Mấy người cùng trong bệnh viện chơi vô cùng vui vẻ hạnh phúc. Lục Trạch Quang vẫn giống như một vú em, còn Khương Diểu thì ngốc nghếch ngọt ngào bám rịt lấy Tư Dao, nói đủ các chuyện dây thần kinh bị chệch đường ray, kỳ lạ là Tư Dao lại có thể hiểu được.

Triệu Khiêm Thành đeo kính mắt, mặc áo gió cao cổ màu đen, cả ngày đều trầm mặc giống như một pho tượng, khí chất yên lặng đạm bạc như tử thần khiến cho khiến cho Diêm Thi Thi cảm thấy nổi cả da gà.

Cuối tuần, Diêm Tử Ký về nhà đúng hẹn, mặc dù biết là người ta không làm gì sai nhưng đối mặt với “con chồn muốn bắt A Dao đi”, anh cũng không vui vẻ gì với Lục Trạch Quang cả.

Có Diêm Tử Ký ở bên, Tư Dao cũng thoải mái hơn, ăn được ngủ được nên gương mặt vô cùng hồng hào. Đến ngày sinh đã dự tính, Tư Dao được đưa vào phòng sinh, thuận lợi sinh ra một bé trai.

Không gặp phải bất kỳ khó khăn nào, không có khó sinh, không có sinh non, càng không có chuyện đi đường bị tai nạn, tất cả thuận lợi y như dây chuyền sản xuất. Khoảnh khắc ấy, Diêm Tử Ký cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.

Diêm Kiều Quân có cảm giác như thiếu cái gì đó, dựa theo tính nết của Tư Dao thì lúc chuyển dạ cũng không bị bất kỳ đau đớn nào. Nhưng cái kiểu này không phù hợp với tiết tấu bình thường gì cả, cứ như chơi trò rút thăm mà lại rút được phiếu may mắn, thế là đi thẳng đến màn cuối cùng luôn vậy.

Trong phòng bệnh của bệnh viện Hoa Đồng, Diêm Tử Ký ngồi ở trước giường chăm sóc cho Tư Dao, vẻ yêu thương không thể giấu nổi trong ánh mắt. Diêm Linh gõ cửa đi vào phòng, lúc đến gần, Diêm Tử Kí thấp giọng nói: “Đứa nhỏ đang ở bên cạnh, bác sĩ đang chăm sóc.”

Dịch góc chăn cho Tư Dao, Diêm Tử Ký lại hỏi thăm Diêm Linh: “Bố đâu rồi?”

“Đang nói chuyện với chú Tư để quyết định đặt tên cho đứa nhỏ.” Nhớ đến hai người đã già cả rồi nhưng vẫn ấu trĩ kia, Diêm Linh lại cảm thấy đau đầu. Diêm Tử Ký nghe thấy vậy thì nhíu mày, Diêm Linh lại giải thích nói: “Bọn họ đang ở trong hành lang, sẽ không làm ồn đến đứa nhỏ đâu.”

Biết được cả hai người này đã được đưa đến hành lang, Diêm Tử Ký cũng thoáng yên tâm: “Chị giúp em nấu một phần canh gà đi, em sợ A Dao tỉnh lại sẽ đói.”

“Tào Nguyên Huy đang chuẩn bị rồi, sẽ mang đến đây nhanh thôi.” Diêm Linh vỗ vai anh rồi nói: “Chị đi đây.”

Diêm Tử Ký mỉm cười, khẽ gật đầu với Diêm Linh: “Cảm ơn chị.”

Diêm Linh rời khỏi phòng bệnh, Diêm Tử Ký đang bưng cốc nước ấm lên chuẩn bị uống thì Tư Dao khẽ rên, hàng lông mi rung lên, đôi mắt màu làm mơ màng mở ra.

Diêm Tử Ký nhanh chóng hạ cốc nước ấm xuống, đi đến đỡ lấy Tư Dao, căng thẳng hỏi cô: “Tỉnh rồi sao?”

Tư Dao chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt xanh lam như bị sương mù phủ kín: “Tử Ký, em đau.”

“Nghe lời anh, đừng khóc.” Diêm Tử Ký nhanh chóng lau nước mắt cho cô, mặc dù là không thể trải nghiệm nhưng mà anh cũng đã từng nghe nói qua, chuyện sinh con giống như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan vậy, không cần nói cũng biết trong đó có bao nhiêu nguy hiểm, bao nhiêu đau đớn.

“Em đau quá.” Tư Dao bật khóc nức nở, loại đau đớn này giống như cả cơ thể đều bị xé rách vậy.

“Không sinh nữa, về sau chúng ta sẽ không sinh con nữa.” Diêm Tử Ký lau nước mắt cho Tư Dao, gương mặt tràn đầy vẻ đau lòng, dỗ dành cô: “Đừng khóc, nếu tiếp tục khóc thì mắt nhất định sẽ sưng lên đấy.”

Tư Dao không khóc nước, ngước đôi mắt phiếm hồng nhìn Diêm Tử Ký hỏi: “Con đâu rồi?”

“Ở bên cạnh, có bác sĩ đang chăm sóc rồi.” Diêm Tử Ký khom lưng hôn lên khóe miệng của Tư Dao: “Là con trai, trông xấu lắm, nhưng mà rất giống anh.”

Bị Diêm Tử Ký chọc cười, Tư Dao chu miệng oán trách: “Xấu ở đâu chứ hả, Tử Ký của em là tốt nhất.”

Nhìn thấy Tư Dao đã tươi cười trở lại, Diêm Tử Ký thở phào nói: “Có đói bụng không? Hay là có khát không? Hay là em muốn ngủ trước.”

“Khát nước.” Tư Dao mím miệng muốn uống nước. Diêm Tử Ký đứng dậy đi rót nước, sau khi kiểm tra độ ấm thì mới dám ôm lấy Tư Dao sau đó đút cho cô. Tới khi Tư Dao uống nước xong, Diêm Tử Ký lại nói: “Ngủ tiếp nhé?”

“Ừ.” Tư Dạo ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại đi ngủ.

Tư Dao nằm ở bệnh viện bốn ngày, sau đó cơ thể mới từ từ tốt lên, vì chuyện đặt tên mà bố Diêm và bố Dao chiến đấu bể đầu, cuối cùng Diêm Tử Ký cảm thấy quá phiền nên thẳng thừng tự đặt tên cho đứa nhỏ luôn.

Diêm Tử Ký ngồi tra nát cái từ điển, hỏi một lượt tất cả các bạn bè, cuối cùng thì lấy tên cho đứa nhỏ là Diêm Mộ Thần, còn Tư Dao lấy nhũ danh là Tinh Tinh, ngụ ý rằng cô và anh cùng vượt qua Tinh Hà mà đến với nhau.

Tư Dao sinh cháu cho nhà họ Diêm cho nên tất cả những bạn bè người thân đều đến chúc mừng, quà tặng cũng chất đầy một căn phòng. Bố Diêm sợ quấy rầy đến Tư Dao nghỉ ngơi cho nên từ đầu đến cuối không để cho cô lộ diện.

Trong phòng bệnh, Tư Dao nghiêng người dựa vào gối mềm, chơi với Tinh Tinh vô cùng vui vẻ. Khương Diểu ngồi xổm xuống ở bên cạnh cũng nhìn cậu bé, anh ta cũng muốn chơi với Tinh Tinh, nhưng mà Lục Trạch Quang và Diêm Tử Ký không muốn để cho anh ta ôm.

Diêm Tử Ký đưa cho Tư Dao quả lê nóng, Lục Trạch Quang thì cười nhìn Tinh Tinh nói: “Dao Dao, tôi cùng với Khiêm Thành, Khương Diểu chuẩn bị quay về thị trấn.”

“Mọi người phải đi à?” Gương mặt Tư Dao lộ vẻ không muốn.

“Đến lúc phải trở về rồi.” Lục Trạch Quang trừng mắt nhìn Khương Diểu đang định sờ trộm Tinh Tinh, sau đó giải thích nói: “Bệnh viện còn có việc cần phải xử lý, khi nào đến tiệc đầy tháng của Tinh Tinh sẽ dẫn theo cả Tần Ngư nữa.”

Diêm Tử Ký nhìn Triệu Khiêm Thành với Khương Diểu: “Hai người cũng định trở về sao?”

“Tôi còn phải lên lớp.” Triệu Khiêm Thành trả lời, sau đó đá đá Khương Diểu nói: “Còn cậu ta thì phải tiếp tục trị liệu.”

Diêm Tử Ký nghe thấy vậy thì cũng không giữ lại nữa: “Để tôi bảo Kiều Quân đến tiễn mọi người.”

Nghĩ lại thấy khoảng cách từ đây ra chỗ nhà ga cũng rất xa, Lục Trạch Quang cũng không từ chối: “Cảm ơn.”

“Chị dâu.” Đường Minh và Diêm Thi Thi, Kiều Quân đi vào trong phòng, ba người cầm theo một giỏ hoa quả tươi, cười đùa chào hỏi: “Hôm nay náo nhiệt quá nhỉ.”

“Tinh Tinh.” Diêm Thi Thi nhanh chóng chạy đến trước cửa sổ, ngồi xuống cười tủm tỉm sờ Tinh Tinh: “Dì là dì của con đây.”

“Kiều Quân.” Nhìn thấy Diêm Kiều Quân đến, Diêm Tử Ký dặn dò nói: “Đợi lát nữa tiễn mọi người đến nhà ga.”

“Đi kuoon bây giờ sao?” Diêm Kiều Quân nhìn về phía Triệu Khiêm Thành nói: “Không ở lại thêm một thời gian nữa à?”

“Tôi phải lên lớp.” Triệu Khiêm Thành nhẹ giọng đáp lại.

“Vậy thì phải ăn bữa cơm đã.” Diêm Kiều Quân mở giỏ hoa quả ra, sau đó cầm lên quả cam cười đùa với Khương Diểu nói: “Đợi lát nữa chúng ta đi ăn bữa cơm, ăn cơm xong thì tôi sẽ đưa mọi người đi.”

Triệu Khiêm Thành kéo Khương Diểu đi, còn cướp cả quả cam của Diêm Kiều Quân đang cầm ở trên tay. Sau khi Khương Diểu lấy được quả cam thì lập tức tươi cười thỏa mãn, Diêm Kiều Quân thì chép miệng chậc lưỡi, không muốn tiếp tục trêu chọc anh ta nữa.

“Chị dâu nên xuất viện rồi.” Đường Minh thuận miệng nói.

“Ừ, ở bệnh viện quá bất tiện, anh muốn mang cô ấy về nhà chăm sóc.” Diêm Tử Ký liếc nhìn cảnh phục ở trên người Đường Minh, gương mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi: “Đi làm nhiệm vụ ở cục cảnh sát sao?”

“Lúc trước có vụ án của một đứa nhỏ cần phải đi phá án.” Nói đến đây, Đường Minh tươi cười nói: “Anh Lâm cho em hai ngày nghỉ, cuối cùng cũng có thể được nghỉ ngơi rồi.”

“Chị dâu.” Cứ như nghĩ đến điều gì, Diêm Kiều Quân nhìn Tư Dao nói: “Bộ phim “Thần Sử” phát sóng, chưa cần biết doanh thu phòng vé sẽ như thế nào, chỉ cần cứ có danh tiếng như hiện tại thôi, có được giải thưởng Kim Ảnh không có vấn đề gì.”

“Ồ.” Tư Dao mơ màng lên tiếng, xin tha thứ cho cô vì đối với mấy cái này cô thật sự không có chút cảm giác gì cả.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Vic đẩy cửa đi vào, mỉm cười nhìn Tư Dao, cung kính nói: “Tiểu thư, tiên sinh phái tôi đến đây đưa cô về.”

“Bây giờ quay về biệt thự sao?” Tư Dao không hiểu nhìn về phía Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký nâng trán thở dài: “Ở biệt thự lớn, nếu cần đãi khách thì cũng thuận tiện hơn.”

Diêm Kiều Quân ở bên cạnh cười khan hai tiếng, đãi khách cũng thuận tiện hơn ấy hả? Chứ không phải là do bố Diêm và bố Dao ép à? Ngẫm lại chiến dịch mấy ngày hôm nay, Diêm Kiều Quân lại không nhịn được mà run lên.

Sau khi tiến hành làm thủ tục xuất viện, Tư Dao và Diêm Tử Ký cùng ngồi xe quay trở về biệt thự, Lục Trạch Quang thì mang theo Triệu Khiêm Thành và Khương Diểu đến nhà ga chuẩn bị quay trở lại bệnh viện ở trong thị trấn.

Trở lại căn biệt thự xa hoa, Tư Dao bị Diêm Tử Ký bế về phòng ngủ nghỉ ngơi. Bố Diêm và bố Dao đang bị ngăn cản ở bên ngoài, cả hai lão ngoan đồng tức giận giơ chân, sau đó lao vào mỉa mai trách cứ nhau.

Tư Dao đã lâu không đụng vào điện thoại, vậy là nhanh chóng chụp một tấm ảnh có cô và Tinh Tinh, còn có cả ngón cái của Diêm Tử Ký, sau đó chia sẻ lên Weibo: “Tinh Tinh nhà tôi đã đáp tới Trái Đất rồi.”

Vừa đăng lên Weibo, sau một thoáng trầm mặc kỳ quái, bình luận tuôn trào xối xả, thiếu chút nữa làm Weibo bị lag. Hắc Thần sinh em bé? Tin tức này điên cuồng mà nổ tung trên mạng xã hội.

‘Tinh Tinh là ai? Có quan hệ gì với Dao gia thế? Đừng giải thích với tôi, tôi không muốn nghe!’ *Icon gào khóc.

‘Mị đang gõ bàn phím, mẹ mị hỏi sao tự dưng lại gào lên thế, mị nói mị vừa mới tỉnh lại từ cơn ác mộng.’ *Icon điên cuồng.

‘Hắc Thần sinh ra Tiểu Hắc Thần, hôm qua lão phu đã xem tinh thượng, có cảm giác là đại nạn.’ *Icon thâm hiểm.

“Dao gia à, cô còn “cục kẹo ngọt ngào” này đã từng cùng cô huyết chiến với antifan không?’

‘Đừng ai cản tôi, tôi phải leo lên tầng cao nhất của Tinh Thế sau đó nhảy xuống!’ *Icon sụp đổ.

‘Tinh Tinh đáp xuống cũng không báo trước một câu, nước mắt của tôi cũng cao bằng cả tòa nhà cao tầng rồi đây.’

...

Phong Thần đang uống trà sữa thì vô tình lướt đến weibo của Tư Dao, lập tức há miệng phun hết ra, gương mặt đơ liệt run rẩy cực độ, sau đấy là tiếng hét giận dữ vang vọng cả tòa nhà: “Tư Dao, cái đồ ngu xuẩn này!!!”

Mấy siêu sao Nhạc Cảnh Dư, Mạc Thanh Thần cũng đều lần lượt nhắn lại: ‘Này đồ ngốc, tôi là bố nuôi của Tinh Tinh đó nha.’

‘Tiền lì xì đã chuẩn bị xong, Tinh Tinh sẽ nhanh chóng nhận được.’ Mạc Thanh Thần.

‘Trong tên của tôi cũng có chữ Tinh, đúng là duyên phận mà!’ Lê Tinh nhắn kèm theo hình mặt cười.

‘Chờ tôi kết hôn rồi sinh con gái, sau đó chúng ta sẽ kết thành thông gia.’ Triệu Ngữ Dĩnh.

Sau khi Triệu Ngữ Dĩnh nói xong, tất cả phóng viên đều nhao nhao suy đoán, chẳng lẽ Triệu Ngữ Dĩnh đã có bạn trai rồi sao? Tin tức này vừa tung ra, Weibo của Triệu Ngữ Dĩnh lập tức nổ tung.

Ngành giải trí lại xuất hiện phong ba bão táp, Hắc Thần sinh ra Tiểu Hắc Thần, Triệu Ngữ Dĩnh nói bóng gió đến việc chuẩn bị kết hôn? Tất cả người hâm mộ đều cảm thấy thế giới này quá tàn nhẫn.

“A Dao, anh nấu súp cho em uống nhé?” Diêm Tử Ký đi từ trong WC ra hỏi.

Tư Dao nhanh chóng cất máy tính đi, sau đó cười tủm tỉm nhìn Diêm Tử Ký: “Vâng.”

Diêm Tử Ký nhìn máy tính của Tư Dao, sau đó nheo mắt lại nhìn đôi mắt màu lam vô tội của Tư Dao, một lúc sau Diêm Tử Ký cũng giơ tay đầu hàng, quay người rời khỏi phòng ngủ: “Đừng có sử dụng máy vi tính nữa.”

“Vâng ạ.” Tư Dao cất máy tính đi, sau đấy thò tay lấy ra Cầu Cầu trí năng: “Cầu Cầu, nói chuyện với tôi đi.”

“Hắc Thần ngu xuẩn, thả tôi ra!” Cầu Cầu giãy dụa: “Đừng có sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi, tôi là bản thể siêu trí tuệ đấy nhé!”

“Còn nói nhảm thêm câu nữa là tôi đập nát cậu!” Tư Dao trừng mắt uy hiếp.

Cầu Cầu: “...” Hắc Thần khốn kiếp!

Chuyện tình cảm của ảnh hậu Triệu Ngữ Dĩnh bị phóng viên dòm ngó, vậy là lập tức liên lạc với Tinh Thế hỏi thăm tình hình, Phong Thần bận đến mức sứt đầu mẻ trán, còn Triệu Ngữ Dĩnh thì lướt Weibo, cười mà không nói gì.

Tào Nguyên Huy nhìn thấy hotsearch giới giải trí, gương mặt lạnh nhạt chợt hiện vẻ chấn động, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Chuyện Tinh Tinh được sinh ra anh ta biết rõ, nhưng chuyện ảnh hậu kết hôn thì anh ta cũng chưa từng nghe Phong Thần nói qua.

Weibo của ảnh hậu bị oanh tạc, đối mặt với sự lo lắng của fans, đối mặt mới sự chất vấn của Phong Thần cùng trợ lý, Triệu Ngữ Dĩnh trầm mặc một lúc lâu, sau đấy tiếp tục đăng Weibo.

Cô đổi hình đại diện thành ảnh ly cà phê cùng đồng xu, kèm theo dòng chữ: “Từ trước đến nay vẫn sống theo khuôn phép cũ, lần này rất muốn làm loạn một lần, cà phê có từ chối sự theo đuổi của đồng xu không?”

Lần đổi mới Weibo này khiến cho tất cả phóng viên và fans đều trợn tròn mắt, thế này là có ý gì thế? Mặc dù không hiểu chuyện về ly cà phê với đồng xu là như thế nào, nhưng mà hai chữ “theo đuổi” cũng khiến cho bọn họ như hiểu ra được rồi, chẳng lẽ là ảnh hậu theo đuổi người ta?

Ngành giải trí lại bắt đầu có sóng to gió lớn, tất cả các fan đẩy thuyền đều gào khóc thảm thiết, phóng viên gọi cho Tinh Thế “cháy máy”, đều gọi để hỏi thăm chuyện trên Weibo của Triệu Ngữ Dĩnh, là ai khiến ảnh hậu phải theo đuổi vậy?

Tào Nguyên Huy há hốc mồm miệng nhìn tin tức, nét mặt lạnh lùng thoáng biến sắc, Triệu Ngữ Dĩnh lại...

“Anh Tào.” Ngôi sao mới của Tào Nguyên Huy gõ cửa đi vào: “Phó tổng giám đốc Phong gọi anh đi qua.”

“Tôi biết rồi.” Tào Nguyên Huy che giấu giấu tâm tình trong ánh mắt đi, tắt máy tính rồi dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt trầm mặc một lúc lâu, sau đó chầm chầm lấy ra đồng xu 1 tệ.

Cà phê và tiền xu, Triệu Ngữ Dĩnh, em nghiêm túc đó sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play