Trong bụng có thêm một đứa bé, địa vị của Tư Dao thẳng bước tấn thăng lên thành hoàng thái hậu, được nhà họ Diêm coi như tổ tông của mình. Diêm Tử Ký mới cưới vợ được một năm mà đến năm thứ hai đã được ôm cháu, bố Diêm vô cùng vui mừng.
Mặc dù bị chuyện bắt cóc chen ngang, buổi vũ hội không tổ chức được nhưng tiệc sinh nhật thì vẫn phải làm. Bạn bè người thân tụ tập ở biệt thự, cùng nhau ăn một bữa cơm thì không có vấn đề gì.
Trong căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, Tư Dao cầm đĩa đồ ăn đi loanh quanh, Diêm Tử Ký vội vàng chạy theo vì sợ cô va quệt phải thứ gì. Diêm Kiều Quân cầm cốc nước cam khoái trí ngồi xem kịch hay.
Đổng Lão ngồi uống trà với bố Diêm, ông biết nhà họ Diêm là chỗ dựa của Tư Dao nhưng không ngờ cô lại là con dâu của gia đình này. Chẳng trách lúc đầu Diêm Linh lại dặn dò ông ở trong đoàn phải quan tâm chăm sóc tới Tư Dao nhiều hơn một chút.
Tư Dao ăn bánh ngọt vị trà xanh rồi đi vòng vèo tới trước mặt Phong Thần: “Bộ phim cảnh sát tội phạm kia của Đổng Lão tôi đã xem xong rồi, tôi khá thích nhân vật đó.”
Phong Thần liếc mắt nhìn Diêm Tử Ký, để ly rượu xuống rồi nói: “Bộ phim đó tôi thay cô từ chối Đổng Lão rồi.”
Tư Dao hơi sủng sốt, không ngờ mọi chuyện lại như vậy, Nhạc Cảnh Dư giải thích thay cho Phong Thần: “Bộ phim đó là phim cảnh sát tội phạm, vai mà em phải diễn có tới 80% là cảnh đánh nhau, bây giờ em phải tĩnh dưỡng.”
“Đừng buồn.” Phong Thần đưa đĩa salad cho Tư Dao: “Đợi đến khi đứa bé ra đời, cô muốn diễn kịch bản thế nào, tôi đều sẽ chọn cho cô.”
Tư Dao không nhận đĩa salad Phong Thần đưa, cô tủi thân lẳng lặng quay người đi. Diêm Tử Ký xoa đầu muốn an ủi cô nhưng lại không biết phải nói thế nào.
“Chỗ em có một bộ phim đấy, chị có muốn diễn không?” Diêm Kiều Quân tiến tới đưa ra một đề nghị. Diêm Tử Ký trừng mắt nhìn anh ta, Diêm Kiều Quân lập tức đầu hàng: “Là bộ huyền huyễn “Thần sử”.”
Khuôn mặt Tư Dao lộ vẻ thích thú, Diêm Kiều Quân giải thích kỹ cho cô: “Có một vai diễn là Thanh Bảo, là tôn thần của điện Ma Tình, là một trong 14 vị thần của “Thần sử”, các cảnh quay chủ yếu là ngồi thôi.”
Phát hiện ra vẻ mặt của Diêm Tử Ký càng ngày càng khó ở, Diêm Kiều Quân lập tức lùi về sau trốn tránh rồi trấn an: “Thời gian quay phim điện ảnh rất ngắn thôi, anh để chị ấy ở nhà chịu khổ thì chi bằng để chị ấy đi đóng phim với em, em có thể khiến chị ấy xảy ra chuyện được chắc?”
“Kiều Quân nói không sai.” Diêm Linh đi tới nói: “Vận động phù hợp cũng có lợi cho Tư Dao.”
Biết Diêm Kiều Quân nói có lý, Diêm Tử Ký đắn đo rồi mới đồng ý, được Diêm Vương thả người, Diêm Kiều Quân nháy mắt với Tư Dao: “Vậy tuần sau lúc nào cũng có thể vào đoàn phim với em.”
Bàn bạc xong chuyện kịch bản phim, Đường Minh vội vàng chạy vào trong biệt thự, ra hiệu cho Diêm Tử Ký. Thấy Đường Minh gọi, Diêm Tử Ký nói nhỏ dặn dò Tư Dao: “Em đừng chạy linh tinh, anh về ngay thôi.”
Tư Dao đồng ý, Diêm Tử Ký đi về phía Đường Minh rồi theo cậu ta tới hồ bơi lộ thiên bên ngoài. Nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của Đường Minh, Diêm Tử Ký chau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Vụ án bắt cóc đã điều tra rõ ràng rồi.” Đường Minh chau mày nhìn Diêm Tử Ký: “Bọn chúng nhầm lẫn đối tượng bắt cóc, người bọn chúng muốn bắt là chị dâu họ.”
Khuôn mặt Diêm Tử Ký lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt âm u đáng sợ: “Đối tượng bắt cóc cầm súng nhất định không phải vì tiền, chủ mưu trong vụ bắt cóc này là ai?”
“Bọn chúng được thuê làm như vậy, chỉ liên lạc trong điện thoại thôi, số điện thoại cũng đã bị hủy rồi.” Đường Minh suy nghĩ một lát rồi nói: “Theo thông tin mà những tên bắt cóc đã khai, người thuê bọn chúng là một phụ nữ.”
“Đưa bản copy thông tin của vụ bắt cóc này cho anh. Chuyện này cậu đừng nói với người trong nhà.” Diêm Tử Ký dặn dò Đường Minh rồi quay người đi vào bên trong biệt thự.
Diêm Tử Ký trở lại căn phòng bên trong biệt thự, điều chỉnh tâm trạng trở lại bình thường rồi lại tiếp tục tới bên cạnh Tư Dao. Đêm càng lúc càn khuya, bố Diêm đã mệt nên rời khỏi bữa tiệc về phòng cho khách nghỉ ngơi trước.
Bố Diêm rời khỏi đó, những người trong bữa tiệc như con ngựa đứt cương. Lâm Kỳ bị Lê Tinh chuốc cho thêm hai ly nữa đã bắt đầu say, gào thét hô hào anh em với cậu ấy.
“Em có muốn đi ngủ không?” Sợ Tư Dao thức khuya ảnh hưởng tới sức khỏe, Diêm Tử Ký nắm tay cô hỏi nhỏ.
“Em không muốn ngủ.” Tư Dao mở hai mắt to tròn, tinh thần phấn chấn không hề cảm thấy mệt mỏi. Nhìn thấy đám người trong phòng nhảy nhót linh tinh, Diêm Tử Ký cảm thấy đau đầu vô cùng.
“Tử Ký, Tư Dao.” Tào Nguyên Huy cầm chiếc hộp đỏ bước vào: “Đây là đồ bên ngoài vừa mới đưa vào.”
Diêm Kiều Quân nhiệt tình đỡ lấy giúp rồi tiện thể dùng tay ước lượng: “Khá nặng đấy, không lẽ là bom à?”
“Cậu còn nói linh tinh nữa là anh đá chết cậu đấy.” Diêm Tử Ký trừng mắt nhìn Diêm Kiều Quân, sau đấy nhận lấy chiếc hộp đặt lên bàn. Tư Dao nghi ngờ cầm thử chiếc hộp rồi từ từ mở ra
Bên trong chiếc hộp màu đỏ là đôi giày cao gót bằng pha lê, thiết kế tinh xảo, những viên kim cương được lựa chọn cẩn thận, cầu kỳ, phản chiếu ánh đèn bên trong biệt thự làm lưu chuyển luồng ánh sáng chói mắt.
Tư Dao thoải mái để đôi giày cao gót xuống nền nhà, đá đôi dép đi trong nhà ra rồi đi vào thử: “Cũng khá thoải mái.”
“Khoan đã.” Triệu Ngữ Dĩnh lại gần, cầm đôi giày lên xem xét, vẻ kinh hãi càng lúc càng rõ ràng: “Đôi giày cao gót này làm bằng kim cương đấy.”
Triệu Ngữ Dĩnh vừa nói xong, cả căn biệt thự lập tức trở nên ồn ào, chiếc giày cao gót được truyền đi cho hết người nọ đến người kia xem. Những người tinh mắt đều nhìn ra manh mối, đôi giày này đúng là được làm từ kim cương.
Tư Dao xỏ đôi giày vào rồi nhảy nhót, hoàn toàn không quan tâm tới giá tiền: “Đi nó vào dù có nhảy cũng không cảm thấy đau luôn này.”
“Chỉ nhìn thôi mà cũng thấy đau hết cả mắt.” Đường Minh che mắt lại, suýt chút nữa còn quỳ xuống luôn.
“Có thiệp chúc mừng.” Diêm Kiều Quân cầm tấm thiệp bên trong chiếc hộp lên rồi mở ra: “Chúc công chúa của bố sinh nhật vui vẻ.” Đề tên vẫn là bố Dao – S.
Giống như nghĩ tới manh mối gì đó, Diêm Thi Thi nhớ tới chuyện “Buổi tối khi bắt Mike đi, Vic có gọi chị là tiểu thư, không lẽ anh ta là người của bố Dao?”
“Bố của chị mất từ lâu rồi.” Tư Dao cởi đôi giày cao gót ra, xỏ lại vào đôi dép đi trong nhà có hình mặt mèo, cầm bát đũa lên chuẩn bị ăn thêm gì đó: “Chính mắt chị nhìn thấy chiếc máy bay phát nổ mà.”
“Chuyện này biết đâu còn có chuyện gì đấy ngoài ý muốn.” Diêm Thi Thi chun mũi nói nhỏ.
“Không lẽ thật sự đội mồ sống dậy sao?” Tư Dao ăn miếng cam rồi cau mày suy nghĩ: “Gen trên trái đất đáng sợ thật đấy.”
Diêm Tử Ký nhặt đôi giày cao gót lên, để lại vào hộp rồi nhìn tất cả mọi người, nói: “Bây giờ cũng muộn quá rồi, phòng ở cho khách đã được chuẩn bị xong, thu dọn một lát rồi về phòng nghỉ thôi.”
“Uống nhiều cảm giác sắp say rồi.” Diêm Kiều Quân đứng lên nói nốt: “Ngày mai ngủ dậy rồi lại chơi sau, bên trong biệt thự vẫn còn nhiều trò chơi lắm.”
Tư Dao gắp miếng sushi rồi trừng mắt nhìn Diêm Tử Ký, cả khuôn mặt đều viết hàng chữ, em vẫn chưa ăn no. Diêm Tử Ký vừa lừa gạt vừa dỗ dành, bê phần sushi cô đang ăn dở lên lầu, đi vào trong phòng ngủ.
Người tự xưng là bố Dao có tiền, có quyền, thân phận lại thần bí. Vệ sĩ đều có súng, cho dù Diêm Tử Ký không muốn thì cũng phải chấp nhận sự thật, người thần bí này dù cho không phải là người xấu thì cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đối phương đã đem quà tới tận nhà để tặng thì chắc cũng sắp xuất hiện rồi.
Sau khi về phòng ngủ rồi tắm rửa, Diêm Tử Ký và Tư Dao cùng nằm trên giường, anh xoa xoa chiếc bụng mềm như bông của cô, trong lòng thầm nghĩ người thần bí kia sắp xuất hiện nên không chú ý đến hành động của bàn tay.
Bị Diêm Tử Ký chạm vào chỗ mẫn cảm, Tư Dao co người lại để tránh: “Ngứa quá, anh đừng nghịch nữa.”
Diêm Tử Ký hoàn hồn trở lại, mỉm cười ôm cô vào trong lòng: “Em vẫn chưa ngủ sao?”
Tư Dao ngoan ngoãn nằm bò trong lòng anh, nhõng nhẽo làm nũng với anh: “Em không ngủ được, anh cũng đâu có ngủ đâu.”
“Trong bụng em đã có em bé rồi, về sau em đừng chạy nhảy linh tinh nữa.” Diêm Tử Ký thấp giọng mắng cô.
“Không sao đâu, em rất khỏe.” Đầu ngón tay Tư Dao như có điện, chọc vào làm cánh tay của Diêm Tử Ký tê tê: “Em thấy không thoải mái ở đâu sẽ nói cho anh biết.”
Diêm Tử Ký xoa bụng của Tư Dao rồi nhẹ nhàng hỏi: “A Dao, em nghĩ đứa bé này là con trai hay con gái?”
“Anh thích con trai hay con gái?” Tư Dao thắc mắc.
Diêm Tử Ký nghe vậy không thể nhịn được cười, anh cúi đầu cắn lấy môi cô: “Đều thích cả, mọi người đều nói phải có đủ nếp đủ tẻ. Cho dù đứa bé này là nam hay nữ thì chúng ta cũng sẽ tiếp tục sinh thêm.”
“Ừm.” Khóe mắt Tư Dao cong lên đồng ý với anh: “Chúng ta phải có cả Tử Ký nhỏ và A Dao nhỏ.”
Diêm Tử Ký ôm Tư Dao, có một người vợ như A Dao, cuộc sống vợ chồng chẳng còn gì hạnh phúc hơn nữa: “Ngày mai anh phải về lại doanh trại rồi.”
“Nhanh vậy à?” Tư Dao kinh ngạc, chống người lên nhìn Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký ấn cô lại vào trong lòng, xoa đầu cô rồi giải thích: “Anh không có ngày nghỉ, là bố chúng ta nói khó với đại đội trưởng Lôi, sau đấy đại đội trưởng Lôi làm trái quy định mà phê chuẩn cho anh được nghỉ hai ngày đấy.”
“Hóa ra bị bắt cóc là có thể gặp được anh.” Tư Dao phát hiện ra một điều mới.
Mi mắt Diêm Tử Ký giật lên, anh xoa nắn mặt cô rồi nói: “Đừng có làm anh phải lo lắng rối tung rối mù như vậy nữa.”
“Đùa anh thôi.” Tư Dao tựa vào lồng ngực của Diêm Tử Ký rồi toét miệng cười. Anh cũng cảm thấy bó tay, vợ chính là vết mụn bảo bối, có thể mắng có thể phàn nàn nhưng động tay đánh thì lại không nỡ.
Tư Dao sờ không gian khí cụ ở dưới gối, tìm được máy chiếu rồi để nó lên bàn. Sau đó cả căn phòng ngủ lập tức biến thành bầu trời sao, những hành tinh đầy màu sắc chuyển động lơ lửng trước mắt.
Diêm Tử Ký nhìn bầu trời sao, chạm vào ngôi sao trước mắt: “Đây là…”
“Máy chiếu 3D, có thể mô phỏng các phong cảnh khác nhau.” Tư Dao chỉ vào hành tinh đang bay qua rồi nói: “Đó chính là Blue Sonor, hành tinh em đã sinh ra.”
“Hành tinh màu xanh, rất giống với trái đất.” Diêm Tử Ký nói.
“Màu xanh của Trái Đất là do nước còn màu xanh của Blue Sonor không phải như vậy.” Tư Dao giải thích: “Đó là tấm chắn năng lượng ngăn cản bức xạ và virus xâm nhập vào vào hành tinh. Blue Sonor là hành tinh của kỹ thuật thông minh, còn trái đất là hành tinh của sự sống.”
“Nếu có cơ hội anh cũng muốn đến đó, như vậy anh có thể biết được về quá khứ của em.” Diêm Tử Ký nói đùa.
“Không được.” Tư Dao nói nhỏ bằng giọng mũi: “Anh tới đó thì sẽ chết mất.”
“Hửm?” Không nghe hiểu Tư Dao có ý gì, Diêm Tử Ký định hỏi tiếp nhưng nhìn thấy cô đã ngủ rồi. Anh nhẹ nhàng dém chăn lại cho cô rồi ôm cô nằm nhắm mắt lại giữa một bầu trời đầy sao.
Mọi người đều nói nhân duyên kiếp này đều đã được định sẵn ở kiếp trước. Nghĩ lại việc anh và Tư Dao quen biết và yêu nhau chỉ có thể cảm ơn duyên phận quá thần kỳ, hoặc mối duyên của anh và cô chắc đã được định từ kiếp trước rồi.
Người đàn ông dựa vào chiếc gối tựa trên ghế, sờ vào băng quấn trên mặt. Vic cầm gương, im lặng đứng sau làm nền: “Vic, Dao Dao có thích đôi giày cao gót đó không?” Người đàn ông nghi ngờ hỏi lại.
“Đương nhiên là thích.” Vic trả lời chắc chắn: “Đó là do tiên sinh tự mình làm ra mà.”
Người đàn ông đẩy chiếc kính ra rồi bưng ly cà phê đen trên bàn lên: “Diêm Tử Ký cũng đang điều tra vụ bắt cóc à?”
“Anh ta đang âm thầm điều tra.” Vic cất gương đi, khom người trả lời đầy cung kính.
“Vậy chúng ta sẽ không quan tâm nữa.” Nụ cười của người đàn ông để lộ ra vẻ lạnh lùng: “Xong chuyện thì giúp đỡ anh ta thu dọn tàn cuộc, hoặc bồi thêm mấy dao là được.”
Vic cười rồi lại đổi thành khuôn mặt buồn rầu: “Tiên sinh, cậu cả làm ầm lên đòi tuyệt thực, ngài xem…”
“Vậy thì để cho đói chết luôn đi.” Người đàn ông nhướng mày, liếc mắt nhìn Vic: “Đánh gẫy tay chân rồi bắt về đây.”
Miệng Vic run rẩy, anh ta sắp xếp từ ngữ rồi nói: “Cảnh sát biết Mike bị bắt thì nhất định sẽ điều tra, đương nhiên chúng ta không cần phải sợ cảnh sát nhưng cũng phải suy nghĩ cho tiểu thư chứ ạ.”
Người đàn ông hơi dao động, Vic tiếp tục nói: “Mike đã từng giúp tiểu thư, tiểu thư còn đưa thiệp mời sinh nhật cho Mike nữa, có lẽ quan hệ cũng không tồi.”
Người đàn ông im lặng uống nốt chỗ cà phê rồi nhìn thẳng vào Vic: “Cậu đang cầu xin cho anh ấy à?”
“Ờm…” Biểu cảm trên mặt Vic đông cứng lại.
“Nếu đã như vậy thì sẽ nể mặt Dao Dao, chỉ đánh gãy chân là được.”
Vic: “...” Những gì anh ta nói lúc trước đều là vô ích sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT