùi mình rồi cởi hết quần áo cô ra.

Du Ánh Tuyết sợ đến mức run cầm cập.

Mãi đến khi nước mắt cô sắp rơi xuống.

“Mai không cần phải đi học nữa, cứ đây dưỡng thương đi.”

Anh mở miệng.

“...” Du Ánh Tuyết không trả lời.

Cô sợ rằng khi vừa lên tiếng, giọng nói khàn khàn sẽ tiết lộ tâm trạng của cô.

Kiều Phong Khang nặng nề nhìn cô rồi đặt cô lên giường.

“Em không cần quan tâm đến bên bệnh viện nữa, tôi sẽ bảo người chăm sóc mẹ em thật tốt.”

“…” Rồi lại khiến cô tổn thương à? Cô muốn đánh trả nhưng không có sức, chỉ có thể quay đi, đưa lưng về phía anh.

Kiều Phong Khang nhìn bóng lưng căng cứng kia, cuối cùng không nói gì nữa.

Anh đứng thẳng dậy, nặng nề bước một bước ra ngoài.

Nhưng lại nghĩ đến chuyện gì nên quay đầu nhìn cô.

Anh mấp máy đôi môi mỏng:

“Tôi và người phụ nữ đó không như em nghĩ.

Tôi không hứng thú với những người khác.”

Đây là lời giải thích duy nhất.

Thậm chí không hề có những câu thừa thãi ở trong chăn, Du Ánh Tuyết giật mình.

Cách một tiếng, cánh cửa bị đóng lại, tiếng bước chân của Kiều Phong Khang dần dần biến mất ở ngoài cửa.

Cô tỉnh lại, trồi ra khỏi chăn bông, ngẩn người nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc lâu.

Vừa rồi, những lời cuối cùng của anh có nghĩa là… không có chuyện gì xảy ra giữa anh và người phụ nữ đó? Du Ánh Tuyết lại nằm xuống.

Mắt cô chớp rồi lại chớp.

Là thật sao? Cảm xúc dâng trào dữ dội trong lồng ngực, không thể giải thích được, lúc này rốt cuộc cũng hơi bình tĩnh lại.

Lời giải thích của anh rất đơn giản, tuy nhiên nó có vẻ rất thực tế.

Ngay cả khi có một đám dấu son môi mập mờ bị in trên áo sơ mi của anh.

Du Ánh Tuyết nghĩ, nếu một người đàn ông như Kiều Phong Khang thực sự đã làm điều gì đó, anh sẽ không bao giờ phủ nhận nó.

Giống như… chuyện mẹ cô bị thương.

Anh thừa nhận một cách phũ phàng và dứt khoát như vậy.

Đôi mắt Du Ánh Tuyết tối sầm lại, cô thu mình vào trong chăn bông.

Khi đó, cô hy vọng anh sẽ không thừa nhận, dù chỉ là giả dối… Cô có thể dùng nó để lừa dối chính mình.

Ngày hôm sau.

Khi tỉnh dậy, cơ thể cô vẫn còn đau đớn.

Hôm qua, anh thực sự quá mức thô bạo, cô bị xé rách đến chảy máu, đến nỗi hiện tại mỗi lần cử động đều vô cùng đau nhức.

Du Ánh Tuyết miễn cưỡng đứng dậy, thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Nhìn quanh một vòng, cô không nhìn thấy Kiều Phong Khang đâu.”

Cậu chủ đã đi đến công ty rồi” Di Lý mỉm cười, bưng bữa sáng của cô đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play