Trước khi concert diễn ra thì cần tổng duyệt một lần cuối cùng, Tư Dao xin Diêm Kiều Quân nghỉ để đi tới nơi tổ chức concert. Đợi tới khi hoàn thành buổi concert với quay xong phim “Thần sử” là Tư Dao có thể yên tâm chờ sinh rồi.

Hát với Mạc Thanh Thần nốt bài hát cuối cùng, Tư Dao ngồi ở hàng ghế khán giả để nghỉ ngơi. Diêm Thi Thi chạy tới bên cạnh Tư Dao, mang bữa trưa tới: “Em tới chơi một lát, tiện thể đem tới ít bánh bao cho chị.”

“Trợ lý Tào!” Trợ lý của Mạc Thanh Thần giơ tay gọi, Tào Nguyên Huy đặt chai nước xuống đứng dậy nói với Tư Dao: “Anh qua đó xem thử.”

Tào Nguyên Huy rời khỏi đó, Diêm Thi Thi lại gần nói nhỏ với Tư Dao: “Chị dâu họ, tối qua Liễu Tuyết Nhân bị đánh đấy.” Tư Dao hơi khựng người lại, Diêm Thi Thi tiếp tục buôn chuyện: “Cô ta ở trong quán bar, bị đánh thảm cực.”

“Là rất thảm luôn đấy.” Câu nói của Tư Dao ý tứ sâu xa, cô ra tay nên đương nhiên cô biết rõ. Tính mạng của cô ta không gặp phải vấn đề gì nhưng cô ta ít nhất cũng phải nằm trong bệnh viện nửa năm.

Diêm Thi Thi bĩu môi khinh bỉ, trên khuôn mặt đều là vẻ chán ghét, ghê tởm: “Liễu Tuyết Nhân nhìn thì ngây thơ đơn thuần, không ngờ cô ta lại chạy tới một nơi hỗn tạp như quán bar.”

Nghĩ lại cảnh tượng hỗn loạn trong quán bar, Tư Dao dặn dò Diêm Thi Thi: “Em đừng có học theo cô ta.”

“Nếu em dám làm linh tinh thì bố em đánh gãy chân em mất.” Diêm Thi Thi rụt đầu lại ôm lấy cánh tay: “Liễu Tuyết Nhân đúng là bị điên mà, dám làm ra cả những chuyện như bắt cóc.”

Tư Dao ngẩn người, bắt cóc? Thấy Tư Dao bất ngờ, Diêm Thi Thi nổi giận đùng đùng rồi giải thích: “Chị dâu họ, việc chị ở bệnh viện tâm thần chính là cô ta chỉ đạo Park Hyeling để lộ ra đấy, còn cả chuyện em và ảnh đế Nhạc bị bắt cóc cũng là do cô ta làm.”

“Sao em lại biết?” Tư Dao cảm thấy rất bất ngờ, đáng lẽ ra chuyện này nên là bí mật mới phải chứ.

“Đường Minh nói cho em biết.” Khuôn mặt Diêm Thi Thi lộ ra vẻ sùng bái: “Chuyện này cũng là do anh họ điều tra, anh ấy giao chứng cứ cho cảnh sát, Liễu Tuyết Nhân cứ đợi mà ngồi tù đi.”

Đầu óc của Tư Dao hơi hỗn loạn, bố Diêm muốn tha cho Liễu Tuyết Nhân nhưng Diêm Tử Ký lại đẩy cô ta vào trong tù, vì sao lão Diêm lại phải làm vậy?

Không thấy Tư Dao có vẻ khác thường, Diêm Thi Thi tiếp tục lải nhải: “Người cô ta muốn bắt cóc là chị, lại còn mưu đồ định hại chết chị. Liễu Tuyết Nhân đúng là một con người độc ác mà.”

“Tư Dao.” Mạc Thanh Thần đứng trên khán đài gọi cô: “Xuống đây làm nốt lần cuối đi.”

Tư Dao uống sữa chua xong liền đứng dậy, đưa lại chiếc hộp không cho Diêm Thi Thi: “Chị đi tập đây.”

“Chị đi đi.” Diêm Thi Thi nhận lấy chiếc hộp rồi vẫy tay: “Em đợi chị rồi cùng về nhà.”

Tư Dao lên sân khấu, Mạc Thanh Thần đưa micro cho cô: “Mệt không?”

“Không sao đâu.” Cô vẫn chưa vô dụng đến mức mới như vậy mà đã không chịu được. Mạc Thanh Thần bật cười: “Làm xong lần này là xong rồi, tôi mời em đi ăn cơm để cảm ơn em.”

“Bữa ăn này để dịp sau đi, tôi vẫn còn có việc phải về nhà nữa.” Cô phải về nhà gọi điện cho Diêm Tử Ký hỏi chuyện của Liễu Tuyết Nhân.

Mạc Thanh Thần cũng hiểu tính của Tư Dao, nếu cô từ chối thì nhất định là thật sự có việc rồi, nên anh ta không tiếp tục hỏi nữa: “Được rồi, vậy tôi nợ em một bữa.”

Buổi tổng duyệt cho concert kết thúc, Tư Dao chào tạm biệt Mạc Thanh Thần rồi dẫn theo Tào Nguyên Huy rời khỏi đó. Giữa đường cô có gọi điện cho Diêm Tử Ký nhưng không gọi được, Tư Dao nghĩ có lẽ anh đang không ở trong ký túc xá.

Cứ như vậy cô mang theo cả một đống câu hỏi về nhà. Tư Dao chui vào phòng ngủ, khóa cửa lại rồi dùng Cầu Cầu gọi điện cho Diêm Tử Ký, lần này ngay lập tức có người bắt máy ngay.

Diêm Tử Ký đang mặc trang bị dã ngoại, vẽ mặt mèo, chui vào các bụi cây, che kín quanh người chỉ còn hở ra hai con mắt: “Có chuyện gì sao?” Tư Dao dùng Cầu Cầu liên lạc với anh làm anh lo lắng cô xảy ra chuyện gì đó.

“Chuyện của Liễu Tuyết Nhân thôi.” Tư Dao mím môi hỏi: “Anh tống cô ta vào tù à?”

Diêm Tử Ký hơi bất ngờ, anh không ngờ cô lại biết nhanh như vậy: “Tội của cô ta đáng bị như vậy.”

“Nhưng bố muốn tha cho cô ta.” Tư Dao dừng lại rồi cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Là vì em sao? Anh muốn trút giận cho em sao?”

Nhìn sâu vào đôi mắt Tư Dao, ánh mắt Diêm Tử Ký trở nên dịu dàng hơn: “Đúng là anh có suy nghĩ vậy nhưng phần nhiều là do Liễu Tuyết Nhân làm việc xấu, vi phạm pháp luật thì phải chịu sự trừng phạt thích đáng, anh là một quân nhân.”

Tư Dao mở miệng ra rồi lại im lặng, từ từ cô mới nở được một nụ cười: “Tử Ký, anh đẹp trai thật đấy.”

Sự thay đổi nhanh chóng của cô làm anh bật cười, Diêm Tử Ký cốc đầu cô qua màn hình: “Vội vàng gọi điện cho anh như vậy làm anh còn tưởng em có chuyện gì, anh giật mình thon thót luôn đấy.”

“Anh cho Liễu Tuyết Nhân vào tù mà không sợ bố đánh anh sao?” Tư Dao chu môi hỏi.

“Ăn đánh thì ăn đánh thôi, anh không hổ thẹn với lòng mình là được.” Diêm Tử Ký thản nhiên: “Anh cũng không làm sai.”

Tư Dao ngã xuống giường, ôm lấy con gấu bông rồi lăn lộn: “Nếu một ngày nào đó em làm chuyện phạm pháp thì anh có bắt em vào tù không?”

“Anh và em sẽ bỏ đi thật xa.” Diêm Tử Ký bật cười rồi trả lời.

Tư Dao cau mày không hài lòng, cô không hề nói đùa đâu: “Buổi concert tổ chức cuối tháng này, đợi em quay xong “Thần sử” sẽ tới căn cứ địa tìm anh. Trước khi sinh em bé em không nhận kịch bản nữa.”

“Như vậy là tốt nhất.” Lúc ở căn cứ, người anh lo lắng nhất chính là Tư Dao, anh rất sợ cô xảy ra chuyện gì đó. Nếu tới căn cứ ở thì cô có thể an tâm dưỡng thai, anh cũng có thể chăm sóc cho cô.

“Đội trưởng!” Một tiếng hét vang lên trong rừng. Diêm Tử Ký nhìn về phía âm thanh phát ra, anh cúi người nói nhỏ: “Anh còn phải huấn luyện nữa, em mau cúp máy rồi nghỉ ngơi đi.”

Cúp điện thoại của Diêm Tử Ký, nỗi thắc mắc trong lòng của Tư Dao biến mất, cô lại trở nên rất phấn chấn. Cô xoa xoa bụng, cảm thấy đói rồi nên chuẩn bị xuống lầu tìm đồ ăn.

Diêm Thi Thi đang nằm ở sofa dưới lầu, gác chân nhàn nhã ngồi lướt điện thoại, nhìn thấy Tư Dao xuống lầu liền nói: “Chị dâu họ, anh Tào về Tinh Thế rồi, anh ấy nói trong nồi có canh hầm, muốn uống chỉ cần múc ra thôi.”

Tư Dao chui vào phòng bếp mở nắp vung ra, trên tường còn có đồng hồ hẹn giờ. Đây là chiếc đồng hồ Tào Nguyên Huy mua về để nhắc nhở cô giờ nấu canh. Thấy còn chưa tới giờ uống canh, Tư Dao cầm lấy một quả táo rồi đi về phía phòng khách.

Diêm Thi Thi cầm điện thoại, ngón tay gõ lách tách, khuôn mặt ngập tràn tinh thần chiến đấu: “Muốn bắt được đại nhân Hắc Thần nhà ta thì về xây lại lò rồi tu luyện tiếp đi.”

Tư Dao cắn quả táo, nhìn Diêm Thi Thi không hiểu gì, hình như cô nghe thấy Hắc Thần. Gần đây cô rất ngoan mà, không lang thang trên mạng nữa.

“Chị dâu họ, có một đám trẻ trâu đang tấn công Hắc Thần.” Diêm Thi Thi tức giận than thở với Tư Dao: “Một người đánh không lại nên định đánh hội đồng, đúng là không biết xấu hổ.”

Tư Dao chớp mắt ngơ ngác, bị tấn công? Cô đang ngồi ngoan ngoãn ở đây cơ mà: “Tấn công?”

“Đúng vậy, chị xem đi.” Diêm Thi Thi đưa điện thoại cho Tư Dao xem: “Có hacker lấy danh Hắc Thần làm thành phiên bản game, đang livestream ở trên mạng, số lượng người tấn công lên tới mấy chục triệu người.”

Tư Dao nhìn trận chiến kịch tính, ánh mắt ngơ ngác dần dần tối lại, có người mạo danh cô sao?

Cô im lặng ăn nốt quả táo rồi đứng dậy lên lầu, Diêm Thi Thi ngồi dậy: “Chị dâu họ, chị vẫn còn chưa uống canh trong nồi mà.”

“Vẫn chưa chín, một lát nữa rồi uống.” Tư Dao đi vào phòng ngủ rồi khóa cửa lại, Diêm Thi Thi chỉ nhún vai rồi tiếp tục chiến đấu trong khu vực bình luận.

Tư Dao về phòng lên mạng, nhìn thấy hacker trên game, màu xanh lục thẫm ở đáy mắt lúc ẩn lúc hiện. Dám mạo danh cô để làm loạn, đúng là chán sống rồi.

Mặc chiến giáp của Hắc Thần xong, cô lặng lẽ bước vào chiến trường, đá tung đám hacker hỗn loạn rồi chặn đường tên Hắc Thần giả: “Anh là ai mà dám giả danh tôi?”

Hai Hắc Thần đối đầu với nhau, đám hacker đang đánh nhau ngẩn người ra hết, đám đông vây quanh cũng bất ngờ. Chuyện này là thế nào vậy? Là anh em sinh đôi của gia tộc Hắc Thần sao? Rốt cuộc ai là thật, ai là giả?

Hắc Thần giả im lặng nhìn Tư Dao, Tư Dao nổi điên muốn xé xác anh ta ra. Hắc Thần giả nhanh chóng tránh được những đòn tấn công của Tư Dao, nhưng quay người lại đã bị cô chặn đứng

Hai Hắc Thần chiến đấu vô cùng ác liệt, đối mặt với Tư Dao vô cùng mạnh mẽ, Hắc Thần giả cũng không tỏ ra kém cạnh. Ngược lại chiêu múa đao lại còn xuất sắc hơn, điều này làm Tư Dao rất bất ngờ, không ngờ lại một chín một mười với cô như vậy.

Hai Hắc Thần đánh nhau, đám đông đứng xem dần trở nên hỗn loạn, cuối cùng không phân biệt được ai với ai. Hai hacker đẳng cấp chiến đấu rất kịch liệt, những người ở xung quanh cũng bị ảnh hưởng, có người bị đánh cho tan tạn.

Người bên ngoài chỉ tới hóng chuyện thôi, còn người trong ngành lại quan sát chiêu thức. Đám Hắc Thần cấp thấp nhìn vậy cũng tim đập chân run, vội vàng rút ra khỏi vòng chiến đấu, chỉ lên mạng ở bên ngoài quan sát thôi.

Tư Dao bám riết lấy tử huyệt của Hắc Thần, Hắc Thần giả cũng khống chế những bộ phận quan trọng nhất của cô. Hai người giống như hai con sói đói, đều muốn đẩy đối phương vào con đường chết.

“Dám giả danh tôi để làm loạn, tôi sẽ đánh cho anh tan tác từng bộ phận về mà lắp lại.” Tư Dao cảm giác bị khiêu khích, vậy là càng nóng máu hơn, cô giữ chặt lấy tử huyệt của Hắc Thần giả muốn hủy nó đi, chuẩn bị một trận chiến đồng quy vu tận. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“dr 166” Trước khi Hắc Thần giả bị hủy đột nhiên nói ra một dãy số hiệu.

Tư Dao giật nảy mình một cái, Hắc Thần giả đã thoát khỏi sự khống chế của cô, trở lại một khoảng cách an toàn. Tư Dao nhìn Hắc Thần giả, cảm giác tim mình đập rất nhanh: “Rốt cuộc anh là ai?”

“Tôi là Hắc Thần.” Hắc Thần giả dựng một bức tường lửa trước mặt mình, lấy thủ làm cơ sở đến tấn công Tư Dao: “Tôi biết cô là ai, cũng biết cô từ đâu tới.”

Tư Dao siết chặt nắm tay, lông mày cau chặt lại: “Anh định uy hiếp tôi sao?”

“Tôi thích cô.” Câu nói mập mờ không rõ này làm đám đông đứng xung quanh đều mắt chữ O mồm chữ A. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắc Thần thật và Hắc Thần giả vì yêu mà hận thù sao.

“Cho dù anh là ai tôi cũng nhất định bắt được anh rồi xé xác anh ra.” Tư Dao nói.

“Cô không bắt được tôi đâu, càng không thể khiến tôi biến mất.” Hắc Thần giả từ từ lùi về phía sau định bỏ đi.

“Đừng hòng chạy.” Số liệu của Tư Dao đã bao phủ xung quanh, cô muốn tên Hắc Thần giả phải bó tay chịu chết nhưng Hắc Thần giả đã thoát khỏi vòng vây bắt của cô, thoáng cái đã biến mất trên mạng.

Mạng số liệu mở rộng của Tư Dao nổ tung, xung quanh lập tức bị san phẳng. Trận chiến giữa Hắc Thần thật và Hắc Thần giả khiến vô số người dùng mạng bị ảnh hưởng, số liệu đồng loạt bị xóa sạch.

Tư Dao không quan tâm trên mạng hỗn loạn thế nào, cô im lặng ra khỏi, tên Hắc Thần giả vừa đánh nhau với cô có rất nhiều kỹ thuật không thuộc về trái đất, điều này làm cô vô cùng hoang mang.

Cho dù Tư Dao hồ đồ đến đâu thì cô cũng không thể không nghĩ nhiều, trong cuộc truy sát chiến hạm của cô bị nổ, cô có thể xuyên không được tới trái đất, vậy thì những người truy sát cô trong quân đội Liên bang thì sao?

Nghĩ lại cảm giác bị theo dõi gần đây, Tư Dao chau này, nếu thật sự quân đội Liên bang đang ở trái đất, bọn chúng vẫn muốn tiêu hủy cô sao?

Cô không muốn bị tiêu hủy, ở trái đất cô đã có Diêm Tử Ký và con, có cả rất nhiều bạn bè khác nữa, cô muốn sống tiếp. Màu xanh lục thẫm dưới đáy mắt cô lay chuyển, nét mặt dần dần mang theo sát ý, cô nhất định phải tìm được người của Tinh Hà rồi giết hết bọn chúng.

Hắc Thần giả nhất định đến từ Tinh Hà, khoa học kỹ thuật hơn hẳn trái đất, sức công phá đối với số liệu mạng vô cùng khủng khiếp, những điều này không thuộc phạm vi của trái đất.

Huống hồ, dr166 là số hiệu của cô lúc bị cải tạo.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play