Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 83: Kẻ thù gặp nhau


2 năm

trướctiếp

Thời gian bữa ăn được quyết định là 10 giờ, vị trí là là quán cơm trưa Tụ Phúc Lâu, người nhà họ Diêm, cả bố Diêm, Diêm Kiều Quân và Diêm Linh đều có mặt, còn bên gia tộc Slangelo cũng chỉ có Tư Hùng và Vic.

Bố Diêm đã đến Tụ Phúc Lâu từ sớm, ông mặc một bộ đồ truyền thống màu mực, bưng chén trà ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt lạnh lẽo dọa người. Diêm Kiều Quân ghé về phía Diêm Tử Ký ngồi bên cạnh: “Anh này, khí thế của bố khủng khiếp thật đấy.”

Diêm Linh vén tóc ra đằng sau tai, khóe mắt liếc nhìn con đường vắng vẻ trước mặt: “Tư Dao, bố em vẫn chưa tới sao?”

Tư Dao xoay đầu nhìn đồng hồ của Diêm Tử Ký, tính toán thời gian bữa ăn, đáp: “Nhất định có thể đến trong vòng 2 phút nữa, ông ấy ngồi xe lăn không tiện lắm.”

“Có mà nhát gan không dám tới thì có.” Bố Diêm uống một ngụm trà nóng, giọng nói chua như dấm.

Tư Dao nghi ngờ nhìn về phía Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký xoa đầu của cô để cô đừng nghĩ lung tung. Nếu còn chưa nhìn ra sự khác thường của bố Diêm thì chi bằng anh cứ dứt khoát cởi bỏ quân trang không làm nữa.

Diêm Kiều Quân rụt đầu lại ngoan ngoãn uống đồ uống, Diêm Linh vừa cãi nhau với bố Diêm, cũng im lặng không lên tiếng. Lông mày Diêm Tử Ký nhăn tít lại, suy nghĩ xem rốt cuộc bố Diêm và bố Dao có ân oán gì.

Tư Hùng đến vừa sát giờ, Diêm Tử Ký, Diêm Kiều Quân và Diêm Linh đều đứng dậy chào hỏi, duy chỉ có bố Diêm là vững vàng ngồi như một bức tượng Phật.

“Xin lỗi mọi người, trên đường kẹt xe nên tới chậm.” Tư Hùng khẽ gật đầu nói xin lỗi, nụ cười ôn nhu cảm giác tựa như quân tử khiêm tốn hòa nhã hiền hậu, độ thiện cảm của Diêm Kiều Quân và Diêm Linh từ từ tăng lên.

“Chân này là bị làm sao đây? Sờ soạng trong đêm rơi xuống hố bom nên bị nổ hả?” Bố Diêm nói móc.

“Chuyện ngoài ý muốn, sẽ hồi phục nhanh thôi.” Sau khi được Vic đẩy tới chỗ ngồi, Tư Hùng cười nhẹ nhàng nhìn bố Diêm. “Đa tạ Diêm tướng quân quan tâm.”

“Hiểu lễ phép quá nhỉ?” Bố Diêm nhếch miệng, giống như cười mà không phải cười: “Mấy năm không gặp, gương mặt này trông xa lạ quá, còn tưởng là một người con trai khác của gia tộc Slangelo đấy.”

“Người nghiêm chỉnh thì khi về già thường đẹp đẽ, ngược lại là Diêm tướng quân đấy, trông tang thương hơn nhiều nhỉ?” Tư Hùng mỉm cười.

“Phẫu thuật thẩm mỹ thì cứ nhận đi, lại còn đẹp đẽ hơn?” Bố Diêm ghét bỏ bĩu môi: “Đúng là không biết xấu hổ.”

“Bố!” Diêm Tử Ký đá bố Diêm một cước ở dưới bàn, thấp giọng cắt ngang. Bố Diêm đảo chân đạp trở về: “Con đạp bố làm gì?” Thấy Diêm Tử Ký định mở miệng, bố Diêm lập tức quát: “Câm miệng!”

“...” Diêm Tử Ký giơ tay che mặt, bố à, thông gia ở ngay trước mặt, bố có thể đừng náo loạn không?

Tư Hùng cười như đóa hoa hướng dương, khẽ quay mặt dặn dò Vic một câu, sau đấy lại dùng giọng nói ấm áp nói: “Tôi có chuẩn bị một phần quà nhỏ, mong mọi người đừng ghét bỏ.” Vic đưa quà cho Diêm Kiều Quân và Diêm Linh, vẻ mặt bố Diêm lạnh lùng trầm mặc.

Diêm Kiều Quân nhận được một chiếc xe đua kiểu mới, còn của Diêm Linh là một bộ đồ trang sức đặt riêng: “Cái này quý giá quá, cháu...” Diêm Linh muốn từ chối, nhưng Tư Hùng lại cười lắc đầu: “Đây là quà của trưởng bối cho vãn bối thôi mà.”

“Cái kiểu viên đạn bọc đường này đến chết cũng không đổi.” Bố Diêm khịt mũi khinh thường.

Tư Hùng mỉm cười, dùng khẩu hình nói chuyện, người khác không thấy được, nhưng bố Diêm thì lại hiểu: ‘Biện pháp thì đâu có già đi, dùng tốt là được, cho ông tức chết luôn, cái đồ Diêm quan tài.’

“Sầm!” Bố Diêm tức giận vỗ bàn, Diêm Kiều Quân bị dọa đến mức khẽ run rẩy, Diêm Linh đẩy chén trà qua: “Uống hớp trà cho bớt giận đi bố, mình đang gặp thông gia mà bố giày vò làm gì thế.”

‘Đồ cáo đen chết tiệt, tôi đcm ông.’ Sắc mặt bố Diêm tái xanh.

Nói đến ân oán giữa bố Diêm và bố Dao thì cần phải ngược dòng tìm hiểu đến chuyện xảy ra khi Diêm Tử Ký còn chưa sinh ra. Lần đó bố Diêm phụng mệnh đến nước ngoài chặn đường một lô súng đạn, kết quả lại bị bố Dao phá đám giữa chừng.

Khi đó bố Diêm vừa kết hôn, bố Dao vẫn là thiếu niên, xem như hai người xác định kết thù. Bố Dao là người thừa kế của gia tộc Slangelo, hoạt động lâu dài ở nước ngoài, hai người cứ như vậy mà biến thành kẻ địch.

Bố Dao và bố Diêm đấu trí đấu dũng, không ai chiếm được phần hơn, bố Diêm luôn trưng ra bộ mặt hằm hằm, bố Dao trêu đùa gọi ông ấy là Diêm quan tài. Bố Dao tuổi trẻ lại giảo hoạt âm hiểm, bố Diêm liền mắng ông là đồ cáo đen.

n oán của hai người kéo dài đến khi bố Dao bị trọng thương, lén trở về Trung Quốc mới tạm dừng. Sau khi bố Dao kết hôn, gia tộc Slangelo dấy lên nội loạn, ông muốn đến biên giới đến truy lùng kẻ phản bội chạy trốn, kết quả lại gặp được bố Diêm.

Khi ông đang truy lùng kẻ phản bội chạy trốn thì đụng phải bố Diêm đang làm nhiệm vụ, kết quả thì hỗn loạn vô cùng. Đến cuối cùng, bố Diêm giúp bố Dao giết chết kẻ phản bội chạy trốn, cứu ông một mạng, nhưng chân lại bị bom nổ làm tổn thương.

Bố Diêm và bộ đội bị bao vây, bố Dao dẫn theo đội Slangelo chạy đến cứu viện, giúp bố Diêm giải vây để báo ân, mọi chuyện cứ như trời định, bọn họ giống như là kẻ địch, lại dường như không phải.

Bố Diêm là tướng quân, khi làm nhiệm vụ ông ấy vô cùng trầm ổn cơ trí, nhưng mỗi lần đụng độ với bố Dao, ông ấy lại không thể khắc chế cơn tức giận, hận không thể đánh một trận với bố Dao.

Đồ ăn lần lượt được mang lên, Diêm Kiều Quân và Diêm Linh nói chuyện với bố Dao, cho dù là đề tài nào, Tư Hùng cũng có thể đáp lời, học rộng tài cao, tính tình lại tốt, ấn tượng tốt của Diêm Kiều Quân và Diêm Linh đã sắp xông thẳng lên trời.

Không bỏ qua ánh mắt khiêu khích mà Tư Hùng ném đến, bố Diêm thiếu chút nữa bóp gãy đôi đũa: “Ăn không nói ngủ không kêu, tất cả câm miệng ăn cơm đi!” Đồ cáo đen chết tiệt này, đúng là quá âm hiểm xảo trá.

Tư Hùng cười nhẹ nhàng giúp Tư Dao gắp thức ăn: “Dao Dao ăn nhiều cá vào cho thông minh.”

“Cám ơn bố.” Tư Dao ngoan ngoãn xới cơm, hoàn toàn không quan tâm đến sóng ngầm mãnh liệt giữa bố Dao và bố Diêm. Tư Hùng bị tiếng gọi bố này của Tư Dao làm cho sững người, nắm chặt đôi đũa, đôi mắt chua xót.

“Dao Dao còn có hai tháng nữa là sinh nhỉ?” Tư Hùng hỏi thăm Diêm Tử Ký. Được Diêm Tử Ký xác nhận, Tư Hùng cau mày nói: “Cách ngày sinh càng gần càng sợ xảy ra chuyện, để tôi mời bác sĩ đến biệt thự chăm sóc nó.”

“Không cần đâu ạ.” Diêm Tử Ký lễ phép cự tuyệt nói: “Bố của con đã sớm sắp xếp xong rồi.”

Bố Diêm khịt mũi một tiếng: “Đó là cháu trai của tôi đấy.”

Tư Hùng chống cằm nghĩ lại một lát, sau đó mỉm cười nhìn bố Diêm nói: “Để xem Dao Dao muốn ở cùng ai, nếu con bé muốn đến thủ đô, tôi cũng muốn dọn đến nhà ông ở cùng.”

“Đừng có mà mơ!” Bố Diêm giận đùng đùng trừng mắt. Để cho tên cáo đen kia ở nhà ông? Vậy chẳng phải sẽ khiến nhà của ông gà bay chó chạy sao, ông ấy còn muốn sống thọ chết già, đừng nên bị bố Dao làm tức chết thì hơn.

“Tàn nhẫn thật đấy.” Tư Hùng khó chịu thở dài: “Tôi thật sự rất nhớ thương Dao Dao mà, huống chi hai ta đều là ông già cô độc, ở cùng nhau trò chuyện cũng tốt mà.”

“Đồ cáo đen khốn nạn này, đừng có dùng chiêu tình cảm khổ sở này với tôi.” Bố Diêm khinh bỉ nói.

“Bố ơi, chú Tư rất tốt, bố đừng bắt nạt người ta.” Diêm Kiều Quân bênh vực kẻ yếu.

“Thằng nhóc khốn nạn, bố mới là bố của con!” Bố Diêm nhấc chân đá đến: “Khôn nhà dại chợ, có tin bố đá chết con không?”

Tư Hùng duy trì vẻ mặt tươi cười, trong lòng lại khịt mũi khinh thường, sau đó xoay mặt nói với Vic: “Giúp tôi điều tra bất động sản của nhà họ Diêm, sau đó ở mỗi chỗ mua một căn nhà sát vách.”

Bố Diêm nghẹn họng nhìn trân trối, Tư Hùng nhướng mắt cười nói: “Đã không muốn ở chung, thế thì tôi sẽ làm hàng xóm vậy.” Chán ghét tôi à? Tôi lại muốn khiến ông chán ghét đến điên luôn, đồ Diêm quan tài nhà ông! ( truyện trên app T𝕪T )

“Vô sỉ, không biết xấu hổ, hèn hạ!” Bàn tay đang bưng chén trà của bố Diêm run rẩy. Diêm Tử Ký yên lặng lấy đi chén trà của bố Diêm, rồi lại nhìn Tư Hùng, khẩn cầu ông ấy đừng tiếp tục kích thích bố anh nữa.

Diêm Tử Ký nắm tay Tư Dao ở dưới bàn, Tư Dao trở nên thông minh hiếm thấy, gắp cho bố Dao miếng thịt viên: “Bố, ăn thịt viên nào.”

“Con gái ngoan...” Bố Dao cười xoa xoa đầu Tư Dao, yêu thương trong mắt cũng sắp trào ra.

Bữa cơm này sóng to gió lớn vô cùng, không muốn bị kẹp ở giữa bố Diêm và bố Dao làm vật hy sinh, sau khi tính tiền Diêm Tử Ký liền quả quyết dắt Tư Dao chào tạm biệt rồi rời khỏi Tụ Phúc Lâu.

Mấy chiếc xe sang trọng đỗ đầy trên đường phố trước Tụ Phúc Lâu, Tư Hùng cười nhẹ nhàng chỉ vào xe nói: “Diêm tướng quân, chúng ta đi uống chén trà đi?”

Bố Diêm lạnh lùng khịt mũi, xoay mặt không muốn nhìn Tư Hùng, ra vẻ “không có phúc để hưởng thụ”.

“Đừng lạnh lùng như vậy mà, chúng ta đều là thông gia, về sau lại là hàng xóm, thân càng thêm thân nha.”

Nghĩ đến Tư Hùng muốn mua nhà ở sát vách, cả khuôn mặt bố Diêm đều đen kịt lại, rồi lại nghĩ về sau mỗi ngày đều phải nhìn thấy tên khốn này, ông ấy liền rất muốn gào thét: “Tiền dơ bẩn!”

“Ừ hứ.” Tư Hùng mỉm cười không đáp.

Bố Diêm khó mà duy trì cảm xúc, chỉ vào Tư Hùng cả giận nói: “Cáo đen kia, nếu ông thật sự dám mua nhà sát vách nhà tôi, tôi sẽ đem quân đến san bằng nhà ông.”

Diêm Kiều Quân và Diêm Linh còn chưa ra, xung quanh lại không có người quen, Tư Hùng liền lộ nguyên hình: “Ôi giồi, tôi sợ quá cơ, Diêm quan tài ông có bản lĩnh thì đánh tôi đi!”

Bố Diêm tức giận vừa định ra tay thì Vic đã nhanh lẹ xoay người ngăn lại: “Ông có giỏi thì đừng có trốn!” Bố Diêm tức đến mức thở không ra hơi.

“Dù tôi có tránh thì tôi đây cũng tài giỏi lắm, nếu không thì con dâu ông cùng với cháu trai đầu của ông ở đâu mà ra.” Tư Hùng chọc người tức chết cũng không thèm chịu trách nhiệm.

Vic duy trì vẻ mặt tỉnh táo, nhưng thật ra trong lòng đã sắp sụp đổ rồi. Tiên sinh à, cầu xin ông đừng chọc tức người ta nữa.

“Tôi muốn mua nhà, tôi mua nhà xong còn mua thêm đất nữa, tôi có tiền, thích làm gì thì làm đấy.” Tư Hùng đắc ý kích thích bố Diêm: “Có nhìn thấy không?” Tư Hùng chỉ vào mặt mình: “Gương mặt này viết rõ chữ giàu đấy.”

“Cáo đen, tôi đcm tổ tông nhà ông!” Bố Diêm không kiềm được mà mắng lớn.

“Tổ tông nhà tôi đã chôn trong lòng đất mấy trăm năm, đống cỏ trên mộ phần đã cao bằng ông rồi, ông già chết tiệt, khẩu vị cũng nặng nhỉ?” Tư Hùng hừ một tiếng quay đi: “Vic, dẹp đường hồi phủ.”

“Vâng, tiên sinh.” Tiên sinh nhà mình vừa thấy Diêm tướng quân thì hình tượng trong nháy mắt đã sụp đổ rồi, biết làm sao được?

Nhìn bóng lưng Tư Hùng phách lối rời đi, bố Diêm tức đến đau ngực, Diêm Kiều Quân và Diêm Linh đi ra, Diêm Linh lấy ra chìa khóa xe nói: “Kiều Quân, em đưa bố về nhà, công ty của chị còn có việc.”

“Vâng.” Diêm Kiều Quân gật đầu đồng ý, chờ Diêm Linh rời đi, anh ta liền cười hì hì ôm lấy vai bố Diêm: “Bố à, bố Tư Dao trông đẹp trai thật đấy.”

Bố Diêm vẻ mặt quỷ dị liếc nhìn Diêm Kiều Quân, Diêm Kiều Quân bị nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy phần gáy bốc lên hơi lạnh, ngượng ngùng buông tay lui lại: “Bố à, bố đừng nhìn con như vậy, trong lòng con sợ hãi lắm đấy.”

“Cút cho bố!” Bố Diêm nhấc chân đá mạnh đến: “Cái thằng khôn nhà dại chợ, ông ta chính là một con cáo đen không biết xấu hổ đó!”

Diêm Kiều Quân mồm mép tép nhảy lại đụng trúng phải họng súng của bố Diêm, kết cục đã xác định là rất thê thảm.

Về đến nhà, Tư Dao nằm trên giường trong phòng ngủ, thoải mái xoa bụng. Diêm Tử Ký bưng nước ấm vào phòng, sau đó chỉnh nhiệt độ điều hoà không khí đến mức thích hợp.

Tư Dao ngồi dậy dựa vào trong ngực Diêm Tử Ký, kéo bàn tay anh đến bụng mình: “Anh sờ xem.”

Diêm Tử Ký xoa xoa cái bụng tròn vo của Tư Dao, cảm giác được rõ ràng cái bụng đang chuyển động: “Thằng bé đang đá em kìa.” Diêm Tử Ký xoa mặt Tư Dao cười nói.

“Cảm giác là lạ.” Ngón tay Tư Dao chỉ vào bụng: “Nhưng mà rất thú vị.”

Diêm Tử Ký xoay người tới gần bụng Tư Dao, nhỏ nhẹ thì thầm: “Đừng có tiếp tục đá mẹ nữa, nếu không chờ con sinh ra bố sẽ đánh con đấy.”

Tư Dao bị Diêm Tử Ký chọc cười, rúc vào trước ngực anh lầm bầm: “Ngày mai anh sẽ phải trở về quân doanh rồi.”

“Ừm.” Diêm Tử Ký ôm chặt Tư Dao an ủi: “Anh sẽ về nhanh thôi, sẽ cùng em chào đón đứa bé của chúng ta.”

“Anh phải hứa với em, cho dù đứa bé rất đáng yêu thì anh cũng phải yêu em hơn.” Tư Dao nhõng nhẽo yêu cầu.

Diêm Tử Ký không nhịn được mà bật cười thành tiếng, sau đó dưới ánh mắt tủi thân của Tư Dao, anh làm bộ nghiêm túc gật đầu cam đoan: “Anh thề, cho dù đứa bé đáng yêu thế nào thì anh cũng sẽ yêu A Dao hơn.”

“Ừm, nhưng vẫn phải yêu thằng bé.” Tư Dao bẻ ngón tay rầu rĩ nói: “Em cũng rất thương thằng bé, nhưng em càng thương anh hơn.”

Bị dáng vẻ nghiêm túc của Tư Dao chọc cười, Diêm Tử Ký cúi đầu hôn cô: “Được rồi, anh đều thương cả.”

“... Tốt lắm.” Cô nhẹ giọng chấp nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp