Sau khi Diêm Tử Ký trở về quân doanh, Tư Dao vẫn ăn ngon ngủ yên như thường lệ. Bởi vì thời gian cuối kỳ mang thai hành động sẽ càng thêm không tiện, Tào Nguyên Huy không thể ở sát bên chăm sóc, vậy là Diêm Thi Thi liền chuyển đến.

Công việc của Tào Nguyên Huy dần dần ổn định, từ trợ lý thăng cấp đến người đại diện, chuyện cần phải lo lắng xử lý càng ngày càng nhiều, cuối cùng đến kỳ nghỉ phép cũng bị Phong Thần tước đoạt.

Tư Dao là kiểu người thoải mái, Diêm Thi Thi thì điên điên khùng khùng, hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã liền thành tri kỷ, chơi game, lướt Weibo, xem phim, cuộc sống của Tư Dao cũng khá là thư thái.

Bố Diêm ở tại nhà Diêm Linh, lâu lâu lại đến thăm cô. Bố Dao lại càng thường xuyên, cho Tư Dao đủ các loại đồ ăn dinh dưỡng và đồ chơi cổ quái kỳ lạ. Hai người này vừa gặp mặt liền đôi co, Tư Dao nhìn đến chán nản.

Bố Diêm và bố Dao tựa như hai con khủng long, chỉ cần va vào một chỗ là sẽ xuất hiện đủ các loại châm chọc khiêu khích, gây sự với nhau cả ngoài sang lẫn trong tối, tất cả hình tượng đều sụp đổ, ấu trĩ y như hai tên ngu ngốc.

Phim điện ảnh “Thần Sử” đã đi vào giai đoạn tuyên truyền, vai diễn nhân vật chính của Tư Dao lại thành chủ đề bàn tán, cũng không có nhiều người nói xấu cô, chắc là sợ cô sẽ trả thù. Càng có nhiều người hỏi cô liệu có sẽ tiếp tục hoạt động trong ngành giải trí nữa không?

Thân phận của Hắc Thần bại lộ, cả vụ chiến đấu với Hắc Thần giả mạo càng đẩy cô vào vòng bàn luận của quần chúng, cô còn có thể tiếp tục diễn phim nữa không? Tư Dao đưa ra đáp án chắc chắn, nhất định là còn có thể.

Cô không muốn đi làm việc ở nhà nước, hơn nữa việc cô tiến vào ngành giải trí làm diễn viên khiến cho nhà nước yên tâm hơn so với việc cô trở thành Hắc Thần. Cô thật sự thích diễn xuất, nếu là có ngày nào đó không muốn diễn nữa thì cô vẫn có thể trực tiếp rút lui bất cứ lúc nào.

Thời gian cứ thế trôi qua, bụng Tư Dao càng lúc càng lớn, đã đến thời gian lâm bồn, bố Dao sợ cô xảy ra chuyện, muốn sắp xếp phòng bệnh viện cho cô ở nhưng Tư Dao không thích không khí ở bệnh viện, cho nên quả quyết từ chối.

Phải nói bố Dao thật sự vô cùng lắm tiền, thẳng tay mua luôn căn nhà bên cạnh cô, để đội y tá hộ lý túc trực thường xuyên, chỉ sợ cô sinh con lại có chuyện gì ngoài ý muốn.

Thời gian lâm bồn đến gần, Tư Dao càng thêm lười biếng, hiện tại ngay cả chuyện đi tiểu đêm cô cũng gọi Diêm Thi Thi đến giúp, thân thể vụng về khiến rất khó chịu.

Diêm Thi Thi đến phòng bếp bưng hoa quả ra, tâm tình vui vẻ ngồi vào phòng khách: “Chị dâu họ, chị ăn đi.”

Cầm lấy quả anh đào chua chua bỏ vào miệng, Tư Dao lẩm bẩm không muốn nói chuyện. Diêm Thi Thi đưa cho cô mấy quả anh đào được lựa chọn cẩn thận: “Chị dâu đừng lo lắng, hai ngày nữa là anh Tử Ký sẽ trở về rồi.”

“Chị đâu có lo lắng gì đâu.” Tư Dao miễn cưỡng trả lời, cô chỉ cảm thấy đau lưng chuột rút thôi.

“Phụ nữ mang thai trước khi lâm bồn cảm thấy khủng hoảng là chuyện rất bình thường, chị họ đừng kiềm chế, nếu nghẹn thành bệnh trầm cảm thì sẽ hỏng bét mất.” Diêm Thi Thi rất nghiêm túc khuyên Tư Dao, cứ như thể rất hiểu biết vậy.

Tư Dao nghi ngờ nghiêng mắt nhìn Diêm Thi Thi: “Ai nói với em những chuyện này thế?”

“Em tra trên mạng đó.” Diêm Thi Thi dựng thẳng ngón cái lên, đắc ý: “Em cố tình giúp chị tra.”

Tư Dao đang tán gẫu với Diêm Thi Thi thì ngoài phòng chợt vang lên tiếng đập cửa, Diêm Thi Thi lập tức nhảy lên, vứt luôn dép mà chạy ra ngoài cửa: “Chị dâu cứ nằm đi đừng nhúc nhích, em đi mở cửa.”

Diêm Thi Thi mở cửa nhìn thấy Diêm Kiều Quân, còn chưa kịp tra hỏi đã bị một bóng người màu đen đẩy ra, lỗ mãng xông vào trong phòng, Diêm Thi Thi che lấy cái đầu bị đập cả giận nói: “Là ai đẩy tôi vậy!”

“Dao Dao, tôi rất nhớ cô!” Khương Diểu mang theo cái mũ xanh nhỏ vui mừng hứng khởi chạy về phía Tư Dao.

“Khương Diểu, không được phép ôm!” Lục Trạch Quang căng thẳng quát, Khương Diểu ngay lập tức phanh người lại, méo miệng ra vẻ không vui lòng. Lục Trạch Quang đuổi kịp níu Khương Diểu lại, giáo huấn: “Dao Dao đang mang thai đấy.”

“Lục Trạch Quang, Khương Diểu, Triệu Khiêm thành.” Nhìn thấy ba người trước mắt, Tư Dao vô cùng kinh ngạc.

“Diêm Kiều Quân!” Diêm Thi Thi nghiêm mặt chỉ vào Khương Diểu hỏi: “Tên mang nón xanh này là ai vậy?”

“Bệnh viện tâm thần Thị trấn Hoa Đồng.” Không đợi Diêm Kiều Quân mở lời, Tư Dao đã dẫn đầu giải thích nói: “Người chung phòng bệnh với chị ở bệnh viện tâm thần cũ.”

Diêm Thi Thi lập tức trợn tròn mắt, Diêm Kiều Quân nâng trán thở dài, sau đó chỉ vào ghế sô pha nói với Lục Trạch Quang: “Mọi người ngồi xuống cả đi, Thi Thi đi pha trà.”

Diêm Thi Thi che mặt xấu hổ muốn chui xuống đất, Lục Trạch Quang nhìn Tư Dao hỏi: “Sống có tốt không?”

“Tốt lắm, mọi người thì sao?” Tư Dao đưa hoa quả cho Khương Diểu.

“Đều rất tốt.” Lục Trạch Quang mỉm cười: “Bệnh viện đã được sửa chữa, Khương Diểu rất nhớ cô, gần đây rất rãnh nên liền nghĩ tới việc thăm cô một chút. Triệu Khiêm Thành đã hồi phục xuất viện rồi, tôi... tôi và Tần Ngư đã kết hôn.”

“Tần Ngư.” Tư Dao nhớ tới cô gái nhỏ đã từng chăm sóc mình, chính là cô y tá vô cùng hung dữ kia đấy à?

Lục Trạch Quang mím môi cười, vành tai thoáng đỏ lên, Diêm Kiều Quân gặm quả táo xen vào: “Em nhận được tin tức liền đến trạm xe đón họ.”

Tư Dao nhớ tới ông bố thần thông quảng đại của mình, chép miệng một cái không hỏi lại nữa. Khương Diểu tủi thân nhìn Tư Dao oán trách: “Dao Dao, tôi ở trong bệnh viện rất cô đơn, cô cũng không đến thăm tôi.” ( truyện trên app T𝕪T )

“Tôi không có thời gian.” Tư Dao do dự giải thích. Chuyện này là sự thật, ban đâu cô cũng ngơ ngơ ngác ngác không có gì làm, về sau gia nhập vào ngành giải trí làm diễn viên, rồi đủ các loại tranh chấp làm hỏng chuyện, sau đó kết hôn mang thai.

Triệu Khiêm Thành túm lấy cái mũ xanh của Khương Diểu, kéo anh ta quay lại, Khương Diểu lo lắng nhảy dựng lên: “Anh túm mũ tôi làm gì thế!”

Không thèm để ý đến Khương Diểu ngốc nghếch, Triệu Khiêm Thành nhìn về phía Tư Dao nói: “Tôi đang học lại đại học.”

“Vậy cũng tốt.” Căn cứ theo tiêu chuẩn của trái đất, hình như chuyện học lên đại học là rất quan trọng.

“Anh Khiêm Thành đi rồi, không ai chịu chơi với tôi cả, tôi khó chịu lắm.” Khương Diểu nắm lấy quả cam rồi bĩu môi, mặt mũi tràn đầy vẻ mất mát: “Trong bệnh viện cũng không ai để ý tới tôi, không ai nói chuyện với tôi.”

Khóe miệng Triệu Khiêm Thành run rẩy, lẳng lặng trả lại cái mũ xanh cho Khương Diểu, sau đó hỏi Tư Dao: “Cậu ta đi nhà vệ sinh thôi mà cũng dây dưa đến cùng quấn lấy tôi, là do cô dạy cho cậu ta à?”

Nhớ tới chuyện cô đã căn dặn Khương Diểu khi rời khỏi bệnh viện, Tư Dao thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”

Triệu Khiêm Thành yên lặng đỡ trán, hồi tưởng lại đoạn thời gian tối tăm kia, anh ta rất muốn đánh người. Khương Diểu chính là một tên ngốc, ăn uống ngủ nghỉ đều bám theo anh ta, đánh mấy lần rồi mà vẫn không chịu sửa.

“Anh ta nhát gan, sau khi tôi đi anh ta sẽ sợ hãi.” Tư Dao nghiêm túc giải thích nói.

Lục Trạch Quang vùi đầu nén cười, sau khi Tư Dao rời khỏi bệnh viện, Khương Diểu liền quấn lấy Triệu Khiêm Thành như ma ám, bị đánh liền khóc, khóc xong lại tiếp tục đi theo, bệnh viện cuối cùng phiền không chịu nổi nữa, đành phải sắp xếp cho hai người ở chung một phòng bệnh.

Khương Diểu méo miệng muốn khóc, Triệu Khiêm Thành xoa đầu thở dài: “Chờ tôi tốt nghiệp tìm được việc làm, tôi sẽ chăm lo cho cậu ta.”

Diêm Kiều Quân mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Chăm sóc cậu ta? Cậu không kết hôn à?”

“Cũng không thể để cậu ta ở lại bệnh viện tâm thần cả đời được, chuyện kết hôn nói sau, tạm thời cứ coi như tôi nuôi con trai đi.” Triệu Khiêm Thành đẩy cái mặt Khương Diểu đang sáp đến ra: “Tên nhóc này ngốc đến mức không sống một mình được.”

“Tôi cũng có thể chăm sóc cậu ta.” Lục Trạch Quang vỗ vỗ đầu Khương Diểu cười nói: “Bây giờ tôi là viện trưởng. Chăm sóc cậu ta thì không có vấn đề gì, Tần Ngư cũng không để ý.”

“Hai vị thánh nhân, tôi phục hai người rồi!” Diêm Kiều Quân cường điệu nhấc tay, làm ra vẻ quỳ lạy.

Lục Trạch Quang bị Diêm Kiều Quân chọc cười, sau đấy lại nghiêm túc nói: “Còn có một chuyện nữa, chuyện bệnh tâm thần bị lộ ra ngoài, là tôi không coi chừng Khương Diểu kỹ nên để cậu ta bị người ta phỏng vấn, mang đến phiền toái cho cô, thật sự rất xin lỗi.”

“Không sao đâu mà.” Tư Dao không để tâm phất tay, Diêm Kiều Quân gật đầu tán thành: “Việc này cho dù không có Khương Diểu thì kiểu gì cũng sẽ lộ ra ngoài, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Anh học ngành nào thế?” Diêm Thi Thi bưng ly nước lên, nghiêng đầu hỏi thăm Triệu Khiêm Thành.

“Máy tính.” Triệu Khiêm Thành trả lời.

“Ngành này cũng không khó tìm việc làm.” Diêm Thi Thi như có điều suy nghĩ nói: “Sau khi tốt nghiệp đến tập đoàn Thịnh Hoa ứng tuyển thử một chút đi.”

“Được.” Triệu Khiêm Thành gật đầu đồng ý, không có ngượng nghịu kiểu cách: “Tôi sẽ cố gắng.”

“Đã đến rồi thì cứ ở thêm vài ngày.” Diêm Kiều Quân ôm lấy bả vai Triệu Khiêm Thành rồi vui vẻ cười: “Biệt thự để không chẳng ai ở, cứ ở đấy đi vậy, đến buổi tối sẽ bày tiệc mời khách.”

Lục Trạch Quang đang định từ chối thì Diêm Thi Thi đã ngắt lời nói: “Mọi người đều là bạn tốt của chị dâu, cứ xem đây là nhà, đừng câu nệ mà xem mình là người ngoài.”

“Ở thêm chút ngày đi.” Tư Dao mặt mũi tràn đầy mong đợi yêu cầu: “Tôi ở nhà chán lắm.”

“Tôi muốn chơi cùng Dao Dao.” Khương Diểu vô cùng đáng thương thỉnh cầu.

Tư Dao cùng mọi người đều mong muốn như vậy, Lục Trạch Quang ngẫm lại bệnh viện gần đây cũng không có chuyện gì, vậy là liền thuận theo gật đầu đồng ý. Diêm Kiều Quân vỗ vỗ bả vai Triệu Khiêm Thành bên cạnh: “Quyết định thế là đúng rồi.”

Triệu Khiêm Thành liếc nhìn anh ta một cái: “Là anh ta nói muốn ở lại mà, anh đập vai tôi làm gì!”

“Chẳng phải cậu đang ở gần tôi hơn sao?” Diêm Kiều Quân cười đùa, khóe mắt trộm nghiêng mắt nhìn vẻ mặt không vui của Triệu Khiêm Thành, trong lòng âm thầm suy đoán, tên nhóc này nhìn rất tỉnh táo mà, rốt cuộc tại sao trước đây lại bị điên thế.

“Vậy em gọi đầu bếp tới nhé?” Diêm Thi Thi vỗ tay đứng lên: “Đợi buổi tối ăn cơm xong sẽ để cho anh họ Kiều Quân đưa bọn họ đến biệt thự.”

“Cái số tôi chính là số tài xế mà.” Diêm Kiều Quân khoa trương tru lên.

Sau khi ăn xong bữa cơm tối vô cùng náo nhiệt, Diêm Kiều Quân sợ làm phiền Tư Dao liền nhắc đến chuyện đưa bọn họ về biệt thự. Sau khi tiễn bọn họ rời đi, Tư Dao liền về phòng ngủ, trò chuyện với Diêm Tử Ký như thường lệ.

Cuộc gọi video được kết nối qua Cầu Cầu, hai người nói chuyện phiếm với nhau, lặp lại chủ đề ăn uống ngủ, Diêm Tử Ký hỏi không ngán, Tư Dao nghe được cũng không phiền.

“Cuối tuần anh sẽ về nhà, cùng em chờ sinh.” Vừa tắm rửa xong, Diêm Tử Ký chà sát mái tóc còn ướt nói: “Phải nghe lời, đói thì ăn nhiều cơm, uống nhiều nước, ngủ nhiều vào, ăn ít đồ ăn vặt thôi.”

“Biết rồi.” Tư Dao nằm trên giường khoanh tay nũng nịu phối hợp: “Không cho phép nhảy, phải ngoan ngoãn đấy.”

Diêm Tử Ký bật cười ra tiếng: “Những thứ này em đều biết cả, chỉ có làm là không làm được thôi.”

“Nói với anh một chuyện.” Tư Dao hạ thấp giọng xuống, nói sang chuyện khác: “Lục Trạch Quang và Triệu Khiêm Thành, còn có Khương Diểu nữa, bọn họ vừa mới tới đây.”

Diêm Tử Ký kinh ngạc nhướng mày, sau đấy gật đầu nói: “Anh còn đang nghĩ, chờ đứa bé được sinh ra thì sẽ phái người về thị trấn tìm xem, đưa bọn họ đến ở đây một khoảng thời gian, tiện thể tham gia tiệc đầy tháng của đứa bé luôn.”

“Hôm qua mới kiểm tra sức khỏe xong, em với con đều rất khỏe mạnh, tháng này là đến ngày sinh rồi.” Tư Dao sờ bụng mình nói: “Em khó chịu quá, còn mệt hơn việc lái chiến hạm đánh nhau với Liên bang nữa.”

“Đồ ngốc, cái này có thể so sánh sao?” Diêm Tử Ký buồn cười.

“Tử Ký, em nhớ anh.” Tư Dao tủi thân nhìn Diêm Tử Ký nũng nịu. Trái tim Diêm Tử Ký đều bị hòa tan, đường nét trên khuôn mặt rám nắng mềm đi một chút: “Anh cũng nhớ em.”

“...” Ngoài cửa Diêm Thi Thi bưng sữa bò nóng, lẳng lặng quay người rời đi, ăn loại cẩu lương này sẽ khiến cô đau dạ dày, sữa bò vẫn nên để một mình cô chậm rãi uống hết đi.

Đưa mấy người Lục Trạch Quang đến biệt thự, biệt thự xa hoa khiến Khương Diểu vui sướng, chạy đuổi theo Đản Đản ở trong sân. Ban đầu Lục Trạch Quang vô cùng kinh ngạc, sau đấy liền thả lỏng, biết Tư Dao sống rất tốt anh ta liền yên tâm.

Diêm Kiều Quân liếc mắt nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Triệu Khiêm Thành, không nhịn được bèn hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Cậu vào bệnh viện tâm thần như thế nào vậy?” Tên nhóc này nhìn không giống bệnh nhân tâm thần mà?

“Bị mẹ kế đưa vào.” Triệu Khiêm Thành trầm mặc một lát, lạnh nhạt giải thích. Diêm Kiều Quân mặt lộ vẻ kinh ngạc, Triệu Khiêm Thành tiếp tục nói: “Đánh nhau ở trường học, đầu đập vào cầu thang, quên mất một vài chuyện.”

“Vậy cậu...”

“Bà ta đổi thuốc của tôi, đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, đúng là tôi có hỗn loạn trong một khoảng thời gian, nhưng rất nhanh liền khôi phục, sau đó đều là giả vờ cả thôi.”

“Vậy tại sao cậu lại không giả vờ nữa?” Diêm Kiều Quân cảm thấy nghi hoặc.

“Mẹ kế tôi chết rồi, bị xe nghiền nát, bộ dáng rất thảm.” Triệu Khiêm Thành nắm chặt khóa áo khoác, đôi mắt hờ hững nhìn về nơi xa: “Tôi là con trai độc nhất, ba của tôi sợ tuyệt hậu nên tới đón tôi.”

Đầu Diêm Kiều Quân vòng vo một hồi, sau đó giống như là đoán được chuyện gì, trợn tròn con mắt chỉ vào Triệu Khiêm Thành nói: “Chẳng lẽ mẹ kế cậu là do cậu giết?”

Triệu Khiêm Thành nghiêm mặt không nói gì, Diêm Kiều Quân đưa cánh tay gối lên đầu rồi cười thành tiếng: “Tôi nghĩ gì vậy chứ, làm sao có thể, khi đó cậu còn đang ở bệnh viện tâm thần mà, hơn nữa, cậu làm sao dám giết người được chứ.”

Khóe miệng Triệu Khiêm Thành khẽ nhếch lên, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất, nhanh tựa như là ảo giác, trong bóng tối, con mắt phản chiếu ánh đèn, tĩnh mịch phảng phất như cái động không đáy.

“A!” Diêm Kiều Quân ngay lập tức cứng khựng người lại, sau đấy quay mặt sang nhìn chằm chằm Triệu Khiêm Thành hỏi: “Cậu nói với tôi những thứ này để làm gì?”

“Không phải anh hỏi tôi sao?” Triệu Khiêm Thành thản nhiên đối mặt với anh ta.

Diêm Kiều Quân: “... Cũng đúng.” Nhưng cái cảm giác lạnh lạnh rờn rợn này là sao vậy?

Triệu Khiêm Thành “...” Đúng là cái đồ nhiều tiền đẹp trai nhưng đần độn.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play