Tiệc liên hoan sau khi gặp lại mà, nên bữa cơm này ăn đến thật khuya, nếu không phải kiêng dè Tư Dao đang có thai thì sợ rằng có thể làm ầm ĩ suốt đêm mất. Cơm no rượu say xong có hơi ngà ngà, mọi người tập hợp trên đường chuẩn bị chia tay.

Tào Nguyên Huy không uống rượu đưa đám nát rượu về nhà, Diêm Tử Ký mặt hằm hằm dìu Tư Dao, rất muốn đánh cô một trận. Bụng căng tròn như thế mà còn dám lén uống rượu, đúng là càng nuông chiều càng cả gan làm loạn.

Diêm Tử Ký mò lấy chìa khóa chuẩn bị tìm xe, bỗng trên phố đột nhiên vang lên tiếng còi, hơn mười chiếc xe sang phóng tới, lạnh lùng di chuyển bao vây anh và Tư Dao.

Một dãy vệ sĩ mặc tây trang cùng giày da, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ngay ngắn, Vic chỉnh lại cổ áo, gật đầu lễ phép với Diêm Tử Ký: “Anh Diêm, tiên sinh của chúng tôi muốn gặp anh.”

Khóe miệng Diêm Tử Ký run rẩy, bĩu môi tỏ vẻ với mấy vệ sĩ kia: “Đây là ý muốn cưỡng ép à?”

“Ai dám cưỡng ép Lão Diêm nhà tôi!” Tư Dao lập tức trợn trừng hai mắt, bước chân loạng choạng chỉ vào vệ sĩ: “Ai dám bắt nạt Tử Ký, bé cưng này sẽ giật điện hắn.”

Diêm Tử Ký im lặng đỡ trán, ôm Tư Dao ghìm vào trong lồng ngực: “Nghe nhầm rồi, ngủ tiếp đi.”

Tư Dao lầm bầm hai câu rồi nép vào trước ngực Diêm Tử Ký mà cọ cọ, thoải mái ngáy khò khò. Biểu cảm Vic sụp đổ, Diêm Tử Ký cúi người bế Tư Dao lên: “Đi thôi.”

Bế Tư Dao ngồi vào trong xe, Diêm Tử Ký khịt khịt mũi nói: “Nhìn thế trận của ông Slangelo thế này, hẳn là không cho tôi lựa chọn từ chối rồi.”

“Tiên sinh không muốn làm khó anh đâu.” Vic bình tĩnh giải thích: “Ông ấy rất nhớ tiểu thư.”

“Nếu A Dao rất quan trọng với ông ấy, vậy vì sao lại phải vào bệnh viện tâm thần?” Diêm Tử Ký trào phúng.

“Ông ấy có nỗi khổ tâm.” Vic thoáng trầm mặc mất một lát, sau đấy lại nở nụ cười đặc trưng của mình: “Hơn nữa, nếu tiểu thư không vào bệnh viện tâm thần thì làm sao kết hôn cùng anh Diêm được chứ.”

Diêm Tử Ký nghẹn họng, lời này của Vic đâm thẳng vào chỗ hiểm của anh, trận chiến trong bóng tối này Diêm Tử Ký đã bị giết chỉ trong chớp mắt.

Diêm Tử Ký bị dẫn đến một tòa biệt thự hoang vắng, theo sự chỉ dẫn của vệ sĩ mà đi đến một căn phòng ngủ màu hồng, búp bê chất đống cùng tủ quần áo đầy tường, khiến Diêm Tử Ký cay mắt vô cùng.

Anh đặt Tư Dao lên giường, nhanh chóng lấy nước lau mặt cho cô, cố gắng không để ý đến bài trí xung quanh. Thứ lỗi cho người đàn ông thô kệch từng lăn lộn trong vũng bùn này, anh không có cảm xúc gì với căn phòng công chúa màu hồng phấn xinh đẹp này hết.

“Ưm…” Tư Dao mơ màng mở mắt, ngơ ngác nhìn Diêm Tử Ký: “Đây là đâu vậy?”

“Muốn uống nước không?” Diêm Tử Ký hỏi. Tư Dao chậm chạp lắc lắc đầu, dụi mắt lẩm bẩm: “Em thấy chóng mặt quá.”

“Này thì lén uống rượu.” Diêm Tử Ký bật cười gõ đầu Tư Dao, tiện đà nhét cô vào chăn: “Ngoan ngoãn ngủ đi, ngủ rồi sẽ không chóng mặt nữa.”

Tư Dao ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, đợi cô thiếp đi xong, Diêm Tử Ký mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Bên ngoài phòng vọng vào tiếng gõ cửa, Diêm Tử Ký lau mặt ra mở cửa, nhìn thấy Vic đứng bên ngoài.

“A Dao ngủ rồi, có chuyện gì đợi cô ấy tỉnh dậy hẵng nói.” Vừa dứt lời Diêm Tử Ký đã muốn đóng cửa, nhưng lại bị Vic chặn lại: “Anh Diêm, tiên sinh của chúng tôi muốn gặp anh.”

Diêm Tử Ký nhíu mày nhìn Vic, Vic vẫn chặn cửa, ý cười trên mặt không đổi. Anh xoa xoa vầng trán đau nhức, rất muốn vung quyền đánh anh ta. ‘Cái đồ khẩu Phật tâm xà đạo đức giả này.’

Diêm Tử Ký ngoảnh mặt nhìn vào phòng một lát, xác định Tư Dao đang ngủ rất say, anh ném khăn mặt vắt trên vai đi, dấu hiệu tức giận càng rõ thêm: “Dẫn đường!”

Đi theo Vic xuyên qua hành lang biệt thự, chú ý tới vệ sĩ tuần tra luân phiên nhau, Diêm Tử Ký nhíu mày phỏng đoán, mấy vệ sĩ này chắc hẳn đều đã trải qua huấn luyện, không phải là những vệ sĩ bình thường.

Đến một phòng vẽ tranh trang hoàng đơn giản, Vic nghiêng người nhường đường: “Mời anh Diêm vào.”

Diêm Tử Ký không chút do dự đẩy cửa bước vào, phòng vẽ yên tĩnh ngăn nắp sạch sẽ, nắng chiếu trên lưng người đàn ông ngồi trên xe lăn trước cửa sổ, đang tỉ mỉ pha màu.

“Ông Slangelo.” Diêm Tử Ký hơi cúi đầu gọi.

“Tên tiếng Trung của tôi là Tư Hùng.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông lạnh lùng vang lên: “Hoặc là cậu nên gọi tôi là bố vợ.”

“Nhưng theo tôi được biết, bố của A Dao đã sớm mất rồi.” Diêm Tử Ký thái độ cứng rắn, tầm mắt liếc về phía bức tranh của Tư Hùng, giữa chân mày hơi nhíu lại: “Chết trong trận tai nạn máy bay kia.”

“Trận tai nạn máy bay đó ầy hả?” Khóe miệng Tư Hùng nhếch lên một nụ cười, vẻ lạnh lùng đọng lại nơi đáy mắt u ám lạnh thấu xương: “Tôi ghét nhất người khác nhắc lại với tôi chuyện kia.”

Tư Hùng vứt bảng pha màu xuống, điều chỉnh xe lăn chầm chậm xoay người. Người đàn ông đã sống hơn nửa đời người, đôi mắt đen u ám vẫn nhuệ khí lẫm liệt, nhưng gương mặt trắng bệch kia lại cứng đờ âm u một cách kì lạ.

“Bị dọa rồi à?” Tư Hùng nhếch môi cười, vẻ sắc bén bị đánh tan thành ngày xuân ấm áp, chuyển thành ôn tồn lễ độ.

Diêm Tử Ký lùi về sau hai bước, trong mắt càng thêm cảnh giác: “Tôi đã xem qua ảnh chụp của bố A Dao.”

“Ngồi đi.” Tư Hùng chỉ vào ghế, ôn hòa tựa ông chú đẹp trai nhà bên: “Đừng căng thẳng, cậu thân thể cường tráng, tôi nửa tàn nửa phế, có đánh nhau thì rõ là tôi chịu thiệt.”

Diêm Tử Ký: “…” Người bố vợ này của mình bị bệnh tâm thần phân liệt đấy à?

Nhìn Diêm Tử Ký chầm chậm ngồi xuống, Tư Hùng cười tủm tỉm bưng cafe lên: “Gia tộc Slangelo lập nghiệp nhờ vào buôn bán súng ống, đến đời tôi mới dần tẩy trắng.”

“Thế hệ nhà tôi lúc này, tính thêm tôi thì có ba anh em, nhà Slangelo muốn tẩy trắng, liên lụy đến lợi ích của rất nhiều người, tôi bị đánh lén trọng thương, vượt biên đến Trung Quốc gặp được Noãn Noãn.”

“Noãn Noãn là mẹ của Dao Dao.” Tư Hùng giải thích: “Tôi trốn ở Trung Quốc, kết hôn với Noãn Noãn xong thì có Dao Dao, lúc gia tộc tìm đến tôi, Dao Dao vẫn còn nhỏ, tôi từ chối trở về nước Y.”

“Việc của gia tộc tôi dần giao cho hai người anh em khác, tôi muốn sống cùng Noãn Noãn mãi mãi, nhưng cứ có phiền toái muốn chia rẽ chúng tôi.” Tư Hùng nheo mắt lại đầy nguy hiểm, bàn tay cầm cafe chầm chậm siết chặt lại.

“Kỉ niệm ngày cưới Noãn Noãn muốn ngắm biển, khi sắp lên máy bay tôi bị đột kích, tôi lỡ mất thời gian lên máy bay, nhưng nào ngờ bọn ám sát có hai người, máy bay vừa cất cánh liền nổ tung.”

“Khi cứu viện của gia tộc Slangelo đến, tôi đã điên đến mức không nhận ra ai, bọn họ bắt ép tôi về nhà. Lúc quá cảnh bị tập kích, xe phát nổ, tính mạng tôi như chỉ mành treo chuông, cuối cùng tuy rằng được cấp cứu, nhưng gương mặt đã bị hủy.”

“Tôi hôn mê rất lâu, lúc tỉnh lại mới được biết Dao Dao đang ở bệnh viện tâm thần, người tôi phái đi đón con bé đến chậm một bước, Dao Dao đã bị cậu mang đi.”

“Lúc ấy gia tộc Slangelo bị bao vây tứ phía, biết cậu đối xử tốt với Dao Dao, tôi nghĩ để cậu chăm sóc con bé cũng tốt.” Tư Hùng thở dài: “Nhưng đến khi tôi giải quyết xong mấy phiền toái kia, thì lại không dám đối diện với nó nữa.”

“Mặt của ông…” Diêm Tử Ký nhìn mặt Tư Hùng hỏi.

“Sửa đấy.” Tư Hùng xoa mặt mình mỉm cười: “Rất đẹp trai phải không?”

Diêm Tử Ký: “…” Vẻ thê lương vừa nãy đều là giả hết phải không.

“Tôi đã lột da rút gân mấy thứ phiền toái kia rồi, băm nhỏ hết cho chó ăn, nhưng không đổi lại được Noãn Noãn của tôi.” Tư Hùng cụp mắt xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Cảnh biển đó, tôi không thể ngắm cùng cô ấy nữa rồi.”

Diêm Tử Ký nhìn Tư Hùng nói dò: “Lúc A Dao xảy ra chuyện, người âm thầm giúp cô ấy là ông?”

“Tôi không giúp nó thì chẳng lẽ nhờ cậu chắc?” Tư Hùng liếc Diêm Tử Ký giễu cợt nói: “Nếu không phải tôi hổ thẹn với Noãn Noãn, với cái họ Diêm của cậu thì còn lâu mới lấy được con gái tôi.”

Diêm Tử Ký ngậm miệng trầm mặc, họ Diêm có gì sai sao?

Tư Hùng đưa tập tài liệu cho Diêm Tử Ký: “Đây là giám định huyết thống, cậu xem đi.” Ông đã nói Dao Dao là con gái mình, nhưng hai cái tên kia cứ khăng khăng không tin, nên đành phải hao tâm tổn sức đi làm cái giám định huyết thống này.

Nghĩ đến lai lịch của tờ giám định huyết thống này, Tư Hùng liền muốn nổi trận lôi đình, nếu trận nổ xe kia thật sự làm thương tổn Dao Dao, ông nhất định phải băm hai tên kia cho cá ăn!

Diêm Tử Ký lật xem tờ giám định, như nghĩ tới cái gì nói: “Mike là người nhà Slangelo.”

“Ông ấy là anh cả của tôi.” Tư Hùng xoa mi tâm giải thích: “Biết Dao Dao ở thành phố A, nhân lúc tôi nằm bệnh viện điều trị lén chạy tới, tôi đã dạy dỗ ông ấy rồi.”

“Vẫn phải cảm ơn ông.” Lời cảm ơn này Diêm Tử Ký thật tâm nói ra. Cảm ơn Tư Hùng chưa mang A Dao đi, để anh và A Dao yêu nhau rồi kết hôn.

“Có thời gian thì gọi Diêm quan… gọi bố cậu qua đây, người hai nhà ăn với nhau bữa cơm.” Tư Hùng nở nụ cười dịu dàng vô hại: “Chắc chắn cậu sẽ rất ngạc nhiên đó nha.”

Diêm Tử Ký “?” Giọng điệu giả ngây giả ngô này là có ý gì đây?

Tư Dao ngủ một mạch đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh, Diêm Tử Ký không ở trong phòng, Tư Dao nhìn quanh bài trí trong phòng, lười biếng ôm gối ôm hình thỏ hồng, dụi đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm ra khỏi phòng.

Ra khỏi phòng, đứng trước hành lang tầng trệt liền nhìn thấy Diêm Tử Ký đang ngồi dưới lầu, Tư Dao vui mừng, vẫy tay với Diêm Tử Ký rồi reo lên: “Tử Ký Tử Ký!”

Diêm Tử Ký đứng lên ngoảnh đầu lại nhìn, khuôn mặt u ám căng thẳng nở nụ cười nhẹ. Tư Dao túm tai thỏ giấy nhảy lên, Diêm Tử Ký lên lầu kéo Tư Dao lại: “Đang mang thai đừng có nhảy nhót lung tung, tỉnh ngủ rồi à?”

“Vâng.” Cô thoáng nhìn Tư Hùng ở dưới lầu, tầm mắt chạm nhau, Tư Hùng lập lức nở nụ cười mỉm cưng chiều.

“Vào phòng rửa mặt trước đã, cơm đã chuẩn bị xong rồi.” Không quan tâm Tư Hùng giả cừu non kia, Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao xoay người quay về phòng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tư Hùng tiếc nuối nhìn Tư Dao rời khỏi tầm mắt, ném tờ báo che trước mặt, quay người bảo Vic: “Bưng cơm nước lên cả đi.”

“Vâng, thưa tiên sinh.” Duy Khắc cung kính cúi đầu.

Rửa mặt xong thay bộ quần áo rộng thùng thình màu hồng phấn, Diêm Tử Ký dắt Tư Dao xuống lầu. Lúc nhìn thấy một bàn món ngon, hai mắt Tư Dao sáng rực cả lên, Tư Hùng chỉ bàn ăn cười nói: “Ăn cơm đi.”

Tư Dao vui vẻ ngồi xuống dùng bữa, khi khóe mắt liếc thấy Tư Hùng vẫn luôn nhìn cô, cảm giác có hơi đáng ngờ: “Tử Ký, ông ấy là ai thế?”

Vẻ mặt Tư Hùng chợt khựng lại, Diêm Tử Ký lặng lẽ bỏ xương cá giúp Tư Dao: “Người bố đội mồ sống dậy của em đấy.”

Tư Dao lập tức trợn tròn mắt, Tư Hùng nở nụ cười mỉm gắp rau cho cô: “Đây là món con từng thích ăn nhất.”

Tư Dao bối rối nhận lấy đồ ăn, sau đó mặt liệt nhét đồ ăn vào miệng, máy móc nhai một hồi sau, quay mặt ngạc nhiên nhìn Diêm Tử Ký: “Trái Đất thần kì thật đấy, nổ thành tro rồi mà cũng có thể sống lại.”

“Ông ấy không lên chuyến bay kia.” Diêm Tử Ký tỉ mỉ giải thích.

“Ồ.” Tư Dao tỉnh ngộ gật đầu, sau đó khinh bỉ lườm Tư Hùng: “Bỏ vợ bỏ con!”

“…” Tư Hùng.

Diêm Tử Ký nhịn cười xoa đầu Tư Dao: “Sự việc phức tạp lắm, sau này anh sẽ giải thích lại cho em nghe.”

Thấy vẻ ăn ý hòa hợp của con gái và con rể, Tư Hùng vô cùng mông lung, theo như quy trình trên phim truyền hình, chẳng phải Dao Dao nên khóc lóc cho sự tủi thân của cô, tố cáo sự vô tình của ông, sau đó họ sẽ lại hòa thuận như ban đầu sao?

Khóe mắt trộm liếc Tư Hùng, Diêm Tử Ký cười thầm trong lòng, khỏi cần nói quy trình với cô vợ của anh làm gì, cô vợ của anh chính là thánh nhảy cóc quy trình, hơi chút lơ đễnh là có thể làm người ta lọt hố luôn.

“Noãn Noãn à, hình như con gái chúng ta trở nên ngốc hơn mất rồi.” Tư Hùng vô cùng sầu não.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play