Tiếng còi cảnh báo của căn cứ vang vọng chói tai, Lôi Thành nghiêm mặt đi tới căn cứ, Quách Hác ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng, đằng sau là những chiến sĩ nam vội vã chạy tới.

“Đột nhiên cô ấy đột nhập vào dữ liệu của căn cứ chắc chắn là có nguyên nhân, đã nói chuyện với cô ấy chưa?” Lôi Thành nhíu chặt mày, hỏi thăm.

“Đã liên hệ với cô ấy rồi nhưng cô ấy vẫn một mực không trả lời.” Quách Hác trầm giọng trả lời. Bước chân Lôi Thành khựng lại một thoáng, sau đấy trầm tư hỏi: “Cô ấy xâm nhập vào là có mục tiêu gì sao?”

“Không hề phá hỏng thứ gì của căn cứ cả, nhưng lại đánh cắp một phần tư liệu.” Quách Hác như nghĩ đến điều gì đó, đáy mắt hiện vẻ ngờ vực: “Là nhiệm vụ ở lãnh thổ nước S của lão Diêm.”

Đầu của Lôi Thành cũng nhanh chóng vận chuyển, biểu cảm dần dần trở nên nghiêm trọng: “Mau liên hệ với lão thủ trưởng!”

“Rõ!” Quách Hác và Lôi Thành đều mơ hồ suy đoán trong lòng, nhưng không ai dám trực tiếp kết luận cả.

Trong căn biệt thự xa hoa, sau khi nhận được điện thoại của Lôi Thành, bố Diêm liền nhanh chóng chạy đến phòng ngủ của Tư Dao, thấy căn phòng ngủ yên tĩnh, giường chiếu thì rối tung, bên trên đặt chiếc máy tính, bát cháo ở cửa sổ cũng mới ăn một nửa.

“Chị dâu đâu rồi?” Đường Minh mang theo gói ô mai quay trở về, đi vào trong phòng ngủ ngơ ngác tìm kiếm.

Gương mặt bố Diêm biến sắc, một lúc lâu sau mới đập mạnh cây gậy ba toong xuống đất, sau đấy quay người rời khỏi phòng ngủ: “Đường Minh, mau thông báo đến biệt thự Tư Hồng.”

“Dạ?” Dù không hiểu lời bố Diêm nói có ý gì nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng của bố Diêm, Đường Minh cũng không dám hỏi nhiều mà nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ nói: “Cháu biết rồi ạ.”

Trong biệt thự loạn vô cùng, còn Tư Dao thì cưỡi xe bay với tốc độ nhanh đến mức cực hạn, hướng về phía biên giới của nước S, Diêm Tử Ký không mang theo Cầu Cầu, cho nên Tư Dao cũng chỉ có thể thông qua định vị mini mà tìm kiếm.

“Diêm Tử Ký rất thông minh, chắc anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Cầu Cầu ngồi xổm trên vai Tư Dao, ngập ngừng an ủi. Thực sự sẽ không có chuyện gì sao? Nếu như Diêm Tử Ký không xảy ra chuyện gì thì Diêm Tử Ký ở Tinh Hà kia là ai?

Tư Dao nôn nóng mím chặt miệng, nín ngược nước mắt vào trong, hai tay cũng vì hoảng loạn mà run rẩy: “Tôi xuyên qua Trái Đất mà tìm được anh ấy, bây giờ anh ấy mà quay về Tinh Hà thì tôi còn tìm anh ấy kiểu gì nữa đây.”

Ánh mắt Cầu Cầu thoáng động, lưu loát dụ dỗ nói: “Gần đây tôi có đọc một quyển sách, trong đó nói tới thuyết nhân quả, Diêm Tử Ký xuyên không tới Tinh Hà rồi quen biết được cô, sau đó cô lại đến Trái Đất để kết hôn với anh ta, chắc chắn cái này là nguyên nhân rồi.”

“Sách?” Tư Dao hai mắt ửng đỏ nhìn về phía Cầu Cầu, Cầu Cầu nhanh chóng làm hiện ra hình chiếu ảnh bìa truyện, sau đó nhiệt tình giải thích với Tư Dao: “Quyển “Hòa thượng đào hoa vương” kể lại câu chuyện của con hồ ly báo ơn một hòa thượng.”

“Tôi không muốn biết.” Tư Dao nhanh chóng phất tay đập tan hình chiếu, trợn trừng mắt cả giận nói: “Tôi chỉ muốn Tử Ký thôi.”

“Nói cho cô thì cô cũng không hiểu.” Cầu Cầu bay đến chỗ ngồi phía sau của xe bay, né tránh Tư Dao đang khó ở.

“Tôi phải đi cứu Tử Ký, tôi không cho phép anh ấy rời khỏi Trái Đất. Chuyện ở Tinh Hà đã chấm dứt từ lâu rồi, anh ấy đã chết, tôi cũng đã chết.” Tư Dao nhìn vào mục tiêu hiển thị trên máy định vị mini, ánh mắt đáng sợ vô cùng.

Cầu Cầu núp vào một góc, âm thầm tặc lưỡi thở dài, đã có lúc nó ước ao cơ thể của Tư Dao, nhưng bây giờ nó lại cảm thấy làm dãy số liệu vẫn tốt hơn nhiều.

Chiến loạn ở biên giới nước S, Diêm Tử Ký dẫn đội tránh khỏi sự truy bắt của quân định, xuyên qua mưa bom bão đạn. Bom nổ, Diêm Tử Ký bị làn sóng của nó quật ngã, trên cổ bị mảnh đạn xẹt qua làm chảy máu một vết lớn.

“Đội trưởng Diêm, tôi hết đạn rồi.” Tằng Vũ Khả đưa hộp tiếp đạn của mình ra cho Diêm Tử Ký xem.

Diêm Tử Ký lại nhìn về những chiến hữu khác, bọn họ đều lẳng lặng lắc đầu, Diêm Tử Ký nhíu mày trầm mặc. Chim Sẻ cõng Khương Ninh đang bị thương ở trên vai, gương mặt toàn máu: “Khương Ninh gần như đã kiệt sức rồi.”

“Đụ mẹ nó!” Lão G vung quyền nện xuống nền đất, nói: “Tôi liều mạng với bọn nó!”

Diêm Tử Ký trầm mặc một lát, sau đấy lấy ra hai viên đạn cuối cùng rồi đưa cho Tằng Vũ Khả: “Tôi sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, còn các cậu đưa Khương Ninh rút lui an toàn.”

“Đội trưởng Diêm!” Chim Sẻ chợt níu Diêm Tử Ký lại, hai mắt đỏ bừng gầm lên.

“Khương Ninh bị thương còn đang hôn mê, quân dịch đuổi sát không chịu buông, đạn dược mang đi đã dùng hết cả rồi, chúng ta phải lựa chọn, hoặc là hi sinh hoặc là bị bắt.” Diêm Tử Ký đẩy Chim Sẻ ra, lạnh lùng nói.

“Để em làm mồi nhử cho!” Tằng Vũ Khả và Chim Sẻ đều níu lấy Diêm Tử Ký lại.

“Đội trưởng Diêm, anh vừa mới được làm bố, chị dâu còn đang đợi anh về nhà nữa.” Chim Sẻ mắt đỏ lên nói.

Diêm Tử Ký bỗng nhiên nhớ đến A Dao và Tinh Tinh còn đang ở nhà đợi mình, đáy mắt bỗng hiện lên chút đắng chát: “Tôi là quan chỉ huy, phục tùng mệnh lệnh!” Diêm Tử Ký nghiêm mặt quát, che giấu đi vẻ không nỡ trong đáy mắt.

“Đội trưởng Diêm!” Tằng Vũ Khả nhanh chóng bắt lấy tay của Diêm Tử Ký không buông: “Đội trưởng Diêm, cho dù bọn em có chạy thoát được thì phải đối mặt với chị dâu như thế nào đây, phải đối mặt với tướng quân Diêm như thế nào đây!”

Tiếng súng của quân địch ngày càng gần, Diêm Tử Ký phẫn nộ đá văng Tằng Vũ Khả ra: “Phải sống hết cho tôi!” Diêm Tử Ký vừa dứt lời liền một mình chạy ra khỏi rãnh mương ẩn núp.

“Đội trưởng Diêm!” Các binh sĩ khác muốn kéo anh lại nhưng Diêm Tử Ký đã nhanh chóng chạy ra xa.

Tư Dao một mình đi đến biên giới nước S, bây giờ trời cũng đã rạng sáng, nhìn xác người la liệt trên mặt đất mà giật mình, mục tiêu ở trên định vị mini cũng đã biến mất. Tư Dao không dám đoán già đoán non mà nhanh chóng trấn tĩnh lại bản thân.

Tư Dao cũng không muốn chạy vào bên trong chiến trường mà chỉ lục soát trong chỗ thi thể kia để tìm Diêm Tử Ký. Bóng tối dần dần rút đi, ánh nắng ban mai dần ló rạng, tinh thần của Tư Dao gần như cạn sạch cả rồi.

Giết chết những quân địch chặn đường, Tư Dao lau ngón tay dính máu của mình, ánh mắt mê mang nhìn về phương xa. ‘Tử Ký, rốt cuộc anh đang ở đâu vậy.’

Tiếng súng dồn dập vang lên, Tư Dao quay người chạy theo tiếng súng. Lúc đi tới sườn núi, Tư Dao khom lưng giấu người mình đi, nhìn thấy hai bên quân đối chiến ở sườn núi, Tư Dao nhạy cảm phát hiện ra bộ quân phục quen thuộc.

Nhóm người Tằng Vũ Khả đã hết sạch đạn, bị quân địch truy đuổi cả đêm, cuối cùng bị vây ở sườn núi. Bọn họ vứt hết sạch súng ống đi, nắm chặt dao găm chuẩn bị liều chết đánh cược một lần, thà chết cũng không chịu bị bắt làm tù binh.

Ngay khi quân địch thu hẹp vòng vây, một bóng dáng màu hồng hoa đào đột nhiên nhảy ra, ngăn cách hai quân đang giằng co. Quân địch cảnh giác lùi về sau, phát ra tiếng vang trúc trắc.

Nhóm người Tằng Vũ Khả cũng giật mình sững người trong chớp mắt, ngay sau đó liền lấy lại tinh thần, sau khi nhìn thấy rõ người trước mắt là ai thì nhất thời liền trố mắt: “Chị dâu?”

Dòng diện xanh thẫm bao quanh bàn tay, sau đó tràn lan bọc khắp cơ thể khiến quân địch sợ hãi trợn tròn mắt, yết hầu phát ra tiếng thét kinh hoàng, trong đầu thầm nghĩ đây đích xác là quái vật rồi.

Dòng diện lan tràn tới chỗ quân địch rồi nổ tung, những kẻ không thể chạy thoát liền bị nguồn điện biến thành thi thể cháy khô ngã xuống đất, nứt thành mảnh vụn.

Sắc mặt Tư Dao trắng bệch che ngực, cô cảm thấy trái tim mình quặn đau khó chịu, dường như đang muốn nổ tung ra. Cô lảo đảo quay người lại nhìn mấy người Tằng Vũ Khả còn đang kinh ngạc, nhưng không hề thấy Diêm Tử Ký đâu cả.

“Tử Ký đâu rồi?” Tư Dao suy yếu hỏi.

Nhìn những thi thể cháy sém ngã đầy trên mặt đất, Chim Sẻ gian nan nuốt một ngụm nước miếng, giọng nói ấm ách nói: “Đội trưởng Diêm dụ quân địch rời đi, anh ấy...”

Vẻ mặt Tư Dao thoáng cái liền cứng đờ, ánh mắt đầy sợ hãi, phẫn nộ và tuyệt vọng. Mấy người Tằng Vũ Khả áy náy dời tầm mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Tư Dao.

“Hắc Thần!” Cầu Cầu lảo đảo bay tới, kích động nhảy loạn xạ trước mặt Tư Dao, nói: “Tôi xác định được vị trí của Diêm Tử Ký rồi.”

Mắt Tư Dao sáng bừng lên: “Mau gửi định vị sang cho tôi.”

Thời khắc mấu chốt Cầu Cầu không dám làm loạn, nhanh chóng gửi định vị sang cho Tư Dao. Có được vị trí, Tư Dao lập tức xuất phát, Cầu Cầu muốn đi cùng nhưng bị Tư Dao ngăn cản: “Cậu dẫn họ rút lui khỏi trận chiến đi.”

Đợi đến khi những binh sĩ còn đang kinh ngạc vì nguồn điện và robot trí năng Cầu Cầu phục hồi lại tinh thần thì Tư Dao đã biến mất khỏi tầm mắt họ. Cầu Cầu ghét bỏ lườm những binh sĩ này, nói: “Mau đi theo tôi.”

“Cậu là quái vật gì thế?” Nét mặt Chim Sẻ cứng đờ hỏi.

“Tôi tên là Cầu Cầu, là bản thể số liệu siêu trí tuệ, chúng ta đã từng gặp nhau rồi đấy.” Cầu Cầu kiêu ngạo ưỡn cái bụng tròn vo nói: “Lúc đó mấy người đều gọi tôi là Hắc Thần giả mạo.”

Các đội viên của đội đặc chiến Báo Đốm: “!!!”

Diêm Tử Ký bị bao vây đến đường cùng bí lối, đang bị thương nặng nằm trong vũng máu, đôi mắt đỏ bừng nhìn lên bầu trời tối đen, khóe miệng khô nứt nhếch lên một nụ cười.

Anh nhớ về những ký ức ấm áp khi rời nhà, anh hứa hẹn ngày Tinh Tinh đầy tháng anh sẽ về nhà, bây giờ xem ra là phải nuốt lời mất rồi. Diêm Tử Ký nhắm mắt thở dài, nếu lúc đó quay đầu lại nhìn cô thêm một cái nữa thì tốt biết bao.

Vòng vây của quân địch càng ngày càng thu hẹp, Diêm Tử Ký ném súng ống xuống, tay nắm chặt dao găm, chống cơ thể gần như đã sụp đổ đứng lên. A Dao, bây giờ anh mới biết thì ra mình rất sợ chết, kiếp này chúng ta vẫn chưa làm vợ chồng đủ mà!

Diêm Tử Ký nhìn quân địch kiêu ngạo xung quanh, đôi mắt dịu dàng dần chuyển sang vẻ lạnh lùng. Dường như biết Diêm Tử Ký muốn liều chết một trận, những tên địch đó lùi về sau hai nước, mở chốt lựu đạn đạn trong tay ra rồi ném về phía anh.

Lúc Tư Dao tìm thấy Diêm Tử Ký, từ đằng xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt lập tức tràn ngập sợ hãi: “Không được, chạy nhanh đi, không cho phép anh chết! Tử Ký!”

Diêm Tử Ký chầm chậm ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tư Dao đang chạy về phía mình, anh có hơi giật mình choáng váng. Đây là ảo giác trước khi chết sao? Hình như anh vừa nhìn thấy cô vợ yêu bảo bối của mình.

Khi được Tư Dao ôm chặt vào lòng, khi ngửi được mùi kẹo đường quen thuộc, nháy mắt Diêm Tử Ký liền tỉnh táo lại. Khi lựu đạn nổ mạnh, Diêm Tử Ký bạo phát sức mạnh toàn thân còn sót lại, theo phản xạ đẩy cô ngã nhào xuống.

Đá vụn nổ văng tung tóe, phủ đầy trên mặt, máu tươi nóng ấm lan ra khắp mắt, chảy vào trong miệng, Tư Dao vuốt ve bộ quân phục lạnh băng, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Tử Ký!”

Dòng điện đáng sợ khuếch tán, tiếng nổ mạnh vang vọng khắp chân trời, vài trăm thước đất bị nổ tung thành những hố sâu cực lớn, tất cả mọi sinh vật hầu như đều bị thiêu đốt không còn sót lại gì.

Đầu óc kêu ong ong như bị xây thành tổ ong, ồn ào, hỗn loạn và khó chịu. Diêm Tử Ký mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt anh chính là vũ khí kim loại.

Đầu óc choáng váng đau đớn, Diêm Tử Ký loạng choạng xoay một vòng, sau đó chật vật bám vào chiếc rương thủy tinh mới có thể duy trì được thăng bằng không bị té ngã.

‘Ở đây là đâu? Không phải mình đang chấp hành nhiệm vụ duy trì hòa bình ở biên giới sao?’ Diêm Tử Ký xoa mi tâm, anh cảm thấy vô cùng cồn cào, chỉ muốn nôn mửa.

Anh đấm mạnh vào đầu óc đang hỗn loạn, đợi tới khi cảm giác chóng mặt giảm bớt một chút, Diêm Tử Ký mới chống người đứng dậy. Anh đang ở một nơi kỳ lạ, xung quanh đều là vũ khí kim loại, còn có rất nhiều bình thủy tinh nữa.

‘Nơi này trông giống phòng thí nghiệm trong phim khoa học viễn tưởng thật đấy.’ Diêm Tử Ký suy đoán.

‘Ầm!’ sau lưng Diêm Tử Ký đụng vào một chiếc rương thủy tinh, anh nhanh chóng cảnh giác xoay người lại, nhưng đợi đến khi nhìn thấy người đang nằm trong rương thủy tinh, Diêm Tử Ký liền kinh ngạc trợn tròn mắt: “A Dao!”

“A Dao, xác định danh hiệu!” Giọng máy móc lạnh băng vang lên, rương thủy tinh đang đóng chặt bắt đầu chấn động kịch liệt, sau đó nổ tung tóe.

Cô gái trong rương thủy tinh từ từ mở mắt ra, Diêm Tử Ký nháy mắt liền tỉnh táo lại, không đúng, mắt Tư Dao là màu xanh lam, mà mắt của cô gái này lại là màu đỏ tươi.

Cô gái đó kéo đứt những ống dẫn chằng chịt trên người mình xuống bằng động tác sượng cứng, mặt không cảm xúc nhìn Diêm Tử Ký, hai người im lặng nhìn nhau thật lâu, cô gái chậm chạp vươn tay ra, nói: “Anh, có muốn nuôi em không?”

Trong phòng thí nghiệm quỷ dị, những máy móc kim loại kỳ quái, cùng với một cô gái giống Tư Dao... Diêm Tử Ký mơ hồ đoán được một số chuyện không tốt lắm.

“Diêm Tử Ký ngu ngốc kia, người của Liên bang sắp đến rồi, chạy mau đi!” m thanh thúc giục vồn vã vang lên.

“Ai đó!” Diêm Tử Ký cảnh giác tìm kiếm xung quanh.

“Người của Liên bang sắp tới rồi, anh muốn Tư Dao bị tiêu hủy sao?” Giọng nói gắt gỏng lại vang lên.

Tiêu hủy? Diêm Tử Ký lập tức quay người nhìn về phía cô gái đờ đẫn như khúc gỗ kia, đầu óc vẫn còn rối như mớ bòng bong, nhưng trực giác nói cho anh biết anh phải chạy. Không dám dừng lại nữa, Diêm Tử Ký nắm tay cô gái kia, vội vàng quay người chạy trốn.

Cô gái nhìn Diêm Tử Ký đang dẫn mình chạy trốn, dưới đáy mắt lóe lên ánh sáng xanh lục: ‘Xác định mục tiêu, người sử dụng A Dao.’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play