Trong phòng thẩm vấn trang nghiêm của đồn cảnh sát, Tư Dao bị còng tay, nhắm mắt im lặng đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát. Mọi kiểu ép buộc và dụ dỗ đều vô ích, cảnh sát trong phòng đều cảm thấy phiền não, liên tục rót nước uống.

Lâm Phong Đào đứng bên cạnh cửa sổ ngoài phòng, nhíu mày nhìn Tư Dao, càng ngày càng cảm thấy sự việc trở nên khó khăn. Đường Minh đứng bên cạnh cũng liên tục nhìn đồng hồ, cầu mong Diêm Tử Ký mau chóng đến.

Cảm nhận được sự lo lắng của Đường Minh, Lâm Phong Đào khẽ liếc cậu ta một cái rồi nói: “Theo quy định của cục cảnh sát, người nhà như cậu nên tránh mặt.”

“Em sợ các anh dùng khổ hình để thẩm tra.” Đường Minh bĩu môi mỉa mai. Lâm Phong Đào cau mày, đưa chân lên đá cậu ta một cái, sau đó nhéo vào má của cậu ta mà dạy dỗ: “Cậu tưởng đây là nha môn của triều đại phong kiến đấy à!”

Đường Minh vùng người ra, xoa xoa mặt rồi lẩm bẩm: “Nếu như thẹn quá hóa giận thì sao?”

Nghe những lời càng ngày càng hoang đường này của cậu ta, Lâm Phong Đào vừa định siết nắm tay tẩn cho cậu ta thêm cái nữa thì chợt có một viên cảnh sát chạy đến nói nhỏ: “Đội trưởng Lâm, đội trưởng Diêm của đội đặc chiến Báo Đốm đã đến rồi, nhìn dáng vẻ ấy chắc là không có thiện chí gì đâu.”

“Anh họ!” Hai mắt Đường Minh sáng lên, cũng chẳng để ý đến ánh mắt đầy uy hiếp của Lâm Phong Đào nữa mà lập tức chạy ù như bay. Lâm Phong Đào lẳng lặng đỡ trán, gõ vào cửa sổ để ra hiệu cho cuộc thẩm vấn tạm dừng một chút.

Lâm Phong Đào đứng vững như núi Thái Sơn, Diêm Tử Ký mặt mày u ám xông vào, liếc thấy bộ đồng phục tập luyện sặc mùi khói thuốc súng của anh, Lâm Phong Đào thầm nghĩ, chắc anh vừa mới tập luyện xong, còn chưa kịp thay quân phục ra đã vội chạy tới đây.

Nhìn thấy Tư Dao đang bị còng tay tra khảo ở trong phòng, Diêm Tử Ký lập tức bùng lửa giận, túm lấy cổ áo Lâm Phong Đào, ép sát vào tường: “Lâm Phong Đào, tiên sư nhà anh, đó là vợ tôi mà!”

Ngăn những cảnh sát đứng bên cạnh muốn giúp đỡ lại, Lâm Phong Đào bình tĩnh nhìn Diêm Tử Ký nói: “Tôi biết đó là vợ của anh, nhưng quy trình của cảnh sát là như vậy.”

Kiềm chế cơn tức giận muốn đánh người xuống, Diêm Tử Ký hất hai tay ra, đạp mạnh vào cửa phòng thẩm vấn, bước nhanh tới trước mặt Tư Dao rồi ngồi xổm xuống: “Mở khóa còng tay ra!”

Cảnh sát ngập ngừng nhìn Lâm Phong Đào, anh ta lặng lẽ gật đầu. Còng tay được tháo, mấy viên cảnh sát cũng tản ra, Diêm Tử Ký xoa xoa cổ tay Tư Dao, trong mắt là vẻ xót thương: “Đừng sợ A Dao.”

Tư Dao đã giữ im lặng cả đêm cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra, nhìn Diêm Tử Ký rồi nhoẻn miệng cười: “Anh đã đến rồi.”

Diêm Tử Ký ôm Tư Dao vào lòng, bao nhiêu câu hỏi đã trực tới miệng đều bị anh nuốt hết xuống. Tư Dao ôm eo Diêm Tử Ký, khẽ thở dài một tiếng: “Không cần hỏi đâu, em chính là Hắc Thần.”

Lâm Phong Đào đang giám sát ở ngay cửa sổ, hàng lông mày cau lại, cảnh sát đi cùng anh ta cũng trở nên căng thẳng. Diêm Tử Ký ánh mắt phức tạp, vừa có chút tức giận lại pha chút tự giễu: “Trên đường đến đây anh vẫn luôn nghĩ, đáng lẽ anh phải nhận ra được điều này mới phải chứ.”

“Anh có hỏi đâu.” Tư Dao thẳng thắn nói: “Nếu anh hỏi thì em nhất định sẽ nói cho anh biết.”

“Không sao đâu.” Diêm Tử Ký xoa đầu Tư Dao an ủi. Ánh mắt Tư Dao nhìn xuống phía dưới, trong đôi mắt xanh làm thoáng màu mực: “Tuy em là Hắc Thần, nhưng em không làm điều gì xấu xa cả.”

“Anh biết.” Diêm Tử Ký đau lòng vuốt lưng cô.

Nép vào trước ngực Diêm Tử Ký, Tư Dao khẽ ghé vào lỗ tai anh rồi nói nhỏ: “Hắc Thần giả mạo và em đều đến từ Blue Sonor, em bị bắt thế này cũng không khó hiểu.”

Diêm Tử Ký đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tư Dao. Lâm Phong Đào ra hiệu cho cảnh sát gần đó: “Cô ấy vừa nói cái gì?” Cảnh sát xung quanh im lặng lắc đầu tỏ ý không hề nghe thấy.

“Em có linh cảm.” Tư Dao nheo mắt cười: “Anh ta nhất định còn muốn vờn nhau thêm nữa.”

“Mục đích của anh ta là gì?” Diêm Tử Ký căng thẳng hỏi, anh nhớ đã từng nghe Tư Dao nói rằng cô là hàng cấm của Tinh Hà, bị Liên bang săn lùng tiêu diệt, chẳng lẽ là bọn họ đã đến trái đất rồi sao?

“Em cũng không biết nữa.” Tư Dao xòe tay nhún vai. “Em không bắt được anh ta.” Thấy vẻ mặt căng thẳng của Diêm Tử Ký, Tư Dao xoa xoa bụng tỏ vẻ uất ức: “Tử Ký, em cảm thấy không thoải mái.”

Diêm Tử Ký mới hoàn hồn trở lại, ôm Tư Dao: “Thấy khó chịu ở đâu.”

“Em đói.” Tư Dao tức giận chỉ vào những cảnh sát mặc đồ đen rồi than phiền: “Tất cả bọn họ đều ngược đãi em, còng tay em, không cho em ăn, còn cố gắng vừa đe dọa vừa dụ dỗ để tra khảo em nữa.”

Trong mắt Diêm Tử Ký bừng lên lửa giận, mấy cảnh sát bị buộc tội cả người ngây ngẩn, bọn họ cảm thấy oan ức vô cùng. Làm gì có ai không cho cô ấy ăn cơm, thế những cái hộp không đầy dưới sàn nhà là của ai ăn vậy hả!

Đường Minh bĩu môi khinh bỉ nhìn viên cảnh sát đang ngơ ngác bên cạnh, với cái bụng không đáy kinh hoàng đó của Tư Dao, mấy hộp cơm ấy cũng không đủ để cô lót bụng, đã thế còn làm ầm ĩ suốt đêm đến sáng sớm Tư Dao mới ngủ thiếp đi. Bố Diêm gọi điện trực tiếp cho cảnh sát trưởng, đối mặt với sự tức giận của lão tướng quân, Tư Dao ở trong đồn cảnh sát chẳng khác nào quả bom nổ chậm, không ai dám đụng chạm gì đến.

Phía trong đồn cảnh sát lộn xộn vô cùng, bên ngoài đồn cảnh sát thì lại càng sôi động, chật ních phóng viên muốn phỏng vấn. Cảnh sát mặc thường phục lẻn ra ngoài mua đồ ăn, bên ngoài đông đến mức anh ta rơi mất cả giày.

Vụ việc Hắc Thần gây chấn động cả nước, vô số cặp mắt đều đang theo dõi từng diễn biến sự việc, phía trước là gai nhọn, phía sau là vách núi, cảnh sát bị dồn ép đến mức suy nhược thần kinh luôn rồi.

Tội của Hắc Thần là không thể tha thứ được, nhưng cô lại chưa từng làm ra chuyện rung trời lở đất gì. Mà nếu phán cô vô tội rồi thả ra thì cũng không được, vì cô chính là Hắc Thần đứng đầu bảng trong giới hacker.

Lúc cảnh sát còn đang tức tối khó xử thì trên mạng lại có một điều tồi tệ xảy ra. Một số cư dân mạng vừa mở máy tình thì chợt thấy một khuôn mặt tươi cười hiện lên, tiện tay bấm vào, ngay sau đó màn hình máy tính trở nên đen thui.

Sự việc này diễn ra khắp toàn quốc, khu vực bị ảnh hưởng ngày càng lan rộng, cả nước nhanh chóng thành lập một nhóm chuyên gia nhưng cũng đành bất lực trước loại virus bí ẩn này.

Trong đồn cảnh sát, Diêm Tử Ký mở máy tính lên, xem tin tức mới nhất, virus trên internet đang hoành hành dữ dội, những cư dân mạng may mắn còn sót lại cũng đã trở nên khôn ngoan hơn, không dám tùy tiện nhấn phím lung tung nữa.

Lâm Phong Đào bưng trà nóng đưa cho anh, hờ hững liếc nhìn màn hình máy tính rồi nói: “Anh thật sự muốn đóng quân trong cục cảnh sát đấy à, cục trưởng của chúng tôi sắp bị ép đến phát khóc rồi đấy.”

Diêm Tử Ký cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, nhưng trà nóng đến mức anh suýt nữa đã đập vỡ chén trà đi: “Anh muốn bỏng chết tôi à!”

“Lết ra ngoài dùm tôi đi.” Lâm Phong Đào lẩm bẩm rồi quay người ngồi xuống, nhìn Diêm Tử Ký với gương mặt tràn đầy sự chán ghét: “Ở trong đồn cảnh sát ăn uống miễn phí, mặt thì hằm hằm khó ở, chẳng lẽ bọn tôi còn phải tôn anh làm Diêm Vương gia thật chắc?”

“Muốn đuổi tôi đi sao?” Diêm Tử Ký xoa xoa miệng, sau đấy tiếp tục nhãn nhã gõ bàn phím: “Sau khi tôi giải quyết xong chuyện của A Dao sẽ lập tức đi ngay, anh tưởng tôi thích ở cái nơi rách nát này lắm à?” ( truyện trên app T𝕪T )

“Vụ án của Tư Dao rất phức tạp, anh phải cho cảnh sát thêm chút thời gian!” Lâm Phong Đào cảm thấy đầu đau như búa bổ.

“Tôi cho cảnh sát thời gian? Vậy thì ai cho A Dao thời gian, ai cho con trai tôi thời gian?” Diêm Tử Ký tức giận chỉ vào mặt Lâm Phong Đào nói: “Nếu con trai của tôi xảy ra chuyện gì, lúc đó anh phải dùng cái chết để tạ tội đấy!”

Biết được sự lo lắng của Diêm Tử Ký, Lâm Phong Đào vắt chéo chân, trong lòng thấy chột dạ rồi nói lảng sang chuyện khác: “Anh đừng có chạm vào máy tính nữa, cẩn thận nhiễm virus rồi chết máy bây giờ.

“Ôi trời ạ.” Đường Minh mang theo một đống đồ ăn vặt đi vào: “Mấy phóng viên bên ngoài đồn cảnh sát kinh khủng thật sự.”

Nhìn thấy Đường Minh trở lại, Diêm Tử Ký dứt khoát đẩy máy tính sang một bên, cầm lấy đồ ăn vặt bắt đầu kiểm tra. Đường Minh nghiêng vai ngồi phịch xuống ghế. “Hiện tại đã hơn một nửa thành phố bị mất mạng rồi, cho dù bọn họ có chụp được ảnh cũng chẳng có ích gì.”

Sau khi xác nhận tất cả đều là thứ Tư Dao có thể ăn được, Diêm Tử Ký liền cho tất cả vào túi rồi xách đi, Lâm Phong Đào bĩu môi nói: “Đây là đồn cảnh sát đó nha đội trưởng Diêm.”

Diêm Tử Ký cũng không thèm nhìn anh ta mà chỉ thờ ơ nói: “Đến cuối tháng, cho dù các anh có phá được án hay không thì tôi vẫn sẽ đến đón cô ấy đi.”

Sau khi nghe những lời đó, Lâm Phong Đào kích động đứng phắt dậy, chửi thề một tiếng rồi chỉ tay vào anh: “Diêm Tử Ký!”

“Tôi không thể để con trai tôi sinh ra trong đồn cảnh sát được!” Diêm Tử Ký trừng mắt hét lên: “Cho dù A Dao thực sự có tội đi nữa, anh nghĩ nhà họ Diêm sẽ để cho cháu của mình sinh ra ở trong nhà tù sao?”

Lâm Phong Đào im lặng, Diêm Tử Ký xoay người rời đi, Đường Minh cúi đầu không dám nói gì, sợ chọc giận Lâm Phong Đào thì lại bị ăn đánh.

Lục Diêm Tử Ký đẩy cửa vào phòng, Tư Dao đang khó chịu cuộn tròn dưới chân giường, Diêm Tử Ký lập tức ném đồ ăn vặt đi, lo lắng chạy đến ôm lấy Tư Dao rồi đỡ cô đứng dậy: “Bị đụng vào đâu rồi sao?”

“Chân đau.” Tư Dao nói, đôi chân run lẩy bẩy. Diêm Tử Ký đặt Tư Dao ngồi xuống, nhẹ nhàng chạm vào chân cô, cơ chân đang căng cứng, chắc là bị chuột rút rồi.

Diêm Tử Ký nhẹ nhàng xoa xoa chân cho cô, cơn đau của Tư Dao dần dần được xoa dịu: “Trong bụng khó chịu quá, em muốn ăn ô mai.” Tư Dao thỏ thẻ nói như tiếng mèo rên.

Diêm Tử Ký lục trong túi đồ ăn vặt, tìm túi ô mai đưa cho Tư Dao: “Chúng ta sẽ được về nhà sớm thôi.”

“Không sao đâu.” Tư Dao nũng nịu nép trong vòng tay của Diêm Tử Ký, vừa ăn ô mai vừa nói: “Ở đây cũng khá tốt mà.”

Bị sự phóng khoáng của Tư Dao làm cho buồn cười: “Em đúng là con người thoải mái.”

Có đồ ăn thức uống lại còn có cả Tử Ký ở bên cạnh, cô cũng không muốn đòi hỏi quá nhiều: “Bên ngoài hẳn là rất lộn xộn phải không.”

Mấy hôm nay cô điều khiển máy tính từ xa để tìm kiếm tin tức trên mạng, dĩ nhiên cô biết đến sự tồn tại của con virus bí ẩn kia, đồng thời cũng biết kẻ tạo ra con virus này là Hắc Thần giả mạo.

“Ừ.” Diêm Tử Ký im lặng một lúc rồi trả lời. “Khu vực bị ảnh hưởng đã lan rộng ra toàn quốc rồi.”

“Chỉ toàn quốc thôi sao?” Tư Dao há miệng nhai miếng ô mai, liếm vệt đường ở khóe miệng: “Phải là ảnh hưởng đến toàn cầu luôn, quốc gia M, quốc gia R, quốc gia H... đều bị nhiễm virus cả rồi, chỉ là số lượng không nhiều thôi.”

Diêm Tử Ký lộ vẻ sửng sốt, Tư Dao lại nói tiếp: “Cứ chờ mà xem, nửa tháng nữa nhất định sẽ bùng phát.”

“Là do Hắc Thần giả tạo ra sao?” Diêm Tử Ký hỏi. Sau khi nghe Tư Dao xác nhận, lông mày của anh dần dần cau lại: “Hắn ta muốn làm gì chứ?”

“Phá hủy trái đất này, trên phim truyền hình cũng hay diễn như vậy mà.” Tư Dao nhẹ nhàng trả lời.

“Loại virus này có thể giải quyết được không?” Diêm Tử Ký ngập ngừng hỏi. Tư Dao gật đầu nói tiếp: “Đã là virus thì đương nhiên phải có cách để xử lý, nhưng cần phải có thời gian nghiên cứu.”

Lấy một miếng ô mai đút cho Diêm Tử Ký, Tư Dao trầm ngâm nói: “Đây có thể là sự khiêu chiến đối với em.”

“Hắc Thần giả mạo lợi hại lắm sao?” Trong đầu Diêm Tử Ký chợt lóe lên một tia sáng, tựa như đang suy nghĩ đến điều gì đó. Tư Dao chống cằm suy nghĩ một chút rồi nói: “Tuy rằng nói ra có chút mất mặt nhưng thật sự anh ta thông minh hơn em đấy.”

Diêm Tử Ký nhìn cô với vẻ ngờ vực, Tư Dao xoa xoa cái bụng căng phồng của mình, cảm giác sau khi mang thai cô còn trở nên nhanh đói hơn: “Em không hề có chút thông tin gì về loại virus này, có lẽ đây là một loại virus mới.”

Diêm Tử Ký liếc nhìn camera giám sát trong góc, cúi người giúp Tư Dao chỉnh trang lại quần áo rồi thì thầm vào tai cô: “Nếu có người nhờ em giải quyết loại virus này, em cứ từ chối trước đi.”

Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký đầy vẻ nghi ngờ, mặc dù không hiểu tại sao mình lại phải làm vậy nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo, vì Diêm Tử Ký là người sẽ không bao giờ làm hại đến cô.

Diêm Tử Ký bóc quả me đưa cho Tư Dao: “Đây là phần thưởng dành cho em.”

Vẻ mặt của các cảnh sát trong phòng giám sát đều sửng sốt tột độ, bọn họ đều kinh hãi trước những lời mà Tư Dao nói, nếu virus này thật sự lây lan khắp thế giới thì sẽ vô cùng khủng khiếp.

“Anh đi báo cáo đi, tôi sẽ ở lại để tiếp tục theo dõi.” Người cảnh sát gầy gò ra lệnh với vẻ mặt nghiêm túc.

Người bạn đồng hành vội vàng rời đi, cảnh sát lấy giấy bút ra ghi lại, nhưng lúc này, màn hình giám sát đột nhiên nhấp nháy, sau đó biến thành màn hình với những chấm trắng đen xen kẽ.

Viên cảnh sát đứng dậy, sửng sốt nhìn chiếc máy tính đang chập chờn, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra. Sau khi máy tính nhấp nháy một lúc, cả màn hình đều rực một màu đỏ, đỏ tươi như màu của máu.

Hệ thống mạng của đồn cảnh sát đã bị nhiễm virus, tất cả các thiết bị điện tử đều bị tê liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play