Tại đoàn quay phim “Thần Sử”, trước điện Ma Tình nguy nga, làn váy màu xanh thanh lịch nhã nhặn, lẳng lặng ngắm nhìn phàm trần đau khổ, dưới chân là sương mù thần tiên che phủ, lúc ẩn lúc hiện dường như cao không thể với tới.
“Cắt!” Diêm Kiều Quân hô ngừng, Tư Dao thu lại tâm trạng, xoay vai đi đến ghế đạo diễn. Diêm Kiều Quân xem xong hình ảnh đã quay, giơ ngón tay cái về phía Tư Dao: “Chúc mừng đã hoàn thành!”
Bụng bầu của Tư Dao dần dần lộ rõ, cảnh quay trong “Thần Sử” đều gấp rút quay cho cô trước, được đạo diễn nuông chiều, ảnh đế Nhạc bảo vệ, các diễn viên khác trong đoàn đương nhiên sẽ lời ra tiếng lại.
Gần đây chứng thai nghén của Tư Dao đã dịu đi rất nhiều, khiến cho Diêm Tử Ký yên tâm được một chút. Biết cô đang rất khó chịu, sợ cô mắc phải bệnh trầm cảm nên dù chuyện trong căn cứ có bận rộn đến đâu, mỗi đêm Diêm Tử Ký đều sẽ gọi điện nói chuyện với Tư Dao.
“Ăn chút bánh khoai hấp đi.” Diêm Thi Thi đưa chiếc hộp đóng gói cho Tư Dao: “Em vừa mới mua, vẫn còn nóng hổi luôn đấy, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Tư Dao cầm bánh khoai hấp ăn, Diêm Kiều Quân phe phẩy quạt giấy đi qua đó, vẻ mặt đáng ghét giành ăn: “Sau khi quay xong phim “Thần Sử” thì nghỉ ngơi thoải mái đi.”
“Ngày mai chị sẽ tới căn cứ Báo Đốm.” Tư Dao trả lời tuỳ ý.
“Ngày mai à.” Diêm Kiều Quân tính toán thời gian, sau đấy lắc đầu tiếc nuối: “Nhiệm vụ quay phim quan trọng, em không tiễn chị được, để Tào Nguyên Huy đi cùng chị đi.”
Nghĩ đến gần đây Tào Nguyên Huy bận rộn, Tư Dao chu môi nói: “Gần đây anh ấy bận huấn luyện rồi.”
“Dù có bận rộn thì cũng phải dành thời gian chứ.” Diêm Kiều Quân đảo mắt: “Đây là chuyện trợ lý nên làm mà.”
Ăn xong bánh khoai hấp thơm ngọt, Tư Dao đứng dậy chuẩn bị đi tháo trang sức: “Chị phải quay về Tinh Thế xin nghỉ phép với Phong Thần, sau đó về nhà thu xếp hành lý.”
Nói với Diêm Kiều Quân xong, Tư Dao đi vào phòng hoá trang thay trang phục cổ ra, lúc tháo trang sức lấy điện thoại ra lướt Weibo, thấy Nhạc Cảnh Dư đi vào phòng thì thuận miệng nói với anh ta: “Hôm nay vận may của tôi rất tệ.”
Nhạc Cảnh Dư đến gần liếc mắt nhìn màn hình, thấy cô đang xem vận may chòm sao thì chợt cảm thấy có chút buồn cười: “Những thứ này đều là bịa đặt thôi.”
“Đây là trang weibo mà Thịt Nạc đề cử với tôi, tôi cảm thấy rất thú vị mà.” Tư Dao giải thích.
“Vậy cứ coi như là chơi trò chơi đi.” Thấy cô vui vẻ nói như vậy, Nhạc Cảnh Dư không tạt nước lạnh nữa.
“Tuy trái đất lạc hậu nhưng có một số chuyện cũng thần kỳ thật đấy.” Tư Dao khẽ lẩm bẩm. Không nghe rõ lời cô nói, Nhạc Cảnh Dư đưa quả anh đào đã rửa sạch cho cô: “Nghe nói Tào Nguyên Huy sắp sửa dẫn dắt người mới rồi.”
“Ừ.” Tư Dao ngậm quả anh đào, phồng quai hàm ậm ờ nói: “Phong Thần nói là nghệ sĩ vừa mới ký hợp đồng với Tinh Thế, để Nguyên Huy thử dẫn dắt cậu ấy.”
“Xem ra cô phải đổi trợ lý mới rồi.” Nhạc Cảnh Dư cố tình trêu chọc nói.
“Anh ấy vẫn là trợ lý của tôi.” Nhạc Cảnh Dư đào sẵn hố nhưng Tư Dao cũng không nhảy đâu: “Tôi xong rồi, tạm biệt nhé.” Tư Dao tháo hết trang sức rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhìn bóng lưng quả quyết của Tư Dao, Nhạc Cảnh Dư vội vàng nói: “Đến lúc sinh thì đừng quên báo cho tôi biết đấy.” Anh ta muốn hẹn trước để làm bố nuôi.
Tư Dao cùng Diêm Thi Thi quay về Tinh Thế, vừa mới vào bên trong tòa nhà Tinh Thế thì đã cảm nhận thấy bầu không khí xung quanh kỳ lạ. Diêm Thi Thi nghiêng mặt nói nhỏ: “Chẳng lẽ vừa nãy em ăn kẹo hồ lô chưa lau sạch miệng à?”
Tư Dao liếc nhìn mặt của Diêm Thi Thi, lặng lẽ lắc đầu nói: “Không có.”
Trong bụng Diêm Thi Thi đang tràn đầy nghi ngờ thì Lê Tinh bỗng lật đật chạy đến: “Cô còn dám quay lại đây à!” Vẻ mặt Diêm Thi Thi và Tư Dao ngơ ngác, Lê Tinh lấy điện thoại ra cho bọn họ xem: “Hai người xem đi!”
Tư Dao ngờ vực nhận lấy, ngay sau đó cơ thể chợt cứng đờ. Trang đầu của tin tức: “Diễn viên Tư Dao lại là Hắc Thần thần bí!” tỷ suất lượt bấm vào đã lên đến hơn một trăm triệu lượt.
Tư Dao tiếp tục tìm kiếm, thấy tin tức này cứ như là virus vậy, lan tràn phủ rợp trời đất. Đủ loại tiêu đề thu hút ánh mắt người khác, oanh tạc từng trang web. “Thiên sứ ngụy trang, tử thần của bóng tối.”
“Ha ha...” Diêm Thi Thi lau nước mắt ôm bụng cười lớn: “Rốt cuộc là anti fan não tàn nào thế, chị dâu họ chính là Hắc Thần? Đừng có pha trò quá đáng như thế được không hả.”
Tào Nguyên Huy, Mạc Thanh Thần, Triệu Ngữ Dĩnh, Phong Thần đều đi tới, cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo, nụ cười trên mặt Diêm Thi Thi tắt ngúm, ánh mắt ngượng ngùng nhìn về phía Tư Dao: “Chị dâu họ...”
Bên ngoài tòa nhà vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Lâm Phong Đào dẫn theo cảnh sát đặc nhiệm xông vào, bao vây Tư Dao. Nhìn cảnh sát đặc nhiệm xung quanh sẵn sàng chờ phát động, đáy mắt Tư Dao sa sầm xuống: ‘Bọn họ muốn giết chết mình sao?’
“Lâm Phong Đào!” Tào Nguyên Huy chắn ở trước mặt Tư Dao, tức giận nhìn Lâm Phong Đào.
“Chúng tôi yêu cầu cô Tư đến cục cảnh sát tiếp nhận điều tra, xin anh phối hợp!” Lâm Phong Đào nói.
Bên ngoài là phóng viên ngửi được mùi tin tức sốt dẻo mà chạy đến, Tư Dao nheo mắt nhìn về phía Lâm Phong Đào, nhếch miệng nở một nụ cười âm trầm: “Tôi không muốn phối hợp.”
“Cô Tư, xin đừng tự chặt đứt đường lui của mình.” Lâm Phong Đào giơ súng ống lên uy hiếp.
Tư Dao từ từ cụp mi mắt xuống, trong mắt phủ một màu xanh lục sâu thẳm: “Tôi căm thù nhất là bị cầm súng chĩa vào người, cũng căm thù nhất là bị uy hiếp, mà cả hai điều này anh đều đã vi phạm.”
Lâm Phong Đào thoáng khựng người lại, sau đấy chợt cảm thấy hoa mắt, sau đó cả cánh tay và phần bụng đều truyền đến sự đau nhức, súng ống tuột khỏi tay rồi rơi xuống, cổ bị người ta bóp lấy nện lên trên cửa kính Tinh Thế.
“Đội trưởng Lâm!” Tốc độ của Tư Dao rất nhanh, nhanh đến độ các cảnh sát đặc nhiệm cũng không thấy rõ.
“Không được nổ súng!” Tào Nguyên Huy chắn ở họng súng, gào lên tức giận với các cảnh sát đặc nhiệm: “Ai dám nổ súng!”
Lâm Phong Đào nằm trên cửa sổ trang trí, mảnh thuỷ tinh đâm vào sau lưng, rướm màu đỏ tươi. Anh ta muốn đứng lên phòng ngự nhưng cánh tay đã bị làm cho tê liệt, đau đến mức anh ta không thể nào động đậy được.
“Muốn giết tôi, anh đủ tư cách chắc?” Vẻ mặt Tư Dao đáng sợ dọa người vô cùng.
“Chúng tôi không muốn giết cô, chỉ muốn xin cô phối hợp điều tra với cảnh sát thôi.” Lâm Phong Đào nói.
“Ai tin!” Tư Dao gắt gỏng gào lên. Trên mạng bóc trần cô là Hắc Thần, còn đưa ra cả chứng cứ, vốn dĩ không cần tìm thêm chứng cứ nữa là đã có thể xử tội cô rồi. Lừa gạt cô, đều là lừa gạt cô!
“Buông tay! Thả đội trưởng Lâm ra!” Cảnh sát đặc nhiệm quát lớn đến gần, Tào Nguyên Huy vẫn kiên quyết giằng co, Lâm Phong Đào tức giận nói: “Không được nổ súng, không ai được nổ súng!”
Tòa nhà Tinh Thế hoàn toàn hỗn loạn, phóng viên bên ngoài chụp hình tanh tách, Tư Dao túm lấy cổ Lâm Phong Đào, ánh mắt chứa đầy vẻ căm hận điên cuồng.
“Chị dâu họ!” Diêm Thi Thi đẩy cảnh sát đặc nhiệm ra, run rẩy nói: “Anh họ có chuyện nói với chị!”
“A Dao bình tĩnh một chút!” Giọng nói quen thuộc của Diêm Tử Ký làm cho lý trí của Tư Dao dần dần khôi phục một chút, ý giết người trong đáy mắt từ từ tiêu tan: “A Dao đừng sợ, là anh, anh là Tử Ký đây.”
Diêm Tử Ký cũng sắp phát điên lên rồi, nhưng sợ làm Tư Dao nổi giận, sợ cô làm chuyện điên rồ nên anh chỉ có thể kiềm chế cảm xúc của mình lại để trấn an cô: “A Dao, đừng làm chuyện gì dại dột, thả Lâm Phong Đào ra đi.”
“Anh ta muốn giết chết em!” Tư Dao trừng mắt quát: “Anh ta cầm súng chỉa vào em.”
“Anh ta sẽ không giết em đâu, anh bảo đảm.” Giọng nói của Diêm Tử Ký hơi khàn: “A Dao, tin tưởng anh, em thả Lâm Phong Đào ra đi.”
Đương nhiên là cô tin tưởng Diêm Tử Ký, dù cho cả Tinh Hà đều gạt cô thì Diêm Tử Ký cũng không bao giờ gạt cô. Tư Dao nhìn Lâm Phong Đào, từ từ buông bàn tay đang kìm kẹp ra.
Cô vừa buông Lâm Phong Đào ra thì có cảnh sát đặc nhiệm đi tới nhanh chóng đỡ anh ta dậy. Các cảnh sát đặc nhiệm muốn chế ngự Tư Dao, nhưng lại bị Lâm Phong Đào ngăn lại, nếu như có thể giải quyết trong hòa bình thì tốt nhất không nên dùng vũ lực.
“A Dao, tin tưởng anh.” Diêm Tử Ký dịu dàng vỗ về Tư Dao: “Em đi theo Lâm Phong Đào về cục cảnh sát trước, anh sẽ đến nhanh thôi, đợi anh đến rồi đón em về nhà được không?”
“Được!” Tư Dao trả lời rất thoải mái, dáng vẻ cả người tỏa ánh nắng rực rỡ làm cho Lâm Phong Đào yên lặng, anh ta cảm thấy vết thương mà mình phải chịu rất oan uổng.
Tư Dao nhanh nhẹn tiếp nhận còng tay, sau đấy bị cảnh sát đặc nhiệm áp giải rời đi, mức độ phối hợp cao đến mức khiến cho đội đặc nhiệm phải choáng váng, nếu dựa theo kịch bản cũ thì đáng lẽ phải xảy ra một cuộc chiến đấu sinh tử chứ?
Rời khỏi toà nhà Tinh Thế, xung quanh đều là phóng viên chen chúc, trước khi lên xe cảnh sát, Tư Dao dừng chân lại liếc nhìn về phía camera, ánh mắt khó lường quét qua những phóng viên kia.
“Hắc Thần giả mạo, tôi biết là do anh làm. Đừng có để tôi bắt được anh.” Sau khi thâm trầm uy hiếp xong, Tư Dao thẳng thừng khom lưng ngồi vào trong xe cảnh sát.
Các cảnh sát đặc nhiệm lên xe, tiếng còi cảnh sát vang lên xuyên qua vòng vây, rời khỏi tòa nhà Tinh Thế. Diêm Thi Thi ngơ ngác nhìn về phía cảnh sát: “Chị dâu họ là Hắc Thần?”
“Thế giới sắp đến ngày tận thế rồi sao...”
Tin tức Tư Dao là Hắc Thần làm giới giải trí kinh hãi, phải nói là làm toàn quốc chấn động. Thao tác thần kì của Hắc Thần đàn áp vô số hacker đẳng cấp chỉ trong một giây, chính là vị thần trong giới hacker đấy.
Ban đầu mọi người đều suy đoán Hắc Thần là đàn ông, đã vậy còn là cái kiểu già khú biến thái, không ngờ lại là cô nàng dáng vẻ yểu điệu, tuy tính tình Dao gia dũng mãnh nhưng cũng là cô nàng xinh đẹp mà.
Tin tức Hắc Thần làm trên mạng bùng nổ, nhưng kỳ lạ là Tư Dao lại không bị ghét bỏ, người gào thét hâm mộ ngày càng nhiều, fan trên Weibo Tư Dao thì càng điên cuồng gấp bội.
Phóng viên chặn ở trước tòa nhà Tinh Thế đều đuổi theo viết bản thảo, chuyện Tư Dao ẩu đả với Lâm Phong Đào rồi đe doạ Hắc Thần giả mạo bị đưa tin, càng đổ thêm thùng dầu sôi vào đợt chiến dịch này.
Ở bên ngoài ầm ĩ sóng to gió lớn, nhưng Dao gia của chúng ta thì lại đang nằm thảnh thơi húp cháo nóng trong cục cảnh sát. Cảnh sát canh giữ ngửi thấy mùi cháo thơm, quệt miệng trợn trừng mắt: “Đây là cục cảnh sát hay là quán ăn thế.”
“Đừng nói nhảm, cô ấy đang mang thai đấy.” Cảnh sát ở bên cạnh thấp giọng quát: “Hơn nữa đây là đội trưởng Lâm căn dặn, phàn nàn nữa cũng vô dụng.”
Đường Minh hốt hoảng chạy đến, ghé vào trước cửa sổ nhìn vào bên trong, Tư Dao húp xong cháo thì ngồi khoanh chân, lẳng lặng nhìn vào bức tường trước mặt, bất kể là ai cũng không để ý.
“Chị dâu họ...” Vành mắt Đường Minh đỏ ửng: “Chị dâu họ, em là Đường Minh đây.”
Tư Dao nhắm mắt lại, giống như đang ngồi thiền ngăn cách với thế giới bên ngoài, chỉ xem như không nghe thấy Đường Minh gọi cô. Cảnh sát canh giữ đảo mắt nhìn xung quanh, nhẹ nhàng đẩy Đường Minh: “Cảnh sát Tiểu Minh, cậu mau đi mau đi.”
“Đúng vậy, cô ấy là tội phạm quan trọng, không được phép thăm đâu.” Cảnh sát bên cạnh khuyên nhủ.
“Khốn nạn!” Đường Minh hung hăng đẩy cảnh sát canh giữ ra, chỉ vào cánh cửa đang khóa chặt, tức giận nói: “Nói ai là tội phạm quan trọng đấy hả! Chị ấy là chị dâu họ của tôi!”
“Đường Minh.” Lâm Phong Đào sa sầm mặt đi tới, cảnh sát canh giữ vội vàng đứng thẳng lên chào. Đường Minh xoa xoa khuôn mặt khôi phục lại lý trí, cúi đầu khẽ nói: “Anh Lâm.”
Không để ý đến Đường Minh tâm trạng đang bị kích động, Lâm Phong Đào nhìn sang Tư Dao ở trong phòng rồi hỏi: “Cô ấy vẫn không nói lời nào à?”
“Vâng, cho dù đưa cơm đưa nước, cô ấy có ăn có uống nhưng không hề mở miệng.” Cảnh sát canh giữ trả lời: “Cứ như người máy vậy.”
“Canh chừng cẩn thận, cô ấy cần cái gì thì cho cô ấy, tình hình bây giờ của cô ấy đặc biệt.” Lâm Phong Đào căn dặn.
Lâm Phong Đài xoay người chuẩn bị rời đi, Đường Minh vội vàng đuổi theo: “Anh Lâm, chị dâu họ của em chị ấy...”
“Đường Minh.” Lâm Phong Đào nghiêng đầu nhìn Đường Minh, lạnh nhạt nói: “Bây giờ cậu là cảnh sát, nếu như không thể khống chế được cảm xúc thì cút về nhà cho tôi!”
Đường Minh cúi đầu yên lặng, vẻ mặt Lâm Phong Đào hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất. Thấy Lâm Phong Đào rời đi, Đường Minh đuổi sát theo bên cạnh anh ta: “Anh Lâm, tình hình của chị... của Tư Dao rất nghiêm trọng sao ạ?”
“Thứ đã học ở trường cảnh sát đều cho chó ăn cả rồi à?” Lâm Phong Đào không thèm để ý đến cậu ta.
“Chị dâu họ nhất định sẽ không sao đâu, anh họ và bác cả nhất định có thể cứu chị ấy.” Đường Minh tự tin nói.
Lâm Phong Đào khịt mũi không trả lời, đây là lý do vì sao anh ta ghét người giàu. Sau khi tự mình an ủi ổn định rồi, Đường Minh mới đặt sự chú ý lên trên người Lâm Phong Đào: “Anh Lâm, vết thương của anh thế nào rồi?”
Những mảnh thủy tinh ở sau lưng đã được xử lý xong, hai cánh tay có thể cử động nhè nhẹ, nhưng vẫn cảm thấy hơi đau nhức. Nghĩ đến việc anh ta đường đường là đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm mà lại bị một cô gái quật ngã đe doạ, đúng là mất mặt mà.
Mặt Lâm Phong Đào sa sầm xuống, trầm giọng nói: “Không sao.”
“Em cũng nghe nói rồi, anh Lâm, anh bị chị dâu họ em đánh cho thê thảm luôn, giống như trên tấm thớt...” Đường Minh chưa nói xong thì đã đụng phải gương mặt hằm hằm của Lâm Phong Đào.
“Cho dù tôi bị thương thì vẫn có thể đánh cho cậu nằm bò ra đất đấy cậu tin không?” Lâm Phong Đào.
“...” Đường Minh “Em sai rồi, đội trưởng Lâm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT