Thân phận máy móc phụ trợ khiến Diêm Tử Ký sụp đổ, anh quyến luyến A Dao, nhớ thương Tinh Tinh ở Trái Đất, hy vọng trở về nhà như đã bị cắt đứt. Diêm Tử Ký cảm thấy mệt mỏi tuyệt vọng vô cùng.
Dù có mệt hỏi hay tuyệt vọng hơn nữa, anh vẫn phải sống tiếp, anh phải chăm sóc cho Tư Dao, phải thoát khỏi sự đuổi bắt của Liên bang. Diêm Tử Ký thường xuyên tự an ủi bản thân, rồi trong tương lai anh sẽ gặp lại A Dao ở Trái Đất.
Diêm Tử Ký dắt theo Tư Dao lang thang trong Tinh Hà rộng lớn và yên tĩnh, anh dạy cô đọc sách, tập cho cô chiến đấu bằng súng ống. Anh sợ ngày nào đó anh chết đi, Tư Dao không thể sống đơn độc một mình được.
Thời gian cứ thế trôi qua hết năm này đến năm khác, dáng vẻ của Trái Đất dần trở nên mơ hồ, chỉ còn lại duy nhất A Dao trong đầu anh như đã hằn sâu vào tận xương tủy.
Nụ cười của Diêm Tử Ký dần dần biến mất, sự tùy ý trong ánh mắt đã bị sự mệt mỏi thay thế. Anh dần dần trở nên trầm lặng hơn, càng trưởng thành, thận trọng và hướng nội hơn. Giống như một con thú hoang đang lang thang trong dòng thời gian.
Tinh cầu hoang vắng, cát vàng phủ kín đám cỏ khô. Diêm Tử Ký ngồi khoanh trân trên tảng đá vôi, nhìn về phía xa xa xôi mờ ảo, cảm giác đầu mình có hơi hỗn loạn.
“Anh cần được bảo dưỡng và sửa chữa.” Cầu Cầu lo lắng nhắc nhở: “Nếu không sẽ phải báo hỏng.”
Diêm Tử Ký cúi người xuống ôm lấy cái đầu đang đau nhói: “Không liên quan gì đến sức khỏe, là do tôi đang bắt đầu trì trệ, giống như linh hồn đang từ từ tiêu tan vậy.”
Cùng với sự trôi qua của thời gian, sự nóng nảy của Cầu Cầu dần biến mất, sự chống đối và chê bai Diêm Tử Ký dần dần chuyển thành sự tin tưởng, dựa dẫm giống như bạn bè.
“Chúng ta phải tiếp tục lánh nạn.” Cầu Cầu chần chừ nói, căn cứ vào các số liệu được ghi chép, Liên bang đã sắp tìm được bọn họ rồi.
“Cầu Cầu, tôi muốn cầu xin cậu một chuyện.” Diêm Tử Ký nói với giọng khàn khàn: “Người mà bây giờ tôi không yên tâm nhất chính là A Dao, nếu ngày nào đó tôi không còn nữa, mong cậu sẽ sao chép lại trí nhớ của tôi, giúp tôi chăm sóc cô ấy.”
“Anh đang muốn…” Cầu Cầu sửng sốt nói.
“Nếu cậu đã là thể số liệu siêu trí tuệ, vậy chắc chắn cậu rất hiểu về máy móc phụ trợ sinh hoạt cấp thấp.” Diêm Tử Ký mỉm cười nói: “Nếu ngày nào đó tôi chết rồi, thì cậu chính là Diêm Tử Ký.”
“Đừng có mà ăn nói lung tung!” Cầu Cầu hốt hoảng quát: “Tôi là thể số liệu siêu trí tuệ, bảo tôi điều khiển máy móc sinh hoạt chính là đang sỉ nhục tôi đấy!”
“Lão Diêm!” Tư Dao kéo theo con thú biến dị, tung tăng chạy thẳng về phía bên này. Diêm Tử Ký đứng dậy nghênh đón: “Cầu Cầu, cầu xin cậu đó.”
“Lão Diêm, con mồi em bắt được này.” Tư Dao đưa con thú biến dị ra trước mặt Diêm Tử Ký, đôi mắt tràn ngập sự mong chờ muốn được khen ngợi. Diêm Tử Ký nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô: “A Dao giỏi quá.”
Tư Dao thỏa mãn ôm lấy Diêm Tử Ký, cọ vào người anh, sau đó hai người bắt đầu xử lý con thú biến dị: “Lão Diêm, anh kể cho em nghe những câu chuyện ở trên Trái Đất đi.” Tư Dao nũng nịu yêu cầu.
Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao, sâu trong ánh mắt anh tràn ngập sự cưng chiều: “Em muốn nghe câu chuyện nào?”
“Em muốn nghe về căn cứ Báo Đốm, ừm, còn những chuyện trong gia đình Lão Diêm nữa.” Thấy Diêm Tử Ký đồng ý, Tư Dao vui vẻ đu trên lưng anh.
Diêm Tử Ký vội đẩy Tư Dao ra, để vệt máu khỏi dính lên người cô: “Muốn nghe kể chuyện thì ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.” Diêm Tử Ký cố ý nhíu mày uy hiếp, Tư Dao nhanh chóng lùi lại, đứng nghiêm như trong quân đội.
Thấy Tư Dao giả vờ cũng ra dáng như thế, Diêm Tử Ký bắt đầu kể về các câu chuyện trên Trái Đất. May mà Tư Dao thích nghe, luôn quấn quít bên anh đòi anh kể, nên anh mới không quên những chuyện này.
Tư Dao say sưa nghe kể chuyện xong, cô nũng nịu ôm lấy cánh tay Diêm Tử Ký: “Trái Đất thật sự rất thú vị.”
“A Dao muốn đi hả?” Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao hỏi. Sau khi nhận được đáp án chắc chắn của Tư Dao, anh cố ý trêu chọc cô: “Nếu như đến Trái Đất rồi thì không tìm thấy anh nữa đâu.”
Tư Dao ngẩn người một lúc, sau đó nhìn Diêm Tử Ký, nghiêm túc hứa: “Dù có đến Trái Đất em cũng có thể tìm được Lão Diêm, chúng ta phải mãi mãi ở bên nhau.”
Diêm Tử Ký hơi thất thần, sau đó nhếch miệng mỉm cười: “Được, anh đợi em.”
Diêm Tử Ký cũng quên mất mình đã đến Tinh Hà bao nhiêu năm, những năm này anh đưa Tư Dao đi du lịch khắp nơi, lưu lại các hồi ức ở tất cả các tinh cầu. Anh hi vọng sau này Tư Dao xuyên không về Trái Đất rồi vẫn có thể nhớ đến anh.
Cuộc sống êm ấm luôn rất ngắn ngủi, lệnh truy nã của Liên bang thông báo tới khắp Tinh Hà, Diêm Tử Ký và Tư Dao lại bắt đầu một hành trình lánh nạn mới.
Hành tinh rác tanh tưởi, Diêm Tử Ký bị nhóm lính đánh thuê muốn lấy được giải thưởng bao vây, trước sau đều không có lối thoát, tồi tệ hơn nữa là nguồn năng lượng của Diêm Tử Ký đã sắp cạn kiệt.
“Đợi thêm một chút, sẽ xong nhanh thôi.” Cầu Cầu đột nhập vào nguồn năng lượng hạt nhân của hành tinh rác, nhanh chóng sửa chữa số liệu trong hệ thống.
Hai tên lính đánh thuê bị nổ tung đầu, Diêm Tử Ký ôm chặt Tư Dao vào lòng, bảo vệ cô: “A Dao, có sợ không?”
“Không sợ!” Tư Dao lắc đầu nhìn Diêm Tử Ký: “Có Lão Diêm ở đây thì em không sợ.”
“Khởi động hệ thống tự phát nổ, hành tinh rác sẽ phát nổ sau ba mươi giây nữa, mau lên chiến hạm chạy đi!” Cầu Cầu gào khóc kêu lên: “Mau chạy đi, còn không chạy nữa là bị nổ thành từng mảnh đấy!”
“Ba mươi giây!” Diêm Tử Ký không nhịn nổi, trợn trắng mắt: “Cầu Cầu, cậu đúng là loại đồng đội heo mà!”
Diêm Tử Ký kéo tay Tư Dao chạy trốn, lính đánh thuê xác định được vị trí của mục tiêu thì nhanh chóng bao vây xông lên. Chạy đến khoảng đất trống, Diêm Tử Ký lấy chiến hạm ra và đẩy Tư Dao lên trước.
‘Đùng!’ Nguồn năng lượng bắn thẳng vào vai Diêm Tử Ký, nổ mất nửa cánh tay anh: “Lão Diêm!” Tư Dao hoảng sợ kéo lấy Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký cắn răng bò lên, sau đó khởi động chiến hạm.
Chiến hạm bay ra khỏi hành tinh rác, lính đánh thuê vừa định điều khiển chiến hạm đuổi theo thì hành tinh rác lại đột nhiên nổ tung. Làn sóng xung kích dữ dội làm vỡ lồng phòng hộ, chiến hạm của Diêm Tử Ký bị lật ngược văng ra xa.
Vì vụ nổ mà hành tinh rác biến thành thiên thạch cháy đen, rơi rớt trong Tinh Hà. Chiến hạm của Diêm Tử Ký bị hư hại nghiêm trọng, bị văng trong Tinh Hà rồi đụng vào khối hằng tinh, trôi dạt trong bầu trời sao.
Sau khi trời đất quay cuồng kịch liệt, cơ thể Diêm Tử Ký sắp sửa báo hỏng, anh hấp hối nằm trên mặt đất, ý thức dần dần tan rã.
“Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký anh tỉnh lại đi, Diêm Tử Ký...” Cầu Cầu lo lắng kêu gào.
Diêm Tử Ký cố gắng dùng chút ý thức cuối cùng yếu ớt ra lệnh: “ Đọc sao chép ký ức, chiếm giữ lấy cơ thể này, giúp tôi chăm sóc... A Dao.”
(Phòng bệnh ở Trái Đất)
Trong phòng bệnh yên tĩnh, làn gió nhẹ thổi qua rèm cửa, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào, phản chiếu lên những giọt sương mai trên bông hoa bên cửa sổ.
Diêm Tử Ký từ từ mở mắt ra, ánh nắng kích thích đến đôi mắt anh, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Diêm Tử Ký nheo mắt nhìn sang vách tường trắng tinh, trong đầu anh có hơi hỗn loạn.
Anh nhớ anh và Cầu Cầu vì muốn trốn khỏi sự truy giết của lính đánh thuê mà cho nổ tung hành tinh rác, chiến hạm bị nổ tan nát, cơ thể anh cũng bị thương nặng. Sau đó, anh kêu Cầu Cầu sao chép ký ức anh và chiếm lấy cơ thể anh.
Nơi này là nơi nào, đáng lý ra anh phải chết rồi mới đúng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bức tường trắng tinh, bức tranh sơn dầu vẽ nguệch ngoạc rất trừu tượng, hoa loa kèn tươi tắn, các giỏ trái cây chồng chất trong phòng... Đây không phải là thứ mà Tinh Hà nên có.
Đầu óc Diêm Tử Ký dần dần tỉnh táo lại, đồng tử của anh dần co lại, nơi này là Trái Đất! Diêm Tử Ký giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể anh mềm nhũn nhức mỏi, hoàn toàn không có sức.
‘Bộp!’ Tiếng động bất ngờ khiến Diêm Tử Ký nhìn qua đó, lập tức nhìn thấy Tư Dao đang đứng trước cửa phòng bệnh, cô mở to đôi mắt xanh lam nhìn anh, táo lăng lông lốc dưới chân.
“A Dao…” Giọng nói Diêm Tử Ký khàn khàn rất khó nghe, giống như tiếng cưa điện đang mài các đồ vật sắt gỉ.
Đôi mắt xanh lam dần đong đầy nước mắt, Tư Dao đá văng trái cây trước chân, chạy đến trước giường bệnh ôm lấy Diêm Tử Ký: “Tử Ký!”
“Bọn họ, bọn họ nói anh là người đầu gỗ, nói anh sẽ không tỉnh lại nữa, em rất sợ!” Tư Dao ôm lấy Diêm Tử Ký lớn tiếng òa khóc.
Người đầu ngỗ? Là người thực vật đúng không. Diêm Tử Ký nhếch miệng bật cười, cô vợ ngốc của anh thật là…
Tư Dao ôm anh khóc lóc giống như đứa trẻ, đôi mắt Diêm Tử Ký cũng có hơi ướt át, Trái Đất, cô vợ ngốc nghếch, tốt quá, anh về nhà rồi.
“Mẹ ơi.” Cậu nhóc mặc quần yếm lảo đảo chạy vào, tay cầm que kẹo, ăn kẹo thôi mà cũng mà dính nhớp khắp cả mặt.
Diêm Tử Ký nhìn cậu bé, đầu lông mày giật điên cuồng. Tư Dao dụi đôi mắt đỏ bừng, vẫy tay với cậu bé: “Tinh Tinh, mau qua phòng bên cạnh tìm Kiều Quân đi, nói với chú ấy là bố Tử Ký tỉnh rồi.”
“Vâng ạ!” Diêm Mộ Thần lắc lắc cái mông nhỏ, bình tĩnh quay người đi khỏi.
Tinh Tinh? Không phải con trai anh còn chưa ăn tiệc đầy tháng hay sao? Thằng nhóc quỷ ăn kẹo mặt dính đầy đường này là ai? Diêm Tử Ký cảm giác thế giới sụp đổ ngay trước mắt.
Diêm Tử Ký trở về Trái Đất đã nhanh chóng tìm hiểu rõ, khi thực hiện nhiệm vụ giữ gìn hòa bình ở biên giới, anh bị lựu đạn nổ bị thương. Xương cốt khắp người đều gãy nát, còn bị một mảnh đạn vỡ đâm vào sau đầu.
Anh được đưa đến bệnh viện cứu chữa, mặc dù đã nhặt được cái mạng từ quỷ môn quan trở về, nhưng anh lại trở thành người thực vật. Bác sĩ cũng nói anh không tỉnh lại được nữa, nhưng Tư Dao không tin, ai dám nhắc chuyện này trước mặt cô là cô sẽ đánh người đó.
Anh hôn mê hai năm sáu tháng, Tư Dao luôn ở bên cạnh không rời một bước, dù ai khuyên ngăn cũng đều vô ích. Bố Dao từng đề cập đến chuyện ly hôn, nhưng bị Tư Dao ném ghế đuổi ra ngoài, sau đó cũng không dám nhắc đến nữa.
Tư Dao bất ngờ xuất hiện trên chiến trường biên giới, còn sở hữu dị năng và thú cưng quái lạ Cầu Cầu. Sau khi Tằng Vũ Khả báo lại việc này với Lôi Thành, Lôi Thành không hỏi được gì từ Tư Dao, cuối cùng đành âm thầm giấu đi.
Tằng Vũ Khả và những binh sĩ chấp hành nhiệm vụ khi đó cũng đều giữ im lặng, chuẩn bị coi những chuyện xảy ra ở biên giới như một giấc mơ, sống để bụng chết mang theo.
Nhớ lại khi quen biết Tư Dao ở Trái Đất, có rất nhiều điểm kỳ lạ, Diêm Tử Ký suy đoán có lẽ Tư Dao vẫn nhớ anh, cô giữ lời hứa nên đến Trái Đất tìm anh.
“Tử Ký?” Tư Dao bóc quả cam, nhìn Diêm Tử Ký với ánh mắt hoài nghi: “Anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì thế?”
“Vợ anh đáng yêu quá.” Diêm Tử Ký cười véo véo má Tư Dao.
“Á, mau buông tay ra.” Tư Dao bĩu môi oán trách: “Tinh Tinh mau đến giúp mẹ dạy dỗ bố Tử Ký đi.”
“Bố Tử Ký!” Diêm Mộ Thần hung dữ chỉ tay vào Diêm Tử Ký dạy dỗ.
Diêm Tử Ký lớn tiếng bật cười, A Dao và Tinh Tinh đều ở đây, thật tốt quá. Chuyện tiếp nối tiền duyên ở Tinh Hà coi như là một bí mật nhỏ đi, dù sao trong cuộc sống vợ chồng cũng luôn cần đến chút tình thú thế này.
“Đội trưởng Diêm!” Cánh cửa phòng bệnh bị mở ra, mấy người đồng đội sống chết có nhau trong Báo Đốm của Diêm Tử Ký đều xông vào, xách theo túi lớn túi nhỏ đầy trái cây và thuốc bổ.
“Diêm lão tứ, mới có mấy ngày mà hồi phục không tệ nha.” Quách Hác lớn giọng cười ha ha.
“Tôi đã nói đội trưởng Diêm là Diêm Vương mà, mấy tên ở địa phủ đều là tiểu quỷ thì sao dám thu nhận anh ấy chứ.” Tằng Vũ Khả đấm vai Chim Sẻ, đắc ý nói.
“Thôi được rồi.” Khương Ninh nói với vẻ mặt xem thường: “Ban đầu khi nghe tin đội trưởng Diêm trở thành người thực vật, là ai khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, la hét xin lỗi đội trưởng Diêm hả?”
“Khương Ninh, tên nhóc này tôi đánh chết anh!” Bí mật bị tiết lộ, Tằng Vũ Khả vung quyền muốn đánh nhau, Khương Ninh xoay người trốn sau lưng Chim Sẻ: “Dám làm mà lại không dám để người khác nói, đúng là đồ không biết xấu hổ.”
“Còn dám nói bậy, xem tôi có tẩn chết cậu không!”
...
Phòng bệnh hỗn loạn cả lên, Diêm Tử Ký nhìn các đồng đội trong căn cứ vui vẻ đùa giỡn, hiếm được một lần anh không nổi giận quát mắng.
‘Dù sao sau này cũng còn rất nhiều thời gian xử lý bọn họ.’ khóe môi Diêm Tử Ký nhếch lên một nụ cười u ám.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT