Nhận được sự khiêu chiến của Hắc Thần giả mạo, Tư Dao mất ăn mất ngủ ngồi trước màn hình máy tính, nhất định phải lôi Hắc Thần giả mạo ra cho bằng được. Hắc Thần giả mạo này mang đến cho cô sự uy hiếp lớn, cô phải làm mọi cách để tiêu diệt hắn càng sớm càng tốt.
Tư Dao mặt mũi nhếch nhác ôm lấy máy tính, dùng ngón tay gõ bàn phím, ánh mắt di chuyển theo số liệu, não bộ đang tính toán với tốc độ cực cao.
Diêm Tử Ký đưa miếng thịt đã thái vào miệng cô, dáng vẻ hiện tại của Tư Dao khiến anh rất lo lắng, sợ rằng cô sẽ không thể cầm cự tiếp được nữa: “Kiều Quân mang bánh kem trà xanh tới, lát nữa anh sẽ mang cho em ăn.”
“Em về nhà với anh.” Tư Dao nhai miếng thịt trong miệng, không gõ bàn phím nữa, uể ai vươn vai một cái. Tiến sĩ tinh anh đang hỗ trợ cô cũng đứng lên: “Bận rộn hết mấy ngày nay, cô đã có giải pháp gì giải quyết virus chưa?”
“Tôi đã viết một chương trình có thể tạm thời ngăn chặn sự lây lan của virus.” Tư Dao chuyển chương trình cho tinh anh đang hỗ trợ mình: “Vẫn còn một ít số liệu, các anh tự tính toán đi, sau đó đưa kết quả cho tôi.”
Sau khi nhận được chương trình ngăn chặn virus, tất cả tinh anh đều một mặt kinh hãi: “Cái này là do cô viết đấy à?” Từ tính toán đến kiểm tra, chỉ trong vài ngày mà cô đã viết ra một chương trình khó như vậy, là quái vật chắc?
“Số liệu tính toán chính là mấu chốt giải virus, các anh làm nhanh đi.” Tư Dao xoay người đứng lên: “Tôi phải đi tắm rồi ăn cơm nữa, cảm giác sắp chết đói rồi đây.”
“Cô có định giải quyết con virus này không?” Tiến sĩ trẻ Mạnh Hòa hỏi.
Tư Dao nhíu mày gãi đầu, bặm môi nhớ đến chiếc bánh kem trà xanh: “Phải giải quyết được virus, nhưng trước tiên tôi cần bắt được Hắc Thần giả mạo cái đã.”
Tư Dao rời khỏi căn phòng đóng kín cửa, bước ra ngoài đón nhận chút ánh nắng ấm áp, cảm thấy vô cùng thoải mái. Diêm Tử Ký khoác vai cô, nói nhỏ: “Về nhà đi, anh làm đồ ăn ngon cho em.”
“Em muốn ăn cá chua ngọt này, sườn nướng này.” Tư Dao bẻ ngón tay, bắt đầu liệt kê cả một menu món ăn.
“Anh sẽ nấu tất cả cho em.” Diêm Tử Ký mỉm cười. Tư Dao dựa vào người Diêm Tử Ký, uể oải đi về phía trước, bung bầu càng ngày càng lớn, cho dù có mặc quần áo rộng thùng thình thì cũng không che được bụng của mình nữa.
Sau khi trở về nhà Tư Dao liền vào phòng tắm để tắm rửa, sau đấy đi ra lười biếng nằm ở phòng khách, nghe tiếng nấu nướng từ trong bếp vang ra, híp mắt lại từ từ cảm nhận sự mệt mỏi ập tới. Thức trắng mấy đêm liên tục để viết chương trình, cô đã gần như kiệt sức luôn rồi.
Lúc Tư Dao đang mê mang chìm vào giấc ngủ thì bị Diêm Tử Ký đánh thức. Cô ngái ngủ ngồi dậy, Diêm Tử Ký ôm cô dỗ dành: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, em ăn xong rồi hẵng ngủ.”
Tư Dao cả người mơ mơ màng màng di chuyển đến bàn ăn, bưng bát lên rồi lùa cơm vào trong miệng, Diêm Tử Ký thở dài nói: “Cho dù có bận cỡ nào thì cũng phải nghỉ ngơi chứ, những tinh anh kia không giúp gì được cho em sao?”
“Bọn họ không có kinh nghiệm đối với loại virus này, có giúp thì cũng chỉ tính toán chút số liệu thôi.” Tư Dao cắn miếng thịt sườn rồi nói: “Em chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong, ngày nào Hắc Thần giả mạo đó còn chưa bị bắt thì vẫn như quả bom nổ chậm.”
“Em định làm thế nào?” Nhắc đến Hắc Thần giả mạo, gương mặt Diêm Tử Ký cũng lộ ra vẻ u sầu.
“Chương trình do em viết ra có thể tạm thời ngăn chặn được sự lây lan của virus. Trong khoảng thời gian virus bị chặn, em phải bắt được Hắc Thần giả mạo.” Tư Dao nắm tay thành nắm đấm, tự cổ vũ cho bản thân.
“Anh sẽ cho đội đặc chiến sẵn sàng nhận lệnh.” Diêm Tử Ký nói.
Tư Dao gật đầu: “Ừm, sau khi em xác định được vị trí của Hắc Thần giả mạo thì bọn anh đi vây bắt hắn.”
“Mau ăn đi.” Diêm Tử Ký gắp thức ăn cho Tư Dao: “Ăn xong thì vào phòng ngủ một lát.”
“Dạ.” Tư Dao ngoan ngoãn đồng ý, sau đấy bưng bát lên tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong Tư Dao về phòng ngủ, sự mệt mỏi vì thức trắng mấy ngày liền khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sau khi Tư Dao ngủ thiếp đi, Diêm Tử Ký quay trở lại căn cứ để gặp Lôi Thành, lệnh cho bốn đội đặc nhiệm sẵn sàng đợi lệnh.
Tư Dao ngủ một giấc rất say, mở mắt ra thì đã là buổi tối rồi. Cô vươn vai đứng dậy, cầm một đống kẹo và snack, mài dao chuẩn bị chiến đấu với Hắc Thần giả mạo.
Khi cô đến đội chống khủng bố mạng thì thấy Lôi Thành, Hàn Kính và Quách Hác đều ở đó, đang thảo luận chuyện gì đấy với những tinh anh. Nhìn thấy sự xuất hiện của Tư Dao, Mạnh Hòa cầm tập tư liệu, kích động nói: “Chương trình đã được sử dụng, virus đã ngừng lây lan rồi.”
Tư Dao nhìn lướt qua tập tư liệu rồi lại quay về góc làm việc của mình, ôm lấy chiếc máy tính, mấy cái chuyện dữ liệu này có cần kích động vậy không: “Kết quả của việc tính toán dữ liệu như thế nào?”
“Còn thiếu thử nghiệm cuối cùng nữa.” Một tiến sĩ nhanh chóng trả lời. Tư Dao hài lòng: “Vậy thì nhanh chóng làm luôn phần thử nghiệm đi.” Những tinh anh trái đất này cũng khá thông minh đấy.
Tư Dao dùng máy tính truy cập vào một trang mạng đang bị tê liệt, tất cả đều là những dữ liệu bị hỏng, cô bóc một viên kẹo cho vào miệng, xoa xoa tay chuẩn bị chiến đấu.
Đầu tiên nhập chương trình đã chuẩn bị trước vào, sau đấy kiểm soát các máy tính bị nhiễm đó thông qua các đoạn dữ liệu mạng. Màn hình đỏ tươi nhảy lên hàng loại dữ liệu màu xanh lục đậm, đây là màn khiêu khích đối với Hắc Thần giả mạo.
“Cô muốn PK với Hắc Thần giả mạo sao?” Lôi Thành đứng ở bên cạnh xem, đoán được ý định của Tư Dao.
Máy tính bị nhiễm virus đang quét dữ liệu, cư dân mạng nhận được thông tin đều đổ xô vào chứng kiến cuộc hỗn chiến.
Trước sự khiêu chiến hết sức kiêu ngạo của Tư Dao, Hắc Thần giả mạo nhanh chóng xuất hiện: ‘Xin chào Hắc Thần.’
Nhận được lời chào hỏi quen thuộc của Hắc Thần giả mạo, Tư Dao không rảnh để nói nhảm với hắn, trực tiếp tấn công mãnh liệt. Hắc Thần giả mạo nhanh chóng né tránh, trong lòng có chút không vui. ‘Thật ra chúng ta có thể trở thành bạn bè mà.’
‘Hack máy tính của tôi, ăn cắp chương trình của tôi, như vậy mà là muốn làm bạn với tôi sao?’ Cô đăng nhập các loại mật mã khác nhau, thề rằng nhất định phải xé xác Hắc Thần giả mạo thành trăm mảnh: ‘Tôi cảm thấy anh muốn giết tôi nhiều hơn đấy.’
Hai bộ dữ liệu quấn lấy nhau, người ngoài thì hoa mắt, nhưng người trong ngành thì run rẩy khiếp sợ. Tư Dao bám lấy nguồn dữ liệu của Hắc Thần giả mạo: ‘Dám lộ diện ngay trước mặt tôi, cô đang tự tin cho rằng tôi thấp kém hơn cô sao?’
‘Cô thuộc tuýp chiến đấu, còn tôi là tuýp người thông minh. Nếu chúng ta cùng bắt tay nhau thì sẽ dễ dàng chinh phục cả trái đất này.’ Hắc Thần giả mạo nói rất mơ hồ, nhưng Tư Dao lại có thể hiểu được, sau đấy như nghĩ đến điều gì đấy.
‘Chinh phục trái đất? Tôi cho anh đi gặp ông nội anh luôn!’ Tư Dao bắt chước câu “thần chú” của Phong Thần. ‘Chỉ với virus Gm6 mà muốn chinh phục trái đất?’
‘Tiền thân của virus gm6 là do cô viết ra, tất nhiên tôi biết cô có thể bẻ khóa nó.’ Hắc Thần giả mạo gửi cho Tư Dao một icon mặt cười: ‘Tôi không giỏi bằng cô trong việc chiến đấu, nhưng tôi thông minh hơn cô đấy.’
Thế này là đang khen hay chê đây? Tư Dao cắn cây kẹo mút, chợt thẫn thờ một lát.
‘Tôi viết ra chương trình virus, còn cô lại có thể bẻ khóa chương trình virus, chơi thế này cũng rất thú vị.’ Hắc Thần giả mạo nói.
‘Anh coi trái đất là sân chơi đấy à?’ Tư Dao phun cây kẹo ra khỏi miệng.
‘Hắc Thần, chúng ta làm bạn đi, tôi thật sự rất thích cô.’ Hắc Thần giả mạo tươi cười đắc ý.
Tư Dao thô bạo đập vào màn hình đầy những icon mặt cười màu vàng, quay người đánh úp Hắc Thần giả mạo: ‘Bé cưng đã kết hôn rồi!’
‘Vậy sao?’ Tránh khỏi sự truy đuổi của Tư Dao, Hắc Thần giả mạo đưa ra icon trầm tư: ‘Vậy nếu tôi giết anh ta thì sao?’
“Chỉ bằng cái icon vàng như lòng đỏ trứng này của anh sao?” Tư Dao khinh bỉ cười khẩy một tiếng. Lúc đang chiến đấu với Hắc Thần giả mạo, Tư Dao ra dấu cho Quách Hác lấy một chiếc máy tính mới ra, sau đó cài chương trình vào rồi nhẹ nhàng vận hành nó.
Nhìn thấy Tư Dao vận hành một lúc hai cái máy tính, toàn bộ tinh anh trong phòng đều ngẩn ra, còn có thể lợi hại đến như vậy sao? Tư Dao nói chuyện với Hắc Thần giả mạo để trì hoãn thời gian, đồng thời dùng máy tính mới từ từ khóa chặt mục tiêu lại.
Khi đã hoàn thành việc khóa mục tiêu, Tư Dao nhanh chóng sao chép địa chỉ rồi nhét cho Quách Hác, Quách Hác nhận được thông tin liền quay lưng rời đi, Lôi Thành cúi người gõ bàn ra hiệu cho Tư Dao tiếp tục nói chuyện với Hắc Thần giả mạo.
Sau khi Diêm Tử Ký nhận được thông tin địa chỉ thì lập tức lên đường, Quách Hác đứng trong đêm tối, mượn ánh đèn đường để nhìn địa chỉ, vẻ mặt lộ sự nghi hoặc: “Quán cafe internet sao? Làm sao hắn ta lại trốn ở đó chứ?”
Tư Dao như một con sói đói, muốn ăn tươi nuốt sống Hắc Thần giả mạo, hung tợn có trình độ như Hắc Thần giả mạo cũng bị cô ép đến mức có chút bối rối: ‘Hắc Thần, chết trong vụ nổ có đau không?’
Hắc Thần giả mạo đột nhiên đổi đề tài làm cho Tư Dao ngẩn người ra, những icon vàng tươi của Hắc Thần giả mạo trở nên kỳ quái khó lường: ‘Lúc Diêm Tử Ký chết chắc là cô đau lòng lắm nhỉ, nhưng cảm giác đau lòng là thế nào vậy?’
‘Câm mồm!’ Gương mặt Tư Dao đằng đằng sát khí: ‘Hắc Thần giả mạo, đợi sau khi tôi bắt được anh, tôi sẽ bóp nát cổ họng anh, dẫm nát tim của anh.’
‘Tôi không có trái tim đâu.’ Icon màu vàng của Hắc Thần giả mạo trở nên rất vui vẻ. ‘Hắc Thần, cô tức giận rồi đấy à?’
Tư Dao im lặng không trả lời, Hắc Thần giả mạo tiếp tục nói: ‘Biểu cảm của cô đáng yêu thật đấy.’
Biểu cảm? Sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Tư Dao. Bất chấp sự ngạc nhiên của cô, Hắc Thần giả mạo lắc lắc icon màu vàng rồi tự lẩm bẩm nói: ‘Tôi đã nói là tôi rất thông minh rồi mà, phe chiến đấu không nên đấu với phe thông minh đâu.”
‘Anh có thể thấy được tôi.’ Tư Dao nhổ cây kẹo ra, đứng bật dậy.
‘Diêm Tử Ký đi đâu rồi?’ Hắc Thần giả mạo lượn quanh dữ liệu của Tư Dao một cách nhàn nhã: ‘Là quán café internet nào đó sao? Bây giờ hệ thống mạng đang bị tê liệt nên toàn bộ các quán cafe internet đều đã tạm ngừng kinh doanh, chắc cũng không ảnh hưởng gì đến những người bình thường đâu.’
‘Hắc Thần giả mạo!’ Tư Dao tức giận đập máy tính, tức đến mức cả người run lên.
‘Khà khà khà...’ Một âm thanh như tiếng kim loại phát ra từ trong máy tính: ‘Dr166, cô không thể bắt được tôi đâu.’
Địa chỉ là giả, quán cafe internet là một cái bẫy. Nghĩ đến điều này, Tư Dao cảm thấy vô cùng hoang mang, hoảng sợ xoay người chạy vội ra ngoài, Hàn Kính nhìn cô kích động liền vội vàng ngăn cản: “ Tư Dao cô đừng lo lắng quá, chúng tôi đang liên lạc với lão Tứ.”
Cô biết rằng bây giờ cho dù có sốt sắng đến mấy cũng vô dụng, Tư Dao tự ổn định cảm xúc của mình rồi đẩy Hàn Kính ra, nhặt máy tính lên, thoát khỏi chương trình đang chiến đấu với Hắc Thần giả mạo, ngón tay run rẩy gõ lên bàn phím, kết nối với Cầu Cầu.
Hình ảnh được gửi đến là ngọn lửa đang bùng phát dữ dội, Tư Dao run rẩy suýt thì ngã khuỵu xuống, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Diêm Tử Ký, cô mới từ từ lấy lại bình tĩnh.
Lôi Thành cùng Hàn Kính cả người ngây ngốc, chỉ vào trong hình ảnh biển lửa hỏi: “Đây là...”
“Máy theo dõi.” Tư Dao tắt máy tính đi, chậm rãi ôm bụng ngồi xuống: “Bảo vệ Tử Ký.”
“Cô sao vậy?” Nhận thấy vẻ mặt của Tư Dao không ổn, Hàn Kính vội vàng cúi người đỡ cô. Tư Dao nghiêng người, sắc mặt tái nhợt: “Tôi đau bụng quá.”
“Hàn Kính!” Lôi Thành lúc này mới định thần lại, dứt khoát ra lệnh: “Gọi quân y!”
Mấy ngày nay mệt mỏi quá độ, cộng với việc đêm nay phải chiến đấu với Hắc Thần giả mạo nữa, rồi thêm việc sợ hãi trước cái bẫy của hắn, kết quả là cô đã bị động thai. Sau khi uống thuốc và truyền dịch, Tư Dao nằm mê man trong phòng y tế.
Mãi đến sáng sớm hôm sau Diêm Tử Ký mới trở lại căn cứ, anh còn chưa kịp đi tìm Lôi Thành để báo cáo thì biết tin Tư Dao đã xảy ra chuyện, anh sợ đến mức không kịp cởi bỏ quân phục mà đã vội vàng chạy đến phòng y tế.
Diêm Tử Ký chạy tới phòng chăm sóc y tế, nhìn thấy Tư Dao cả người yếu ớt nằm ở đó, trong lòng chợt nhói đau, chậm rãi ngồi xổm xuống trước giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tư Dao.
Tư Dao từ từ tỉnh dậy, khẽ giật mình khi nhìn thấy Diêm Tử Ký, sau đó khóe mắt cô từ từ đỏ bừng lên, sau đấy bật khóc. Diêm Tử Ký hoảng sợ ôm lấy Tư Dao dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Đó là một cái bẫy, em còn tưởng rằng anh đã chết rồi.” Tư Dao ôm chặt eo Diêm Tử Ký khóc nức nở: “Anh làm em sợ quá, nếu anh chết thật thì em biết làm sao bây giờ đây?”
Ngôn ngữ của Tư Dao lộn xộn đến nỗi Diêm Tử Ký cũng nghe không hiểu cô đang nói gì, nhưng Tư Dao đang khóc lóc thảm thiết, anh chỉ có thể dỗ dành: “Anh không sao, em xem anh còn đang rất khỏe mạnh đây này.”
“Anh đừng chết, đừng bỏ lại em một mình, em sợ lắm.” Tư Dao khóc không ra hơi: “Nếu anh chết thì em cũng không muốn sống nữa.”
“Vớ vẩn!” Diêm Tử Ký sầm mặt xuống, nhìn cô với vẻ trách móc: “Nói cái gì ngớ ngẩn thế.”
“Em xin lỗi, tất cả đều do em đã hại anh, em chưa xác minh kỹ thông tin đã bảo anh đi rồi.” Tư Dao khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem cả ra, Diêm Tử Ký nhìn mà đau lòng nhưng lại chẳng biết phải làm sao.
“Không phải anh không xảy ra chuyện gì sao? Em xem, không phải anh vẫn lành lặn trở về đây à?” Diêm Tử Ký lau nước mắt cho Tư Dao, nhẹ nhàng an ủi cô.
Bên ngoài phòng bệnh, Lôi Thành đang đứng dựa vào tường, bên cạnh là Hàn Kính: “Bây giờ vào đó gọi cậu ta thì có ngại quá không?”
Lôi Thành trừng mắt nhìn Hàn Kính đang cười híp mắt, tức giận hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi: “Chờ ngày mai viết bản kiểm điểm đi.”
Liếc nhìn vào phòng dọc theo cửa sổ, Hàn Kính phá lên cười rồi đi theo Lôi Thành: “Người cô đơn không chịu nổi tổn thương mà…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT