Tư Dao đá văng xác chết cháy khét cản đường mình rồi rẽ đến cửa thang máy. Sau đấy lại đụng phải tên bắt cóc cầm súng chạy đến, Tư Dao nhanh chóng thoát khỏi viên đạn bay đến rồi thẳng tay bẻ gãy cổ của gã ta.

Tư Dao nhặt súng lên, đi đến nhà kho dưới tầng hầm. Vừa mới đi xuống tầng hầm, một con dao lóe ánh sáng phi về phía Tư Dao. Tư Dao cúi người né tránh, cầm súng đánh vỡ đầu tên đánh lén mình.

Cảm thấy xung quanh đã chắc chắn an toàn, Tư Dao nhấc chân lên đá văng cửa nhà kho ra. Trong nhà kho ẩm ướt tối tăm, Nhạc Cảnh Dư và Diêm Thi Thi bị trói chặt, tên bắt cóc đứng bên cạnh đang chĩa súng lên đầu bọn họ.

“Chị dâu họ!” Nhìn thấy Tư Dao đến cứu, Diêm Thi Thi lập tức trở nên kích động.

“Không được cử động!” Tên bắt cóc làm vẻ mặt hung dữ đe dọa, sau đó tức giận trợn mắt nhìn Tư Dao: “Mày ném súng đến đây, nếu không tao sẽ giết chết bọn nó.”

Nhìn hai người họ đang bị trói chặt, Tư Dao không hề do dự gì mà ném súng cho tên bắt cóc. Đối với cô, cho dù không có súng thì cô cũng có thể dễ dàng giết chết tên phế vật có giá trị sinh mệnh 400 này.

Nhìn thấy Tư Dao thật sự ném súng đi, Diêm Thi Thi vô cùng sốt sắng: “Chị dâu họ, chị đừng bàn điều kiện với bọn côn đồ.”

Tư Dao không để ý đến Diêm Thi Thi đang lo lắng mà nhìn thẳng vào tên bắt cóc, nói: “Bọn họ là bạn của tôi, nếu như anh dám làm bọn họ bị thương thì tôi sẽ xé xác anh ra rồi bón cho chó nhà tôi ăn.”

Sau khi chắc chắn Tư Dao không có vũ khí bên cạnh người, vẻ mặt của tên bắt cóc lập tức trở nên hung dữ: “Thứ khốn nạn, tao phải giết chết mày để tế anh em của tao.”

Thấy tên bắt cóc nổ súng, Nhạc Cảnh Dư bỗng dưng thoát khỏi sợi dây thừng mà đứng thẳng người dậy, nhấc chân đá vào cổ tay cầm súng của tên bắt cóc. Tên bắt cóc đau đớn buông súng ra, lảo đảo lùi về phía sau, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Diêm Thi Thi chạy vọt lên, ôm chặt lấy eo của Nhạc Cảnh Dư rồi ngã sang một bên: “Tôi nói rồi, cởi dây thừng ra là sẽ dẫn đến kết cục này mà, trong ti vi đều diễn như vậy!”

Tên bắt cóc bưng lấy cổ tay định nhặt súng lên, Tư Dao vừa định giết chết gã ta thì chợt nghe thấy tiếng súng vang lên. Tên bắt cóc bị bắn vỡ đầu.

Tư Dao cảnh giác quay người lại, nhìn thấy Mike đang cầm súng đứng ở bên ngoài. Giải quyết xong tên bắt cóc, Mike cất súng đi rồi nhìn Tư Dao: “Không sao chứ?”

Tư Dao lùi về phía sau nửa bước mà nhìn chằm chằm vào Mike, trong đôi mắt xanh lam loé lên vẻ đề phòng: “Ông là ai?”

“Xem ra tôi đến muộn rồi.” Vic đi ra từ trong bóng tối, cắt ngang Mike đang chuẩn bị giải thích. Nhìn thấy Vic xuất hiện, vẻ mặt của Mike lập tức thay đổi, quay người định rời đi.

Vệ sĩ đi theo Vic chặn đường lại, Vic lễ phép cúi người gật đầu với Mike: “Cậu cả, tiên sinh muốn gặp cậu nên giao cho tôi đưa cậu về.”

Vẻ mặt lạnh lùng của Mike ngay lập tức sụp đổ, bị vệ sĩ bắt đi mà giãy dụa: “Vic, cậu muốn hại chết tôi sao?”

Tiếng máy bay ở bên ngoài đến gần hơn, Vic nhìn về phía Tư Dao rồi lại liếc nhìn cánh tay bị thương của cô với vẻ mặt lo lắng: “Quân đội và cảnh sát sắp đến rồi, tiểu thư sẽ có cứu viện nhanh thôi.”

Tư Dao mím môi không nói gì, Vic nhếch khoé miệng lên nở nụ cười: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.” Sau khi nói xong, anh ta lập tức bắt Mike vẫn còn đang giãy dụa rời đi.

“Chúng tôi đã giải quyết hết mấy tên bắt cóc ở bên ngoài rồi.” Đây là lời Vic nói trước đi biến mất. Tư Dao vô cùng nghi ngờ, ý của anh ta chính là muốn gánh tội giúp cô sao?

Đội đặc chiến và cảnh sát đặc nhiệm bao vây khu nhà bỏ hoang đó, nhờ ánh đèn chiếu sáng của xe cảnh sát nên Tư Dao nhìn thấy rõ Diêm Tử Ký đang chạy về phía mình. “Tử Ký.” Tư Dao bỏ lại Nhạc Cảnh Dư và Diêm Thi Thi mà nhào về phía Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký ôm chặt Tư Dao vào trong lòng, sau khi chắc chắn nhiệt độ và nhịp tim của cô thì mới dần dần thả lỏng. Khi biết tin Tư Dao mất tích, anh sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác luôn rồi.

Ngủi được mùi ngọt tanh của máu, Diêm Tử Ký vội vàng buông Tư Dao ra. Dây thần kinh của anh lại căng lên một lần nữa: “Bị thương ở đâu?”

Tư Dao nghiêng người giơ cánh tay cho Diêm Tử Ký xem: “Bị đạn xẹt qua thôi, không làm gãy đến xương.”

Những điều này cũng đủ để khiến Diêm Tử Ký tức điên, anh bịt chặt vết thương của cô rồi quay người lại, tối sầm mặt mà hét lên: “Bác sĩ chết ở đâu hết rồi?”

Diêm Tử Ký đưa Tư Dao lên trên xe cứu thương, Nhạc Cảnh Dư và Diêm Thi Thi được đưa đến bệnh viện kiểm tra, những bộ đội đặc chủng và cảnh sát đặc nhiệm còn lại thì giải quyết hiện trường.

Tư Dao nằm trong xe cấp cứu, sau khi cánh tay được băng bó thì dựa vào Diêm Tử Ký rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Có thể là vì quá mệt mỏi hoặc là mất máu nên khi đến bệnh viện, Tư Dao vẫn chưa tỉnh lại.

Cô mơ mơ màng màng được đẩy vào phòng theo dõi, sau đó được đưa đến phòng bệnh bình thường. Cô hét lên một tiếng rồi tiếp tục ngủ, dáng vẻ bình thản đến nỗi khiến bác sĩ tối sầm cả mặt.

Nhà họ Diêm cũng vội vàng đến. Còn có cả Lê Tinh, Mạc Thanh Thần, Triệu Ngữ Dĩnh biết tin Nhạc Cảnh Dư bị bắt cóc cũng bỏ hết công việc để tập trung ở bệnh viện, chen lấn chật kín cả hành lang.

Bác sĩ cầm báo cáo điều tra, vừa lật xem vừa nói: “Cô Diêm Thi Thi và anh Nhạc Cảnh Dư không sao cả, các mục kiểm tra cũng rất khoẻ mạnh. Nhưng còn kiểm tra của cô Tư Dao.”

Dây thần kinh của Diêm Tử Ký vừa mới thả lỏng lại lập tức căng lên, anh đẩy Diêm Kiều Quân đang chắn trước mặt mình ra, ánh mắt vô cùng tối tăm hoảng sợ: “Kết quả kiểm tra của cô ấy thế nào?”

Bác sĩ liếc mắt nhìn Diêm Tử Ký, chậm rãi nâng mắt kính lên: “Anh là chồng của cô ấy à?”

“Đúng vậy.”

Dáng vẻ lề mề chậm chạp của bác sĩ khiến Diêm Tử Ký rất muốn đánh cho ông ta một trận. Bác sĩ khịt mũi, nhìn Diêm Tử Ký với vẻ mặt khinh thường: “Anh không biết cô ấy đang mang thai sao?”

Diêm Tử Ký trợn tròn mắt, tất cả bạn bè thân thích đứng chờ trong hành lang cũng ngây người ra. Bác sĩ đưa kết quả cho Diêm Tử Ký, sau đó nhét tay vào túi áo rồi lạnh lùng nói: “Vợ đang mang thai mà còn có thể xảy ra chuyện này nữa.”

Diêm Tử Ký trợn mắt nhìn tờ giấy báo cáo, trong đầu ong ong như muốn nổ tung mà mấp máy môi một lúc lâu. Bác sĩ mắng Diêm Tử Ký một câu rồi rời đi: “Cái tên ngốc nghếch nhà anh, có biết đứa trẻ suýt chút nữa thì mất không hả?”

Đầu óc Diêm Tử Ký lập tức trở nên tỉnh táo lại, sau đó anh đá văng người cản đường ra, nhanh chân chạy về phía phòng bệnh của Tư Dao. Bố Diêm chắp tay sau lưng vui mừng như mở hội: “Tôi có cháu trai rồi.”

Bác sĩ quẹo vào thang máy, y tá do dự một lúc rồi không kìm được mà hỏi: “Thưa bác sĩ, vợ của anh ta khoẻ mạnh như vậy, ông doạ anh ta làm gì?”

Bác sĩ nheo mắt nói nhỏ: “Được người khác nhờ, ai ngu đâu mà gây khó dễ với tiền chứ.”

Y tá không hiểu thâm ý của bác sĩ, nhưng cảm thấy chắc cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, vậy là cô ta cúi đầu xuống không dám tiếp tục hỏi nữa.

Tư Dao ngủ đến lúc nhá nhem tối mới tỉnh lại, cô lim dim dụi dụi mắt, nhìn ánh hoàng hôn màu vàng đậm bên ngoài cửa sổ rồi chậm rãi ngồi lại.

Diêm Tử Ký mặc bộ đồ ở nhà, thấy Tư Dao đã tỉnh lại thì vội vàng chạy đến đỡ lấy cô: “Em tỉnh rồi à? Còn thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Ngủ đẫy mắt luôn rồi, chúng ta mau về nhà đi.” Tư Dao lười nhác vươn người, vén chăn lên định nhảy xuống giường nhưng lại bị Diêm Tử Ký nhanh tay nhanh mắt chặn lại.

Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký với ánh mắt nghi ngờ, Diêm Tử Ký ngập ngừng nói: “Hay là ở lại bệnh viện quan sát thêm rồi nói sau, không cần vội về nhà đâu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tư Dao cảm thấy Diêm Tử Ký hơi kỳ lạ, giơ tay lên thử mân mê gương mặt của anh: “Anh sao vậy?”

Diêm Tử Ký xoa xoa mũi, khoé miệng không kìm được mà nở nụ cười. Tư Dao ngứa ngáy trong lòng, lo lắng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên. Diêm Tử Ký dịu dàng sờ lên bụng của cô: “Chỗ này có con của hai chúng ta.”

Tư Dao lập tức sững sờ, đôi mắt ngây ngốc nhìn về phía bụng mình, kho dữ liệu lại có nguy cơ bị chết máy: “Chúng ta có khỉ giấy sao?” Tư Dao cầm tay Diêm Tử Ký hỏi.

Khoé miệng Diêm Tử Ký run rẩy, đưa tay ra khẽ gõ lên đầu cô: “Nói linh tinh, khỉ cái gì mà khỉ?”

“Thịt Nạc trên Weibo thường nói như vậy mà.” Tư Dao vẫn còn chưa hoàn hồn: “Muốn sinh khỉ giấy cho em.”

Diêm Tử Ký bị sự ngô nghê của Tư Dao chọc cười, anh ôm lấy cô rồi chỉnh lại: “Đây là em bé của em và anh.”

Kho dữ liệu chết máy dần dần hồi phục lại, Tư Dao chậm rãi nở nụ cười sau đó ôm lấy Diêm Tử Ký, hôn một cái lên mặt anh: “Em với Tử Ký có con rồi.”

“Anh trai, bố bảo em mang thuốc đến cho Tư Dao.” Diêm Kiều Quân đẩy cửa bước vào phòng: “Trời đất ơi, bố chúng ta vui đến nỗi thiếu điều nhảy cẫng lên thôi.”

Diêm Tử Ký cầm lấy thuốc, lấy thìa ra rồi đưa cho Tư Dao: “Đói rồi chứ, em mau ăn cơm đi.”

“Em muốn về nhà.” Tư Dao múc thuốc, quai hàm đang nhai nên không nói rõ lời.

“Chị ăn no rồi thì có thể về nhà.” Diêm Kiều Quân nói, nhìn thấy Diêm Tử Ký trợn mắt nhìn mình thì vội vàng giải thích: “Bác sĩ nói cơ thể của chị ấy không sao cả, về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được rồi.”

Nếu như bác sĩ nói không sao thì Diêm Tử Ký cũng không khăng khăng nữa. Nhìn thấy Tư Dao ăn uống vui vẻ, Diêm Kiều Quân chợt nhớ đến sự hỗn loạn ngày hôm qua: “Tư Dao, sao tối hôm qua chị lại rời khỏi cục cảnh sát.”

“Đi ra ngoài á.” Tư Dao cười rất ung dung.

“Vậy sao chị lại chạy đến hang ổ của tên bắt cóc được?” Đây là điều khiến Diêm Kiều Quân cảm thấy rất kỳ lạ.

Tư Dao liếc mắt suy nghĩ, sau đó rất thông minh mà không nhận tội ngay: “Hắc Thần tìm ra được.”

Diêm Tử Ký há miệng uống thìa thuốc mà Tư Dao đút cho mình, sau đó nhìn Diêm Kiều Quân rồi hỏi: “Cục cảnh sát điều tra chuyện của Thi Thi và Nhạc Cảnh Dư bị bắt cóc như thế nào rồi?”

“Có tám tên bắt cóc, bốn tên đã chết.” Diêm Kiều Quân nghiêm túc suy nghĩ: “Thi Thi và Cảnh Dư đi lấy khẩu cung, nói là Mike giết chết tên bắt cóc cuối cùng, bọn họ cũng được Mike cứu.”

“Mike? Bây giờ ông ta đang ở đâu?” Diêm Tử Ký hỏi.

“Bị một tên ngoại quốc bắt đi rồi, hình như bọn họ cũng xử lý cả những tên bắt cóc khác nữa.” Diêm Kiều Quân giải thích cặn kẽ cho Diêm Tử Ký nghe: “Khi Mike bị bắt thì có gọi người ngoại quốc đó là Vic.”

“Cái người tên Vic ấy biết em.” Tư Dao chen miệng nói.

Gương mặt Diêm Kiều Quân hiện vẻ kinh ngạc: “Hai người bọn họ không nói những chuyện này với cảnh sát, chỉ nói chị đối đầu với tên bắt cóc để kéo dài thời gian cứu viện thôi.”

Diêm Tử Ký thầm đoán có lẽ Nhạc Cảnh Dư và Diêm Thi Thi có ý giấu diếm, muốn bảo vệ Tư Dao: “Không được tiết lộ chuyện này cho cảnh sát.” Diêm Tử Ký dặn Diêm Kiều Quân.

“Em biết mà.” Diêm Kiều Quân đoán được ý của Diêm Tử Ký: “Nhưng mà có một chuyện rất kỳ lạ, trong số những tên bắt cóc đó có tên bị điện giật chết cháy thành than luôn.” Diêm Kiều Quân tán gẫu.

Diêm Tử Ký liếc nhìn về phía Tư Dao, Tư Dao ngẩng mặt lên mỉm cười với anh. Diêm Kiều Quân lại tiếp tục nói: “Tối hôm qua không có sấm sét mà, lẽ nào làm chuyện xấu nên bị báo ứng à? Đúng là kỳ lạ.”

“Đi lái xe đến đây.” Diêm Tử Ký cắt ngang lời nói của Diêm Kiều Quân mà dặn dò.

Diêm Kiều Quân không biết ý của Diêm Tử Ký nhưng vẫn nhanh nhẹn đứng lên nói: “Vâng, em đi ngay đây.”

Đợi đến khi Diêm Kiều Quân rời khỏi phòng, Diêm Tử Ký mới dời ánh mắt về phía Tư Dao: “Tro than đó là em làm đúng không?”

Diêm Tử Ký nói rất chắc chắn, Tư Dao cũng không giấu diếm: “Đúng vậy, tất cả đều là do em giết hết đấy.”

Nghe hiểu ý của Tư Dao, Diêm Tử Ký vô cùng kinh hãi: “Em nói em giết chết hết tất cả những tên bắt cóc đó sao?”

“Ừm.” Tư Dao thản nhiên thừa nhận. Diêm Tử Ký lặng lẽ đỡ lấy trán, vì thế nên Diêm Thi Thi và Nhạc Cảnh Dư mới khai khẩu cung giả cho cảnh sát sao?

“Bọn chúng đều là lũ khốn nạn.” Tư Dao bĩu miệng nói: “Em chỉ định đánh ngất bọn chúng thôi, nhưng bọn chúng lại nổ súng với em khiến cánh tay của em đau chết đi được.”

Diêm Tử Ký bất lực xoa đầu Tư Dao: “Không được nói cho ai biết chuyện này, biết chưa hả?”

“Em biết rồi, ở trái đất giết người sẽ phải ngồi tù.” Tư Dao gật đầu.

“Mau ăn nhanh đi, lát nữa chúng ta về nhà.” Diêm Tử Ký nói, Tư Dao nghe thấy vậy thì gật đầu rồi tiếp tục múc thuốc ăn ngon lành.

Diêm Tử Ký ngẩng đầu than thở, anh còn phải cảm ơn người anh em đã gánh tội cho Tư Dao kia nhỉ?

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play