*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô ta từ trên màn hình chính của điện thoại, đã nhìn thấy được vài chữ ngắn gọn ở đầu dòng tin nhắn.
Nhịp tim đập nhanh, không có do dự, bấm mở tin nhắn ra.
Nội dung của tin nhắn, đập vào trong mắt cô ta: Quốc Thiên: Tôi có thai rồi, đứa con của anh.
Tôi đoán không ra khi nhìn thấy câu nói này, anh sẽ là tâm trạng gì, nhưng mà, tôi không có lừa anh. Tôi hi vọng đứa con của tôi sẽ có người cha, sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, nên tôi suy đi nghĩ lại, lựa chọn nói sự thật với anh.
Với lại, tôi muốn cùng anh đem chuyện quá khứ giữa chúng ta thích rõ ràng. Đứa con lần trước, tôi và anh yêu thương như nhau, với lại, tình yêu của tôi đối với nó, chỉ sẽ càng sâu hơn so với anh đối với nó, càng nồng nàn.
Nó đi rồi, không phải tôi có ý, là trong một sự ngoài ý muốn nó lựa chọn rời tôi mà đi. Tôi không có bảo vệ tốt cho nó, cũng là tôi từng sai lâm quá, nên thượng đế lựa chọn dùng phương pháp này để trừng phạt tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng tất cả đau khổ và giày vò.
Nhưng mà, hi vọng anh đừng hiểu lầm tôi nữa.
Nếu như có thể, cũng hi vọng anh có thể lại cho tôi và đứa con một cơ hội.
Tôi sẽ ở sân bay chờ anh.
Luôn đợi chờ…
Không có ghi người gửi ở cuối dòng, nhưng mà, Hoàng Thiên Nhi cũng nhìn được ra, tin nhắn này được gửi đến từ ai.
Trái tim, liền đập loạn xạ.
Trong loa, bắt đầu hối thúc lên máy bay. Giọng nói dịu dàng, từng chút từng chút căng kéo thần kinh của cô ta.
Cô ta rất muốn xóa đi tin nhắn này, nhưng mà, Kiều Quốc Thiên trở về rồi: “Đi thôi, chúng ta nên lên máy bay rồi” Anh ta vừa nói, xách máy tính lên.
“0, được” Hoàng Thiên Nhi đứng dậy, thân hình vấp cái, đụng thật mạnh vào trên chân ghế phía trước.
Cà phê trên bàn đổ ra, nước thì vừa đúng thế kia, toàn bộ đổ hết trên điện thaai. Màn hình điện thoại đầy nước, mặt có lỗi: “Xin lỗi, do em quá hậu đậu rồi” Kiều Quốc Thiên cầm điện thoại nhìn: “Thôi, hư rồi thì hư rồi thôi, đi về đổi một cái là được. Còn cô, không sao chứ?” Vừa rồi đúng thật đụng không hề nhẹ.
“Em không sao.” Hoàng Thiên Nhi mỉm cười, lắc đầu: “Chỉ cần anh không giận em, em chuyện gì cũng không có sao” Kiều Quốc Thiên nắm lấy tay cô ta: “Lên máy bay thôi.” Lần này đi, với người phụ nữ đó, bèn sẽ không còn bất kì liên hệ nào nữa rồi.
Từ nay…
Họ, cầu là cầu, đường là đường.
Sau này, trong đời sống của anh ta, người phụ nữ sẽ tồn tại, chỉ có Hoàng Thiên Nhi rồi…
Cho dù không có tình yêu, nhưng mà, cô gái này làm người vợ, sẽ không là lựa chọn sai lầm.
Cô ta biết, điện thoại của cô ta, sẽ không còn reo lên nữa…
Cuối cùng, người đó, vẫn là hoàn toàn từ trong sinh mạng của cô ta…rời khỏi rỉ Dù cho là cô ta có đứa bé rồi, cô ta cũng không có năm bắt lại được người đàn ông này.
Đi ra sân bay, ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm, tay đặt lên trên bụng vẫn còn bằng phẳng.
Không sao cả, bảo bảo, dù cho là cuộc sống sau này chỉ có mẹ thôi, mẹ cũng sẽ để con sống thật tốt…
Cô ta nhìn bầu trời đêm, hướng máy bay biến mất, mỉm cười. Khóe mắt, cười ra nước mắt.
The End