Virus mạng hoành hành khắp toàn cầu, các nước liên tiếp thành lập những đội chuyên gia nhưng vẫn không chống chọi nổi với sự lây lan của virus, thiệt hại về kinh tế do tình trạng mạng bị tê liệt ngày càng trầm trọng hơn.

Đối mặt với loại virus bí ẩn này, dù có thay đổi máy tính thì vẫn có thể nhanh chóng bị lây nhiễm trở lại. Màn hình máy tính sau khi tê liệt sẽ hiện lên hình ảnh của Hắc Thần giả mạo, đây chính là sự khiêu chiến và tuyên chiến của hắn ta.

Đúng như dự đoán của Diêm Tử Ký, thủ đô đã cử người đến gặp Tư Dao để hỏi về tình hình virus và Hắc Thần giả mạo, nhưng Tư Dao vốn đã được dặn dò từ trước nên giả ngây giả ngô không biết cũng không quan tâm.

Trong cục diện này, Diêm Tử Ký đóng vai chính diện, Tư Dao lại đóng vai phản diện, trước sự ép buộc và cám dỗ từ phía thủ đô, bọn họ đều không quan tâm chút nào cả. Cái gì mà gia đình vì đại nghĩa xả thân cứu thế giới gì đó, những vấn đề lớn lao này tôi thật sự không hiểu nổi đâu.

Kéo dài hết hai tuần lễ, chờ đến khi bên ngoài đều loạn cả lên, Tư Dao mới miễn cưỡng mở miệng theo lời căn dặn của Diêm Tử Ký, nhưng nếu muốn cô giúp đỡ thì phải đổi lại cho cô giấy chứng nhận ân xá.

Quan chức ở thủ đô vốn muốn trì hoãn, chờ cô xử lý xong Hắc Thần giả mạo trước rồi tính, lừa được Tư Dao không khó, nhưng Diêm Tử Ký thì không phải kẻ ngốc, nhất định phải lấy được chứng nhận ân xá trước, nếu không thì không có đàm phán nào hết.

Diêm Tử Ký dặn dò Tư Dao cứ giả ngây giả ngô, lạt mềm buộc chặt, chờ khi thiên thời địa lợi nhân hòa thì phải nắm bắt để có được chứng nhận ân xá.

Virus mạng hoành hành dữ dội, thiệt hại về kinh tế ở các nước ngày càng tăng lên, những người biểu tình tụ tập bên ngoài đồn cảnh sát, hy vọng có thể phóng thích cho Hắc Thần để cô đối phó với Hắc Thần giả mạo.

Không còn sự lựa chọn nào khác, quốc gia buộc phải đưa ra hướng giải quyết vấn đề, phải đưa chứng nhận ân xá cho Tư Dao, chỉ cần cô có thể giải quyết được vấn đề virus thì sẽ không truy cứu thân phận Hắc Thần của cô nữa.

Đi ra từ đồn cảnh sát, Diêm Kiều Quân vốn muốn đón hai người họ trở về thủ đô, nhưng tình hình ở thủ đô rất phức tạp, Diêm Tử Ký dứt khoát từ chối, vội vàng đưa cô trở về căn cứ Báo Đốm ngay trong đêm.

Trong căn hộ tại căn cứ Báo Đốm, Tư Dao gõ bàn phím máy tính, nhìn đống dữ liệu màu xanh lục đậm rườm rà, lông mày cau chặt lại. Diêm Tử Ký gọt hoa quả mang qua cho cô: “Vẫn chưa có kết quả sao?”

“Dữ liệu virus rất phức tạp, tạm thời em không thể bẻ khóa được.” Tư Dao dụi dụi đôi mắt đỏ cả lên của mình.

“Đừng lo lắng.” Diêm Tử Ký xoa xoa đầu của cô: “Bố của anh cũng đang đến căn cứ.”

“Ừm, để em vào thay quần áo.” Tư Dao vươn vai đứng dậy, bây giờ càng lúc cô càng trở nên lười biếng rồi. Thấy cô khó chịu ôm bụng Diêm Tử Ký vội vàng ôm lấy eo cô: “Để anh giúp em.”

Sau khi thay bộ đồ ngủ rồi rời khỏi căn hộ, cô vợ ngôi sao của Diêm Vương đồng thời cũng là Hắc Thần đầu bảng hacker, bây giờ các nam quân nhân ở căn cứ đều nhìn cô như nhìn loài vật quý hiếm vậy.

Bước vào phòng làm việc tại căn cứ của Lôi Thành, trong phòng toàn những tinh anh mặc âu phục, bố Diêm ngồi ở ngay giữa như một thần thú. Nhìn thấy Tư Dao và Diêm Tử Ký đi vào, tất cả các tinh anh đều lần lượt đứng lên.

Nhìn thấy Tư Dao với tinh thần sảng khoái, bố Diêm tỏ vẻ rất hài lòng, sau đó nhìn chằm chằm vào Diêm Tử Ký: “Vớ vẩn làm càn.”

Bố Diêm biết đến chuyện về giấy chứng nhận ân xá, ông chắc chắn chuyện này là do Diêm Tử Ký bí mật xúi giục.

Diêm Tử Ký âm thầm lập kế hoạch đen tối, Tư Dao giúp đỡ một tay, nhưng để giải quyết được con virus này thì không phải chuyện dễ dàng. Đầu tiên anh xúi Tư Dao kéo dài sự việc trước đã, nắm chắc giấy ân xá trong tay, sau đó mới bí mật điều tra virus.

Nếu sự việc bị làm căng đến cùng, cho dù đến lúc đó không lấy được chứng nhận ân xá thì Diêm Tử Ký cũng sẽ phải lùi bước, nhưng anh biết, những lãnh đạo của thủ đô còn đang sốt sắng hơn anh, ván cờ này anh nắm chắc phần thắng.

“Cảm ơn bố vì đã giúp đỡ.” Diêm Tử Ký lấp lửng nói, có thể thành công lấy được giấy ân xá, chuyện này nhất định phải có sự giúp đỡ của bố Diêm.

Bố Diêm không trả lời mà chỉ hừ một tiếng, sau đó chỉ vào những tinh anh đang mặc vest rồi giới thiệu: “Đây là những tinh anh được chính phủ cử đến để hỗ trợ Tư Dao trong việc giải quyết virus.”

“Không cần đâu ạ.” Tư Dao dứt khoát từ chối: “Quá nhiều người chỉ tổ vướng víu tay chân thôi.”

Tư Dao không có ác ý gì, chỉ muốn nói lên sự thật thôi, nhưng mặt mày của những tinh anh này lập tức sa sầm cả xuống, cảm thấy như đang bị sỉ nhục.

“Họ đều là những tiến sĩ rất có kinh nghiệm.” Cho rằng Tư Dao coi thường họ, nên bố Diêm tiếp tục nói thêm vào.

Tư Dao vẫn còn muốn tiếp tục nói mấy lời “khinh bỉ” nữa thì Diêm Tử Ký đã vội vàng ngăn cô lại và nói: “Vậy thì để họ ở lại đi.”

Cảm giác bị người khác xem như đồ thừa thãi vướng víu tay chân rất không thoải mái, một tiến sĩ trẻ tuổi nhìn Tư Dao, cau mày dùng tay đẩy kính trên mặt, tức giận hỏi: “Khi nào thì chúng tôi bắt đầu vào việc đây?” ( truyện trên app T𝕪T )

“Tùy mấy người.” Tư Dao thờ ơ nhún vai. Diêm Tử Ký bóc một cây kẹo mút nhét vào miệng cô, sau đó đỡ trán thở dài: “Đừng nói nữa, ngoan ngoãn ăn kẹo đi.”

“Cô...” Chàng tiến sĩ trẻ tuổi vừa định bộc phát cơn tức giận thì Lôi Thành đã nhanh chóng đứng lên cắt ngang: “Mọi người gấp rút đến đây trong đêm chắc cũng đã thấm mệt rồi, Hàn Kính, dẫn mọi người về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Cơn giận dữ chưa kịp tuôn trào đã bị chặn lại, tất cả các tinh anh đều cảm thấy có chút khó chịu, đi theo Hàn Kính với vẻ bừng bừng lửa giận. Quách Hác che miệng, nhịn cười đến mức hai vai run lên: “Vợ của lão Tứ, cô cũng thật là...”

“Bọn họ quá phiền phức.” Tư Dao tiếp tục lẩm bẩm trong miệng: “Virus dữ liệu được tạo ra bởi Hắc Thần giả mạo là thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của trái đất.”

Tư Dao nói một cách mơ hồ, Quách Hác không nghe rõ, chỉ có Diêm Tử Ký nghe hiểu thôi, anh nhanh chóng túm lấy cô, bịt miệng rồi đổi chủ đề.

Bố Diêm uống một ngụm trà để làm ấm cổ họng của mình: “Tư Dao có thể nhận được giấy chứng nhận ân xá còn cần phải cảm ơn một người đấy.”

“Ai ạ?” Diêm Tử Ký có chút sửng sốt. Bố Diêm nhìn vào cánh cửa ở trong phòng, cánh cửa dần dần được mở ra, Vic xuất hiện trong bộ vest thẳng tắp, khẽ gật đầu với Tư Dao: “Chào tiểu thư.”

“Là anh à.” Tư Dao nhớ lại, chỉ vào Vic rồi nói với Diêm Tử Ký: “Anh ta chính là tên ngoại quốc đã dẫn Mike đi vào đêm hôm đó.”

“Hiện giờ Mike vẫn ổn.” Vic cung kính cúi đầu. Diêm Tử Ký khẽ cau mày, anh có thể cảm nhận được trên người Vic ẩn chứa mùi máu tanh, người này nhất định không đơn giản.

“Hiện tại tiên sinh không đến được nên để cho tôi thay mặt đến đây gửi lời hỏi thăm.” Câu nói này là nói với Diêm Tử Ký.

“Là ai vậy?” Tư Dao đầy sự kinh ngạc, lẽ nào là người đã tặng quà cho cô sao?

“Tiên sinh là bố của tiểu thư ạ.” Vic mỉm cười giải thích với Tư Dao. Tư Dao lùi về phía sau, nhìn chằm chằm vào Vic với vẻ nghi ngờ: “Anh nói dối, bố tôi bị nổ cho nát thành tương từ lâu rồi.”

Vic: “...” Có thể miêu tả về bố mình như vậy được sao?

“Ẩn tình trong chuyện này rất phức tạp, sau này tiên sinh sẽ giải thích với tiểu thư sau.” Vic vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh.

“Bố cô ấy là ai?” Diêm Tử Ký không khỏi nghi ngờ.

“Cạch!” Bố Diêm đặt mạnh tách trà xuống bàn, đứng dậy rời đi với vẻ mặt nặng nề.

Khóe miệng Duy Khắc nhếch lên nụ cười: “Slangelo Yasen”.

Vẻ mặt của Quách Hác mông lung ngơ ngác, nhưng vẻ mặt của đại đội trưởng Lôi lại sượng cứng. Gia tộc Slangelo đứng đầu thế giới ngầm ở nước Y, tổ tiên bắt đầu bằng nghề buôn bán súng ống, sau đó đến thế hệ của Yasen thì đã được tẩy trắng.

Nhưng dù tẩy thế nào thì cũng vẫn là xã hội đen, hơn nữa bố Diêm còn có quan hệ với Slangelo Yasen, xã hội đen mà lại đi kết thông gia với quân nhân, đã thế hai bên còn mang theo thù hằn. Lôi Thành giơ tay che mặt, trong lòng thầm nói: ‘Đúng là nghiệt duyên mà!’

Bố Diêm tức giận mở cửa ra rồi bỏ đi, nhìn dáng vẻ này của ông ấy thì đã đủ hiểu rồi. Lôi Thành cầm lấy chén trà, cố gắng che giấu vẻ mặt, trong lòng thầm suy nghĩ.

“Đại đội trưởng Lôi, Slangelo Yasen là ai vậy?” Quách Hác xích lại gần Lôi Thành rồi hỏi.

Lôi Thành bình tĩnh lau miệng, dùng giọng mũi lẩm bẩm đáp: “Người của xã hội đen đấy.”

“!!!” Quách Hác kinh hãi tột độ.

“Đừng có nói dối tôi.” Tư Dao quay đầu sang chỗ khác rồi “hừ” một tiếng: “Cha tôi tên là Tư Hùng, là một họa sĩ nghèo rớt mồng tơi.”

Đừng trách Tư Dao dùng mấy từ ngữ đó để miêu tả về bố mình, là do Triệu Khiêm Thừa đã nói với cô như vậy.

Vic bất lực nói: “Đây là tên giả của tiên sinh ở Trung Quốc.” Thấy Tư Dao vẫn còn không tin, Vic chỉ có thể nói: “Sau này tiên sinh sẽ giải thích cho tiểu thư hiểu ạ.”

“Đừng để ý đến anh ta.” Tư Dao kéo lấy Diêm Tử Ký, xoay người rời đi: “Em đói bụng rồi, về nhà nấu cơm thôi.”

“Được rồi.” Diêm Tử Ký thu lại vẻ kinh hoàng trong mắt của mình, anh không biết về ân oán giữa Yasen và bố Diêm, nhưng anh đã nghe qua về những chuyện đồn thổi của gia tộc Slangelo, vua thế giới ngầm của quốc gia Y.

Thấy Tư Dao chuẩn bị rời đi, Quách Hác nhanh chóng gọi cô lại: “Những tinh anh đó...”

“Tùy bọn họ thôi, chỉ cần họ đừng quấy rầy tôi là được.” Cô đã rất mệt mỏi vì tên Hắc Thần giả mạo rồi.

Quách Hác “!!!” Chuyện này thần* sợ mình không làm được đâu.

(*: Chính là thần trong thần dân đó mọi người :>>)

Cho dù Tư Dao có chê bai thì cô vẫn phải ứng phó với những người được gọi là tinh anh này, điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Diêm Tử Ký đành phải dỗ dành cô, khuyên cô xem đám người đó như tàng hình, lơ đi là được.

Trong căn phòng được tạm thời trưng dụng, đội chống khủng bố mạng được thành lập. Tư Dao hoàn toàn coi những tinh anh kia như vật vô hình, ngồi ở trong góc phòng, mặc quần áo ở nhà chân đeo dép lê. Mấy tinh anh nhìn thấy cảnh đó, trong lòng bức bối vô cùng.

“Nếu virus tiếp tục hoành hành thì cả nước sẽ thất thủ.” Anh tiến sĩ trẻ tuổi trừng mắt nhìn Tư Dao, tức giận nói: “Thời gian thì eo hẹp, nhiệm vụ thì quan trọng, cô có thể làm việc nghiêm túc và chuyên nghiệp hơn được không?”

“Hả?” Tư Dao đang nhai quả óc chó, ngây ngô nhìn anh tiến sĩ trẻ: “Anh muốn nếm thử à?”

Anh tiến sĩ trẻ vò đầu bứt tai, xoay người qua lại, tức đến nỗi muốn đạp chân chửi thề. Một người trông lớn tuổi hơn một chút, đi đến chỗ Tư Dao rồi lễ phép nói: “Tôi đã xem qua video của cô và Hắc Thần giả mạo đối kháng với nhau rồi, cô thật sự rất lợi hại.”

“Uh huh.” Tư Dao rung đùi đắc thắng, điều đó là dĩ nhiên rồi.

“Hiện tại virus đang hoành hành trong nước gây nên tổn thất nghiêm trọng, quốc gia đang cần đến sự giúp đỡ của cô.” Những lời nói nhẹ nhàng như rót mật vào tai, hết lời ca ngợi Tư Dao lên tận mây xanh.

“Muốn giải quyết triệt để virus thì nhất định phải bắt được Hắc Thần giả mạo, nếu không cho dù chúng ta có giải quyết được sự việc của lần này, lần sau anh ta sẽ lại tung ra loại virus ghê gớm hơn.” Tư Dao tay gõ bàn phím, ánh mắt ra hiệu cho Hàn Kính giúp cô lột vỏ thạch.

“Tôi đã sắp xếp dữ liệu virus ra đây cả rồi.” Những dữ liệu màu xanh lục đậm biến đổi liên hồi: “Đây là một loại virus có thể lây truyền bằng dòng điện, chỉ cần có thể kết nối với nguồn điện thì nó sẽ lây lan với tốc độ chóng mặt.”

“Vớ vẩn!” Tiến sĩ trẻ tuổi kinh ngạc mở to mắt. “Virus đều lây lan thông qua mạng, làm sao có thể thông qua nguồn điện...”

“Mù dữ liệu!” Tư Dao khinh thường liếc nhìn anh tiến sĩ trẻ tuổi: “Loại virus này có thể lây lan khi anh bật nguồn, cho dù anh có thay bộ máy tính khác thì cũng vô ích. Nếu anh muốn giải quyết nó một cách triệt để, trừ khi anh có thể tắt hết nguồn điện trên toàn thế giới.”

“Không thể nào làm thế được.” Việc mất điện trên toàn cầu chẳng khác nào công nghệ bị thụt lùi lại hàng trăm năm cả.

“Vậy thì nghiên cứu để giải quyết dữ liệu của virus đi.” Tư Dao cầm lấy thạch nhét vào miệng. Những tinh anh đều vây lấy Tư Dao rồi hỏi: “Cô có cách gì chưa?”

“Hiện tại cũng không có cách nào.” Tư Dao dùng chân đá vào tinh anh đang đứng chặn chỗ thùng rác: “Mặc dù loại virus này là do tôi tạo ra, nhưng nó đã được Hắc Thần giả mạo nâng cấp lên rồi.”

“Là do cô tạo ra sao?” Những tinh anh đều sững sờ.

“Ừ.” Tư Dao thờ ơ nói. Đây là virus cô tạo ra lúc đang ngồi trên chiến hạm bị truy sát, định dùng nó để đối phó với chiến hạm của Liên Bang, nhưng chưa kịp dùng đến thì chiến hạm của cô đã phát nổ rồi.

Lúc đó Lão Diêm đã chết rồi, đáng lẽ ra sau khi chiến hạm nổ tung thì phải bị tan thành mây khói mới đúng, không hiểu sao bây giờ lại đến được trái đất như vậy chứ?

“Chương trình virus mà cô đã viết, sau đó đã bị đánh cắp và được sử dụng bởi Hắc Thần giả mạo.” Anh tiến sĩ trẻ tuổi xâu chuỗi lại câu chuyện: “Nhưng tại sao cô lại viết ra loại virus kinh dị này chứ?”

Không dám nói là đối phó với chiến hạm của Liên bang, Tư Dao ậm ừ nói dối: “Nhàm chán không có việc gì làm thì nghiên cứu rồi viết cho vui thôi.”

Tất cả tinh anh “...” Đây chính là kiểu thế giới của những thiên tài trong truyền thuyết, người trần mắt thịt như chúng ta không thể hiểu được đó à?

“Virus sẽ kết thúc thôi, Hắc Thần giả mạo cũng sẽ phải bị bắt.” Tư Dao trầm giọng siết chặt nắm đấm: “Dám hại tôi, chờ tới khi bắt được anh tôi sẽ xé anh ra thành trăm mảnh!”

Giám sát Hàn Kính lặng lẽ bóc kẹo cho vào miệng: “Đây là xã hội có luật pháp đấy nhé.”

Tư Dao trừng mắt nhìn sang, chỉ tay vào người anh ta rồi nói: “Anh ăn vụng đồ ăn vặt của tôi!!”

Hàn Kính “…”

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play