Nhạc Cảnh Dư tỉnh lại trong nhà kho ẩm ướt, Diêm Thi Thi nằm ngay trước mặt anh ta. Mặc dù rất lo cho tình hình của Diêm Thi Thi nhưng tay chân của anh ta đều bị trói chặt lại bằng dây thừng nên không thể nào cử động được.

Nhà kho ẩm ướt chứa đầy đồ linh tinh, vách tường thì phủ kín rêu, nguồn ánh sáng duy nhất chính là cánh cửa thông gió. Nhạc Cảnh Dư muốn cởi trói dây thừng nhưng dù da thịt cọ sát đến đau rát cũng không có tác dụng gì cả.

Nhạc Cảnh Dư cố gắng hết sức dựa vào vách tường, liếc mắt nhìn về phía Diêm Thi Thi đang hôn mê. Khi nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của cô ấy, xác định cô ấy vẫn còn sống thì anh ta mới yên tâm hơn một chút.

Mặc dù Nhạc Cảnh Dư có đối thủ ở trong giới nhưng vẫn không tồi tệ đến mức bị bắt cóc, chắc chắn kẻ bắt cóc này nhằm vào Diêm Thi Thi. Nhạc Cảnh Dư lẳng lặng trợn trừng mắt, quả nhiên cô nàng này là ôn thần của anh ta mà.

Tiếng bước chân dần dần tiến gần đến bên ngoài kho hàng, Nhạc Cảnh Dư nhắm chặt mắt lại giả vờ như đang hôn mê. Tiếng cửa mở nặng nề vang lên, tiếp đến là tiếng đá lon chói tai. Nhạc Cảnh Dư siết chặt nắm đấm, không kìm được mà bắt đầu căng thẳng.

Hai tên bắt cóc đeo khẩu trang nhìn Nhạc Cảnh Dư và Diêm Thi Thi, khẽ mắng chửi: “Chúng ta thì đang sợ hãi hoảng sợ, còn bọn nó thì lại ngủ ngon như vậy.”

“Đừng có nói linh tinh nữa, người thuê nói bắt nhầm mất rồi, điều phải nghĩ đến bây giờ là nên xử lý bọn nó như thế nào đây.”

“Cô ta muốn phủi phui sạch sẽ luôn à?” Tên bắt cóc nhìn cường tráng hơn một chút tức giận nói: “Chúng ta đã làm kinh động đến cảnh sát rồi, nếu như cô ta không thèm đếm xỉa đến thì đừng có trách tao kéo cô ta chết cùng!”

“Anh Thuận.” Tên bắt cóc đứng ở bên ngoài canh chừng hô lên: “Điện thoại của người thuê.”

Hai tên bắt cóc liếc mắt nhìn nhau, sau khi đã chắc chắn Nhạc Cảnh Dư và Diêm Thi Thi đều nằm yên ổn thì mới quay người rời đi. m thanh bên ngoài rất mơ hồ, chỉ có thể nghe thấy những tiếng ngắt quãng không rõ ràng.

Nhạc Cảnh Dư nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nghe Diêm Thi Thi nói: “Đừng có giả vờ nữa, mau mở mắt ra đi.”

Nhạc Cảnh Dư nhanh chóng mở mắt nhìn Diêm Thi Thi, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Cô tỉnh từ bao giờ thế?”

“Vừa mới tỉnh.” Diêm Thi Thi thử cử động tay chân nhưng không thể giãy dụa được: “Đám khốn nạn này, dám trói tôi lại. Rồi xem bác cả của tôi có san bằng hang ổ của bọn chúng hay không!”

Nhạc Cảnh Dư liếc mắt nhìn Diêm Thi Thi, dịch chuyển cơ thể đến đau nhức: “Tôi chẳng cảm thấy cô sợ hãi gì cả.”

“Tôi mà phải sợ á?” Diêm Thi Thi cứ như nghe thấy chuyện cười, giễu cợt bật cười một tiếng: “Nhớ lại năm đó Diêm Thi Thi tôi phá nát cả cái nhà trẻ, oai hùng vang danh cả trường cấp ba. Tôi mà phải sợ bọn bắt cóc này chắc?”

Nhạc Cảnh Dư bị Diêm Thi Thi chọc cười, sau đấy lập tức nghiêm túc trở lại: “Vừa nãy bọn họ nói bắt nhầm.”

“Người bọn họ muốn bắt cóc là chị dâu họ.” Diêm Thi Thi phỉ nhổ một cái: “Hai người chúng ta nằm không cũng trúng đạn.”

Nhạc Cảnh Dư nhìn theo ánh mắt của cô ấy, trông thấy chiếc áo khoác quen thuộc, hàng lông mày lập tức nhíu lại, phẫn nộ nói: “Rốt cuộc là ai muốn bắt cóc đồ ngốc?”

“Chị dâu họ đắc tội với nhiều kẻ thù lắm.” Diêm Thi Thi trợn trừng mắt: “Chúng ta phải lo cho bản thân trước đã, trong phim kết quả của việc bị bắt nhầm thường sẽ là giết người diệt khẩu.”

“Cô đừng cứ độc mồm độc miệng được không?” Nhạc Cảnh Dư trợn mắt nhìn Diêm Thi Thi: “Chẳng trông chờ được cái gì cả.”

“Ai mới là độc mồm độc miệng đây hả, lúc ở trong khu mua sắm anh nói tôi sẽ bị bắt cóc, kết quả chớp mắt một cái đã bị bắt cóc đến đây rồi đây này.” Nói đến tranh luận, Diêm Thi Thi chưa từng thua bao giờ: “Tôi còn đoán đây là kế hoạch của anh đấy.”

“Chúng ta đừng có mà trách cứ nhau nữa.” Nhạc Cảnh Dư ra sức cựa mình muốn tháo sợi dây thừng ra: “Nghĩ cách chạy trốn đi.”

“Theo như cốt truyện trong phim võ thuật thì chúng ta vừa mới tháo được dây thừng ra là sẽ bị phát hiện. Sau đó trong hai chúng ta sẽ có một người chết, trước khi chết anh sẽ cầu hôn tôi...”

“Diêm Thi Thi!” Nhạc Cảnh Dư nghiến răng trợn mắt nhìn Diêm Thi Thi.

Diêm Thi Thi ngậm miệng lại: “Đừng có trợn mắt nhìn tôi, tôi im miệng là được chứ gì.” Cảm nhận được Nhạc Cảnh Dư không vui, Diêm Thi Thi an ủi: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ được cứu ra nhanh thôi.”

“Sao cô chắc chắn thế?” Nhạc Cảnh Dư nhìn với ánh mắt nghi ngờ.

Diêm Thi Thi nở nụ cười thần bí, cúi người đến gần Nhạc Cảnh Dư, để lộ ra sợi dây chuyền: “Nhìn thấy không? Đây là máy định vị mini đấy. Từ khi sinh ra những đứa trẻ của nhà họ Diêm đã phải đeo nó rồi.”

Nhạc Cảnh Dư trợn mắt nhìn chiếc máy định vị mini một lúc lâu, sau đó lặng lẽ quay mặt đi. Diêm Thi Thi bật ngồi dậy, lết đến gần Nhạc Cảnh Dư: “Anh di chuyển về phía tôi đi.”

“Để làm gì? Cô đừng có mà sờ mó tôi nhân lúc tôi đang bị trói đấy nhé.” Nhạc Cảnh Dư dài giọng nói.

“Anh mà bị thiệt được chắc.” Diêm Thi Thi chống chân định đá cho Nhạc Cảnh Dư một cái nhưng không thể nào với tới được: “Hai chúng ta đến gần hơn một chút đi, tôi cắn đứt dây thừng giúp cho anh.”

Nhạc Cảnh Dư liếc nhìn Diêm Thi Thi, sau đó thở dài nói: “Với cái hàm răng của cô ấy hả? Có gặm củ cà rốt cũng không đứt được đâu. Cô quay người ra đi, để tôi cắn đứt dây giúp cô rồi cô cởi dây ra giúp tôi.”

Diêm Thi Thi nhăn mặt lại, sau đó chẹp miệng một cái, chậm rãi nói: “Ảnh đế Nhạc, hai đúng ta là tình yêu đích thực đấy.”

Nhạc Cảnh Dư: “...” Diêm Thi Thi, cô chính là báo ứng mà kiếp trước tôi tạo nghiệp mà ra!

Sau khi có được tin tức Nhạc Cảnh Dư và Diêm Thi Thi bị bắt cóc, bốn người Diêm Kiều Quân lập tức chạy đến cục cảnh sát. Thông qua camera thì thấy hai người bọn họ bị tên bắt cóc bắt đi khi đang đi ở trên đường.

Nhạc Cảnh Dư và Diêm Thi Thi đều có thân phận đặc biệt nên cục cảnh sát thức cả đêm đi phá án, đi dọc theo camera đường phố để theo dõi chiếc xe đen đó. Đường Minh liên lạc với chú hai Diêm, Diêm Kiều Quân thì thông báo với Diêm Tử Ký, nhà họ Diêm đều loạn hết cả lên.

Trong cục cảnh sát cũng rối bời ồn ào y như cái chợ, Tư Dao yên lặng đứng ở một góc, cầm cốc trà lên uống. Sau đó điều khiển máy tính từ xa hack vào cục cảnh sát, theo sát camera đường phố để theo dõi hướng đi của bọn bắt cóc.

Dữ liệu trong cơ sở dữ liệu vận chuyển với tốc độ cực nhanh, tới mức chỉ còn lại những hư ảnh mờ ảo. Chiếc xe đen cuối cùng được tìm thấy trong bãi đổ rác.

Tư Dao tập hợp toàn bộ camera của thành phố A lại, dựa theo tốc độ giao thông của con người rồi loại bỏ từng vị trí một trong bán kính năm mét, nhưng vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của bọn bắt cóc.

Tư Dao để ý đến cả những vị trí không có trong camera, loại bỏ từng vị trí một dựa theo hình cảnh mà camera xung quanh quay lại, cuối cùng nhắm đến một khu dân cư đã bị phá bỏ và di dời.

Tư Dao uống hết nước trà nóng trong cốc, sau đó đứng dậy đi qua gian phòng lộn xộn, rời khỏi cục cảnh sát. Trước tiên phải chắc chắn vị trí của tên bắt cóc đã rồi hẵng thông báo với cảnh sát.

Tào Nguyên Huy trấn an Diêm Kiều Quân đang sốt ruột, vừa mới định rót cốc trà để uống thì chợt phát hiện Tư Dao đang ngồi ở trong góc đã biến mất rồi. Khuôn mặt Tào Nguyên Huy lập tức biến sắc, quay người chạy đến phòng camera: “Tư Dao đâu rồi?”

Diêm Kiều Quân và Phong Thần bốn mắt nhìn nhau: “Cô ấy đang ngồi trong phòng mà.”

“Biến mất rồi!” Tào Nguyên Huỷ đẩy Diêm Kiều Quân đang cản đường ra, sau đó kéo một cảnh sát lại rồi hét lên: “Mau điều tra camera tìm người đi.”

Cảnh sát bị Tào Nguyên Huy đột nhiên bắt lại cũng không biết phải làm sao, Lâm Phong Đào nghe thấy vậy liền nhìn sang cảnh sát kia rồi gật đầu với anh ta tỏ ý đồng ý. Có được sự đồng ý của Lâm Phong Đào, người cảnh sát này nhanh chóng di chuyển.

Nhưng trời xui đất khiến, khi Tư Dao rời khỏi cục cảnh sát, vì cô đã lẻn vào trong hệ thống cục cảnh sát nên đoạn video ấy rất lộn xộn, không thể tìm ra tung tích được. Lâm Phong Đào nhìn video, gương mặt vô cùng nghiêm túc.

“Người đang sống sờ sờ tứ chi lành lặn lại biến mất trong cục cảnh sát?” Vẻ mặt Tào Nguyên Huy trông dọa người vô cùng.

“Tư Dao cũng mất tích rồi sao?” Đôi chân của Diêm Kiều Quân mềm nhũn: “Diêm Vương sẽ giết chết tôi mất.”

“Cử ra hai đội cảnh sát đặc nhiệm, lấy cục cảnh sát làm trung tâm mà chia ra tìm kiếm.” Lâm Phong Đào đội mũ cảnh sát lên, quay người đi ra bên ngoài. Tạm thời anh ta không muốn gây gổ đánh nhau với Diêm Vương đâu.

Tư Dao vừa mới đi ra khỏi cục cảnh sát đã lập tức ngồi lên xe bay rồi đi nhanh đến vị trí được đánh dấu. Theo như tính toán số liệu, tỷ lệ mà bọn bắt cóc trốn ở nơi đó là rất cao. Nhưng để đề phòng sai sót, cô vẫn phải chắc chắn đã rồi hẵng nói.

Đã gần rạng sáng, Tư Dao đáp ở phía sau khu dân cư bị phá bỏ để di dời kia, sau đó cất xe bay vào. Cô nhìn khu nhà đổ nát ở xung quanh, lấy chiếc mắt kính từ trong không gian khí cụ rồi đeo lên.

Cặp mắt kính này có chức năng điều tra vật và tiến hành lục soát dựa theo điều tiết giá trị sinh mệnh. Giá trị sinh mệnh của con người bình thường khoảng 400, Tư Dao điều tiết giá trị sinh mệnh đến khoảng giữa 400 và 500 rồi bắt đầu tìm kiếm.

Tư Dao bước lên trên nền đất phủ đầy bụi bặm rác rưởi, len lỏi qua những đường hầm tối tăm để tìm sinh vật sống thông qua máy điều tra. Cỏ khô rậm rạp, rác rưởi cùng nước đen chất thành đống bốc mùi hôi thối nồng nặc ở khắp nơi. ( truyện trên app T𝕪T )

Một con chuột xám chạy lướt qua chân Tư Dao, lúc cô đi qua khúc quẹo của đường hầm thị chợt nhìn thấy dữ liệu hiển thị trên mắt mình, có một sinh vật sống có giá trị sinh mệnh vượt quá 400 xuất hiện.

Tư Dao nhanh chóng né người trốn bên trong vách tường, mắt nhìn vị trí xuất hiện của vật sống. Qua cặp kính có hệ thống điều tra trong bóng tối, cô nhìn thấy rất rõ ràng có hai con người đang hoạt động trong tòa nhà này.

Tư Dao suy nghĩ một lúc, lấy ra một khẩu súng năng lượng rồi lại cất vào không gian khí cụ, phế vật có giá trị sinh mạng chưa đạt đến 800 thì không đáng để cô lo lắng.

Xác định xung quanh không có kẻ địch, Tư Dao nhanh chóng chạy về phía hai người bọn họ. Cô bước lên cầu thang tối om, dần dần đi vào bên trong tòa nhà.

Đi đến khu nhà mà bọn bắt cóc đang ẩn náu, Tư Dao nhân lúc bọn chúng đang quay người mà ra tay quật ngã, đá ngất một gã đầu tiên, sau đó bóp cổ một gã khác rồi dồn lên trên vách tường.

“Bây giờ tôi hỏi anh trả lời, nếu như anh dám giấu giếm lừa gạt tôi thì tôi sẽ moi cổ họng của anh ra.” Ánh mắt đằng đằng sát khí của Tư Dao trông rất đáng sợ, khiến tên bắt cóc sợ hãi mà gật đầu.

“Người mà các anh bắt cóc đang ở đâu?” Tư Dao đã chắc chắn Nhạc Cảnh Dư và Diêm Thi Thi đang ở đây rồi. Ánh mắt của tên bắt cóc khẽ dao động, nhưng không đợi gã ta do dự phân vân Tư Dao đã siết chặt ngón tay lại.

Cảm giác được hô hấp trở nên khó khăn, tên bắt cóc vô cùng hoảng sợ, đau đớn giãy dụa: “Ở trong nhà kho số bốn dưới hầm.”

“Các anh có bao nhiêu người?” Tư Dao thả lỏng tay lại, tiếp tục hỏi.

“Có tám người.” Tên bắt cóc sợ tới mức tè cả ra quần. Sau khi có được đáp án, Tư Dao thẳng tay đánh ngất tên bắt cóc kia. Mặc dù cô còn muốn làm thịt gã ta nhưng trên trái đất giết người là phải ngồi tù.

Sau khi giải quyết được hai gã, Tư Dao phi từ trên tầng ra, đáp vững vàng xuống mặt đất. Cô liếc mắt nhìn xung quanh để tìm số thứ tự trong kho, sau đó đi đến kho số bốn theo như lời của tên bắt cóc nói.

Tư Dao lần mò đến kho số bốn, sau đó nhìn thấy tên bắt cóc đứng canh gác ở phía trước. Bây giờ đã sắp năm giờ sáng, Tư Dao tính toán thời gian cảnh sát đến đây, quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

Tư Dao nhanh chóng lao vụt qua tòa nhà, nhanh nhẹn hệt một con mèo đen. Cô nhảy lên bức tường đổ nát, sau đó từ trên trời đáp xuống, nhẹ nhàng hạ chân xuống trước mặt tên bắt cóc.

Không để cho tên bắt cóc kịp kêu lên, Tư Dao đã nhấc chân đạp vỡ cằm, sau đó đánh ngất gã ta. Tư Dao chui vào trong phòng, cũng đánh ngất tên bắt cóc còn đang nằm ngủ trong chăn.

Giải quyết xong hết hai tên chó canh cửa, Tư Dao còn đang định đánh tiếp thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai sau lưng: “Ai đấy?”

Tư Dao vừa quay người đã đụng ngay vào họng súng đen thui, tên bắt cóc tàn nhẫn nổ súng. Tư Dao nhanh chóng cúi người sang bên cạnh né tránh, nhưng vẫn bị thương ở cánh tay.

Tư Dao đứng ở trong góc bịt cánh tay lại, tên bắt cóc liên tục nổ súng. Tư Dao nhảy vào trong căn phòng nhỏ hẹp, đôi mắt xanh lam dần dần nhuốm màu xanh lục thẫm. Sau đó một làn điện chói mắt dần tích tụ lại bên trong lòng bàn tay của cô.

Trong đôi mắt tên bắt cóc loé lên vẻ kinh hãi và hoảng sợ, dòng điện bao quanh người gã ta, sau đấy gã ta lập tức biến thành xác chết cháy khét lẹt. Màu xanh lục trong đôi mắt Tư Dao dần biến mất, từ từ đi đến gần cánh cửa để xác định xem kẻ địch sống hay chết.

Nhìn thấy xác chết cháy khét ở dưới đất, Tư Dao khẽ thở phào rồi nhìn cánh tay nhuốm máu của mình, hàng lông mày nhíu lại. Không ngờ cô lại bị thương bởi một tên tép riu giá trị sinh mệnh 400, đúng là xui xẻo hết mức mà.

Tiếng bước chân vọng tới từ trong tòa nhà, Tư Dao khẽ xoa mặt, đôi mắt xanh lam sa sầm xuống.

Vốn dĩ cô chỉ muốn giải quyết trong hòa bình thôi, nhưng bây giờ xem ra không thể không giết người được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play