Du Ánh Tuyết cẩn thận ngồi vào bàn ăn, | bắt đầu dùng bữa.
Nhìn thấy bộ dạng khác lạ của cô, dì Lý lo lắng hỏi:
“Có phải khó chịu ở đâu không?LÀ... không, không có” Du Ánh Tuyết vội phủ nhận, cô cố gắng thả lỏng cơ thể.”
Nếu Cô cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, cứ nói với dì Lý nhé.
Sáng nay khi cậu chủ rời đi, cậu ấy năm lần bảy.
lượt dặn dò rằng hôm nay cô không thể đi đâu được.
Cô nhất định phải ở nhà nghỉ ngơiDu Ánh Tuyết lắc đầu:
“Không được, tôi còn có việc khác.”
“Có chuyện gì cũng chỉ có thể đi vào ngày khác thôi, cậu chủ đã cho người trông coi ở cửa, sợ rằng hôm nay cô sẽ không đi đâu được.”
Dì Lý hất hàm về phía cửa nói.
Du Ánh Tuyết nhìn sang, quả nhiên, Kiều Phong Khang đã phái một vài người đứng ngoài cửa.
Đôi mày mỏng của cô khẽ cau lại.
Anh tính giam lỏng cô sao? Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại ở nhà đổ chuông.
Người giúp việc nghe điện thoại, quay người lại nói:
“Cô Ánh Tuyết, là cuộc gọi của cậu chủ”.
Du Ánh Tuyết suy nghĩ một chút, bỏ đồ ăn xuống rồi bước tới nhận điện thoại.
“Còn đau không?” Cô vừa mới nhận điện thoại từ tay người giúp việc thì giọng nói của anh đã vang lên từ đầu dây bên kia.
Giọng nói trầm ấm xen lẫn sự quan tâm nồng đậm, Du Ánh Tuyết ngẩn ngơ cả người.
Ban đầu trong lòng chứa đầy oán giận, thậm chí cô còn muốn chất vấn anh về việc anh dám giam lỏng cô ở trong nhà.
Thế mà chỉ với ba tiếng nói từ của anh, không thể giải thích được, nó đã dập tắt sự kiêu ngạo trong lòng cô ngay lập tức.
“Ừ, đau” Cô bổ sung thêm một câu:
“Rất đau” Chỉ để buộc tội anh về hành vi tàn bạo của anh đêm qua, khiến cho anh cảm thấy áy náy hơn.
Kiều Phong Khang thực sự trầm mặc một lúc.
“Vậy thì đừng đi đâu, cứ ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi.
Ở bệnh viện có y tá chăm sóc nên không cần lo lắng gì cả.
Tôi đã nói với mẹ của em là bây giờ em đang ở trường học” Du Ánh Tuyết cắn môi:
“À”
“...” Hai người nhất thời không có chuyện gì để nói, chỉ có thể nghe thấy hơi thở của nhau chảy vòng quanh.
trong tai nghe.
Bầu không khí trở nên xấu hổ không thể giải thích được.
Du Ánh Tuyết bắt đầu không thể chịu nổi bầu không khí như này, dẫn đầu nói:
“Nếu không còn chuyện gì, vậy cháu cúp máy trước” Kiều Phong Khang phát ra một tiếng ừm từ xoang mũi.
Khi cô thực sự muốn tắt cuộc trò chuyện, Kiều Phong Khang lại lên tiếng ngăn cô lại.
“Ánh Tuyết”
“...” Cô ngừng động tác ngắt đầu dây:
“Chuyện gì?”
“Tối hôm qua… lẽ ra tôi không nên đối xử với em như vậy? Đây là một lời xin lỗi sao?
Nói cho cùng, Kiều Phong Khang là một người không bao giờ biết nói “Tôi xin lỗi” với người khác.
Du Ánh Tuyết cũng không muốn làm cho anh cảm thấy dễ chịu hơn, hiện tại cô còn đang đau muốn chết đây.
Cô cố ý nói:
“Không có chuyện gì.
Chẳng qua chú chỉ muốn cháu hận.
chú.
Tối hôm qua chú làm như vậy, mục đích của chú đã đạt được rồi đó.”
Hận? Chết tiệt! Những lời anh nói đêm qua chẳng qua là lúc tức giận thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT