Đến cuối tháng thì kỳ nghỉ kết hôn của Diêm Tử Ký được phê duyệt. Ngày kết hôn cũng sắp tới, Diêm Tử Ký buông bỏ toàn bộ việc, hiếm khi được ở bên chăm sóc Tư Dao thế này.
Sáng sớm ngày mùng hai tháng chạp, Diêm Kiều Quân đến căn cứ đón người, chuẩn bị đưa Diêm Tử Ký và Tư Dao đi chụp ảnh cưới. Hôn nhân chính là trách nhiệm, trách nhiệm với gia đình, với vợ. Nắm tay Tư Dao, Diêm Tử Ký không rõ vì sao lại có chút hồi hộp.
Diêm Tử Ký là một sĩ quan tốt, đây là lời Lôi Thành thường nói về anh, nhưng anh có thể làm một người chồng, tương lai có thể làm một người cha tốt không? Diêm Tử Ký có chút sợ hãi, sợ Tư Dao cưới mình sẽ phải chịu ấm ức.
Ngồi trong xe Diêm Kiều Quân, Diêm Tử Ký thẳng lưng ngồi nghiêm túc, khuôn mặt đen căng thẳng cứng ngắc. Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký, đưa hạt dẻ ngào đường vào trong miệng anh: “Anh đang hồi hộp sao?”
Diêm Tử Ký nhếch khóe miệng có chút xấu hổ, cảm giác cơ mặt như bị chuột rút. “Không hồi hộp, anh căn bản không hồi hộp chút nào.”
“Em đã đọc tài liệu về hôn nhân ở trái đất.” Tư Dao bẻ hạt dẻ ngào đường, phổ cập kiến thức khoa học với Diêm Tử Ký: “Có loại bệnh tâm lý gọi là chứng sợ hãi trước khi kết hôn, số người mắc loại bệnh này có thể lên đến 94%.”
“Phì!” Diêm Kiều Quân không ngừng lại được, hai vai run rẩy, bật cười ra tiếng.
Diêm Tử Ký đá mạnh vào lưng ghế dựa của Diêm Kiều Quân, mặt đen như mực, giọng lạnh thấu xương: “Anh không bị bệnh.”
Tư Dao rất muốn giáo dục Diêm Tử Ký, giấu bệnh sợ bác sĩ là không đúng, nhưng lại nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Diêm Tử Ký, Tư Dao hiếm có khi thông minh hiểu ý mà ngậm miệng lại, cô cảm thấy mình im lặng vẫn tốt hơn.
Tư Dao lâu lâu mới thông minh được một lần, còn Diêm Kiều Quân thì vẫn muốn lao đầu tìm đường chết, nhìn Diêm Tử Ký qua kính chiếu hậu, mím miệng cười chế nhạo: “Anh à, chứng sợ hãi trước hôn nhân.”
Diêm Tử Ký lạnh mắt liếc nhìn Diêm Kiều Quân, bẻ tay răng rắc, gầm gừ: “Có giỏi thì cậu đừng dừng xe.” Lời Diêm Tử Ký không nói nốt chính là chờ dừng xe sẽ đánh anh ta một trận.
Diêm Kiều Quân lập tức cúi đầu xuống, giữ chặt tay lái, khóc không ra nước mắt: “Anh à, em sai rồi, xin nương tay.”
Diêm Kiều Quân chở hai người đến chỗ chụp ảnh, vừa xuống xe thì đầu đã bị nắm đấm của Diêm Tử Ký ân cần hỏi thăm, không dám mở miệng khiêu khích linh tĩnh nữa, Diêm Kiều Quân đành ấm ức mà ôm đầu dẫn đường.
“Đây là studio chụp ảnh vừa mới thuê xong. Ảnh cưới của anh và Tư Dao sẽ chụp ở đây.” Diêm Kiều Quân chào hỏi người quen ở studio chụp ảnh rồi tiếp tục giải thích với Diêm Tử Ký: “Đây đều là bạn em cả.”
Nhìn thấy Diêm Kiều Quân tiến đến, người mũi khoằm đang ngồi xổm trong góc ăn mỳ gói nhanh chóng quệt miệng đứng lên: “Kiều Quân, tôi chờ đến mức mỳ trương hết cả lên rồi đấy.”
“Alban.” Diêm Kiều Quân lên tiếng đáp lại, chỉ vào người mũi khoằm, giới thiệu với Diêm Tử Ký: “Cậu ấy là Alban, thợ chụp ảnh giỏi nhất tại Paris, bố là người Pháp, mẹ là người Trung Quốc, khi còn nhỏ sống với mẹ ở vùng Đông Bắc.”
Khóe miệng Diêm Tử Ký hơi giật giật, con lai Pháp và Đông Bắc sao? Đúng là sự kết hợp kỳ quặc.
“Alban, đây là anh trai và chị dâu tôi, ảnh cưới của họ phải nhờ vào cậu rồi.” Diêm Kiều Quân vỗ vỗ vai Alban, nói: “Chụp xong mời cậu ăn lẩu nhé?”
“Anh em mình thì cần gì khách sáo.” Alban vỗ vai Diêm Kiều Quân, nháy mắt ra hiệu, nói: “Lúc mới nhận được thư, tôi lại xem nhầm thành cậu kết hôn, đúng là dọa sợ tôi luôn.”
Thấy bộ dáng bỉ ổi của Alban, Diêm Tử Ký lẳng lặng chuyển tầm mắt qua chỗ khác, anh biết hai người này vì sao có thể trở thành bạn bè rồi, đều là một đám giang hồ bỉ ổi với nhau cả.
“Tư Dao.” Alban lách qua Diêm Kiều Quân đến trước mặt Tư Dao, đổi thành một nụ cười nhẹ nhàng: “Tôi đã xem mấy chương trình cô quay rồi, thật sự rất thích.”
Tư Dao ngây thơ gật đầu một cái: “Ừ, tôi cũng rất thích.”
Alban sững cả người, nội dung vở kịch này lệch khỏi quỹ đạo kịch bản rồi. Diêu Kiều Quân đấm một cái vào vai Alban: “Đừng lãng phí thời gian nữa, mau chuẩn bị chụp ảnh đi.”
“Biết rồi.” Alban thu hồi dáng vẻ đùa giỡn lại, xoay người vỗ tay nói lớn: “Đều đứng lên cả đi, trang điểm, đạo cụ, hóa trang, chuẩn bị chụp hình!”
“Anh, hai người đi theo em.” Diêm Kiều Quân dẫn Diêm Tử Ký và Tư Dao đến phòng trang điểm. Tư Dao là diễn viên, đã quen với việc trang điểm rồi, nhưng Diêm Tử Ký vốn là chiến sĩ mạnh mẽ chiến đấu, chém giết trên chiến trường, khi thấy một bàn đầy son phấn liền chau mày nhăn mặt lại.
Thấy vẻ tăm tối của Diêm Tử Ký, Diêm Kiều Quân né ra hai bước, run rẩy giải thích: “Anh, đây là việc cần làm trong quy trình chụp ảnh cưới, anh chịu khó trang điểm chút đi.”
Liếc mắt nhìn Tư Dao ở bên, Diêm Tử Ký chịu đựng sự khó chịu, gầm gừ không vui mà lên tiếng: “Ừ.”
Diêm Tử Ký và Tư Dao ngồi vào trước gương, Diêm Kiều Quân nhanh chóng đưa người trang điểm tới, e sợ Diêm Tử Ký đổi ý: “Đồ trang điểm này đều là loại tốt nhất, tuyệt đối không mùi không kích thích.”
Bộ ảnh cưới thứ nhất là chụp áo cưới. Diêm Tử Ký thay vest, đôi mày chau chặt lại nhìn ảnh phản chiếu trong gương, rất muốn chạy vào WC rửa mặt, cảm giác khuôn mặt cứ như đắp lên một tầng da giả vậy.
Chiếc váy cưới đầu của Tư Dao phú quý tao nhã, cổ chữ V tinh xảo được đính kim cương, phần eo thêu hoa tinh tế nhẹ nhàng, đuôi áo dài hai thước được dập lỗ nhỏ thành hình như chim công.
Cửa phòng thử đồ bị đẩy ra, Tư Dao mặc váy lụa mỏng đi tới, vẻ mặt ghét bỏ của Diêm Tử Ký liền cứng ngắc lại, giật mình ngẩn ngơ nhìn Tư Dao trong bộ váy cưới, cảm giác tim đập nhanh hơn.
Diêm Tử Ký biết Tư Dao rất đẹp, nhưng khi mặc váy cưới vào lại càng nghẹt thở, Diêm Tử Ký chợt nghĩ một câu, xinh đẹp như thiên tiên băng thanh ngọc khiết.
Tư Dao cầm váy xoay một vòng, đôi mắt màu lam tựa như nước biển trong suốt, hòa tan trái tim của Diêm Tử Ký: “Tử Ký, đẹp không?”
“Đẹp.” Diêm Tử Ký nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tư Dao, giọng nói có hơi khàn khàn: “Rất đẹp.”
Hai người đi vào chỗ chụp ảnh, Alban khoanh tay làm một bộ mặt khoa trương: “Tư Dao, cô thật sự rất đẹp, cô chính là thiên thần trong mơ của tôi.”
“Đừng có tỏ vẻ nữa.” Diêm Kiều Quân cầm cuốn tạp chí đập vào đầu Alban: “Miệng đầy mùi xấu xa, tưởng tôi chưa thấy cậu bốc phét bao giờ à, mau đi chụp đi.”
Alban xoa đầu than thở, bắt đầu chỉnh máy ảnh. Diêm Tử Ký và Tư Dao đứng vào, Diêm Kiều Quân đứng bên ngoài nhìn, khinh thường nói: “Anh, đây là chụp ảnh cưới chứ không phải chụp ảnh căn cước, anh có thể đừng đứng kiểu nhà binh được không?”
Diêm Tử Ký nhíu mày, cảm giác rất phiền toái. Tư Dao tới gần Diêm Tử Ký, vô cùng thân thiết mà khoác lấy cánh tay anh. “Chính là như thế, hai vợ chồng cần thân mật một chút.” Alban vừa chụp ảnh vừa chỉ đạo.
“Tư Dao, cô ngồi trên mặt đất, anh của Kiều Quân đứng sau lưng cô.” Theo sự chỉ đạo của Alban, Tư Dao nhấc váy lên ngồi xuống, Diêm Tử Ký đứng ở sau lưng cô, hơi xoay người cầm tay cô.
Chụp ảnh cưới cùng Diêm Tử Ký, Tư Dao rất vui vẻ, nụ cười đều là cảm xúc chân thật, tràn đầy hạnh phúc khiến cả thợ chụp ảnh cũng đều bị xúc động. Lúc bắt đầu Diêm Tử Ký còn có chút hồi hộp, nhưng bị tình cảm của Tư Dao ảnh hưởng nên dần dần cũng thả lỏng.
Sau khi chụp rất nhiều ảnh váy cưới, Tư Dao đổi váy cưới truyền thống, váy cưới đỏ tươi có thêu phượng hoàng màu vàng, biến sự nhã nhặn lịch sự thành một nữ hoàng tôn quý quyến rũ.
Áo cưới của Diêm Tử Ký màu đen, đường vân đỏ sậm, đứng tại chỗ phóng khoáng, sắc bén, khí thế tỏa ra như một vị tướng quân trên sa trường.
Trên giường nghỉ khắc rồng vàng, Tư Dao tựa lưng, nhắm mắt, Diêm Tử Ký đứng bên cạnh, xoay người, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, ánh mắt dịu dàng triền miên.
“Tư Dao ngồi xuống, rúc vào lồng ngực anh ấy đi.” Alban hết sức chăm chú nhìn hình ảnh, vẻ đùa giỡn thay thế bằng sự chuyên nghiệp của nhiếp ảnh gia hàng đầu. Diêm Tử Ký đứng thẳng tắp, Tư Dao nằm trên giường nghỉ, ngoan ngoãn rúc vào trong cái ôm của anh. Diêm Tử Ký hơi nhìn xuống, tầm mắt quấn quýt vào nhau, mang theo vô hạn tình cảm dịu dàng.
Diêm Kiều Quân đứng bên cạnh xem mà tấm tắc cảm khái, đề tài lớn đến cỡ nào chứ, tình yêu cấm kỵ của tướng quân cùng phi tần. Có lẽ có thể viết một kịch bản mỹ nhân yêu tướng quân, vận mệnh trêu ngươi mà phải tiến cung làm phi, sau đó dần dần trở nên xấu xa, náo loạn hậu cung, gây họa thiên hạ, đăng cơ thành nữ hoàng. ( truyện trên app T𝕪T )
Diêm Kiều Quân linh cảm bộc phát, cân nhắc đề tài kịch bản, diễn viên thì để Tư Dao đóng đi. Diêm Kiều Quân thầm thở dài, củ cải trắng như vậy lại bị đồ gia súc Diêm Tử Ký này ủi đi mất.
Sáu bộ áo cưới chụp mất cả ngày, màn đêm dần hạ xuống, Diêm Tử Ký cầm chén cho Tư Dao uống nước. Không ngừng đổi trang phục, trang điểm, anh cảm giác diễn tập tác chiến cũng không mệt hơn thế này.
“Còn một bộ quân trang cuối cùng nữa, chụp xong hãy nghỉ.” Alban hứng trí dào dạt cầm máy ảnh nói: “Tư Dao, cô rất dẻo dai luôn đấy, sắp tới có muốn đi làm người mẫu không?”
“Không.” Diêm Tử Ký vẻ mặt lạnh lùng từ chối Alban, đứng dậy đưa Tư Dao đến phòng trang điểm. Anh biết người mẫu đều phải mặc trang phục hở hang chụp ảnh, muốn Tư Dao mặc cái loại trang phục đó à, đừng có mơ!
Quân trang đã trải qua phục chế, cắt may tinh tế, hai màu đen đỏ giao hòa, nhìn có hơi giống trang phục bá tước. Diêm Tử Ký là kiểu đàn ông thích đơn giản gọn nhẹ, Tư Dao lại thích hơi tinh xảo một chút.
Thay quân trang xong, Tư Dao vén áo khoác đen, bắt chước mà nổ súng về phía Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký thấy tư thế oai hùng hiên ngang của Tư Dao lại có chút không ngờ, anh chưa từng cảm thấy Tư Dao lại phù hợp với việc mặc quân trang đến vậy.
“Đây là em vẽ cho Kiều Quân đấy.” Tư Dao nháy mắt với Diêm Tử Ký: “Là đồng phục quân đội của liên bang Tinh Hà.”
Diêm Tử Ký xoa xoa đầu Tư Dao, đưa cô rời khỏi phòng trang điểm. Alban đã chuẩn bị xong xuôi để chụp ảnh rồi, trước phông màn, Tư Dao cởi cúc áo khoác, nghiêm mặt nhìn máy ảnh.
Alban nhìn hình ảnh, hơi nhíu mày, cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Diêm Kiều Quân hiểu được vẻ bối rối của Alban, lên tiếng nhắc nhở: “Tư Dao, giờ nhìn chị như nữ chiến binh mạnh mẽ vậy.”
Alban giật mình tỉnh ngộ, vừa rồi thứ anh ta cảm thấy là do người mẫu: “Tư Dao, đây là chụp ảnh cưới chứ không phải chuẩn bị ra trận, phải lãng mạn.”
Tư Dao lộ vẻ hoang mang, Diêm Tử Ký thấp giọng thở dài, kéo cô vào trong lồng ngực, mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng cô. Tư Dao giật mình ngửa ra sau nhìn Diêm Tử Ký, chưa lấy lại được tinh thần.
“Đúng, chính là loại cảm giác này.” Alban vui mừng la lớn: “Đừng nhúc nhích, giữ nguyên tư thế nhé.”
Diêm Tử Ký cúi sát vào tai Tư Dao, thì thầm: “Giờ em là cô vợ bé nhỏ của anh rồi.”
Tư Dao chớp mắt sững người mất một hồi lâu, sau đấy từ từ lộ ra dáng vẻ tươi cười, giang hai tay ôm lấy cổ Diêm Tử Ký: “Thích Tử Ký nhất luôn.”
Diêm Tử Ký đứng uy nghiêm, biểu cảm nghiêm túc, như thể huấn luyện viên quân đoàn. Tư Dao túm lấy đai lưng của anh, rúc vào trước ngực anh, hé miệng nở nụ cười thẹn thùng.
“Chính là loại cảm giác này!” Alban càng nhìn càng kích động, hai bộ trang phục này kết hợp với khí thế của hai người, thật sự là hòa hợp một cách hoàn hảo không chút tì vết, giống như trời sinh vốn nên như vậy.
“Anh, hôn lãng mạn một cái đi nào.” Diêm Kiều Quân đóng vai quần chúng ồn ào.
Diêm Tử Ký lạnh lùng liếc nhìn Diêm Kiều Quân, sau đấy lại nhìn Tư Dao nhỏ xinh trước ngực, vòng cánh tay ôm lấy đôi vai gầy yếu của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Diêm Kiều Quân giật mình há hốc mồm miệng, hôn thật sao? Đây còn là Diêm Vương sống luôn nghiêm túc đấy chứ?
Kết thúc việc chụp ảnh cưới thì đã là sau chín giờ, Tư Dao tẩy trang rồi thay lại quần áo, quấn quít đòi Diêm Tử Ký đưa đi ăn gà chiên. Diêm Tử Ký bị Tư Dao quấn lấy không có cách nào, chỉ đành phải đồng ý.
“Ảnh sẽ xử lý xong trước hôn lễ, em sẽ thúc họ tăng ca.” Diêm Kiều Quân vui vẻ cười “bán một cái ân tình” cho Diêm Tử Ký.
“Tư Dao, cô thực sự không tính làm người mẫu sao?” Alban xoay xoay máy ảnh, vẻ mặt đáng tiếc nói lại: “Khuôn mặt này của cô thật sự rất thích hợp làm người mẫu đấy.”
“Không.” Tư Dao thẳng thừng từ chối, cô thấy được Diêm Tử Ký không thích cô làm người mẫu, cô không muốn làm Diêm Tử Ký mất hứng, vả lại, cô cũng không có hứng thú với việc làm người mẫu này.
“Được rồi, việc ảnh cưới anh phải làm cho kịp đấy, chuẩn bị cho tốt, tôi sẽ mời cậu ăn lẩu.” Diêm Kiều Quân vỗ vai Alban, xoay người nhìn về phía Diêm Tử Ký, nói: “Anh, đã muộn rồi, ban đêm đường núi gập ghềnh rất nguy hiểm, ở khách sạn một đêm rồi sáng mai em sẽ đưa hai người về.”
Không từ chối đề nghị của Diêm Kiều Quân, Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao xoay người rời đi. Alban đau khổ mà lau nước mắt: “Qua cầu rút ván, có mới nới cũ.”
Diêm Kiều Quân ném cái khăn lên mặt Alban: “Đừng có giả vờ giả vịt nữa, qua một thời gian nữa đưa cậu đi Thái Lan chơi.”
“Xem kìa, tuyệt luôn!” Đôi mắt Alban sáng rực lên: “Tôi đi lấy ảnh chụp đây.”
Nhìn bóng dáng vội vã của Alban, Diêm Kiều Quân ghét bỏ mà bĩu môi: “Không biết xấu hổ.” Cầm lấy áo khoác trên giá áo, Diêm Kiều Quân xoay người, đuổi ra ngoài cửa trước: “Anh, hai người từ từ, đợi em với!”
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT