Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 80: Trọng Lâm


2 năm

trướctiếp

Chuyện virus cuối cùng cũng đã lắng xuống, Tư Dao và Diêm Tử Ký về nhà. Mặc dù đã không về nhà mấy tháng rồi nhưng có Tào Nguyên Huy chăm nom nên trong nhà vẫn rất ngăn nắp sạch sẽ.

“Mặc Ngân Kiếm Ca” đã phát sóng, đồ trang sức của thương hiệu WO cũng được tiêu thụ, sự kiện Hắc Thần gây chấn động toàn quốc, “Mặc Ngân Kiếm Ca” vừa phát sóng đã bội thu phòng vé, Đổng Lão một lòng coi Tư Dao như thần tài luôn rồi.

Mùa hè nóng bức, Tư Dao ưỡn bụng dựa vào nệm êm, nhàn nhã ăn dưa hấu. Diêm Kiều Quân đánh máy vi tính, liếc mắt nhìn Tư Dao rồi nói: “Dưa hấu có tính hàn đấy, chị ăn chậm thôi.”

Diêm Tử Ký mang theo rau quả đẩy cửa vào nhà. Khi thấy đống hỗn độn trên bàn, chân mày anh hơi nhíu lại, rảo bước đi tới cầm lấy đĩa hoa quả của Tư Dao: “Còn ăn nữa là sẽ vào khoa dạ dày đấy.”

Rút một tờ giấy ra lau tay xong, Tư Dao giật lấy cái túi mà Diêm Tử Ký cầm: “Đồ uống của em đâu?”

“Uống nhiều đồ uống có ga sẽ gây hại cơ thể.” Diêm Tử Ký đưa sữa chua cho Tư Dao: “Ăn nhiều sữa chua sẽ tốt hơn.”

Tư Dao lập tức xụ mặt, bĩu môi đẩy sữa chua ra. Diêm Tử Ký không để ý tới cô, anh xách túi rau quả đi vào phòng bếp: “Anh rửa nho cho em ăn.”

Tư Dao vò cái gối ôm, đảo mắt đề nghị: “Em đến Tinh Thế thăm mấy người Lê Tinh đâu.”

“Mới vừa về nhà đã muốn lăn qua lăn lại, em không sợ nóng sao?” Diêm Tử Ký ló đầu ra từ phòng bếp hỏi. Diêm Kiều Quân cười cười, nhàn nhã chen vào nói: “Đi ra ngoài một lúc cũng rất tốt, ở nhà suốt sắp nghẹn thành chứng trầm cảm rồi.”

Diêm Tử Ký ngẫm lại thấy cũng đúng, vậy là liền cởi ra tạp dề ra rồi lên tầng: “Anh về phòng ngủ lấy chìa khoá.”

Sau đó, Tư Dao lập tức đứng dậy chạy đến tủ lạnh lén lút lấy đồ ăn vặt. Diêm Kiều Quân chỉ híp mắt giả mù. Vui vẻ vì Diêm Kiều Quân thức thời, Tư Dao hiếm khi quan tâm hỏi: “Cậu muốn đi theo không?”

“Gần đây chị nóng tính lắm, em vẫn nên tránh đi thì hơn.” Diêm Kiều Quân rụt đầu rùng mình.

“A Dao, đi thôi.” Diêm Tử Ký cầm bộ đồ chống nắng gọi: “Qua đây mặc áo chống nắng vào đi.” Tư Dao rất vui vẻ chạy tới, Diêm Tử Ký vừa giúp cô mặc áo chống nắng vừa nói: “Kiều Quân trông nhà.”

“Biết rồi.” Diêm Kiều Quân đảo mắt xem thường mà kéo dài âm cuối, sau đó len lén gửi tin nhắn cho Phong Thần, để Phong Thần mau giấu đồ ăn vặt đi.

Diêm Tử Ký cầm bóng cao su tròn tròn ném tới, nghiêm mặt quát lên: “Đừng lúc nào cũng dúi đầu vào cái máy tính, trong tủ lạnh có cà chua và mì, đói bụng thì tự làm mà ăn.”

“Anh này.” Diêm Kiều Quân ôm cái đầu bị đập, bất đắc dĩ nói: “Tốc độ đường truyền nhà anh rất tốt, mặc dù em không thành thạo máy tính như Hắc Thần nhưng em vẫn biết gọi đồ ăn đấy.”

“Đồ lười biếng.” Diêm Tử Ký chế nhạo, Diêm Kiều Quân ưỡn mặt bỉ ổi: “Em sợ đốt phòng bếp, Dao nương nương bị đói bụng thì anh sẽ xé nát em mất.”

Không muốn nói nhảm cùng Diêm Kiều Quân nữa, Diêm Tử Ký đưa Tư Dao đi. Diêm Kiều Quân đối mặt với phòng khách yên tĩnh, sờ sờ mặt: “Ngược đãi chó kìa, ngược đãi chó kìa, muốn nguyền rủa người yêu khắp thế giới quá.”

Vì sợ ảnh hưởng đến bụng của Tư Dao, Diêm Tử Ký lái xe việt dã với tốc độ rất chậm, chầm chậm lắc lư đến Tinh Thế. Bởi vì trước đó đã nói với Phong Thần rồi nên hai người đi từ cửa sau vào trong Tinh Thế.

Biết Tư Dao tới Tinh Thế, Lê Tinh, Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần đều chạy về. Kể từ sau khi danh tính của Hắc Thần bị lộ, Tư Dao bị bắt vào đồn cảnh sát, bọn họ chưa từng gặp lại cô.

Đi vào phòng làm việc của Phong Thần, Tư Dao lục tung các hộp và tủ để tìm đồ ăn, kết quả còn không thấy cả cái giấy gói kẹo. Phong Thần vẫn là cái mặt đơ liệt trường tồn theo năm tháng đó, nhưng trong lòng lại thầm thở phào một hơi, theo của mật báo Diêm Kiều Quân, anh ta đã sớm chuyển hết đồ ăn vặt đến phòng ngủ của Lê Tinh rồi.

“Mắt có thần, sắc mặt hồng hào, rất khỏe mạnh.” Nhạc Cảnh Dư nhìn Tư Dao khoa trương nói.

Tư Dao thất vọng vì không tìm được ăn vặt ăn, cô nắm tay Diêm Tử Ký rồi giới thiệu anh: “Tử Ký nhà tôi.”

Bọn họ đều gặp Diêm Tử Ký lúc kết hôn nhưng chưa hề nói chuyện với anh, lần này tiếp xúc gần gũi nên họ đều lần lượt chào hỏi với Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký liếc mắt nhìn Nhạc Cảnh Dư, màu mực ở đáy mắt anh nổi lên cuồn cuộn.

Diêm Thi Thi nói Nhạc Cảnh Dư thầm mến Tư Dao, nhưng anh thấy cả Mạc Thanh Thần cũng vô cùng mờ ám, dám với đoạt bà xã anh à, hừ! Còn muốn ăn thịt thiên nga, đúng hy vọng hão huyền.

Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần hắt hơi, Diêm Tử Ký đen mặt, hoàn toàn không chột dạ chút nào mà chửi bậy.

“Tư Dao, tôi rất nhớ cô.” Lê Tinh còn dư mấy cái kẹo: “Khi biết cô đúng là Hắc Thần, tôi sợ đến mức hồn vía lên mây luôn.”

Tư Dao nhận lấy kẹo Lê Tinh đưa tới, đắc ý hất mặt, Mạc Thanh Thần buồn cười: “Suy nghĩ kỹ một chút thì vẫn có thể nhận ra được đầu mối, dường như mỗi lần Hắc Thần xuất hiện đều có liên quan đến Tư Dao.”

Vẻ mặt Lê Tinh sùng bái: “Lần tôi bị bắt nạt kia là Tư Dao giúp tôi.” Tư Dao vừa ăn kẹo vừa hàm hồ nói: “Cậu là bạn của tôi, đương nhiên tôi phải giúp cậu rồi.”

“Hắc Thần và Dao gia.” Nhạc Cảnh Dư trêu chọc nhìn Tư Dao: “Cô cứ như một con yêu quái nhỏ vậy.”

“Tư Dao!” Tào Nguyên Huy ôm tập tài liệu xốc xếch đi vào, lúc thấy Diêm Tử Ký thì vội gác tài liệu lại, trịnh trọng cúi chào: “Chào đội trưởng Diêm!”

Thấy bộ dạng nhễ nhại mồ hôi của Tào Nguyên Huy, Tư Dao nhíu mày trừng mắt với Phong Thần: “Anh đừng có bắt nạt anh ấy.”

“Tôi nào có bắt nạt anh ta.” Phong Thần chột dạ xoay mặt, hừ lạnh nói.

“Đó là hướng dẫn.” Mạc Thanh Thần cười xấu xa: “Trợ lý Tào là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của Tinh Thế, cần phải tập trung luyện tập nên bận rộn là điều chắc chắn rồi.”

“Đừng để ý đến hai tên cấu kết với nhau làm việc xấu này nữa.” Nhạc Cảnh Dư giúp Tào Nguyên Huy cầm tài liệu: “Anh ta đúng là lấy việc công làm việc tư, cố ý muốn giày vò anh đấy.”

Tào Nguyên Huy trầm mặc xử lý tài liệu, Mạc Thanh Thần rót nước cho Tào Nguyên Huy: “Hai người mới thế nào?” Nói đến người mới, Tào Nguyên Huy chợt nhíu mày: “Không chịu học hành, từ chối thử sức vai phản diện.”

“Choang!” Phong Thần đập vỡ chén trà bằng sứ, gương mặt đơ liệt tức giận nói: “Anh là người đại diện mà lại có thể ngu đến mức bị bọn họ bắt nạt à? Dám giở trò kiêu ngạo ra thì đuổi thẳng cổ luôn, ai sợ ai!”

Tào Nguyên Huy há hốc mồm nhìn Phong Thần, Phong Thần trợn mắt như con quái thú phát điên: “Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của anh xem, nếu tôi mà nghe tin anh bị nghệ sĩ bắt nạt thì tôi sa thải anh trước!”

“Ờ.” Tào Nguyên Huy nghiêm mặt đưa tài liệu được sửa lại cho Phong Thần: “Mời phó tổng giám đốc Phong ký tên.”

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tào Nguyên Huy, Diêm Tử Ký hơi nhướng mày, xem ra Tào Nguyên Huy ở đây khá thích hợp.

“Anh họ, chị dâu họ.” Diêm Thi Thi nhảy nhót vào phòng, đang định nhiệt tình ôm Tư Dao thì lại bị Diêm Tử Ký vô tình đẩy ra: “A Dao đang mang bầu, không được phép quấy rầy cô ấy.”

“Vâng.” Diêm Thi Thi oan ức ngồi chồm hổm ở góc nhà vẽ vòng tròn. Diêm Tử Ký cầm giấy lau miệng giúp Tư Dao, làm như vô ý nói: “Kiều Quân nói chị đang ở Tinh Thế à?”

“À vầng.” Diêm Thi Thi đứng lên ngồi ở phía đối diện, nói với khuôn mặt oán giận: “Chị ấy và Trọng Lâm thảo luận về dự án làm cả phòng toàn là mùi khói thuốc súng, em sợ quá nên lén chạy ra ngoài.”

“Trọng Lâm ở Tinh Thế à?” Diêm Tử Ký nhíu mày nhìn về phía Diêm Thi Thi. Diêm Thi Thi run rẩy gật đầu, Diêm Tử Ký bỗng nhiên trầm mặc, anh đứng dậy xoa đầu Tư Dao: “Em cứ tự chơi nhé.”

Biết Diêm Tử Ký muốn đi tìm Diêm Linh, Tư Dao đi theo: “Em đi với anh.” Cô muốn nhìn xem rốt cuộc chồng trước của Diêm Linh trông ra sao.

Nếu Tư Dao muốn đi cùng, Diêm Tử Ký cũng không muốn giấu, cho nên không từ chối. Phong Thần nhìn lịch trình rồi nói: “Liên hoan buổi tối thì sao?”

“Được chứ.” Có bữa cơm miễn phí, Tư Dao hí ha hí hửng đồng ý.

Tư Dao và Diêm Tử Ký đi tìm Diêm Linh. Thang máy vừa dừng đến tầng trệt thì đã nhìn thấy Trọng Lâm mặc bộ âu phục phẳng phiu với khí chất lạnh lùng không chê vào đâu được.

Trọng Lâm sắp rời đi thì thấy Diêm Tử Ký, đáy mắt Trọng Lâm chợt lướt qua, tiện đà khẽ gật đầu: “Xin chào.” Ánh mắt Trọng Lâm nhìn về phía Tư Dao: “Đây là em dâu à?”

“A Dao, vợ tôi.” Diêm Tử Ký ôm bả vai Tư Dao giới thiệu. Trọng Lâm nhìn thì trưởng thành nói năng thanh lịch, nhưng kì thực lại âm mưu giả dối, là loại người Diêm Tử Ký không thích nhất. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Uy danh của Hắc Thần như sấm bên tai.” Trọng Lâm thoáng quan sát Tư Dao, mắt liếc về phía bụng của cô: “Chúc mừng, tôi sẽ bù hai món quà.”

Diêm Tử Ký và Trọng Lâm đứng đối diện nhau, khí thế kìm nén cuộn trào mãnh liệt, Tư Dao nhìn mà hoang mang, vậy là ngoan ngoãn câm miệng không xen mồm vào. Hai người im lặng giằng co cả một lúc lâu, Trọng Lâm mới giảm khí thế: “Khi nào có thời gian chúng ta sẽ nói tiếp.”

Trọng Lâm nhấc chân chuẩn bị rời đi, Diêm Tử Ký lên tiếng: “Trọng Lâm, hiện tại chị của tôi rất tốt.”

Trọng Lâm thoáng trầm mặc, sau đấy nhấc chân đi vào trong thang máy, khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, khóe miệng Trọng Lâm hờ hững nhếch lên: “Tôi thì không tốt.”

Khi thang máy đi xuống, ngón tay Tư Dao chọc chọc vào ngực Diêm Tử Ký: “Em sẽ chặt đứt đường dây giết chết anh ta.”

“Đừng nghịch.” Diêm Tử Ký bất đắc dĩ cầm tay Tư Dao: “Phải dịu dàng chứ, đừng dạy hư con.”

“Anh nói em hư à.” Tư Dao nhếch miệng để lộ hàm răng, vẻ mặt u ám, Diêm Tử Ký cười ôm chặt cô: “A Dao là ngoan nhất, em có hư nữa thì anh vẫn thích.”

Diêm Tử Ký và Tư Dao đi tới trước phòng làm việc, vừa định gõ cửa vào thì nghe thấy âm thanh ly thủy tinh bị đập ở trong phòng truyền ra. Tư Dao ngây người vò đầu: “Còn muốn đi vào chịu trận nữa không?”

“Không.” Diêm Tử Ký nhắm mắt đỡ trán, dắt tay Tư Dao yên lặng xoay người: “Anh rút lui.”

Lúc lặng lẽ rời khỏi khu vực nguy hiểm, vào trong thang máy, Diêm Tử Ký nhíu mày thầm than: “Làm loạn rồi.”

Trở lại phòng làm việc của Phong Thần, thấy Diêm Tử Ký và Tư Dao trở về, Diêm Thi Thi vội đứng dậy nghênh đón: “Gặp chưa ạ?”

Gương mặt đen của Diêm Tử Ký sa sầm, Diêm Thi Thi co rụt đầu lại: “Chị họ, chị ấy...”

“Giúp chị ấy làm việc đi, đừng quấy rối khiến chị ấy thêm phiền lòng.” Diêm Tử Ký quát lên chặn lời: “Chị ấy có thể giải quyết chuyện này, đừng có bày ra ý xấu trước mặt chị ấy.”

“Em không có.” Diêm Thi Thi oan ức cãi lại: “Em nào dám quấy rối chị ấy.”

Diêm Tử Ký nhướng mày dặn: “Cứ giấu người trong nhà việc này trước, chị và Trọng Lâm đều là người trưởng thành, bọn họ biết ai đúng ai sai, chúng ta cũng đừng nhúng tay quấy rầy chọc giận chị ấy.”

“Vâng.” Diêm Thi Thi ngập ngừng đáp.

Mặc dù mọi người cảm thấy rất hứng thú với cuộc nói chuyện giữa Diêm Tử Ký và Diêm Thi Thi, nhưng biết đây là việc nhà của nhà họ Diêm nên bọn họ không tiện theo dõi, đành giả câm vờ điếc không hỏi bậy.

“Em đói.” Tư Dao kéo kéo ống tay áo Diêm Tử Ký, vẻ mặt mong đợi được cho ăn.

“Đi ăn thôi.” Phong Thần nghỉ việc, lười biếng vươn vai duỗi người: “Đồ Pháp? Hay là đồ Hàn? Tôi biết một quán bò bít tết rất ngon đấy.”

“Tôi muốn ăn lẩu cá nướng.” Hai mắt Tư Dao sáng lên, liếm khóe miệng nói.

“Không thể ăn cay.” Diêm Tử Ký quả quyết từ chối.

Tư Dao lập tức xụ mặt, Phong Thần đứng dậy mặc áo khoác: “Ăn đồ ăn của Hồ Nam vậy, đi ăn đồ Pháp thì tôi sợ sẽ phá sản mất.” Phong Thần bỗng dưng nhớ tới cái dạ dày như hố đen vũ trụ của Tư Dao, ngượng ngùng đổi giọng.

Mạc Thanh Thần nhìn mà cười trộm: “Phong Thần chiêu đãi à, nếu không chọn loại tốt nhất thì cứ chọn loại đắt tiền nhất.”

“Cút!” Gương mặt đơ liệt của Phong Thần sa sầm xuống.

Tào Nguyên Huy lẳng lặng liếc nhìn đồng hồ, sau đấy khinh bỉ phỉ nhổ: “Tan làm sớm trừ lương.”

Cả người Phong Thần cứng khựng lại: “…”

Cmn Tào Nguyên Huy, mả tổ nhà anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp