Diêm Thi Thi gia nhập vào Tinh Thế, hợp tác với Phong Thần để quản lý công ty, nhưng thật ra chỉ có Phong Thần làm trâu làm ngựa thôi. Diêm Thi Thi chỉ lo xinh đẹp như hoa, cả ngày chỉ tới tìm Tư Dao hoặc quấn lấy Nhạc Cảnh Dư.
Thời gian cứ thế trôi đi, mặc dù tình hình hỗn loạn nhưng cũng coi như hài hoà. Tư Dao phát thông báo, sau đó nhân tiện chuẩn bị buổi biểu diễn. Lê Tinh nhận được kịch bản mới rồi đi vào đoàn làm phim, Nhạc Cảnh Dư thì bị Diêm Thi Thi liên tục theo đuôi. Mùa xuân đến, khí lạnh dần tan biến, thời tiết dần trở nên ấm áp hơn, danh tiếng của Tư Dao cũng dần hòa hoãn trở lại. Chuyện bị bệnh tâm thần dần dần được quên lãng, càng có nhiều người yêu thích tính tình ngốc ngốc cởi mở hòa đồng của Tư Dao.
Mọi chuyện dường như đều thay đổi theo hướng tích cực hơn. Vào đêm ăn mừng thăng chức, Phong Thần nói năm mới hoàn cảnh cũng mới, năm trước rối rắm ngột ngạt vô cùng xui xẻo, còn năm nay thì đã được định trước là của cải dồi dào phúc vận ngập tràn.
Tư Dao tới căn cứ Báo Đốm để thăm Diêm Tử Ký, vừa mới quay lại Tinh Thế thì đã bị Nhạc Cảnh Dư lôi đi. Trong văn phòng làm việc của giám đốc, Diêm Thi Thi nhàm chán lật giở tài liệu, bên cạnh cô ấy là Phong Thần đang đứng giám sát.
Tư Dao và Nhạc Cảnh Dư đi vào trong, Diêm Thi Thi thuận tay ném tài liệu đi, không thèm nhìn gương mặt tối sầm của Phong Thần: “Chị dâu họ, chị về rồi.” Diêm Thi Thi ân cần kéo ghế cho Tư Dao.
Tư Dao quay người, lấy kẹo ra nhai: “Kêu chị về sớm thế này là có chuyện gì sao?” Cô vừa mới đến căn cứ chưa được hai ngày thì đã bị điện thoại của Phong Thần làm phiền cô với Diêm Tử Ký.
“Có bộ phim cần cô đến thử sức.” Phong Thần đưa kịch bản cho Tư Dao: “Là của Đổng Lão.”
Gần đây “Mặc Ngân Kiếm Ca” đã đi đến đợt quảng bá cuối cùng, đóng vai nữ phản diện trong phim nên giá trị của Tư Dao cũng được tăng lên gấp đôi. Đổng Lão rất có ấn tượng với cô nên có kịch bản mới là nghĩ ngay đến cô.
Tư Dao cầm lấy kịch bản lật ra xem, Phong Thần giải thích với cô: “Là bộ phim về cảnh sát, vai cô cần phải thử là mafia làm nội ứng trong cục cảnh sát.”
“Nhân vật phản diện.” Tư Dao hiểu ra ngay. Phong Thần thoáng khựng lại một nhịp, sau đó lặng lẽ bổ sung thêm: “Là nhân vật phản diện vô cùng độc ác, tính cách lạnh lùng tàn ác, giết người quen tay.”
Tư Dao liếc nhìn về phía Phong Thần: “Nhưng nữ phản diện này thích nam phản diện, làm nội ứng trong cục cảnh sát cũng là vì anh ta.”
“Cho nên nhân vật này rất mâu thuẫn.” Phong Thần nhún vai rồi nói: “Nếu như diễn tốt thì chắc chắn sẽ vô cùng xuất sắc, nhưng nếu như diễn thất bại thì thật sự sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu đấy.”
Sau khi nhìn sơ sơ kịch bản, Tư Dao lười biếng dụi mắt: “Khi nào thì thử vai?”
“Cuối tháng năm, sau khi đợt quảng bá cuối cùng của “Mặc Ngân Kiếm Ca” kết thúc.” Phong Thần cầm kịch bản rồi để vào trong ngăn kéo: “Đây là kịch bản mà Đổng Lão vừa mới nhận, cô là người xem đầu tiên đấy.”
Tư Dao tính toán thời gian thử vai, Phong Thần mở máy tính ra rồi tiếp tục nói: “Để tôi gửi kịch bản cho cô, còn nhiều thời gian nên cứ tính thử xem. Nếu như diễn tốt thì năm sau cầm chắc giải thưởng Kim Ảnh.”
Nhìn hai người họ bàn về chính sự, Diêm Thi Thi vội vàng chen miệng vào nói: “Chị dâu, ngày mốt là sinh nhật của chị rồi, chị định làm thế nào?”
Tư Dao mơ hồ nhìn lên trần nhà, cô chưa từng tổ chức sinh nhật nên không hề có kinh nghiệm gì trong chuyện này: “Hay là tổ chức buổi vũ hội trong biệt thự?” Diêm Thi Thi thử nêu lên ý kiến.
“Cũng được.” Tư Dao không nghĩ ngợi gì mà gật đầu đồng ý ngay. Đầu óc của Diêm Thi Thi đột nhiên trở nên linh hoạt hơn, cô ấy bấm ngón tay tính: “Vậy phải nghĩ xem mời ai nữa.”
“Mời một vài người bạn thân quen là được rồi, nếu không chỉ sợ sẽ lại gây thị phi.” Nhạc Cảnh Dư nhắc nhở.
“Điều này thì tôi biết.” Diêm Thi Thi thuận miệng đồng ý: “Chắc chắn là có chị họ Diêm Linh, anh họ Kiều Quân rồi. Rồi cả Đường Minh, Triệu Ngữ Dĩnh và anh Tào cũng rất thân, cũng phải mời họ.”
“Phải phát cả thiệp mời cho Đổng Lão nữa, dù sao ông ấy cũng để ý đến Tư Dao.” Phong Thần chen vào nói: “Rồi phải phát cho Mike, có đến hay không là do bọn họ, chúng ta có ý mời là được rồi.”
“Lâm Kỳ nữa.” Tư Dao bổ sung: “Anh ta cũng là bạn của chị.”
“Nhiệm vụ nhiều mà thời gian thì eo hẹp.” Diêm Thi Thi phiền não gãi đầu: “Ngày mai phát thiệp mời, sau đó bố trí hiện trưởng vũ hội. Ngày mốt chính là sinh nhật của chị họ rồi.”
Thấy dáng vẻ chỉ số IQ bị đứt đoạn của Diêm Thi Thi, Phong Thần lặng lẽ đỡ trán rồi sau đó đứng lên dặn dò: “Cô và Nhạc Cảnh Dư chuẩn bị thiệp mời đi, còn về bố trí vũ hội thì để cho tôi và Kiều Quân làm cho.”
“Được thôi!” Có phó tổng giám đốc Phong chủ trì rồi, Diêm Thi Thi vô cùng yên tâm.
Phong Thần đảo mắt một vòng, khóe miệng giật giật một cái rồi sau đó đập bàn hét lên: “Trợ lý Tào chết ở đâu rồi? Có phải lại lén lút nghỉ làm rồi không?”
“Anh ấy đi mua bánh thịt giúp tôi rồi.” Tư Dao giơ tay lên giải thích.
Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, Tào Nguyên Huy đẩy cửa vào phòng đưa bánh thịt nóng hổi cho Tư Dao, sau đó mới quay sang nhìn Phong Thần với gương mặt như đưa đám: “Phó tổng giám đốc tìm tôi có chuyện gì?”
Phong Thần: “...” Tên Tào Nguyên Huy khốn kiếp này, lại phá hỏng thể diện của tôi!
Mỗi người đều nhận nhiệm vụ của mình, Diêm Thi Thi kéo Nhạc Cảnh Dư đi làm thiệp mời, Phong Thần và Diêm Kiều Quân thì chuẩn bị hiện trường vũ hội, mà Dao gia - người được chúc mừng sinh nhật thì lại đang ngồi bên bể bơi trêu cá chọc chó.
Không phải Tư Dao lười biếng mà là trong biệt thự không còn đồ gốm để cô làm rơi vỡ nữa rồi, vì sợ cô phá tung cả cái biệt thự nên Diêm Kiều Quân chỉ có thể lừa cô đi ra ngoài nhà chơi cùng với chó.
Diêm Thi Thi mặc áo khoác của Tư Dao, đi cùng với Nhạc Cảnh Dư chọn mua đồ trong khu mua sắm. Nhạc Cảnh Dư liếc nhìn chiếc áo khoác quen thuộc, không kìm được mà lên tiếng nói: “Cô mặc đồ của cô ấy làm gì?”
“Để anh nhìn vật nhớ người đó.” Diêm Thi Thi tuỳ tiện nói. Nhạc Cảnh Dư nhíu mày lại, vừa định cãi lại thì Diêm Thi Thi đã cắt ngang lời anh ta: “Anh xem lại cái ánh mắt mà anh nhìn chị dâu họ của tôi đi, anh nghĩ tôi bị mù à?”
“Cô đừng có nói linh tinh.” Nhạc Cảnh Dư nâng cao giọng quát lên.
“Anh xấu hổ gì chứ, ai mà chẳng từng yêu thầm.” Diêm Thi Thi bĩu môi chê bai: “Ánh mắt của anh lộ liễu như vậy cũng chỉ có chị dâu tôi ngốc nghếch mới không nhìn ra.”
Nhạc Cảnh Dư lặng lẽ kéo khẩu trang lên cao hơn, Diêm Thi Thi vỗ vai anh ta: “Tình yêu giống như nồi lẩu vậy, anh muốn ăn xúc xích nhưng cũng chỉ mò được tiết vịt thôi.”
Bầu không khí thương cảm lập tức tan thành mây khói, Nhạc Cảnh Dư che mặt muốn bật khóc: “Diêm Thi Thi, cô chính là ác mộng của đời tôi. Rốt cuộc kiếp trước tôi đã tạo nghiệp gì vậy?”
“Đừng bi quan như vậy chứ chàng trai trẻ.” Diêm Thi Thi cười đùa nói: “Có lẽ không phải là tạo nghiệp mà là đường nhân duyên thì sao?” Diêm Thi Thi nháy mắt, Nhạc Cảnh Dư xoa xoa cánh tay rồi quay mặt đi.
Diêm Thi Thi liếc nhìn các loại thiệp mời rồi bĩu môi tỏ ý chê: “Tôi vẫn cảm thấy tự đặt thì tốt hơn.”
“Không kịp thời gian nên đành miễn cưỡng tìm cái phù hợp nhất đi.” Nhạc Cảnh Dư cầm một thiệp mời rất có phong cách lên.
“Vậy cũng không thể mất mặt được, thiệp mời năm xu kết hợp với biệt thự nghìn vạn tệ à, nhìn thôi đã thấy cay mắt rồi.” Diêm Thi Thi lôi thẻ ra đặt lên quầy hàng, nói với vẻ vô cùng hào phóng: “Lấy loại đắt nhất cho tôi.”
“Cô hung hăng phách lối như vậy không sợ bị bắt cóc sao?” Nhạc Cảnh Dư đùa.
“Bắt cóc cũng dược, anh làm anh hùng cứu mĩ nhân, tôi sẽ lấy thân báo đáp anh.” Diêm Thi Thi có đủ kỹ năng để trêu trọc lại anh ta.
Nhạc Cảnh Dư quyết định ngậm miệng lại, đàn bà con gái mà lưu manh như vậy. Tôi muốn về nhà...
Chọn xong thiệp mời rồi rời khỏi khu mua sắm, mặc dù Nhạc Cảnh Dư trùm quần áo kín mít nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất nam thần của anh ta nên đã thu hút vô số cô gái liếc mắt bàn bán.
Đi đến con đường khá ít người cách xa khu mua sắm, Diêm Thi Thi xoa xoa cằm nói: “Anh nói xem, nếu như chúng ta bị chụp lén đi mua sắm với nhau thì liệu có bị ghi là “Ảnh đế Nhạc được boss nữ bao nuôi” không?”
“Tổ tông của tôi, xin cô tha cho tôi đi.” Nhạc Cảnh Dư kéo khẩu trang lên cao rồi lôi cô ấy định chạy đi.
“Khoan đã.” Diêm Thi Thi rút tay về, chỉ vào tiệm đồ ngọt đối diện con đường: “Tôi muốn ăn kem ốc quế.”
“Cô không thấy lạnh à?” Nhạc Cảnh Dư vô cùng đau đầu.
Diêm Thi Thi trợn mắt nhìn Nhạc Cảnh Dư, vẻ mặt hệt như nếu không cho ăn kem ốc quế thì sẽ không đi. Nhạc Cảnh Dư bị giày vò đến mức không còn cách nào nữa, chỉ có thể đưa túi cho cô ấy: “Cô đứng ở đây đợi tôi.”
Nhìn bóng lưng Nhạc Cảnh Dư chạy đến con đường đối diện, Diêm Thi Thi len lén nở nụ cười tinh quái. Trên đường rất thưa xe đi lại, lục Diêm Thi Thi đang đứng đợi ở trên đường thì chợt một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt cô.
Chưa đợi Diêm Thi Thi bình tĩnh trở lại, cánh cửa chiếc xe đen đột nhiên bật mở, hai người đàn ông đeo khẩu trang nhảy ra, bắt lấy cô muốn kéo lên trên xe. Diêm Thi Thi phản ứng rất nhanh, cô vứt túi xách về phía mấy người đó rồi ra sức giãy dụa.
Khi còn nhỏ Diêm Thi Thi thường đi theo bố Diêm nên cũng từng học qua một ít quyền cước, đạp cho hai tên đàn ông đeo khẩu trang kia mấy đạp. Nhưng khi cô thoát được sự khống chế rồi chuẩn bị chạy đi thì lại bị bắt lại ngay lập tức. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhạc Cảnh Dư cầm kem ốc quế ra khỏi cửa hàng, nhìn thấy Diêm Thi Thi đang vật lộn với mấy tên đàn ông đeo khẩu trang, cả người vô cùng kinh hãi, sau đó nhanh chóng vứt que kem ốc quế đi rồi chạy về bên đó.
Tên đàn ông đeo khẩu trang kia chửi một tiếng, sau đó lôi dụng cụ kích điện ra rồi ấn lên người Diêm Thi Thi. Diêm Thi Thi cảm giác cả cơ thể mình tê liệt, trước mắt ngay lập tức tối sầm. Nhạc Cảnh Dư chạy đến cũng bị đánh ngã rồi bị bắt mang lên trên xe.
Có người đi đường nhìn thấy cảnh tượng này nên cũng từ từ chạy đến, người đó đứng ở đằng xa nhìn mọi chuyện vừa mới xảy ra, vẫn chưa hết hoảng hồn mà lôi điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
Trong biệt thự, Tư Dao ôm Đản Đản nhìn buổi vũ hội đã hoàn thành được một nửa, Diêm Kiều Quân sai người đến giúp rồi nằm bẹp trên ghế sofa uống nước: “Tư Dao, bây giờ chị chẳng khác nào bà địa chủ độc ác đang ngược đãi lao công vậy.”
Tư Dao xoa xoa đầu Đản Đản, nghe thấy vậy nhìn mơ hồ nhìn Phong Thần: “Bà địa chủ độc ác nghĩa là gì?”
Phong Thần cầm lấy cốc nước mà Diêm Kiều Quân mang đến, thuận miệng giải thích: “Anh ta đang khen cô giàu có đấy.”
Diêm Kiều Quân liếc mắt nhìn Phong Thần, khinh thường anh ta lừa gạt trẻ con rồi sau đó lại nhíu mày nhìn ra bên ngoài: “Sắp tối rồi mà sao Thi Thi với Nhạc Cảnh Dư vẫn chưa về vậy?”
“Đi lạc trên con đường tình yêu rồi.” Phong Thần cười đùa tuỳ tiện đoán: “Diêm Thi Thi khác nào con sói, Nhạc Cảnh Dư thì chính là con cừu. Nói không chừng cậu ta đã bị ăn sạch sẽ rồi.”
Diêm Kiều Quân nhíu mày đầy sâu xa: “Diêm Thi Thi thật sự có thể làm ra chuyện này đấy.”
“Tư Dao, cơm tối có muốn ăn cá không?” Tào Nguyên Huy xách hai con cá đi vào trong phòng: “Còn tươi lắm đấy.”
Tư Dao liếm môi, nhìn chằm chằm vào con cá với vẻ vui sướng: “Cũng được, em không kén ăn đâu.”
Tào Nguyên Huy yên lặng, Tư Dao thật sự không hề kén ăn, chỉ cần là thứ có thể ăn được thì cô đều không hề từ chối. Lại nhớ đến trước kia Diêm Tử Ký từng trêu đùa rằng dạ dày của Tư Dao giống như cái vũ trụ mênh mông bao la vậy.
“Vậy thì ăn canh cá đậu hũ với cá hấp đi.” Tào Nguyên Huy vừa nói vừa xách con cá vào trong phòng bếp.
Nhìn bóng lưng của Tào Nguyên Huy, Phong Thần mấp máy môi cười nhạo: “Vất vả cho nhũ mẫu rồi.”
Tào Nguyên Huy suýt chút nữa thì không kiềm chế nổi mà bóp chết con cá, sau đó anh ta chậm rãi quay người nặng nề nhìn về phía Phong Thần: “Cái tên mặt đơ chết tiệt kia, cậu muốn chết không?”
Phong Thần lập tức ngậm miệng lại. Tào Nguyên Huy đi vào phòng bếp với toàn thân bốc khói, Diêm Kiều Quân cười nói: “Anh chọc anh ta làm gì, anh ta nóng tính lắm đấy.”
Chiếc điện thoại mà Tư Dao ném trên bàn reo lên, Phong Thần không thèm để ý đến Diêm Kiều Quân nữa mà cúi người cầm điện thoại lên: “Điện thoại của Đường Minh, muốn nghe không?”
Tư Dao khẽ đồng ý, Phong Thần ấn nghe điện thoại. Còn chưa đợi anh ta hỏi thì trong điện thoại đã vang lên giọng nói lo lắng của Đường Minh. Vẻ mặt của Phong Thần vô cùng căng thẳng, trong mắt lóe lên vẻ kinh sợ.
Nhìn thấy biểu cảm khác thường của Phong Thần, Diêm Kiều Quân đặt cốc nước xuống rồi đi đến chỗ anh ta: “Sao vậy?”
Phong Thần tắt máy, ngây người ra một lúc rồi sau đó nhìn Diêm Kiều Quân và Tư Dao nói: “Cảnh Dư và Thi Thi bị bắt cóc rồi.”
“!” Diêm Kiều Quân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT