Chuyện Hắc Thần thật và giả ầm ĩ đến xôn xao, trong lòng Tư Dao hậm hực, thời kỳ thai nghén đến bất thình lình, Suốt hai tuần trời, cô cứ ăn là lại nôn ra, ốm cũng sắp thành bộ xương rồi.
Buổi concert của Mạc Thanh Thần đã đến, Tư Dao từ chối lời đề nghị muốn cô nghỉ ngơi của Tào Nguyên Huy, uống viên thuốc chống nôn rồi tiếp tục lên sân khấu. Tập luyện thời gian dài như vậy, Tư Dao không muốn làm buổi concert bị xáo trộn.
Cô ngủ thẳng một giấc tới tận khi đến lượt cô lên sân khấu, sau đấy nhanh chóng trang điểm, xốc lại tinh thần rồi chạy tới sân khấu. Sân khấu toả ánh sáng lung linh, khán đài chật ních không còn chỗ ngồi, từng que phát sáng vung vẩy như mộng như ảo.
Mạc Thanh Thần đứng ở một góc, lo lắng nhìn Tư Dao, trợ lý khẽ đẩy anh ta một cái rồi nhắc nhở: “Anh Mạc, chúng ta nhanh chóng đi thay trang phục thôi, còn phải bắt nhịp bài hát nữa.”
Khách mời thần bí xuất hiện làm cho những người hâm mộ ồ lên, không ngờ lại là Tư Dao. Trong suy nghĩ của bọn họ, Tư Dao chỉ là diễn viên mới nổi thôi, cô có thể hát được sao? Những người hâm mộ hết sức nghi ngờ.
Ca khúc mà Tư Dao hát đơn ca là “Bán Lũ Dương Quang”, ca khúc chủ đề album năm trước của Mạc Thanh Thần. Tư Dao vừa cất tiếng, trong nháy mắt đã đập tan nghi ngờ của người hâm mộ.
Mạc Thanh Thần hát “Bán Lũ Dương Quang” dịu dàng du dương, đau thấu tim gan, còn Tư Dao thì hát trong trẻo thuần khiết, duy mỹ lãng mạn. Không thể nói là vượt qua Mạc Thanh Thần, nhưng cũng có hương vị đặc biệt của mình.
Người hâm mộ nghe si mê say sưa, bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay trong khán đài lập tức vang lên như sấm. Tư Dao nhoẻn nụ cười, cô thích loại cảm giác này.
m cuối của “Bán Lũ Dương Quang” dừng lại, hiệu ứng sân khấu bỗng nhiên thay đổi, duy mỹ du dương chuyển thành đen tối ngầu loá mắt, nhạc đệm khí thế khoáng đạt. Bài hát này là “Chinh Chiến” trong album mới của Mạc Thanh Thần.
Tư Dao cởi áo khoác màu hồng phấn xuống, thay thành màu đen vàng, rực rỡ lóa mắt, sức quyến rũ toả ra bốn phía, nữ thần nâng cấp thành chiến thần, người hâm mộ giống như sói tiến vào bầy dê, kích động kêu gào.
Hát xong “Chinh Chiến”, Tư Dao rời khỏi sân khấu không chút sơ suất, Mạc Thanh Thần giơ ngón tay cái lên, mấp máy môi tạo ra khẩu hình chứ không nói ra tiếng: “Xinh đẹp”.
Sau khi lui xuống hậu trường, Tư Dao nằm trên ghế nghỉ ngơi, nét mặt mệt mỏi nhắm mắt nghỉ. Tào Nguyên Huy đưa canh thuốc cho cô: “Vừa mới hâm nóng xong đấy, mau uống một chút đi.”
Trong dạ dày quằn quại buồn nôn, Tư Dao xoa xoa đầu đang choáng váng, xoay mặt từ chối: “Không muốn uống.”
“Bữa sáng cũng chưa ăn, để đói đến bây giờ cơ thể có thể chống đỡ nổi sao?” Tào Nguyên Huy xoay người ngồi xổm xuống khuyên nhủ.
Trong dạ dày đói đến khó chịu, nhưng ngửi thấy thức ăn thì lại muốn nôn, loại cảm giác đau khổ này làm cho cô rất bực bội. Tào Nguyên Huy ở bên cạnh thúc giục, Tư Dao nóng nảy hất đổ hộp canh: “Tôi đã nói là không muốn uống!”
Tư Dao đột nhiên nổi giận như vậy, Tào Nguyên Huy có hơi giật mình. Anh ta đi theo Tư Dao gần hai năm, đây là lần đầu tiên thấy cô tỏ ra tức giận, Tào Nguyên Huy cũng không oán trách, anh ta biết Tư Dao chắc chắn đang rất khó chịu.
“Chị dâu họ.” Diêm Thi Thi đi vào, bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng áp lực.
Không muốn quan tâm Diêm Thi Thi, Tư Dao ôm lấy cánh tay cuộn người lại. Tào Nguyên Huy khom lưng thu dọn hộp canh, trợ lý ôm quần áo đứng ở bên cạnh, muốn gọi Tư Dao thay quần áo nhưng lại không dám hé răng.
Diêm Thi Thi kéo trợ lý qua, sau khi hỏi thăm tình hình rõ ràng mới lặng lẽ ngồi xổm xuống bên cạnh Tào Nguyên Huy, giúp anh ta dọn dẹp canh thuốc rơi vãi: “Vẫn nghén rất nghiêm trọng sao?”
Tào Nguyên Huy khẽ gật đầu, Diêm Thi Thi liếc mắt cau mày nhìn Tư Dao đang ngủ, đặt ô mai mà cô ấy đem đến ở bên cạnh: “Chị dâu họ, em mua kẹo ô mai cho chị này.”
Lông mi Tư Dao khẽ run, nhưng lại không mở mắt, Diêm Thi Thi tiếp tục nói chuyện với cô: “Cho dù khó chịu thì cũng phải ăn một chút, phải cung cấp đầy đủ dinh dưỡng trong thời kỳ mang thai.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Diêm Thi Thi tận tình khuyên bảo dụ dỗ, Tư Dao khẽ nâng mí mắt lên, ánh mắt chuyển dời đến hộp ô mai, lẳng lặng cầm một viên bỏ vào trong miệng, thấy cô nhai không nhả ra, Diêm Thi Thi nở nụ cười hài lòng.
Thấy Tư Dao đã chịu ăn, Diêm Thi Thi cũng từ từ thả lỏng tâm trạng: “Chị dâu họ, chị cũng thật là, lúc đầu sức ăn của chị kinh khủng như quái vật cơ mà, bây giờ dùng hết năng lượng rồi à?”
“Có liên quan đến tâm trạng đấy.” Tào Nguyên Huy chen miệng nói: “Gần đây tinh thần cô ấy không tốt.”
“Chị dâu họ chị có tâm sự à?” Diêm Thi Thi vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là chứng sợ hãi thời kỳ mang thai?”
Không để ý đến suy đoán của Diêm Thi Thi, Tư Dao nghĩ đến chuyện của Hắc Thần, từ sau lần vạch mặt đó, máy tính của cô thường xuyên bị anh ta xâm nhập, điều này làm cho Tư Dao vô cùng hoảng sợ, lẽ nào kỹ thuật khoa học của Hắc Thần giả cao hơn cô?
Cô là robot chiến đấu có trí năng phiên bản mới nhất, Hắc Thần giả mạo lại có thể xâm nhập vào số liệu của cô, vậy là anh ta có bản nâng cấp của khoa học công nghệ siêu trí tuệ sao?
Tư Dao còn đang mải suy nghĩ, trợ lý do dự đi đến gần: “Chị Tư, đến giờ thay quần áo rồi ạ.” Tư Dao hoàn hồn trở lại, đặt hộp ô mai xuống, thuận ý đứng dậy chuẩn bị thay quần áo.
Trong phòng vẽ tranh ngăn nắp sạch sẽ, người đàn ông tỉ mỉ khuấy mực sơn dầu, Vic ở bên cạnh báo cáo sự việc gần đây.
“Tạm thời đừng quan tâm đến đứa em trai ngu xuẩn kia của tôi làm gì, bên dưới nói Liễu Tuyết Nhân vào tù rồi à?”
“Đúng vậy.” Vic báo cáo chi tiết sự việc cho người đàn ông.
“Cái lão Diêm quan tài đó vẫn đức hạnh như vậy.” Người đàn ông giương môi lên cười như không cười: “Không muốn trở mặt với nhà họ Liễu thì sẽ làm cho Dao Dao của tôi chịu oan ức, ông ta cho rằng Dao Dao dễ bắt nạt sao?”
Bút vẽ bị bóp gãy, Vic vội vàng đưa cái mới đến, người đàn ông đặt bảng màu ở bên cạnh, từ chối bút vẽ của Vic đưa đến: “Diêm Tử Ký không tệ, không đốn mạt như cái lão Diêm quan tài bố cậu ta.”
“Tôi đã căn dặn với bên nhà giam rồi ạ.” Vic nói.
Người đàn ông cười dịu dàng, tao nhã như một vị quân tử: “Dao Dao nhà tôi lương thiện, đừng làm hại đến tính mạng cô ta, kêu cô ta sám hối nửa đời sau là được.”
Vic gật đầu nhận lệnh, người đàn ông dựa vào lưng ghế chống cằm trầm tư: “Gần đây thân thể Dao Dao không tốt chút nào cả.”
“Bác sĩ nói là do tâm tình tích tụ trong lòng gây ra.” Vic giải thích.
Người đàn ông khẽ nhướng mày, ánh mắt nguy hiểm nheo lại: “Có ai làm cho con bé không thoải mái à?”
“Điều này...” Vic chợt im lặng, sau đó khom lưng nói: “Chưa điều tra được ạ.”
“Tiếp tục điều tra.” Người đàn ông đùa bỡn bút vẽ trên bàn, hờ hững căn dặn: “Nếu kẻ nào làm cho Dao Dao không thoải mái, vậy thì không cần phải sống nữa, ném ra biển cho cá ăn đi.”
“Vâng.” Vic ngoan ngoãn nghe theo.
Người đàn ông chuyển động xích đu, nhìn Tư Dao trong bức tranh, nụ cười trên khoé miệng dịu dàng rất nhiều: “Đợi đến khi gương mặt tôi hồi phục là có thể gặp mặt Dao Dao rồi.”
Hát xong bài hát cuối cùng với Mạc Thanh Thần, Tư Dao chuẩn bị đi thẳng về nhà. Biết rõ tình hình cơ thể của cô, Mạc Thanh Thần cũng không ép cô ở lại mà liên tục căn dặn Tào Nguyên Huy phải chăm sóc cô cẩn thận.
Buổi concert của Mạc Thành Thần kết thúc tốt đẹp, “Thần Sứ” gấp rút quay những cảnh của cô trước, cũng sắp hoàn thành, đợi khi “Thần Sứ” quay xong là Tư Dao có thể nghỉ xả hơi hoàn toàn rồi.
Quay về nhà trong đêm, chịu đựng sự khó chịu mà ăn chút thức ăn, sau đấy Tư Dao lập tức chui vào phòng ngủ. Diêm Thi Thi đến phòng bếp tìm được Tào Nguyên Huy nói: “Anh quay về Tinh Thế đi, tôi ở nhà chăm sóc chị dâu họ cho.”
“Tinh Thế có chuyện gì à?” Tào Nguyên Huy lau tay đi ra khỏi phòng bếp.
“Sau khi quay xong phim “Thần Sứ”, chị dâu họ sẽ đến căn cứ để ở bên anh họ, tôi và Phong Thần đều có ý định đề bạt anh, từ trợ lý làm người quản lý.” Diêm Thi Thi nói.
“Làm người quản lý?” Tào Nguyên Huy nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ lưỡng lự. Diêm Thi Thi giải thích với anh ta: “Phong Thần nói anh có năng lực đáng được bồi dưỡng, đến nửa năm sau thì dự định cắt cử người mới cho anh dẫn dắt.”
“Vậy còn Tư Dao...” Tào Nguyên Huy có chút căng thẳng. Như nhìn thấy được suy nghĩ của Tào Nguyên Huy, Diêm Thi Thi cười nói: “Đương nhiên Tư Dao vẫn theo anh rồi, cho dù anh có sợ hãi bỏ chạy thì chị ấy cũng không muốn thả người đâu.”
Tào Nguyên Huy vẫn còn do dự, Diêm Thi Thi vỗ mạnh vào vai anh ta một cái: “Thôi đừng lưỡng lự nữa, Phong Thần là phó tổng giám đốc của Tinh Thế, đã vậy còn là người đại diện hạng kim bài, anh ta muốn dẫn dắt anh là may mắn của anh đấy, tranh thủ đi chứ!”
May mắn sao? E rằng tên đó muốn đổi cách giày vò anh ta thì có. Tào Nguyên Huy cười gượng: “Tôi biết rồi, để tôi đến Tinh Thế báo danh.”
Tư Dao là khách mời bất ngờ trong buổi concert của Mạc Thanh Thần, tin tức nhanh chóng bùng nổ trên mạng, ba bài hát mà cô biểu diễn được cắt ra đưa lên Internet, chỉ mới vài giờ thôi mà lượt xem đã lên đến một triệu.
Comment dưới video đủ để xếp thành cao ốc, hâm mô rồi nghi vấn đều đủ cả.
“Chắc chắn là không phải chỉnh âm đấy chứ?”
“Không hổ danh là tinh anh hiếm thấy trong giới giải trí, vừa có thể diễn xuất lại vừa có thể ca hát, vừa có sắc vừa có thể trấn giữ nhà cửa, hâm mộ!”
“Hát hay quá đi mất, da gà da vịt nổi lên hết cả rồi, quỳ gối cầu xin Dao gia nhảy qua giới ca sĩ đi.”
...
Không quan tâm đến bão táp cuộn trào trên mạng, Tư Dao cuộn tròn người trong chăn nửa tỉnh nửa mê, điện thoại bên cạnh gối nằm vang lên. Tư Dao mơ màng cầm lên nhận cuộc gọi, sau đó nhìn thấy Diêm Tử Ký trong video.
Nhìn Tư Dao gầy gò xanh xao, Diêm Tử Ký vô cùng đau lòng: “A Dao, chúng ta vào bệnh viện đi.”
Tư Dao dần dần khôi phục tinh thần, nghe vậy liền mỉm cười: “Em không có bệnh thì vào bệnh viện làm gì?”
“Sắp quay xong “Thần sử” rồi, đến lúc đó em đến căn cứ của Báo Đốm tìm anh, anh làm cá chua ngọt cho em ăn.” Tư Dao quấn chăn lại, khẽ nũng nịu.
“Được.” Diêm Tử Ký nhẹ giọng đồng ý: “Em muốn ăn gì anh cũng làm cho em.”
Tư Dao mếu máo, đôi mắt xanh lam lóng lánh nước nhìn Diêm Tử Ký: “Em ở nhà tốt lắm, chỉ là khi khó chịu luôn nhớ anh.”
Gương mặt đen của Diêm Tử Ký lộ vẻ áy náy: “Xin lỗi A Dao.”
“Em biết anh là quân nhân, em không sao đâu mà.” Khoé mắt Tư Dao cong lên thành hình lưỡi liềm.
Diêm Tử Ký xoa xoa gương mặt Tư Dao cách màn hình, con ngươi đen láy sắc bén đong đầy tình cảm dịu dàng: “A Dao, Diêm Tử Ký anh có thể lấy được em là chuyện vô cùng hạnh phúc.”
Cô ngắm nhìn gương mặt của Diêm Tử Ký, nghĩ đến nỗi đe dọa của Hắc Thần giả mạo thì lập tức thu lại nụ cười: “Tử Ký, em muốn...”
Lời nói đến trước miệng thì lại khựng lại, mặt Diêm Tử Ký lộ vẻ ngờ vực: “Hả?”
Tư Dao yên lặng lắc đầu: “Không có việc gì đâu.”
Chuyện này có lẽ đừng nói với anh thì hơn, Lão Diêm đã từng chết mãi mãi là ác mộng của cô.
Tư Dao không nói nữa, Diêm Tử Ký cũng không nghĩ nhiều: “Nguyên Huy nói gần đây tinh thần của em rất kém, đừng suy nghĩ lung tung, dù trời sập xuống thì cũng có anh giúp em chống đỡ.”
“Ừm.” Tư Dao khẽ nhoẻn miệng nở nụ cười hạnh phúc: “Em biết Tử Ký thương em nhất mà.”
“Em là vợ anh đương nhiên phải thương em.” Diêm Tử Ký trả lời như chuyện đương nhiên.
“Anh đã xem video ca hát ở buổi concert chưa?” Vẻ mặt Tư Dao tràn đầy vẻ mong đợi.
“Mới vừa xem.” Đáy mắt Diêm Tử Ký mang theo dịu dàng, nói chuyện riêng tư với Tư Dao: “Vợ anh xinh đẹp nhất xuất sắc nhất.”
Tư Dao che mặt chui vào trong chăn, dáng vẻ xấu hổ đáng yêu chọc cười Diêm Tử Ký, Tào Nguyên Huy nói gần đây Tư Dao luôn rầu rĩ không vui. Thấy cô nở nụ cười như vậy, Diêm Tử Ký cũng yên tâm rất nhiều.
Trốn trong chăn im lìm một hồi lâu, Tư Dao chậm rãi ló đầu ra nhìn Diêm Tử Ký, chỉ vào mắt phải nói: “Gần đây mắt em lúc nào cũng giật, Kiều Quân nói em có hoạ sát thân.”
Gương mặt Diêm Tử Ký giật thót, siết chặt nắm tay vang lên rắc rắc: “Đừng có nghe nó nói nhảm, nó mà nói lung tung nữa thì cứ thẳng tay đánh nó!”
“Ừm!” Tư Dao hùng hổ giơ nắm đấm lên: “Đánh cho cậu ta nhừ tử luôn!”
Diêm Tử Ký nhìn đồng hồ, hạ giọng xuống nói dỗ dành: “Cũng muộn rồi, em mau đi ngủ đi.”
“Em không muốn cúp máy.” Tư Dao mếu máo không vui.
“Anh không cúp máy, em ngoan ngoãn đi ngủ, anh nhìn em.”
“Thật sao?” Tư Dao nửa tin nửa ngờ, sau khi nhận được sự bảo đảm nhiều lần của Diêm Tử Ký, cô mới do dự nhắm mắt lại. Thấy Tư Dao nhắm mắt đi ngủ, Diêm Tử Ký gác Cầu Cầu sang bên cạnh, cầm kế hoạch huấn luyện lên bắt đầu xử lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT