nhưng hai người đều im lặng, dường như cả thế giới đã trở nên yên tĩnh.
Thấy bọn họ ra ngoài, Nghiêm Danh Sơn lập tức kéo cửa ở ghế sau ra.
Thấy dáng vẻ này của hai người và bầu không khí nặng nề kia, Nghiêm Danh Sơn cũng đoán được là đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta nín thở, không dám hỏi nhiều.
Kiều Phong Khang bế Du Ánh Tuyết lên xe.
Ngay cả khi ngồi trong xe, anh vẫn không buông tay, ôm cô vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cô với vẻ thương tiếc, chậm rãi nhắm mắt lại.
Du Ánh Tuyết co rúm người trong lòng anh, không biết là đã ngủ thiếp đi hay ngất xỉu vì đau đớn, vẫn không có phản ứng gì khác suốt cả chặng đường.
Xe của Nghiêm Danh Sơn chạy khá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến biệt thự.
Kiều Phong Khang dặn anh ta đi mua thuốc rồi bế Du Ánh Tuyết vào.
Trong ánh sáng loang lổ, Kiều Phong Khang cúi đầu nhìn cô, cô vẫn im lặng nhắm mắt.
“Cậu chủ, cô Ánh Tuyết cũng về đấy ạ?” Người giúp việc ra chào hỏi.
Kiều Phong Khang chỉ nhướng mày chứ không trả lời, im lặng bế Du Ánh Tuyết lên tầng.
Trong phòng ngủ của Du Ánh Tuyết, Kiều Phong Khang kéo áo khoác của mình ra, cẩn thận đặt cô lên giường rồi đắp chăn cho cô.
Dường như cô đã ngủ say.
Anh ngồi yên bên giường, cúi đầu nhìn cô chăm chú rồi quay người bước vào phòng tắm.
Đến khi có nước nóng, Nghiêm Danh Sơn cũng đã quay về, bảo người giúp việc mang thuốc lên.
Kiều Phong Khang cẩn thận vén chăn, đẩy váy cô lên.
Du Ánh Tuyết không giả vờ được nữa.
Cô co rúm người, ôm chăn bò dậy, tựa nửa người vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt cảnh giác và sợ hãi.
Ánh mắt đó như thể anh chính là kẻ ác có tội tày trời.
Mà anh đúng là như thế! “Lại đây.”
Kiều Phong Khang mở miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT