Biết được sự thật đằng sau việc Tư Hùng “ruồng bỏ vợ con”, Tư Dao cảm động khóc thút thít, tận mắt thấy người mình yêu nhất chết đi, chắc chắn ông rất đau khổ, Tư Dao hơi có chút đồng cảm với ông.
Chiếm giữ cơ thể này, Tư Dao không hề cảm thấy áy náy, cô chỉ là một đoạn số liệu thất lạc, cơ thể không thay đổi huyết thống không đứt đoạn, cô vẫn là Tư Dao, chỉ là số liệu trí nhớ không hoàn chỉnh nhiều hơn thôi.
Tư Dao đã sớm suy nghĩ kỹ, “máy móc Tư Dao” đã bị hỏng trong vụ nổ chiến hạm kia, còn phần số liệu thì thất lạc đến Trái Đất, bị “con người Tư Dao” dung hợp. Số liệu chiếm giữ kí ức của chủ thể, và giờ cô là con người Tư Dao.
Đoạn ký ức ở Tinh Hà kia giống như một cơn ác mộng hỗn loạn, đã sớm tan theo mây khói cùng vụ nổ chiến hạm rồi. Cô là Tư Dao, sống trên Trái Đất, có bạn bè có chồng, đơn giản nhưng hạnh phúc.
Tư Dao dựa trên gối mềm lướt weibo, Tư Hùng ngồi trên xe lăn cầm tờ báo, miệng mấp máy muốn nói lại thôi. Diêm Tử Ký thảnh thơi lột vải, bộ dạng ngấm ngầm cười cợt Tư Hùng.
Vic mặc tây trang bước vào, khóe mắt liếc nhìn Tư Dao, đáy mắt hơi lộ vẻ ngập ngừng nói: “Tiên sinh, cậu cả xông vào nhà, vệ sĩ không cản được ạ.”
Tư Hùng đang lén nhìn Tư Dao ngay lập tức lạnh mặt: “Đánh chết cho vào quan tài, trực tiếp khiêng đến lò thiêu.”
“Yasen, cậu muốn sát hại đồng bào đấy à?” Mike đẩy cửa chặn đường vệ sĩ, hùng hổ bước vào: “Đóng băng tài khoản, hủy bỏ quyền lợi của anh, còn dám phái vệ sĩ giám sát anh!”
“Anh cả thân yêu của em, anh đang chất vấn em sao?” Tư Hùng thản nhiên ném tờ báo đi, khóe miệng treo nụ cười mỉm khiến Mike lo lắng tột độ.
Mike kiềm chế nỗi sợ, nghểnh cổ cương quyết nói: “Anh muốn cậu rút hết mấy vệ sĩ theo dõi anh đi!”
“Mấy vệ sĩ đó được phái đi để bảo vệ anh.” Tư Hùng cười vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, vẻ mặt thân thiết nói: “Đến ngồi cạnh em đi, em cùng anh nói chuyện tỉ mỉ.”
Mike như bị nước sôi làm bỏng, vẻ mặt sợ hãi né tránh: “Em trai à, chúng ta có thể đừng cười không?”
Nhìn dáng vẻ hài hước của Mike, Tư Dao lặng lẽ nhìn lên nóc nhà, cảm thấy hình tượng đạo diễn Mike cool ngầu trong nháy mắt sụp đổ, hơn nữa còn không thể chắp vá lại được nữa.
Lòng can đảm cố gắng bồi đắp bị Tư Hùng đập tan, Mike cúi đầu ngồi xuống, lúc đôi mắt liếc đến Tư Dao lộ ra ý cười: “Dao Dao về rồi đấy à, đến gọi bác nào.”
Quay đầu từ chối quan tâm tới tên tâm thần phân liệt nào đó, Tư Dao cúi đầu tiếp tục lướt weibo. Tư Hùng nhấc cafe lên khuấy, khóe mắt liếc Mike thản nhiên nói: “Tối nay em sắp xếp cho anh về nước.”
“Anh không muốn đi.” Mike nhíu mày tỏ vẻ bất mãn.
“Nhất định phải quay về.” Tư Hùng thu lại ý cười dịu dàng, ánh mắt đọng lại vẻ nghiêm nghị: “Lão Tam ở biên giới gây ra chút chuyện, anh mau đi giúp nó giải quyết đi.”
“Gay go lắm sao?” Nghe thấy là chuyện quan trọng, Mike cũng trở nên nghiêm túc.
“Bị Hắc Ưng bắt rồi.” Tư Hùng không giải thích nhiều, nhưng Mike lại bất ngờ đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng ngờ vực: “Sao nó lại chọc tới Hắc Ưng? Mau chuẩn bị máy bay đi, anh lập tức chạy về nước Y.”
Tư Hùng nói chuyện gia đình với Mike, còn Diêm Tử Ký đang nghĩ đến chuyện ở căn cứ, rồi di động đột nhiên reo lên. Diêm Tử Ký vừa bắt máy, bên kia lập tức truyền đến tiếng cầu cứu của Diêm Kiều Quân: “Anh, mau tới cứu mạng!”
Diêm Tử Ký lập tức đứng dậy, đáy mắt chứa đựng sự sắc bén: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bố biết chuyện Trọng Lâm về nước rồi, bây giờ chạy đến nhà chị, nói muốn giết chết Trọng Lâm!” Diêm Kiều Quân nói xong, bên kia liền truyền đến tiếng nện đồ đạc: “Anh, anh mau tới đây đi!”
Diêm Tử Ký sa sầm mặt ngắt điện thoại, Tư Dao nghi ngờ túm túm vạt áo anh: “Bên kia ồn thế, nhà có chuyện gì rồi sao?”
“Bố biết Trọng Lâm về nước, bây giờ chạy đến nhà chị rồi.” Diêm Tử Ký cúi người nắm vai Tư Dao: “Bây giờ anh chạy đi xem một chút, em ngoan ngoãn ở đây đợi anh.”
“Em muốn đi cùng anh.” Tư Dao đeo giày muốn đứng lên.
“Tình hình bên đó rất lộn xộn, nếu có va chạm gì đến em thì nguy mất.” Diêm Tử Ký từ chối đi cùng Tư Dao, thấp giọng dỗ dành nói: “Nghe lời, không sao đâu, anh giải quyết xong chuyện sẽ về đón em.”
An ủi Tư Dao xong, Diêm Tử Ký liền vội vàng rời đi, Tư Dao nắm chặt gối ôm, bĩu môi tỏ vẻ buồn bã. Nhìn thấy con gái bảo bối buồn, Tư Hùng thật sự rất muốn băm nhỏ Diêm Tử Ký làm phân bón.
Tiếng ho khan thu hút sự chú ý của Tư Dao, Tư Hùng điều khiển xe lăn tới gần Tư Dao: “Thích chơi game không?”
Tư Dao nghi ngờ nhìn Tư Hùng, do dự gật đầu, mắt Tư Hùng sáng lên, cười rạng rỡ như một đóa hoa loa kèn: “Chỗ này của bố có nhiều game lắm, bố chơi cùng con.”
Nghĩ rằng nhàn rỗi cũng buồn chán, Tư Dao liền nở nụ cười hứng khởi: “Được ạ!”
“Vic, đi mang các loại game tới đây.” Tư Hùng ra lệnh, khóe miệng Duy Khắc hơi run rẩy, sau đó xoay người lặng lẽ rời đi.
Ra tới bên ngoài, Vic lấy máy bộ đàm ra, dặn dò tất cả vệ sĩ của biệt thự: “Tìm hết các game có thể dùng được trước, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất thu thập các game đủ thể loại lại.”
Tiên sinh à, ông muốn dỗ con gái thì cũng không thể bịa chuyện chứ, cả một tòa biệt thự, thậm chí là cả một gia tộc, ngoại trừ cậu ba ra thì nào có ai chơi mấy cái game rách nát kia đâu, ha ha… “icon mặt lạnh lùng”
Lúc Diêm Tử Ký chạy đến nhà Diêm Linh thì đã nhìn thấy bố Diêm đang lẳng lặng giằng có. Diêm Kiều Quân rụt đầu trốn ở một bên, nhìn thấy Diêm Tử Ký đến, Diêm Kiều Quân chỉ muốn ôm đùi khóc rống.
Đá văng mảnh sành bên chân, Diêm Tử Ký kêu Diêm Kiều Quân thu dọn: “Cầm chổi quét cho sạch đi.”
Diêm Kiều Quân nhanh chân chạy mất, nhìn hai người im lặng giằng co, Diêm Tử Ký thở dài đỡ trán: “Chuyện có to tát gì đâu mà làm rộn ràng lên thế này ạ?”
“Vui lắm nhỉ!” Bố Diêm chỉ vào Diêm Tử Ký, tức giận mắng: “Liên minh tác chiến, định chơi trò du kích với tôi đấy à? Tất cả đều gạt tôi!”
“Là không muốn bố phiền lòng thôi ạ.” Diêm Tử Ký bất đắc dĩ: “Trọng Lâm về nước thì cũng cứ về thôi, bố quan tâm anh ta làm gì?”
“Bố bắn chết cái thằng đó!” Bố Diêm vẫn còn muốn đập đồ, nhưng đã không còn đồ dễ vỡ nào để ông đập nữa rồi: “Nó về nước bố không quan tâm, thế nhưng nó dám làm phiền Linh Nhi, tái hôn? Bố tế cả họ nhà nó.”
Tái hôn? Diêm Tử Ký kinh ngạc nhìn Diêm Linh, chuyện này anh không hề biết.
“Đây là đề nghị của anh ta, con không đồng ý.” Diêm Linh thờ ơ nói.
“Muốn tái hôn à, trừ phi bố chết!” Bố Diêm nổi trận lôi đình: “Người ngoại tình là nó, muốn tái hôn cũng là nó, nó xem nhà họ Diêm này là cái nhà trọ à! Để bố mà gặp được nó thì bố bắn chết nó!”
“Anh ta không ngoại tình, chuyện đó là con hiểu lầm.” Diêm Linh ngắt lời bố Diêm, giải thích: “Nhưng con với anh ta quả thực không hợp nhau, con sẽ không tái hôn với anh ta đâu.”
“Năm đó tụi con kết hôn bố đã phản đối rồi, nó là sư tử con là hổ, vua gặp vua thế cờ chết, lại còn kết hôn? Không cào nhau là may lắm rồi.” Bố Diêm cười khẩy một tiếng.
Diêm Linh né tránh quay mặt sang, đáy mắt thoáng hiện vẻ mệt mỏi: “Tình cảm giữa con và anh ta cũng hết rồi, bây giờ chỉ là người cùng làm ăn với nhau thôi.”
“Nếu đã hết thì hết cho sạch, đừng có nửa nhớ mong rồi lại mù quáng giày vò nhau.” Bố Diêm quát.
“Bố.” Vành mắt Diêm Linh ửng đỏ: “Con cũng 34 rồi, con biết ai sai ai đúng, chuyện này bố đừng nhúng tay vào nữa, để con tự quyết định được không?”
“Ai muốn quản con! Bố muốn quản cái chuyện cỏn con này chắc!” Bố Diêm giận run cả người: “Con là con gái bố, con buồn thì bố cũng sẽ đau lòng! Bố cưng chiều nuôi lớn con, đến bây giờ lại bị một thằng khốn khác bắt nạt!”
“Bố, chúng ta cần bình tĩnh lại.” Diêm Linh kìm nước mắt, cầm túi lên xoay người rời đi.
Nhìn Diêm Linh đóng sập cửa rời đi, Diêm Tử Ký rót nước đưa cho bố Diêm: “Bố biết rõ tính chị cố chấp mà, còn cãi nhau với chị ấy làm gì?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bố Diêm cầm ly nước mà không nói một lời, Diêm Kiều Quân ôm cây chổi lông mèo trong phòng bếp, ló đầu quan sát tình hình chiến đấu. Diêm Tử Ký đá mảnh vỡ đầy đất quát: “Đừng có thậm thà thậm thụt nữa, mau dọn phòng đi.”
Bố Diêm uống nước bình tĩnh lại tâm trạng, tiếp đó nhìn Diêm Tử Ký hỏi: “Dao Dao đâu rồi?”
“Cô ấy đang ở nhà cùng với bố.” Diêm Tử Ký bâng quơ đáp. Bố Diêm lập tức sầm mặt xuống: “Slangelo Yasen?”
“Vâng.” Diêm Tử Ký cúi người dọn dẹp bàn, sau đó tựa hồ nhớ ra gì nói: “Từ khi cưới hai nhà chúng ta chưa họp mặt bao giờ, để hôm nào chúng ta đi ăn bữa cơm đi ạ.”
“… Được thôi.” Biểu cảm trên mặt bố Diêm vô cùng kỳ dị, nắm chặt khớp ngón tay như muốn bóp nát cái ly: “Quả thực nên đi gặp thông gia rồi, bố rất vinh hạnh!” Gã cáo đen chết tiệt kia, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Không hiểu ân oán của bố mình và bố vợ, Diêm Tử Ký tiếp tục dọn dẹp phòng, nhưng không biết hai người trong bữa ăn chung đó đang nổi lên sóng lớn dữ dội sấm chớp đùng đùng.
Trời chập choạng tối, lúc Diêm Tử Ký đến biệt thự đón Tư Dao thì thấy cô đang ngồi chơi game cùng Tư Hùng, đường đường là Hắc Thần đầu bảng hacker, đương nhiên là chém giết cho Tư Hùng chạy trối chết.
Vic đứng xem trận chiến lặng lẽ che mặt, thua thảm hại thật đấy. Tiên sinh của tôi ơi, biết là ông muốn dỗ cho con gái ông vui, nhưng giả điên giả dại để bị đè đánh thế này thì thật sự quá không có giới hạn rồi đấy.
Nhìn thấy Diêm Tử Ký trở về, Tư Dao quả quyết ném máy chơi game đi, Tư Hùng nén giận, cảm thấy vô cùng bực dọc. Thằng nhóc đểu cáng nhà họ Diêm kia, cướp con gái tôi còn không biết xấu hổ!
“Sự việc giải quyết thế nào rồi?” Tư Dao túm ống tay áo Diêm Tử Ký hỏi.
“Xử lý xong hết rồi.” Diêm Tử Ký xoa xoa đầu Tư Dao, sau đó nhìn về phía Tư Hùng: “Vậy con với Dao Dao về nhà đây.”
“Ở đây đi.” Nghe thấy con gái muốn đi, Tư Hùng lập tức sốt ruột: “Tòa biệt thự này tặng tụi con.”
“Không cần đâu.” Diêm Tử Ký từ chối không chút do dự: “Chuyện ăn liên hoan con nói với bố con rồi, ngày mốt con phải trở về quân doanh, thời gian ăn liên hoan đã định là ngày mai rồi.”
“… Được.” Liên hoan? Nói như vậy là chuẩn bị gặp mặt Diêm quan tài à. Ánh mắt Tư Hùng trầm xuống, xem ra phải bày binh bố trận cho thật tốt rồi, cái tên Diêm quan tài này cực kì khó chơi.
Trong lòng bày ra một tính toán nhỏ, Tư Hùng dặn dò Vic: “Vic, tiễn hai đứa về nhà đi.”
Nhìn Diêm Tử Ký rời đi cùng Tư Dao, ý cười trên mặt Tư Hùng phụt tắt, biểu tình u ám cầm ly cafe nguội lên. Lần gặp mặt cuối cùng với Diêm quan tài, ông vẫn còn ở biên giới, giấu Noãn Noãn đi giải quyết nội loạn gia tộc.
Kẻ thù cũ mấy năm sau lại gặp mặt, không biết cục diện sẽ ra sao đây, khóe miệng Tư Hùng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Ngồi trên xe về nhà, Tư Dao quay sang nhìn Diêm Tử Ký thắc mắc: “Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bố biết Trọng Lâm về nước liền chạy đến nhà chị, sau đó hai người bắt đầu cãi nhau.” Diêm Tử Ký phiền não đỡ trán: “Trọng Lâm muốn tái hôn với chị, bố muốn hai người họ cắt đứt triệt để.”
“Mâu thuẫn gia đình có thể so với chiến tranh thế giới.” Tư Dao nhẹ giọng nói khẽ, thấy tầm mắt Diêm Tử Ký nhìn lại thì giải thích: “Trong TV đều diễn như vậy cả.”
“Trọng Lâm rất gian xảo, anh sợ cuối cùng chị sẽ thực sự đồng ý tái hôn.” Diêm Tử Ký thở dài: “Nếu như thành ra như vậy thì thật sự biến thành chiến tranh thế giới đấy.”
“Chị vẫn còn thích anh ta sao?” Tư Dao nghi hoặc hỏi.
“Ai mà biết.” Diêm Tử Ký ôm lấy vai Tư Dao, giống như tùy ý mà hỏi dò: “Nếu là anh với em, em sẽ làm thế nào?”
“Không thể nào là anh và em được.” Tư Dao cực khó hiểu Diêm Tử Ký vì sao lại hỏi vậy: “Nếu em đã thích anh thì em sẽ không ly hôn với anh đâu.”
Diêm Tử Ký thoáng ngây ngốc mất một lát, sau đấy cười nhẹ ra tiếng: “Cô vợ ngốc của anh.”
“Không được nói em ngốc.” Tư Dao trừng mắt phồng má, hì hục cắn vào bả vai Diêm Tử Ký.
“Được rồi được rồi, vợ của anh không ngốc, A Dao của anh thông minh nhất.” Dỗ Tư Dao như dỗ con nít, trong lòng Diêm Tử Ký ngập tràn niềm vui.
Anh thật sự yêu chết Tư Dao ngốc nghếch đáng yêu này rồi, nếu như cô không ngốc, khi đó sao lại đi cùng anh, làm vợ anh chứ. Vậy nên, đều là duyên phận thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT