Đợi cảm xúc của Tư Dao ổn định trở lại, Diêm Tử Ký làm báo cáo nhiệm vụ bắt Hắc Thần giả mạo. Tối hôm đó anh đưa quân đi đến quán cafe internet nhưng vừa mới vào đến cửa đã cảm thấy có gì đó không đúng nên tạm thời ra lệnh rút lui. Sau đó quán cafe internet chợt nổ tung.

Hắc Thần giả mạo đối đầu với Hắc Thần, trận đầu tiên Hắc Thần thất bại thảm hại. Có rất nhiều cư dân mạng tuyệt vọng, Hắc Thần giả mạo mạnh mẽ như vậy, trước mặt anh ta Hắc Thần chỉ là con chuột để cho anh ta chơi đùa mà thôi.

Chuyện Diêm Tử Ký gặp tai nạn đã kích động ý chí chiến đấu của Tư Dao, cả ngày cô ngồi ôm máy tính giống như con nghiện, quên ăn quên ngủ không biết mệt mỏi, rất muốn xé xác Hắc Thần giả mạo ra.

Diêm Tử Ký là điểm yếu của Tư Dao, cũng là vảy ngược của cô, mà Hắc Thần giả mạo lại muốn giết chết Diêm Tử Ký. Nếu như Hắc Thần giả mạo đã cắt đứt đường lui, vậy thì trận chiến này cô sẽ theo hắn đến cùng.

Trong phòng tác chiến của đội chống khủng bố mạng, tay Tư Dao lướt như bay trên bàn phím máy tình, giấy tờ dữ liệu ném khắp sàn nhà sắp chôn vùi cô luôn rồi. Mạnh Hoà cầm chổi quét dọn, vẻ mặt không thể yêu thương nổi.

Diêm Tử Ký đẩy cửa đi vào phòng, Quách Hác như nhìn thấy thần linh, chỉ thiếu điều quỳ xuống đất bật khóc cầu xin: “Lão Tứ, cậu mau tới quản lý cô vợ của cậu đi, tất cả tinh anh trong cái nhà này sắp bị cô ấy làm cho phát điên rồi.”

Tư Dao kích hoạt chế độ chống nhiễu sóng, tất cả tinh anh trong phòng đều trở thành người nhàn rỗi. Mọi người muốn bàn bạc với cô cứ như đã đóng chặt mọi giác quan, mang đồ ăn đến nhưng cô lại không đụng đến, tất cả người trong phòng đều đói bụng theo cô.

“Xoạt!” Bảng số liệu ném ra dính lên mặt của Quách Hác, Mạnh Hoà cúi người đỡ lấy trán. Anh ta vừa mới dọn dẹp xong mà! Nghĩ đến việc anh ta đường đường là tinh anh quốc gia vậy mà giờ lại lưu lạc đến cái nơi đổ nát này trở thành cu li quét nhà.

Diêm Tử Ký đẩy Quách Hác ra, đi đến bên cạnh Tư Dao rồi ngồi xuống. Anh liếc ánh mắt nhìn số liệu dày đặc trên màn hình rồi cầm bàn tay đang gõ lên bàn phím của cô: “Kiều Quân đến căn cứ thăm em, chúng ta về nhà thôi.”

“Em còn đang bận.” Tư Dao né tránh Diêm Tử Ký, ánh mắt vẫn dán chặt vào máy tính: “Bảo cậu ta đến đây đi.”

“Nhóm chống khủng bố mạng thuộc bí mật quốc gia, cậu ta không có quyền được vào.” Quách Hác chen lên nói trước.

“Ừm.” Tư Dao hờ hững đáp lại một câu, sau đó không nói gì nữa. Ánh mắt Diêm Tử Ký trầm xuống, cưỡng ép cất máy tính đi: “A Dao, về nhà nghỉ ngơi cùng với anh.”

“Em phải bắt được Hắc Thần giả mạo.” Tư Dao nhíu mày muốn cướp lại máy tính nhưng Diêm Tử Ký đã né đi. Anh đưa máy tính cho Quách Hác rồi cúi người bế Tư Dao lên, ngang ngược bế cô rời đi.

“Cung tiễn Dao gia hồi phủ.” Quách Hác làm vẻ quỳ xuống, cuối cùng cũng tiễn được bà Phật Gia này đi rồi.

Không thèm để ý tới những ánh mắt ngoái lại nhìn bên trong căn cứ, Diêm Tử Ký bế Tư Dao đi về nhà. Tư Dao vung tay chân loạn xạ hét lên cầu cứu, Diêm Tử Ký bị dồn ép đến bực mình, nghiêm mặt giận dữ nói: “Em mà ồn ào nữa là anh sẽ nhốt em vào trong phòng tối đấy!”

Bị Diêm Tử Ký đang tức giận hù dọa, Tư Dao bĩu môi trợn mắt nhìn anh rồi giận dỗi quay mặt làm chiến tranh lạnh. Diêm Tử Ký không thèm để ý mà cất bước đi về nhà nhanh hơn.

Quay trở về căn chung cư, anh lập tức đá bay cửa ra. Diêm Kiều Quân đang bóc chuối nhìn thấy hai người họ thì liền cầm bánh ngọt lên nịnh nọt: “Tư Dao à, xem em mang gì đến cho chị nè. Bánh kem trà xanh nóng hổi vừa mới ra lò đây.”

Tư Dao nghiêm mặt ngồi trên ghế sofa, khoanh tay dậm chân “bịch bịch”. Diêm Kiều Quân quay người đi vào phòng bếp: “Cãi nhau gì vậy? Mặt chị ấy nhăn nhó đến nỗi sắp thành vết nhăn của bánh bao luôn rồi.”

Diêm Tử Ký không thèm để ý đến lời trêu chọc của Diêm Kiều Quân mà quay người đi vào trong phòng bếp: “Đi tắm thay quần áo đi, anh đi nấu cơm.”

Nhìn thấy Diêm Tử Ký đi vào phòng bếp, Diêm Kiều Quân sát lại gần Tư Dao hỏi tình hình, Tư Dao khẩy mép bàn đầy oán giận. Biết được nguyên nhân mọi chuyện, Diêm Kiều Quân nói đỡ cho: “Anh trai sợ chị mệt mỏi quá độ đó.”

“Hắc Thần giả mạo muốn giết anh ấy.” Tư Dao trợn tròn mắt nhìn rồi giương cao giọng: “Chị giải tiêu diệt hắn ta!”

“Muốn tiêu diệt hắn ta thì trước hết em phải sống đã.” Diêm Tử Ký ngó đầu ra khỏi phòng bếp, gương mặt đen sầm lại mà dạy dỗ.

Tư Dao trợn mắt phồng má, siết chặt nắm đấm mà tức giận đấm lên bàn: “Em rất khoẻ đó!”

“Ha ha.” Diêm Tử Ký nghiêm mặt cười khan hai tiếng rồi tiếp tục nấu cơm.

Diêm Kiều Quân che miệng cười, tiếp tục đưa bánh kem cho Tư Dao: “Hiếm khi nhìn thấy hai người cãi nhau.” Tư Dao bĩu môi ăn bánh kem, Diêm Kiều Quân nói: “Cãi nhau thì cãi nhau chứ đừng có làm ầm lên ly hôn đấy.”

Diêm Tử Ký ném trứng gà từ trong phòng bếp đập lên đầu Diêm Kiều Quân, trầm giọng nói: “Muốn ăn đòn đấy à?”

Diêm Kiều Quân che cái đầu nhơ nhớp của mình, lập tức hoảng sợ. Diêm Tử Ký hừ một cái rồi nói: “A Dao, mau đi tắm đi.”

Diêm Kiều Quân khóc không ra nước mắt: “Em chỉ nói đùa thôi mà.”

Tư Dao tắm rửa thay quần áo xong, Diêm Tử Ký bưng đồ ăn lên trên mặt bàn. Diêm Kiều Quân xoa mái tóc còn ướt rồi đi đến trước bàn, oán giận nói: “Tôm om dầu với cá chua ngọt, đều là món Tư Dao thích ăn.”

“Đến đây.” Diêm Tử Ký đưa bát đũa cho Tư Dao, sau đó ngồi bên cạnh bóc tôm cho cô ăn.

Diêm Kiều Quân lẩm bẩm ngồi xuống, đau khổ xúc cơm: “Tư Dao à, em thấy chị sắp đến thời kỳ chuyển dạ rồi đấy, e rằng ở trong căn cứ không tiện đâu.”

“Anh cũng có nghĩ đến chuyện này.” Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao rồi nói: “A Dao sắp đến thời kỳ chuyển dạ rồi, anh xin nghỉ để về nhà ở bên cạnh cô ấy.”

“Còn chuyện này nữa.” Diêm Kiều Quân chần chừ, ngập ngừng một lúc lâu mới gác bát đũa lại rồi nói: “Chị dặn em không được nói với anh, nhưng em nghĩ vẫn nên để cho anh biết.”

Cảm thấy được vẻ nghiêm trọng của Diêm Kiều Quân, Diêm Tử Ký cũng trở nên nghiêm túc: “Có chuyện gì?”

“Trọng Lâm về nước rồi.” Diêm Kiều Quân vừa dứt lời liền ngậm miệng lại, Diêm Tử Ký dần dần nhíu mày lại, trong mắt hiện vẻ uất hận: “Anh ta đến tìm chị cả rồi sao?”

“Ừm, người hợp tác trong dự án mới của tập đoàn Thịnh Hoa, anh ta là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn LA ở nước M.” Diêm Kiều Quân phiền não gãi tóc: “Rốt cuộc chị đang nghĩ gì vậy chứ, em sắp lo đến chết rồi đây.”

“Bố có biết chuyện này không?” Diêm Tử Ký nhíu mày hỏi.

“Em nào dám nói cho ông ấy biết.” Diêm Kiều Quân bĩu môi nói: “Ông ấy mà biết Trọng Lâm về nước thì chắc chắn sẽ cầm súng bắn chết anh ta!”

Tư Dao nhai tôm om dầu rồi nhìn về phía Diêm Tử Ký với vẻ nghi ngờ, hỏi: “Trọng Lâm là ai?”

Diêm Tử Ký đưa tay ra lau vết tương dính trên miệng cô rồi tiếp tục bóc tôm cho cô: “Chồng cũ của chị.”

Tư Dao mơ hồ chớp chớp mắt, Diêm Linh từng kết hôn sao? Diêm Kiều Quân và cơm vào miệng rồi giải thích: “Khi đi du học chị ấy là bạn cùng trường với Trọng Lâm, anh ta là đàn anh khóa trên. Hai người bọn họ quen nhau, yêu nhau rồi sau đó kết hôn.”

“Vậy tại sao lại ly hôn?” Tư Dao không hiểu, hai người đều yêu thích nhau nên mới kết hôn, nếu như đã kết hôn rồi thì ly hôn làm gì?

“Trọng Quân có ham muốn kiểm soát vô cùng đáng sợ, mà chị ấy thì lại rất độc lập và mạnh mẽ không khác gì đàn ông. Mâu thuẫn này cứ thế dâng lên.” Diêm Kiều Quân than thở: “Cuối cùng hai người bọn họ cũng đến hồi kích nổ, cọng rơm cuối cùng cũng chìm xuống.”

“Khi đó chị ấy còn mang thai được sáu tháng rồi, tình cờ nhìn thấy Trọng Lâm ăn chơi trác táng, trong lúc kích động giằng co nhau thì bị xe tông, đứa trẻ mất rồi, hơn nữa cả đời này chị ấy cũng không thể mang thai được nữa.”

“Hả?” Tư Dao sợ hãi trợn tròn mắt, Diêm Tử Ký xoa đầu cô an ủi.

“Chị đúng là ngốc nghếch mà, còn dính dáng đến loại cặn bã đó làm gì?” Diêm Kiều Quân gõ đũa oán trách: “Nếu như là em thì em đã thiến chết anh ta rồi!”

“Kết hôn là chuyện của hai người, mặc dù trong chuyện đó Trọng Lâm sai nhưng chị cũng không có trách nhiệm sao?” Diêm Tử Ký nhíu mày, bình tĩnh nói: “Gặp khó khăn thì háo thắng, tính cách nóng nảy không nghĩ đến hậu quả.”

“Nhưng đó là chị của chúng ta mà, dù có sai thì cũng phải bảo vệ.” Diêm Kiều Quân liếc mắt nhìn Tư Dao: “Nếu như anh và Tư Dao có hiểu lầm thì anh sẽ giải quyết như thế nào?”

“Cho dù ai đúng ai sai thì đều là lỗi sai của anh.” Diêm Tử Ký không hề nghĩ ngợi gì mà nói thẳng: “Anh sẽ nhận sai trước, sau đó đợi đến khi cô ấy bình tĩnh lại, có thể suy nghĩ vấn đề thì anh sẽ nói tỉ mỉ cho cô ấy hiểu lần nữa.”

Tư Dao toét miệng cười, Diêm Tử Ký xoa đầu cô đầy yêu thương: “Vì yêu nhau nên mới kết hôn, tin tưởng lẫn nhau là cơ sở. Cho dù có hiểu lầm thì nói rõ ra là được rồi, anh nhượng bộ là bởi vì anh tình nguyện nuông chiều cô ấy.”

Sau khi hiểu rõ nguyên nhân tất cả mọi chuyện, Tư Dao ôm lấy cánh tay của Diêm Tử Ký và nói: “Tử Ký không sai.”

Diêm Kiều Quân lẳng lặng giơ tay che mặt, bát cẩu lương này anh ta không tiêu hoá nổi.

“Mặc dù Trọng Lâm hung hăng phách lối nhưng không giống như loại cặn bã trêu hoa ghẹo nguyệt. Có lẽ chuyện này có hiểu lầm, nhưng chị lại không muốn chấp nhận.” Diêm Tử Ký bất lực: “Đứa trẻ chính là con dao chặt đứt tình cảm cuối cùng.”

“Ai mà biết được.” Diêm Kiều Quân nói giễu cợt, Diêm Tử Ký đá anh ta một cước ở dưới gầm bàn: “Phải giấu bố chuyện này, gần đây sức khỏe của ông ấy không được tốt, đừng kích động ông ấy nữa.”

“Ừm, em biết rồi.” Diêm Kiều Quân buồn bực đáp lại.

“Em ăn no rồi.” Tư Dao đẩy bát đũa ra rồi nói, Diêm Tử Ký nhìn đồng hồ: “Quay về phòng ngủ ngủ đi, không được suy nghĩ lung tung nữa.”

Tư Dao vừa định từ chối, nhưng thấy biểu cảm “không được chen miệng vào” của Diêm Tử Ký thì chỉ đành đứng lên đi vào trong phòng ngủ. Diêm Tử Ký gõ bàn, nhắc nhở Diêm Kiều Quân: “Đừng nói nữa, mau ăn cơm đi.”

Tư Dao quay về phòng rồi nằm xuống ngủ, bởi vì đang rất mệt mỏi nên cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng cô lại nằm mơ. Cô chạy rất nhanh trong đêm tối, vô số làn sương mù đen đặc có hình dạng quấn quanh lấy cô, càng quấn càng chặt không thể nào tránh ra được.

Cô nhìn thấy máu của Diêm Tử Ký vấy khắp người mình, ngực của anh bị đâm thủng, nhìn cô với đôi mắt đỏ tươi. Ngọn lửa đột nhiên thiêu đốt, Diêm Tử Ký dần dần bị bao trùm, sau đấy bị đốt thành tro tàn.

Tư Dao sợ hãi gào khóc nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chết ngay trước mắt mình, giống như ở Tinh Hà lần trước. Tầng mây mù đen có hình dạng đong đưa, phát ra tiếng cười chói tay, Tư Dao biết hắn chính là Hắc Thần giả mạo.

“A Dao, A Dao tỉnh lại đi, A Dao...” Diêm Tử Ký lo lắng đánh thức Tư Dao, Tư Dao sợ hãi bật dậy, trên đầu toát đầy mồ hôi, gương mặt trắng bệch.

“A Dao?” Diêm Tử Ký ôm chặt lấy Tư Dao đang run lẩy bẩy, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, có anh đây rồi, anh luôn ở đây.”

Tư Dao nằm mơ thấy ác mộng, Diêm Tử Ký đoán ác mộng của cô chắc chắn có liên quan đến anh nên để cô rúc vào trong lòng mình. Tư Dao dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vừa mới đến rạng sáng.

Mặc dù biết là ác mộng nhưng cảnh tượng trong ác mộng vẫn khiến cho cô run sợ. Nếu như Diêm Tử Ký xảy ra chuyện gì, cô thật sự không thể nào sống một mình được.

Hắc Thần giả mạo, Hắc Thần giả mạo... Rốt cuộc hắn ta là ai?

Tư Dao đau đớn ôm đầu, vượt qua kỹ thuật của cô, chương trình virus gm6 bị trộm có thể dễ dàng hack vào trong máy tính của cô, âm thầm giám sát cô.

Tất cả manh mối đều quấn vào nhau rất rối loạn, Tư Dao cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi: “A Dao à!” Diêm Tử Ký ôm lấy Tư Dao đang đau khổ rồi ép cô đối mặt với anh: “A Dao, em không được nghĩ ngợi gì nữa.”

Rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai...

‘Đợi đã!’ Tư Dao bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh thẳm loé lên vẻ bừng tỉnh. Cô phân tích chương trình virus, theo dõi vị trí của Hắc Thần giả mạo, nhưng điều kiện đầu tiên cô nghĩ rằng Hắc Thần giả mạo là con người.

Cô xuyên qua trái đất và biến thành con người, cho nên cảm thấy Hắc Thần giả mạo cũng chắc chắn là con người. Nhưng nếu như những giả thuyết này không chắc chắn, lỡ Hắc Thần giả mạo đó không phải là con người thì sao?

Những suy nghĩ rối loạn được cắt thành lỗ hổng, đầu óc của Tư Dao dần dần hiểu ra, những manh mối mà cô từng bỏ qua lại hiện lên một lần nữa. Một tiếng sấm nổ vang trong đầu cô.

Tư Dao quyết định vén chăn đứng dậy: “Em nhớ ra rồi, Từ Ký, mau đi lấy máy tính cùng em.”

Thấy hình như Tư Dao đã nghĩ ra gì đó, mặc dù Diêm Tử Ký còn lo lắng cho sức khoẻ của cô nhưng biết sự quan trọng của chuyện này, vậy là anh nhanh chóng đứng dậy thay đồ cho cô.

Anh gọi điện thoại cho Hàn Kính, bảo anh ta ấn còi báo động tập hợp bốn đội đặc chiến. Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, căn cứ trong bóng tối lập tức bao trùm trong bầu không khí căng thẳng.

‘Hắc Thần giả mạo, tôi bắt được anh rồi!’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play