Từ khi tỉnh lại sau lần bị thương nặng ở biên giới đó, Diêm Tử Ký dường như đã thay đổi rất nhiều. Anh không còn nóng nảy kiêu ngạo nữa, ánh mắt đã điềm tĩnh và biết khống chế hơn, giống như con sói hung bạo thuở ban đầu nay đã giấu đi bộ móng vuốt của mình.
Thời gian bốn năm thấm thoắt trôi qua, Diêm Tử Ký vẫn là Diêm Vương sống của lực lượng đặc biệt Báo Đốm, còn Tư Dao thì tung hoành ngang dọc trong giới điện ảnh. Diêm Mộ Thần đã tốt nghiệp mẫu giáo, học tiếp Tiểu học và tiếp tục làm mưa làm gió ở trường.
Triệu Ngữ Dĩnh và Tào Nguyên Huy đã kết hôn, Diêm Thi Thi vẫn tiếp tục theo đuổi Nhạc Cảnh Dư, nghe nói chàng ảnh đế nào đó đã tước vũ khí đầu hàng rồi. Cuộc sống mặc dù hơi nháo loạn một chút, nhưng lại rất thoải mái và ấm áp.
Đáng nhắc đến nhất ở đây chính là Diêm Linh và Trọng Lâm, Trọng Lâm chẳng khác nào con đỉa hút máu, cứ bám riết lấy Diêm Linh không buông. Diêm Linh bị kẹt giữa bố Diêm và Trọng Lâm, quá sức buồn phiền nên cuối cùng đành phải lén chạy ra nước ngoài tránh nạn.
Trong căn biệt thự sang trọng, Tư Dao cúp điện thoại rồi chạy vào phòng bếp nói: “Tử Ký, Đường Minh và Kiều Quân sắp về rồi. Nguyên Huy và Triệu Ngữ Dĩnh cũng đang trên đường đến.”
“Anh nói em đó, em cũng thật là...” Diêm Tử Ký bưng dĩa trái cây đi ra, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ nói: “Khó khăn lắm anh mới có ngày nghỉ lễ để về thăm nhà. Em lại gọi mấy người họ đến làm gì thế?”
“Em đâu có biết là anh sẽ được về thăm nhà đâu.” Tư Dao gặm quả táo, vẻ mặt đầy vô tội: “Bọn em đã hẹn nhau từ trước là tối nay tụ tập liên hoan rồi! Ai mà biết được anh lại tự nhiên được nghỉ phép về nhà chứ.”
Diêm Tử Ký tự đánh vào đầu mình một cái, anh vốn định tạo cho Tư Dao một bất ngờ, ai ngờ lại tự mình chuốc họa vào thân. Nếu sớm biết vậy thì anh đã nói rõ với Tư Dao rồi.
“Thi Thi và Nhạc Cảnh Dư, còn có Lê Tinh, Mạc Thanh Thần nữa, bọn họ đều sẽ đến. Trong bếp còn đồ ăn không thế?” Tư Dao thò đầu vào nhìn ngó xung quanh.
“Em định bắt anh làm đầu bếp đấy à?” Diêm Tử Ký bóp nhẹ mặt Tư Dao tỏ vẻ uy hiếp: “Muốn ăn thì lăn vào bếp, không làm thì mặc kệ bọn họ đói bụng. Em đừng có chiều hư bọn họ!”
“Em biết rồi mà.” Tư Dao ôm lấy cánh tay của Diêm Tử Ký nũng nịu nói: “Tử Ký nhà chúng ta nói gì cũng đúng hết.” Diêm Tử Ký bật cười, Tư Dao suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Bây giờ chị Diêm Linh thế nào rồi?”
“Trọng Lâm đã đuổi theo chị ấy ra tận nước ngoài rồi.” Diêm Tử Ký nhíu mày, thở dài: “Ban đầu khi li hôn, tâm trạng của chị ấy không được tốt, Trọng Lâm sợ làm kích động đến chị ấy nên mới ký vào đơn ly hôn. Giờ anh ta lại muốn tái hôn với chị ấy rồi.”
“Kiều Quân nói Trọng Lâm là một tên đàn ông khốn nạn.” Tư Dao bĩu môi nói xấu.
“Anh ta đích thực một tên khốn nạn. Vợ mình là để yêu thương, anh ta lại còn dám ly hôn.” Diêm Tử Ký hôn nhẹ lên miệng Tư Dao một cái: “Bắt anh ta chịu khổ một chút cũng tốt.”
“Vậy chị Diêm Linh có định tái hôn với anh ta không?” Tư Dao nghi ngờ hỏi.
Diêm Tử Ký vừa cười vừa xoa đầu của Tư Dao: “Đó là chuyện của bọn họ, chúng ta không cần phải tham gia làm gì. Ai cũng trưởng thành hết rồi, có thể tự giải quyết việc của mình.”
“Bố Tử Ký, mẹ Dao Dao, con đói bụng rồi!” Diêm Mộ Thần đeo cặp sách chạy vào nhà.
“Tinh Tinh đi học về rồi đấy à.” Diêm Tử Ký đứng dậy thì chợt nhìn thấy phía sau Diêm Mộ Thần còn một cậu nhóc khác, lập tức cảm thấy có chút quen thuộc: “Đây là bạn học của con sao?”
“Đây là bạn cùng trường của con, tên là Hạ Ngự...” Diêm Mộ Thần vừa chỉ vào cậu bạn kia vừa giới thiệu, nhưng không đợi cậu bé nói xong, Hạ Ngự đã đẩy Diêm Mộ Thần một cái thật mạnh, rồi chỉ vào Tư Dao tức giận mắng nhiếc: “Hắc Thần, cô là đồ khốn nạn!”
Tư Dao đang cắn dở miếng táo thì nghẹn lại ở cổ họng, ánh mắt chết trân nhìn Hạ Ngự: “Cầu Cầu?” Diêm Tử Ký nhìn dáng vẻ tức giận của Hạ Ngự, ngập ngừng nói.
Tư Dao ném quả táo đi rồi chạy đến trước mặt Hạ Ngự, thử sờ nắn khuôn mặt của cậu ta*: “Cầu Cầu, cậu còn sống sao?”
(*: Đến đoạn này Cầu Cầu đã có cơ thể nên đổi lại ngôi ba ~)
“Đừng có mà đụng vào tôi!” Hạ Ngự đẩy tay Tư Dao ra, chỉ vào Diêm Tử Ký tức giận nói: “Tôi vì giúp anh chăm sóc cái cô vợ ngu ngốc kia mà bị Liên bang đuổi giết khắp Tinh Hà. Đến cuối cùng tôi chết cũng không được toàn thây đấy!”
“Làm sao mà cậu quay về được Trái Đất thế?” Diêm Tử Ký không để ý đến cơn tức giận của Cầu Cầu mà dò hỏi với giọng điệu nghi ngờ.
“Chết xong tỉnh lại thì đã thấy đến đây rồi!” Hạ Ngự khoanh tay trước ngực, đáp lại với vẻ mặt hằn học.
“Bố Tử Ký, bố quen biết với anh Hạ Ngự ạ?” Diêm Mộ Thần nghi ngờ ngắt lời hai người.
“Còn thân quen nữa là đằng khác.” Hạ Ngự kéo tay Diêm Mộ Thần đẩy lên phía trước: “Không nói nhảm nữa! Thằng nhóc này đánh nhau ở trường, còn dám vượt cấp, chạy lên địa bàn của tôi để gây chuyện.”
“Con không có lỗi.” Diêm Mộ Thần trừng mắt cãi lại: “Là đám người lớp ba bọn họ bắt nạt lớp hai bọn con trước, đánh bọn họ là đúng rồi.”
“Nói nghe như oai phong lẫm liệt lắm đấy nhỉ!” Hạ Ngự vừa kéo Diêm Mộ Thần vừa cười lạnh: “Vậy thì đứa nào lén lút dùng dị năng phóng điện để đánh vào ‘chim’ của lớp phó lớp chúng tôi. Tôi thật sự hoài nghi không biết cái trò đáng xấu hổ này là ai dậy cho cậu đấy!”
“Chú Quách!” Diêm Mộ Thần thản nhiên nói ra tên của chủ mưu phía sau, rồi sau đấy vội vàng sợ hãi che miệng lại.
‘Quách Hác!’ Diêm Tử Ký tức giận bóp nát quả quýt trong tay. Cái tên Quách Hác khốn nạn, dám dạy con trai của ông đi làm loạn, đợi ông đây về đơn vị xem có đánh cho cậu một trận bầm dập không.
“Thằng nhóc láo toét!” Hạ Ngự xoa mạnh khuôn mặt Diêm Mộ Thần như vò giấy bóng: “Nếu không phải tôi nhận ra cái thứ dị năng quen thuộc của cậu thì tôi đã đập cho cậu một trận đến nỗi mẹ cậu cũng không nhận ra con trai rồi!”
“Tôi sợ anh lắm cơ!” Diêm Mộ Thần cũng xoa lại mặt của Hạ Ngự: “Tôi là đại ca, dĩ nhiên phải bảo kê người trong lớp của tôi rồi.”
“Lớp ba là địa bàn của tôi! Cậu còn dám nghênh ngang khiêu chiến, tôi đánh cho cậu bầm người đấy, cậu có tin không?” Hạ Ngự uy hiếp.
Nhìn hai cậu nhóc đang đấu võ mồm, Diêm Tử Ký tối sầm mặt lại, tách hai người họ ra: ”Im miệng hết ngay!”
Hạ Ngự và Diêm Mộ Thần tức giận trừng mắt nhìn nhau, Tư Dao nằm bên cạnh vui vẻ cười, vừa bóc quýt vừa xem náo nhiệt, không hề có chút cảm giác nào là con trai mình đang bị đánh.
“Kéo bè kéo phái đi đánh nhau à, lại còn dám dùng đến dị năng nữa sao? Diêm Mộ Thần, con to gan thật đấy!” Sắc mặt của Diêm Tử Ký tối sầm, vô cùng đáng sợ: “Mấy ngày rồi không bị đánh nên con ngứa người phải không?”
Nhìn thấy bàn tay của Diêm Tử Ký giơ lên, Diêm Mộ Thần giật nảy minh, vành mắt đỏ lên, há miệng to lên gào khóc: “Mẹ Dao Dao, Diêm lão tứ muốn đánh con!”
Diêm... lão tứ, khóe miệng Diêm Tử Ký hơi giật giật. ‘Quách Hách! Mẹ kiếp! Con mẹ nhà cậu!’
“Làm gì thế hả?” Hạ Ngự chạy đến kéo Diêm Mộ Thần sang một bên, trừng mắt nói: “Anh còn định bạo lực gia đình, đánh con trai mình đấy à?”
Diêm Mộ Thần vội vàng trốn sau lưng Hạ Ngự, rồi liếc nhìn Tư Dao với vẻ mặt đầy oan ức. Tư Dao cũng vội níu tay Diêm Tử Ký lại, nhẹ nhàng nũng nịu nói: “Tử Ký, Tinh Tinh còn nhỏ mà anh.”
Diêm Tử Ký đau đầu thở dài: “A Dao, em như thế sẽ chiều hư thằng nhỏ mất thôi.”
“Anh cũng chiều em đó thôi, anh xem, em ngoan thế này cơ mà.” Tư Dao ôm lấy Diêm Tử Ký làm ra dáng vẻ đáng yêu.
Diêm Tử Ký nhìn ánh mắt cầu xin của Tư Dao, cảm thấy không nhịn được cười, sau đó lại trừng mắt nhìn Diêm Mộ Thần quát: “Mau về phòng làm bài tập đi! Con còn đi gây chuyện nữa là bố sẽ đánh gãy chân của con.”
Thấy được Diêm Tử Ký đã mở lòng từ bi, tha thứ cho mình nên Diêm Mộ Thần vội vàng chạy trốn. Hạ Ngự thì khịt mũi, ngồi xuống ghế sô pha, sắc mặt ủ rũ, không muốn để ý đến cái đôi vợ chồng đầy bạo lực kia.
Diêm Tử Ký rót cho Hạ Ngự một cốc nước, sau đó ngồi xuống phía đối diện: “Kể tôi nghe một chút về chuyện của cậu đi.”
“Chính là như vậy chứ sao!” Hạ Ngự ngả đầu, nhìn lên trần nhà, thản nhiên nói: “Bị Liên bang đuổi giết, sau đó bị tiêu diệt hoàn toàn, rồi chớp mắt một cái đã thấy xuất hiện ở Trái Đất rồi.”
“Nếu đã quay về Trái Đất, tại sao không đến tìm bọn tôi?” Diêm Tử Ký nghi hoặc hỏi thăm.
“Tôi còn một số việc cần phải giải quyết.” Hạ Ngự khẽ nhếch khóe miệng cười lạnh: “Tôi là một đứa con riêng, mẹ tôi chết vì bệnh tật, họ hàng thân thích thì tránh tôi như tránh tà, lại còn cướp nhà của tôi, đuổi tôi ra ngoài.”
“Thê thảm quá.” Tư Dao cảm thán một câu.
“Vẫn còn tốt hơn cô.” Hạ Ngự trừng mắt nhìn Tư Dao, phản bác: “Dù sao cũng còn tốt hơn phải vào bệnh viện tâm thần.”
Tư Dao mím môi, im miệng, Hạ Ngự tiếp tục nói: “Tôi phải lấy lại căn nhà đó, còn phải đối phó với đám họ hàng kia nữa. Đồ của tôi mà cũng dám cướp đoạt, đúng là chán sống hết rồi!”
“Vậy tại sao cậu lại chạy đến trường học của Tinh Tinh?” Diêm Tử Ký hỏi.
“Tôi không biết cậu nhóc đó là con của anh.” Hạ Ngự bóp trán, lẩm bẩm nói: “Tôi chỉ muốn trải nghiệm một chút trường học ở Trái Đất mà thôi. Nhưng sáng nay lớp phó lớp chúng tôi đến mách là bị Tiểu Bá Vương của lớp hai đánh.”
‘Tiểu Bá Vương...’ Khóe miệng Diêm Tử Ký run rẩy, cảm giác con trai anh đã bị dạy hư mất rồi.
“Tôi vốn định cho thằng nhóc này một bài học. Lúc chuẩn bị đánh nó một trận thì nó đột nhiên dùng dị năng phóng điện để đánh vào ‘chim’ của lớp phó lớp tôi. Tôi nhận ra năng lượng này rất quen, sau khi điều tra thì mới biết được là con của hai người.”
“Vậy nhà của cậu ở đâu?” Tư Dao hỏi.
“Tôi đã bán nhà cũ ở quê đi rồi, gần đây đang định mua một căn khác ở thành phố A.” Hạ Ngự buồn rầu nói: “Nhưng tôi không có căn cước công dân, nên phải hack vào hệ thống máy vi tính để sửa thông tin.”
“Cho dù cậu có căn cước công dân thì cũng không thể mua được nhà đâu.” Diêm Tử Ký chỉ vào cơ thể của Hạ Ngự, cười nhạo nói: “Người ta hay nói muốn mình được bé lại, còn cô thì bé đến mức chui tọt vào bụng mẹ luôn rồi.”
“Diêm Tử Ký, nguyền rủa cả họ hàng hang hốc nhà anh.” Sắc mặt Hạ Ngự lập tức tối sầm.
“Ở thành phố A tôi còn thừa một căn hộ không dùng đến, tặng cho cậu nhé, được không?” Tư Dao hào phóng vẫy tay
Hạ Ngự kiêu ngạc hất mặt từ chối: “Anh đây có tiền, không phải loại đến ăn xin.”
Hạ Ngự “...” Rất muốn bóp chết cái tên này thì phải làm sao!
“Như vậy đi.” Diêm Tử Ký xoay người lại, thương lượng với Hạ Ngự: “Cậu xem, bây giờ cậu tứ cố vô thân, lang thang bên ngoài, không có nhà để về, chi bằng về đây làm con của tôi đi.”
“Diêm Tử Ký! Ông đây là bản thể số liệu siêu trí tuệ, anh đừng có mà xúc phạm EQ, xúc phạm IQ của tôi!” Hạ Ngự tức giận gào lên.
“Trong nhà náo nhiệt quá nhỉ.” Đường Minh và Diêm Kiều Quân xách theo quà đi vào nhà, mỉm cười đánh tiếng với Diêm Tử Ký: “Anh trai, anh về sao không nói trước một tiếng.”
“Tinh Tinh đâu rồi? Mau gọi thằng bé ra đây đi, em có mua quà cho cháu đấy.” Diêm Thi Thi, Nhạc Cảnh Dư, rồi Triệu Ngữ Dĩnh và Tào Nguyên Huy đều lần lượt đi vào.
Thấy mọi người lần lượt đi vào, Diêm Tử Ký nhìn lên phòng ngủ ở tầng hai rồi gọi lớn: “Tinh Tinh, ra ngoài đi con.”
Diêm Mộ Thần mở cửa, thò đầu ra quan sát. Sau khi xác định Diêm Tử Ký sẽ không đánh mình, cậu bé mới cười vui vẻ chạy xuống dưới nhà: “Cô họ, cháu nhớ cô lắm!”
“Chao ôi, bảo bối của cô đây rồi.” Diêm Thi Thi ôm chầm lấy Diêm Mộ Thần, hôn thật mạnh lên mặt của cậu bé: “Tinh Tinh, có nhớ cô họ không nào?”
“Nhớ ạ!” Diêm Mộ Thần cầm chiếc xe đua đồ chơi trong tay, cười tít cả mắt.
“Thằng nhóc con vô tâm này, thế còn chú họ thì sao hả?” Đường Minh cười, vỗ nhẹ vào sau gáy của Diêm Mộ Thần một cái. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Xem ra là chúng tôi đến muộn rồi!” Phong Thần, Mạc Thanh Thần và Lê Tinh cùng đi vào, lên tiếng.
Diêm Kiều Quân liếc nhìn một vòng quanh biệt thự rồi nhìn Diêm Tử Ký trách móc nói: “Anh trai, mọi người đều tới đông đủ rồi, anh không nấu cơm à?”
“Cho mấy người nhịn đói.” Diêm Tử Ký nói với giọng điệu không vui.
“Em nhịn đói được, nhưng Tinh Tinh nhịn đói sao được. Em có dẫn đầu bếp đến rồi.” Diêm Kiều Quân cười đùa nói.
“Ồ, ai thế này?” Triệu Ngữ Dĩnh nhìn Hạ Ngự, nghi ngờ hỏi thăm.
Nhìn thấy cả nhà quây quần vui vẻ, Diêm Tử Ký cười nói: “Cậu con trai mới của tôi.”
Khuôn mặt Hạ Ngự lập tức đanh lại, sau đó sắc mặt từ từ tối sầm đi: “Diêm Tử Ký, tôi là ông nội của anh đấy!”
“! ! !” Tất cả mọi người.
“Cậu con trai mới này của tôi xấu hổ ấy mà.” Diêm Tử Ký tươi cười, cúi người xuống đặt hai tay lên vai của Hạ Ngự.