Bị Liên bang truy đuổi phải chạy khắp các tinh cầu, đợi tới khi thoát khỏi truy đuổi thì đã là vài ngày sau. Những kiến trúc kim loại nguy nga, xe bay đầy đường cùng những phi thuyền trôi nổi trên không trung khiến Diêm Tử Ký dần hiểu ra tình cảnh của mình lúc này.
Diêm Tử Ký ngồi trong khu dân cư đổ nát, tối tăm im lìm, anh chật vật thở hổn hển. Tư Dao ngồi xổm bên cạnh anh, đôi mắt đỏ tươi mở lớn, ngoan ngoãn nghe lời ngồi đó nhìn anh.
Diêm Tử Ký đỡ trán thở dài, nơi đây là tinh cầu Blue Sonor, cô gái giống y như vợ anh đang ngồi trước mắt chính là Tư Dao trước khi xuyên tới Trái Đất. Sau khi làm rõ chuyện này, Diêm Tử Ký rất muốn mắng một câu, chơi bố đấy à!
“Tôi phải về Trái Đất.” Diêm Tử Ký gắt gỏng vò đầu bứt tai nói. A Dao và Tinh Tinh của anh đều đang đợi anh về, anh phải về nhà, anh phải chăm sóc cô vợ ngốc nghếch của anh.
“Vậy cô ấy thì sao?” Cầu Cầu ‘xùy’ một tiếng đầy khinh thường, nói: “Cô ấy chính là Tư Dao, nếu cô ấy bị Liên bang bắt đi thiêu hủy thì sợ là Tư Dao ở Trái Đất cũng sẽ biến mất.”
“Câm miệng!” Diêm Tử Ký nhíu mày quát.
“Anh cảm thấy tôi muốn trói buộc với anh lắm sao!” Cầu Cầu nổi trận lôi đình. Ngày hôm đó nó dẫn đội viên của đội đặc chiến Báo Đốm rời khỏi chiến trường, nhưng vì lo lắng cho Tư Dao nên quay lại đi tìm, kết quả là nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm lúc đó.
Nó không kịp nghĩ ngợi gì liền vọt qua, ngưng tụ toàn bộ năng lượng làm ra lồng phòng hộ, nhưng cơn nổ mạnh đã làm nát lồng phòng hộ, khi nó tỉnh lại lần nữa thì đã tới đây rồi, cơ thể bị hủy, còn bị ép phải ràng buộc với Diêm Tử Ký.
“Đừng có phí lời nữa.” Diêm Tử Ký nhắm mắt lại tạm nghỉ ngơi: “Bây giờ phải làm sao?”
“Liên bang đang lùng bắt Tư Dao khắp mọi tinh cầu, anh phải dẫn cô ấy rời khỏi tinh cầu Blue Sonor.” Mặc dù không muốn để ý tới Diêm Tử Ký, nhưng giờ họ đã ngồi chung trên một chiếc thuyền, Cầu Cầu chỉ có thể giúp anh bày mưu tính kế.
Diêm Tử Ký mở mắt nhìn Tư Dao, Tư Dao đang nghiêng đầu, mềm mại gọi “Tử Ký.”
Diêm Tử Ký thoáng sững sờ, sau đó liền lắc đầu thật mạnh, xua tan cảm giác rung động đó đi, thầm nhủ trong lòng rằng đây không phải vợ anh: “Đừng gọi tôi là Tử Ký.” Diêm Tử Ký quay mặt tránh khỏi đôi mắt kia: “Gọi tôi là Diêm Tử Ký hoặc là Lão Diêm đi.”
Đôi đồng tử đỏ tươi của Tư Dao hiện lên vẻ hoang mang, số liệu trong đầu nhanh chóng thay đổi, gọi: “Lão Diêm.”
Diêm Tử Ký: “...” Cảm giác quen thuộc kỳ quái này là thế khỉ nào!
“Muốn thoát khỏi tinh cầu Blue Sonor, điều kiện tiên quyết là phải có hai chiếc phi thuyền.” Cầu Cầu lầm bầm tính toán: “Tôi hack vào hệ thống của Liên bang, tới đêm hai người chúng ta sẽ trộm hai chiếc phi thuyền đi.”
“Cậu có thể nắm chắc không?” Diêm Tử Ký hoài nghi không biết liệu Cầu Cầu có đáng tin không.
“Tôi là thể số liệu siêu trí tuệ đấy.” Cầu Cầu bực bội giậm chân nói: “Nghiền áp đầu não Liên bang cũng không thành vấn đề gì.”
“Nhưng A Dao kể với tôi, khoảng thời gian trước cậu yêu đương trên mạng bị lừa.” Diêm Tử Ký độc mồm độc miệng nói: “Em gái mềm mại biến thành đàn ông cơ bắp, cảm giác đó chua xót làm sao.”
Cầu Cầu: “...” Diêm Tử Ký, tôi phải giết chết anh!
Nói tới nói lui, quậy thì quậy, nhưng hai người vẫn phải phối hợp cùng tác chiến. Cầu Cầu hack vào hệ thống Liên bang, lồng phòng hộ bị phá giải tạm thời, Diêm Tử Ký và Cầu Cầu dắt theo Tư Dao nhân cơ hội chạy trốn.
Trước khi kết hôn với Tư Dao, cuộc sống mà Diêm Tử Ký tưởng tượng ra là huấn luyện, diễn tập, làm nhiệm vụ. Sau khi kết hôn với người vợ ngoài hành tinh Tư Dao, có bố vợ lăn lộn trong giới xã hội đen, sau đó còn xuyên không tới tinh cầu quỷ quái này nữa.
Diêm Tử Ký đã bị hành đến thảm thoát khỏi tinh cầu Blue Sonor, ngồi trên phi thuyền phiêu đãng trong dải ngân hà, thời gian trốn truy sát mấy tháng trôi qua trong chớp mắt, Diêm Tử Ký dần quen với cuộc sống này.
Phiêu du trong dải ngân hà như bông lục bình trôi sông, chăm sóc Tư Dao, học lái phi thuyền với Cầu Cầu, nghiên cứu cách sử dụng các loại vũ khí, chiến hạm.
Phi thuyền bay qua khỏi Tinh hải, nhìn những mảnh vỡ trôi nổi trong Tinh hải, Diêm Tử Ký nghĩ tới bầy đom đóm sau núi ở căn cứ, lúc đó Tư Dao nói chúng rất giống Tinh hải, bây giờ tận mắt nhìn thấy, quả thật rất đẹp.
“Lão Diêm.” Tư Dao chạy tới đưa dịch dinh dưỡng cho Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký cười cười xoa đầu cô, nói: “A Dao thật ngoan.”
Diêm Tử Ký một hơi uống hết dịch dinh dưỡng, mặc dù đã uống mấy tháng rồi nhưng vẫn cảm thấy rất khó uống, anh rất nhớ tủ lạnh trong nhà ở Trái Đất, còn cả đậu hũ non trong nhà ăn ở căn cứ nữa.
Tư Dao lặng lẽ dựa sát vào Diêm Tử Ký, ngoan ngoãn dựa vào cánh tay anh. Diêm Tử Ký cảm nhận được nhiệt độ của Tư Dao, anh dịu dàng nắm bả vai cô, nói: “Nhiệt độ cơ thể thấp quá.”
“Người nửa người nửa máy đều thế cả.” Cầu Cầu xen mồm giải thích.
“Cũng khó trách em thích thay đổi nhiệt độ.” Diêm Tử Ký thấp giọng nói. Tư Dao khó hiểu nhìn Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký vỗ đầu cô: “Ở Trái Đất, đó là chuyện của tương lai.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Tinh cầu Tạp Mỗ.” Cầu Cầu nhắc nhở Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký ngước đầu lên nhìn, sau đó liền nhìn thấy tinh cầu màu xanh lam huỳnh quang: “Đó là tinh cầu Tạp Mỗ, có cần dừng lại để tiếp tế không?”
Tư Dao đã từng nói, tinh cầu Tạp Mỗ có hoa anh đào nở rộ, là loài hoa mà cô thích nhất. Diêm Tử Ký trầm ngâm mất một thoáng rồi khẽ gật đầu nói: “Dừng lại đi.”
Phi thuyền đáp xuống tinh cầu Tạp Mỗ, vừa xuống phi thuyền đã nhìn thấy hoa anh đào đang nở rộ khắp nơi, cánh hoa hồng nhạt bay trong gió, quanh quẩn trong ánh sáng xanh, vừa mộng ảo lại vừa lãng mạn.
Diêm Tử Ký kẹp một bông hoa cài lên tóc Tư Dao, Tư Dao ngây thơ vuốt vành tai, từ từ cười rộ lên: “Cảm ơn Lão Diêm.”
“Phía trước chính là phố giao dịch, chúng ta đi xem thử đi.” Cầu Cầu phấn khởi nói.
“Hình như cậu rất quen thuộc với nơi này thì phải, từng đến rồi sao?” vẻ mặt Diêm Tử Ký lộ ra nét nghi hoặc hỏi Cầu Cầu.
Cầu Cầu dùng giọng mũi rầm rì: “Từng đọc qua số liệu thôi.” Lúc đó nó còn chưa được biên soạn ra, chuyện quen thuộc với tinh cầu Tạp Mỗ đều là do sau này đọc được từ kho số liệu của Tư Dao.
Không tiếp tục truy hỏi nữa, Diêm Tử Ký nắm tay Tư Dao đi về phố giao dịch. Tinh cầu Tạp Mỗ xinh đẹp lãng mạn, không có chiến tranh giết chóc, Dù có là những người cùng hung cực ác thì đi tới nơi này cũng đều sẽ thu hồi vũ khí, như đang muốn gìn giữ sự ấm áp ở đây.
Phố giao dịch pha trộn bao loại người, có lính đánh thuê của Tinh Hà, có hải tặc Tinh Hà, cũng có dân thường, họ buôn bán những món hàng kỳ lạ, hiếm thấy ở đây, không lấy tinh tệ mà chỉ cần lấy vật đổi vật.
Diêm Tử Ký và Tư Dao cùng nhau đi trên đường, nhìn những quầy hàng hai bên đường, anh cảm thấy mình như được mở rộng tầm mắt, chợ bán đồ cũ ở Trái Đất và chợ bán đồ cũ ở Tinh Hà khác nhau một trời một vực.
“Đừng gây chuyện thị phi nha, ở đầy tiềm ẩn không biết bao nhiêu nhân tài khó lường đâu.” Cầu Cầu không yên tâm dặn dò: “Anh có chết cũng không sao, nhưng giờ hai chúng ta đã bị cưỡng ép trói buộc với nhau, anh đừng có làm liên lụy tới tôi.”
Diêm Tử Ký không để ý tới Cầu Cầu đang la lối om sòm, anh đánh giá những món đồ trên quầy hàng, tầm mắt anh đột nhiên bị một chiếc nhẫn thu hút. Diêm Tử Ký tới gần, ngồi chồm hổm xuống, cầm chiếc nhẫn đó lên đánh giá: ‘Cái này trông quen quen.’
“Là không gian khí cụ đấy, mặc dù diện tích nhỏ nhưng cũng là vật hiếm có.” Người bày sạp hàng ngoáy mũi, lười biếng nói.
Không gian khí cụ? Diêm Tử Ký đột nhiên nhớ ra, không phải trên Trái Đất Tư Dao cũng đeo một chiếc giống như vậy sao? Diêm Tử Ký liếc mắt nhìn ngón tay Tư Dao, nhìn người bán hàng hỏi: “Bán thế nào?”
“Người mới tới hả?” Người bán hàng đánh giá Diêm Tử Ký, cười đáp: “Có hiểu quy tắc ở đây không? Vật đổi vật.”
Diêm Tử Ký nghĩ ngợi thật lâu rồi liền lấy từ trong túi ra một mảnh thiên thạch đưa cho người bán hàng: “Đủ không?” Đây là thứ anh nhặt được trong khi đang trôi nổi trong Tinh Hà, gặp phải một hằng tinh nổ mạnh vào hai tháng trước, Cầu Cầu nói nó rất quý giá.
Nhìn thấy mảnh thiên thạch mà Diêm Tử Ký lấy ra, người bán hàng mang dáng vẻ lười nhác kia lập tức sặc nước, ông ta kinh ngạc trợn tròn mắt, tầm mắt dán chặt vào miếng thiên thạch đó: “Là đá năng lượng đấy anh trai, anh lấy thứ này từ đâu vậy!”
“Diêm Tử Ký!” Cầu Cầu rống giận: “Anh lại dám dùng đá năng lượng của tôi đổ thứ đồ chơi rách nát này à!”
Diêm Tử Ký ném đá năng lượng cho người bán hàng, sau đó lại cầm thêm một vài thứ khác trên sạp rồi hỏi: “Đủ chứ?”
“Đủ chứ đủ chứ.” người bán hàng cầm đá năng lượng, mặt mày hớn hở nói: “Anh trai, anh cứ tùy ý lấy đi.”
“Diêm Tử Ký, đá năng lượng có thể cứu mạng được đấy, vậy mà anh lại dùng nó để đổi thứ rác rưởi này.” Cầu Cầu nổi trận lôi đình.
Diêm Tử Ký liếc mắt làm ngơ với cơn giận của Cầu Cầu, anh nói: “Trong phi thuyền còn chất đầy cả đống, huống chi đây đều là do tôi nhặt, dùng một mảnh thì đã làm sao?”
“Chúng ta cần chiến hạm, mà chiến hạm thì phải có đá năng lượng bổ sung năng lượng, đối mặt với sự truy bắt của Liên bang, những viên đá năng lượng này đều là tính mạng của chúng ta.” Cầu Cầu tức giận mắng Diêm Tử Ký là tên phá của.
Diêm Tử Ký đeo nhẫn không gian vào cho Tư Dao, anh xoa đầu cô, dỗ dành: “Rất quan trọng đấy, đừng làm mất nhé.” Thấy Tư Dao gật đầu, Diêm Tử Ký mới nói tiếp: “Tôi biết rồi, sẽ không dùng lung tung đâu.”
Lại vòng vo trên đường hai vòng, khi cảm thấy không còn gì muốn mua nữa, Diêm Tử Ký liền dắt Tư Dao đi, thảnh thơi rời khỏi phố giao dịch dưới những ánh mắt như nhìn thổ hào của những người xung quanh.
Trở về nơi đỗ phi thuyền, Diêm Tử Ký vừa định đi vào thì bỗng dưng cảm thấy trời đất quay cuồng, anh lảo đảo vịn vào cửa kim loại, Diêm Tử Ký lắc đầu muốn xua tan cảm giác choáng váng này đi.
Diêm Tử Ký cố nhịn xuống cảm giác choáng váng khó chịu, bước vào trong phi thuyền, anh ôm cô, dịu dàng an ủi: “Anh không sao.” An ủi xong rồi, Diêm Tử Ký liền đưa máy tính cho cô, nói: “Chữ Hán mà anh dạy em đều đã học được rồi chứ?”
Tư Dao chu miệng lắc đầu, Diêm Tử Ký nhéo mặt cô, nói: “Vậy thì đi học nhanh đi.”
Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký, sau khi xác định anh thật sự không sao mới cầm máy tính trí năng rời đi. Đợi sau khi cô đi rồi, Diêm Tử Ký mới xoa mi tâm hỏi Cầu Cầu: “Tôi làm sao vậy?”
“Năng lượng không đủ.” Cầu Cầu còn đang giận dỗi Diêm Tử Ký, tức giận thở hồng hộc, không muốn giải thích nhiều.
“Năng lượng không đủ?” Diêm Tử Ký ngồi bật dậy, đôi mắt nguy hiểm nheo lại: “Ý là sao?”
Như cảm giác được mùi nguy hiểm từ Diêm Tử Ký, Cầu Cầu lập tức giật mình một cái, sau đó liền ngượng ngùng nói: “Thì là năng lượng sắp cạn kiệt rồi, cần phải nhanh chóng bổ sung cho đủ.”
Vẻ mặt Diêm Tử Ký thâm sâu khó lường nhìn hai tay mình: “Cậu đang nói tôi không phải là con người, tôi cũng giống A Dao à?”
“Hai người sao có thể so với nhau được.” Cầu Cầu cười giễu cợt đáp: “Cô ấy là loại hình chiến đấu nửa người nửa máy, còn anh là robot dùng trong sinh hoạt, dựa theo cách nói của người Trái Đất thì anh chính là vú em, cô ấy đánh chính, anh làm phụ trợ.”
“Nhưng tôi vẫn cần phải ăn uống mà.” Diêm Tử Ký sầm mặt xuống, lạnh giọng nói.
“Hàng nhái cao cấp của con người, có thiết kế hệ thống ăn uống.” Cầu Cầu vui vẻ cười nhạo anh.
Ánh mắt Diêm Tử Ký tăm tối, khí thế khủng bố: “Cậu không nói với tôi.”
Tiếng cười nhạo khằng khặc của Cầu Cầu lập tức khựng lại, ban đầu nó thật sự ôm ý muốn báo thù, cố ý giấu chuyện này không báo, nhưng sau đó thì lại dần quên mất. Nếu nó nói nó không cố ý thì Diêm Tử Ký có tin không?
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào!” Diêm Tử Ký nổi khùng lên, anh đen mặt vung tay đập lên bàn.
Cầu Cầu bị dọa sợ run như cầy sấy, vội vàng khai báo hết mọi chuyện: “Anh chính là máy móc phụ trợ sinh hoạt trong phòng thực nghiệm, dựa theo ghi chép trong sách ở Trái Đất, anh có thể là linh hồn bị nhốt vào bên trong người máy.”
“Vì vậy anh là linh hồn xuyên không, thân thể ở Trái Đất của anh có thể đã bị nổ tan rồi, cả đời này đều không thể quay về được nữa.”
“Chuyện quan trọng như thế mà cậu dám giấu tôi.”
Cầu Cầu bị sự khủng bố của Diêm Tử Ký dọa hết hồn, run rẩy muốn khóc, nói: “Tôi không cố ý đâu, tôi thật sự quên mất mà.”
“Cậu...” Diêm Tử Ký kích động đứng lên, nhưng đầu óc choáng váng lại khiến anh phải ngã ngồi xuống.
Cầu Cầu lau nước mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hay là anh ăn chút đá năng lượng bổ sung năng lượng trước đi, cẩn thận chết máy bây giờ.”
“Cút ngay cho ông!”
“Đừng có mắng tôi, tôi cút ngay đây!” khóc lớn.
Diêm Tử Ký: “...”
A Dao, rốt cuộc bây giờ em thế nào rồi.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT