Hắc Thần sinh ra Tiểu Hắc Thần cùng người bí ẩn được ảnh hậu Triệu Ngữ Dĩnh theo đuổi, hai tin tức này đã bạo nổ gần nửa tháng rồi, không những không giảm nhiệt mà còn liên tục tăng cao, Phong Thần bị bức đến mức sắp sửa biến thành quái thú luôn rồi.

Ở hành lang yên tĩnh của tầng trệt, Triệu Ngữ Dĩnh chân đi giày cao gót, ngăn Tào Nguyên Huy lại ở trước nhà vệ sinh. Nhìn gương mặt tái đi vì tức giận của Triệu Ngữ Dĩnh, Tào Nguyên Huy có hơi chột dạ: “Tôi còn có việc.”

Triệu Ngữ Dĩnh vung quyền đấm vào cửa nhà vệ sinh, ngăn Tào Nguyên Huy đang muốn chạy trốn lại: “Em là yêu quái hay là ma quỷ thế, tại sao anh vẫn luôn muốn tránh mặt em.”

“Triệu Ngữ Dĩnh.” Tào Nguyên Huy che giấu cảm xúc, gương mặt trở nên nặng nề nói: “Nếu có chuyện gì thì có thể ra bên ngoài nói chuyện, đây là ở trước cửa nhà vệ sinh nam, không tiện chút nào đâu, hơn nữa nếu như bị ai bắt gặp thì sẽ…”

“Nếu như bị người khác bắt gặp thì sao?” Triệu Ngữ Dĩnh giận dữ bật cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tào Nguyên Huy nói: “Chẳng lẽ là chuyện xấu sao? Đó là chuyện của anh, em muốn làm chuyện của em.”

Tào Nguyên Huy nghe thấy vậy thì lập tức nghẹn họng, bình thường thấy Triệu Ngữ Dĩnh ăn nói nhẹ nhàng nhã nhặn lịch sự, khéo lẽo hiểu lòng người mà giờ lại cố tình gây sự thế này, làm sao lại có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy được chứ.

“Tào Nguyên Huy, đừng có giả ngốc với em.” Triệu Ngữ Dĩnh ép sát người vào Tào Nguyên Huy, ép sát anh vào tận góc nhà vệ sinh: “Cà phê và đồng xu, anh cũng biết ý nghĩa là gì mà.”

Tào Nguyên Huy dựa sát vào tường, muốn né tránh ánh mắt của Triệu Ngữ Dĩnh. Trong lòng anh vô cùng phức tạp, đương nhiên là anh biết rõ ý nghĩa, nhưng dù biết rõ thì đã sao, cô là ảnh hậu được người người biến đến, còn anh thì chỉ là một tên vô danh tiểu tốt.

Hai mắt Tào Nguyên Huy trầm xuống, anh không tiền không thế, tuổi cũng lớn mà vẻ ngoài cũng bình thường, hơn nữa cũng coi là nửa tàn phế, bọn họ cách nhau cả dải ngân hà, cho dù có chim Hỉ Thước* bắc cầu thì cũng không thể đến với nhau được.

(*: Là loài chim cát tường báo hỉ, tượng trưng cho điềm lành)

“Triệu Ngữ Dĩnh, cô đừng làm loạn.” Tào Nguyên Huy cưỡng chế đẩy Triệu Ngữ Dĩnh ra, quay người chuẩn bị rời đi.

“Em không hề làm loạn, em thực sự thích anh!” Triệu Ngữ Dĩnh níu chặt lấy cánh tay của Tào Nguyên Huy, bất chấp hình tượng mà ngăn cản anh lại: “Cho dù anh không tiền không thế, không tiền không nhà, nhưng em vẫn thích anh.”

“Trước kia em vẫn sống theo nề nếp cũ, chuyện em bước chân vào làng giải trí là chuyện điên cuồng nhất em từng làm, nhưng em muốn điên thêm một lần nữa. Tào Nguyên Huy, anh có dám thề là anh không có tình cảm nào với em không!”

Tào Nguyên Huy né tránh ánh mắt của cô, không muốn đối mặt với Triệu Ngữ Dĩnh: “Triệu Ngữ Dĩnh, hai chúng ta không hợp nhau.”

“Em thì lại thấy rất thích hợp đấy.” Triệu Ngữ Dĩnh ôm lấy cổ của Tào Nguyên Huy: “Anh là cô nam em là quả nữ, mảnh ghép quá tuyệt vời, cứ như vậy mà đi đăng ký kết hôn luôn đi.”

Tào Nguyên Huy kinh hãi nhìn Triệu Ngữ Dĩnh, còn có thể táo bạo hơn được nữa không? Ảnh hậu hiền lương thục đức trước kia đâu rồi? Có phải là bị ai đánh tráo rồi không?

Như hiểu được sự nghi hoặc trong lòng Tào Nguyên Huy, Triệu Ngữ Dĩnh cười nói: “Ban đầu em định từ từ rồi sẽ tiến triển nhưng mà anh lại cứ trốn tránh em, cho dù tính tình em có tốt thì cũng bị anh bức đến phát điên luôn rồi.”

Triệu Ngữ Dĩnh đứng ở khoảng cách gần, nhan sắc đỉnh cao dáng người hoàn mỹ, da trắng xinh đẹp gia cảnh giàu có, có khác nào bạch phú mỹ đâu, sao giờ lại muốn hẹn hò với người đàn ông không chút nổi bật nào như anh chứ?

“Tào Nguyên Huy, anh muốn yêu trước sau đó kết hôn hay là kết hôn trước rồi yêu sau.” Triệu Ngữ Dĩnh nói đầy ái muội, nhưng mà Tào Nguyên Huy lại nghe hiểu, gương mặt lập tức sa sầm xuống: “Ai đã dạy cô cái này thế?”

“Nhạc Cảnh Dư đấy.” Triệu Ngữ Dĩnh quả quyết bán đứng Nhạc Cảnh Dư, Tào Nguyên Huy tức đến mức nghiến răng. Triệu Ngữ Dĩnh vừa định nói thêm thì Tào Nguyên Huy đột nhiên ôm lấy cô, xoay người đi vào một buồng vệ sinh trong WC.

Triệu Ngữ Dĩnh kinh ngạc muốn hét lên nhưng Tào Nguyên Huy lại che miệng của cô lại. Tiếng bước chân đến gần, cánh cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra: “Kỳ lạ, rõ ràng là không bị hỏng hóc gì mà lại gửi đến thẻ bảo trì.”

Nghe thấy tiếng rầm rì ở bên ngoài, Triệu Ngữ Dĩnh căng thẳng tới mức ngừng thở. Bên trong gian buồng chật hẹp, hai người ôm lấy nhau, Triệu Ngữ Dĩnh nép vào lòng Tào Nguyên Huy, ngửi thấy mùi hương trên cơ thể anh, gương mặt chợt ửng hồng.

Bên ngoài WC vang lên tiếng “giải quyết nỗi buồn” Tào Nguyên Huy nhìn về phía Triệu Ngữ Dĩnh rồi lặng lẽ đưa tay lên che tai của cô lại, Triệu Ngữ Dĩnh vui vẻ nhoẻn miệng cười, sau đó bỗng ngẩng mặt lên hôn vào môi anh.

Tào Nguyên Huy trừng to hai mắt, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, nhưng lại lo lắng ở bên ngoài có người nên không dám đẩy cô ra, vậy là đôi môi mềm mại ấy vẫn dán lên môi anh. Nụ hôn kèm thêm mùi nước hoa khiến bầu không khí lúc này càng thêm ái muội.

Tào Nguyên Huy như bị đầu độc, giương tay ra ôm lấy Triệu Ngữ Dĩnh, từ bị động biến thành chủ động ôm cô ở trong lòng, hôn càng thêm sâu, càng thêm triền miên hơn.

Đợi đến khi nụ hôn này chấm dứt thì tiếng động ở bên ngoài cũng sớm đã dừng lại, trong không gian yên tĩnh, hai người lặng nhìn nhau: “Tào Nguyên Huy, chúng ta hẹn hò đi, dùng kết hôn để làm tiền đề.” Triệu Ngữ Dĩnh nói.

Tào Nguyên Huy lẳng lặng quay người, anh thực sự thích Triệu Ngữ Dĩnh sao? Đáp án đương nhiên là thích, cũng chính vì thích nên mới không thể nào hẹn hò với cô được. Anh có thể cho cô được thứ gì? Ngoại trừ cái mạng này ra, anh không hề có gì cả.

“Tào Nguyên Huy.” Triệu Ngữ Dĩnh níu Tào Nguyên Huy lại: “Em đang theo đuổi anh.”

Cảm nhận được độ ấm mà bàn tay truyền đến, Tào Nguyên Huy đẩy cửa phòng vệ sinh đi ra bên ngoài: “Chúng ta đi thôi.”

“?” Triệu Ngữ Dĩnh.

“Nghe nói gần đây vì chuyện ở trên Weibo mà em phải chịu áp lực rất nhiều.” Tào Nguyên Huy nhìn Triệu Ngữ Dĩnh rồi thở dài: “Tới chỗ Phong Thần nói rõ ràng mọi chuyện đi.”

Thế này là muốn đi thừa nhận mọi chuyện cùng với cô sao? Triệu Ngữ Dĩnh từ từ nở nụ cười: “Được.”

Ở trong biệt thự, Tư Dao nằm ở trong phòng ôm lấy Tinh Tinh, Diêm Tử Ký ngồi xổm ở chân giường xử lý nước tiểu của Tinh Tinh, ban đầu thì tay chân còn luống cuống, nhưng đến bây giờ thì đã thành thục hơn rồi.

“Bố đâu rồi?” Không nghe thấy những âm thanh quen thuộc, Tư Dao có cảm giác hơi buồn bực.

“Đang ngồi bàn bạc về việc tổ chức tiệc đầy tháng cho Tinh Tinh.” Diêm Tử Ký đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, sau đó quay lại ngồi ở bên cạnh Tư Dao, thỏa mãn ôm lấy vợ mình.

“Thực ra cũng không cần phải tổ chức tiệc đầy tháng đâu.” Tư Dao thấp giọng thì thầm: “Đều là người xa lạ.”

“Không thích thì cứ để bố tiếp đón, còn em ở trong phòng nghỉ ngơi là được.” Diêm Tử Ký ngửi ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người của Tư Dao, không nhịn lòng được mà hôn lên gáy cô.

“Ngứa.” Tư Dao rụt đầu lại cười ra tiếng, Diêm Tử Ký xoay người hôn lên trán của Tinh Tinh rồi lại nhìn Tư Dao nói: “Tốt thật đấy.”

Tư Dao không hiểu gì nhìn Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký xoa xoa gương mặt của cô rồi cười khẽ: “Có hai người tốt thật đấy.” Tư Dao nghiêng người cười nói: “Chúng ta ở cùng nhau thì đều tốt cả.”

“Anh à.” Diêm Kiều Quân ở bên ngoài gõ cửa phòng, vì đã từng bị tẩn cho một trận rồi nên anh ta rất biết điều mà gõ cửa: “Có người gọi điện thoại cho anh, là đại đội trưởng Lôi của căn cứ Báo Đốm.”

Diêm Tử Ký đứng dậy xoa xoa đầu của Tư Dao: “Anh đi nghe điện thoại.” Nhìn theo bóng lưng rời đi của Diêm Tử Ký, trong lòng Tư Dao chợt cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác này không ổn chút nào cả.

Tư Dao lẳng lặng chờ ở trong phòng ngủ, sau khi Diêm Tử Ký quay lại, quả nhiên sắc mặt anh trông rất nặng nề. Tư Dao chu miệng nhìn sang chỗ khác, đã mơ hồ đoán ra được nguyên nhân làm gương mặt của anh trầm trọng như vậy rồi.

“A Dao.” Diêm Tử Ký ngồi xuống bên cạnh của Tư Dao, sau đó do dự mở miệng nói: “Căn cứ có nhiệm vụ khẩn cấp, anh cần phải quay về Báo Đốm để tham gia.”

“Đi đi.” Tư Dao lầm bầm một câu.

Diêm Tử Ký nhẹ nhàng ôm Tư Dao vào trong lòng, gương mặt tràn đầy vẻ áy náy nói: “Anh xin lỗi.”

“Em cũng đã quen rồi.” Tư Dao rầm rì nói, sau đó liếc nhìn Diêm Tử Ký hỏi: “Là nhiệm vụ gì vậy?” Diêm Tử Ký trầm mặc không nói gì, Tư Dao thấy vậy thì lại nhăn mặt lại nói: “Em biết rồi, các anh cần phải giữ bí mật.”

“Anh đảm bảo, anh sẽ trở về trước tiệc đầy tháng của Tinh Tinh.” Diêm Tử Ký hôn nhẹ lên môi của Tư Dao, Tư Dao rầu rĩ đẩy anh ra: “Anh đi nhanh đi, nếu không em lại không nỡ để anh đi đâu.”

Diêm Tử Ký bật cười sau đó đưa Cầu Cầu trí năng cho Tư Dao: “Giữ nó lại chơi với em đi.”

“Nó sẽ bảo vệ anh.” Tư Dao vừa định từ chối thì lại bị Diêm Tử Ký cứng rắn nhét trở lại: “Đây chỉ là nhiệm vụ bình thường thôi, rất nhanh anh sẽ quay trở lại.”

Nhìn bóng lưng rời đi của Diêm Tử Ký, Tư Dao tức giận ném Cầu Cầu xuống chân giường, Cầu Cầu lăn xuống chỗ tã vừa thay ra, vậy là lập tức bật thót dậy, trừng mắt thầm mắng chửi Tư Dao.

Diêm Tử Ký bị triệu tập khẩn cấp, không có Diêm Vương tọa trấn, Diêm Thi Thi như con ngựa hoang, suốt ngày chạy đến chỗ của Tư Dao ăn nhờ ở đậu, chơi với Tinh Tinh vô cùng thoải mái.

Tinh Tinh ra đời cũng đã hòa tan sự lạnh lùng của Diêm Linh, số lần cô ấy đến thăm cũng khá nhiều, Diêm Linh rất yêu thích trẻ nhỏ, nhưng cô ấy lại không thể có con của mình.

Sự tình ở trên weibo tiếp tục nóng lên, Tư Dao lại làm như không thấy, vẫn một mực đi phơi nắng cùng Tinh Tinh, chụp ảnh phơi tay phơi chân, nhưng tuyệt nhiên không hề lộ mặt, khiến cho Thịt Nạc gào thét không ngừng.

Tháng mười một trời đã trở lạnh, sợ Tư Dao và Tinh Tinh bị lạnh nên bố Dao đã nhanh chóng lắp hệ thống sưởi ấm và điều hòa ở trong biệt thự, sợ con gái bảo bối nhà mình phải chịu khổ cực.

Ngày tổ chức tiệc đầy tháng cũng đến gần, Diêm Tử Ký lại chưa có tin tức gì khiến cho Tư Dao càng có cảm giác bất an. Nhìn qua cửa sổ tối tăm mù mịt, Tư Dao có chút không yên mà mở rèm ra.

“Chị dâu, chị đừng đứng đấy.” Đường Minh bưng cháo đi vào: “Của chị nè, là chú Tư bảo em mang lên đây, nhân lúc còn nóng chị mau ăn đi.”

“Trời tối quá.” Tư Dao nhìn bầu trời mà mở miệng nói, Đường Minh cũng nghiêng mắt nhìn ra bên ngoài, cười cười nói: “Trời gần đây vẫn luôn nhiều mây như vậy đấy, dự báo thời tiết còn nói hai ngày nữa sẽ có tuyết.”

Tư Dao quay người trở về trước bàn rồi ngồi xuống, gương mặt sa sầm xuống mà nhận lấy bát cháo. Nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Tư Dao, Đường Minh xấu hổ gãi đầu an ủi: “Chị dâu, anh họ nhất định sẽ bình an trở về, chị không cần lo lắng.”

“Nhưng đến giờ mà vẫn chưa có tin tức gì cả.” Rõ ràng Diêm Tử Ký nói đây chỉ là nhiệm vụ bình thường thôi mà.

“Chị dâu, dù sao thì cũng đừng suy nghĩ nhiều.” Sợ càng nói càng sai cho nên Đường Minh tranh thủ nói lảng sang chuyện khác: “Chị mau ăn cháo đi, nếu không thì nó nguội mất.”

Tư Dao nhìn bát cháo nóng hổi trước mặt, khóe mắt vô tình lướt qua chiếc máy tính, trong đôi mắt xanh lam chợt xẹt qua một vệt xanh lục thẫm.

“Đường Minh, chị muốn ăn kẹo ô mai.” Tư Dao đặt chén cháo xuống nói.

Đường Minh không nghi ngờ lời nói của Tư Dao, nhanh chóng đứng lên nói: “Chị cứ ăn cháo đi, em đi mua giúp chị.”

Chờ đến khi Đường Minh rời đi, Tư Dao nhanh chóng đặt chén cháo xuống, đứng dậy chạy đến bên giường mở máy tính lên, mở dữ liệu của Hắc Thần mà lâu rồi không có sử dụng đến, lẳng lặng thâm nhập vào hệ thống mạng của căn cứ Báo Đốm.

“Xời, Hắc Thần lại bắt đầu làm chuyện xấu rồi đây.” Cầu Cầu trôi lơ lửng ở bên cạnh chế nhạo.

Tư Dao nóng nảy hất văng Cầu Cầu bay đi chỗ khác, cả mặt sa sầm xuống uy hiếp: “Cút!”

Cầu Cầu run sợ virus của Hắc Thần... vậy là lập tức run rẩy trốn trong đống tã lót.

Tư Dao lén vào số liệu của căn cứ Báo Đốm, bởi vì đang sốt ruột muốn tìm nhiệm vụ mục tiêu của Diêm Tử Ký nên không che giấu đủ kỹ, rất nhanh đã bị phát hiện ra.

Thấy Hắc Thần xâm nhập, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, bắt đầu phản kháng: ‘Tư Dao cô nương, cô định làm cái gì vậy hả!’

Không để ý đến lời chất vấn của “quân địch”, Tư Dao vẫn tiếp tục tìm kiếm, xuyên qua từng vòng vây bắt, cuối cùng cũng có thể tìm được nhiệm vụ của Diêm Tử Ký.

“Nhiệm vụ ở bên ngoài nước s” Nước S? Chính là quốc gia đang loạn lạc đó sao?

Đầu óc Tư Dao suy nghĩ với tốc độ cao, sau đó dường như nhớ đến điều gì đó, đôi đồng tử từ từ phóng đại, bên trong tràn đầy vẻ kinh hãi.

Cô nhớ khi lúc còn ở Tinh Hà Diêm Tử Ký cũng đã từng nói, rằng anh từng tham ra thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài, vì muốn bảo vệ cho các chiến hữu có thể rút quân, anh dụ quân địch đi rồi chiến đấu với chúng, cuối cùng bị bom nổ chết, xuyên đến Tinh Hà.

Lần thực hiện nhiệm vụ rồi bị xuyên không đến Tinh Hà ấy là ở đâu? Hình như chính là... nước S.

Máy tính rơi xuống mặt đất, Tư Dao cúi người che miệng lại, lẳng lặng bật khóc.

‘Tinh Tinh, bố của con không cần hai mẹ con mình nữa rồi.’

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play