Chụp xong ảnh cưới, Diêm Tử Ký với Tư Dao lại vội vàng viết thiệp mời. Nhà Tư Dao không còn ai, sợ cô nghĩ tới sẽ buồn nên phàm là những người cô muốn mời, Diêm Tử Ký đều chiều hết mình.
Ngày 5 tháng chạp, Diêm Kiều Quân đưa Alban đến căn cứ để giúp Tư Dao thử áo cưới. Tất cả các vật dụng cần thiết cho hôn lễ đều đã chuẩn bị xong, đến ngày 6 tháng chạp sẽ bắt đầu trang trí.
Tư Dao không có bà con thân thích, Lôi Tình tự đề cử mình làm phù dâu. Hôn lễ sẽ cử hành ở chung cư, sau đó mới đãi khách ở trong nhà ăn của căn cứ. Về việc rước dâu cũng không hoàn toàn theo đúng nghi thức, Diêm Tử Ký và Tư Dao cũng không quan tâm lắm về chuyện này.
Vào ngày hôn lễ, bà con gia quyến của nhà họ Diêm đều đến đông đủ, còn có thêm các thủ trưởng quân đội thân thiết của bố Diêm. Tất cả họ ngồi chật kín cả nhà ăn, cười đùa trò chuyện vô cùng huyên náo.
Tư Dao cũng chỉ mời các bạn bè quen biết trong giới giải trí là Phong Thần, Nhạc Cảnh Dư, Lê Tinh, Mạc Thanh Thần. Từ khi Tư Dao gia nhập giới giải trí, họ đều đối với cô rất tốt, Tư Dao đều xem họ như bạn bè.
Tư Dao đang thử váy cưới kiểu Hán phục trong phòng ngủ. Tóc cô búi cao rồi đeo thêm trâm vàng. Diêm Thi Thi cúi người giúp cô thoa son môi đỏ mọng, ánh mắt ngưỡng mộ: “Chị dâu họ, chị đẹp thật đấy.”
Lôi Tình đang dán chữ Song Hỷ lên tường, quay đầu nhìn cô dâu đang soi gương. Trong lòng cô ấy thầm cảm khái, ai mà nghĩ được người đẹp hoa nhường nguyệt thẹn này khi dữ lên còn đáng sợ hơn vũ khí hạt nhân chứ.
“Chị dâu họ.” Diêm Thi Thi vừa ôm vai Tư Dao, vừa nháy mắt nũng nịu. “Nghe nói chị có mời cả ảnh đế Nhạc phải không. Chị có thể giúp em xin ảnh có chữ ký của anh ấy được không?”
“Được thôi.” Tư Dao không đắn đo mà đồng ý ngay. Dù sao cũng chỉ là một chữ ký thôi, Tư Dao không cảm thấy đó là món gì quý giá lắm.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Lôi Tình đưa hoa cưới cho Tư Dao hỏi. Hôm nay cô ấy thay quân trang lạnh lẽo cứng nhắc bằng một bộ váy tím, trông dịu dàng nữ tính hơn nhiều. “Chốc nữa là đội trưởng Diêm đến ngay đấy.”
Tư Dao nhận lấy bó hoa ngửi ngửi: “Mùi thơm quá.”
“Đây là hoa cát tường, anh họ đặc biệt dặn phải lấy hoa tươi đấy ạ.” Diêm Thi Thi che mặt, trông chẳng khác nào chim khách hót không ngừng miệng. “Anh họ thương chị thật đấy, em chưa từng thấy anh ấy đối với ai dịu dàng đến vậy đâu.”
Cầu thang bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, Lôi Tình nhanh chóng đứng lên: “Họ đến rồi.”
“Chị dâu họ, chị ngồi xuống trước đi.” Diêm Thi Thi đẩy Tư Dao về ngồi trước gương, mặt Tư Dao lộ ra vẻ nghi hoặc không hiểu, Diêm Thi Thi nháy mắt tinh ranh “Tuy rằng chúng ta không quan tâm mấy tục lệ cưới hỏi cho lắm, nhưng họ đừng nghĩ sẽ dễ dàng dắt được chị dâu họ đi!”
Diêm Thi Thi hăng hái ra khỏi phòng ngủ, sau đó mở cửa chặn đoàn nhà trai đi rước dâu của Diêm Tử Ký. Quách Hác chen đầu nhìn vào trong phòng: “Em họ Diêm, cô dâu đâu rồi?”
Diêm Thi Thi khịt mũi, xoa xoa hai ngón tay vào nhau: “Muốn đón dâu sao, lì xì vào cửa đâu?”
Diêm Tử Ký cùng đoàn binh lính nam đi rước dâu đều kinh ngạc, không ngờ sẽ có trò này. Hàn Kính cười khì khì sờ sờ vào túi, lấy ra hai bao lì xì đỏ đưa ngay cho Diêm Tử Ký.
“Được đó lão Hàn.” Quách Hác vỗ vỗ vai Hàn Kính cười nói: “Đúng là rành đời ta!”
Diêm Tử Ký đưa bao lì xì cho Diêm Thi Thi. Diêm Thi Thi sờ sờ kiểm tra độ dày của bao lì xì, hung hăng trừng mắt với Hàn Kính. Diêm Tử Ký chuẩn bị đi vào thì Diêm Thi Thi vẫn nhanh chóng ngăn lại. “Vẫn chưa xong đâu.”
“Diêm Thi Thi.” Vẻ mặt của Diêm Tử Ký bắt đầu sầm xuống, giọng nói lạnh đến tận xương. Diêm Thi Thi rùng mình một cái xém chút là không kìm lại được sự sợ hãi.
“Tuy rằng chị dâu họ không để ý mấy chuyện này, nhưng kết hôn cũng có quy tắc của kết hôn. Không chịu được gian nan cực khổ mà muốn cưới được vợ sao?” Diêm Thi Thi làm lơ vẻ mặt đáng sợ của Diêm Tử Ký, gân cổ lên quyết chơi đến cùng.
“Cô còn muốn hành hạ thế nào nữa.” Quách Hác vươn cánh tay khiêu chiến với Diêm Thi Thi.
“Tôi chỉ muốn hỏi tân lang vài câu thôi.” Diêm Thi Thi ra vẻ ngạo mạn chỉ vào Diêm Tử Ký nói.
Diêm Tử Ký nhìn chằm chằm Diêm Thi Thi một lúc, ánh mắt mang hàm ý sâu xa: “Diêm Thi Thi, làm người nên biết chừa cho mình đường lui. Sau này chưa biết ai rơi vào tay ai đâu nhé. “
Diêm Thi Thi bị hù dọa lùi lại nửa bước. Diêm Vương đáng sợ quá, bé cưng sắp trụ hết nổi rồi. “Muốn đón tân nương thì phải tuân thủ quy tắc của em.”
Môi của Diêm Tử Ký nhếch lên cười khẩy một cái. Anh áp sát đến Diêm Thi Thi hai bước, đấm tay vào khung cửa phía sau lưng cô. “Diêm Thi Thi, quy tắc của ông đây là không bao giờ tuân thủ quy tắc.”
Diêm Thi Thi bị dọa đến sợ hãi cùng cực rồi, Diêm Tử Ký này khó chơi quá. Cô tủi thân vừa quẹt nước mắt vừa chạy vào phòng ngủ. Diêm Thi Thi khóc hu hu mách tội: “Chị dâu họ, anh họ anh ấy bắt nạt em.”
Đám nam binh rước dâu đã ồn ào đuổi tới trước cửa phòng ngủ, nhìn thấy Lôi Tình đang khoanh tay đứng chặn cửa liền im bặt. Lôi Tình thì họ còn lạ gì, nổi danh là hổ cái của đoàn trinh sát, cắn người rất dữ. ( truyện trên app T𝕪T )
Ánh mắt của Diêm Tử Ký đã hung hăng như sói, Lôi Tình chậm rãi thẳng lưng đứng nghiêm, mặt cương nghị hỏi: “Đội trưởng Diêm, Tư Dao thích ai nhất, thích ăn món gì nhất, thích làm gì nhất? “
Cơ mặt Diêm Tử Ký khẽ giật một cái, lắp bắp nói: “Thích tôi nhất, thích ăn vặt nhất, thích xem phim truyền hình nhất.”
Lôi Tình nhìn chằm chằm Diêm Tử Ký một lúc, sau đó lẳng lặng quay mặt đi: “Trả lời sai.”
Diêm Tử Ký ngạc nhiên, Lôi Tình lại nói: “Tư Dao thích Tử Ký nhất, thích ăn đồ ăn do Tử Ký nấu nhất, thích ở bên cạnh Tử Ký nhất.” Lôi Tình nói xong mới đứng sang một bên nhường đường: “Đây là nguyên văn lời cô ấy nói.”
Diêm Tử Ký cúi mắt mang theo vẻ ấm áp. Anh chậm rãi mở cửa phòng ngủ. Phòng ngủ đã được trang hoàng đẹp đẽ để làm phòng tân hôn, Tư Dao đang yên lặng ngồi trước gương trang điểm, nhìn thấy Diêm Tử Ký đi vào, đôi mắt xanh lam của cô thoáng hiện nét cười ấm áp.
Đám nam binh theo rước dâu đi bên cạnh Diêm Tử Ký đều nhìn đến đứng tròng: “Ôi, kiếp trước đội trưởng Diêm nhất định đã giải cứu được cả dải ngân hà luôn rồi.”
Diêm Tử Ký bước đến trước mặt Tư Dao, dịu dàng đưa tay ra: “Anh đến đón em đây.”
Tư Dao được Diêm Tử Ký rước từ chung cư rồi đi đến nhà ăn của khu căn cứ. Bên trong nhà ăn khu căn cứ, thủ trưởng các quân khu đã có mặt đông đủ, đang vui vẻ cụng ly chúc mừng.
Bố Diêm đang kể chuyện ngày xưa với mấy ông bạn cũ, gương mặt tươi cười vui vẻ, tràn đầy sức sống. Đường Minh cùng Diêm Kiều Quân tiếp đãi bạn bè của Tư Dao. Nhìn chung quanh toàn là quân là tướng, đám người Phong Thần đều rất kinh ngạc.
Bọn họ biết vị hôn phu của Tư Dao là bộ đội đặc chủng, nhưng lại không ngờ xuất thân của anh lại ghê gớm như vậy. Với hậu phương vững chắc thế này, đừng nói là trong giới giải trí, dù là giới nào cũng không ai dám động đến cô.
“Tân nương tân lang đã đến!” Tằng Vũ Khả chạy vào nhà hàng cao giọng hét lớn. Nhà ăn vốn đang ồn ào liền trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn chằm chằm về phía lối vào của nhà ăn.
Trước ánh nhìn của mọi người, Diêm Tử Ký dắt tay Tư Dao cùng bước vào. Trông thấy tân nương hoa nhường nguyệt thẹn, tất cả nam binh đều nuốt nước bọt, xem ra năm nay cải thảo tốt đều bị heo nuốt hết rồi.
Liễu Tuyết Nhân đang đứng cạnh bác gái Diêm tự xoắn chặt góc áo của mình, sự đố kỵ và tức giận đang nuốt chửng lý trí của cô ta. Từ nhỏ cô ta đã thích Diêm Tử Ký, âm thầm dõi theo anh đã hơn 20 năm, nhưng bây giờ anh lại đi cưới vợ.
Diêm Tử Ký và Tư Dao đi đến trước mặt bố Diêm: “Thưa bố.”
Nhìn Diêm Tử Ký đứng trước mặt, trong lòng bố Diêm cảm xúc ngổn ngang. Từ sau khi vợ mất, ông đã gà trống nuôi con, mới chớp mắt đã đến lúc con trai kết hôn rồi. Ông vừa buồn vừa vui..
“Kết hôn rồi là tốt, kết hôn rồi là tốt, cùng vợ sống cho tốt nhé.” Bố Diêm vỗ vai Diêm Tử Ký nói.
“Con biết rồi, thưa bố.” Diêm Tử Ký nắm chặt tay Tư Dao hứa với bố.
Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký và bố Diêm, trong đầu nghĩ sao thì nói vậy: “Con sẽ bảo vệ cho Tử Ký.”
Bố Diêm bị vẻ mặt nghiêm túc của Tư Dao làm cho cười không thôi, đám thủ trưởng xung quanh cũng bật cười thành tiếng. Lôi Thành chỉ chỉ vào Diêm Tử Ký trêu ghẹo nói: “Xem đi xem đi, vợ cậu nói sẽ bảo vệ cậu kìa.”
Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao nở nụ cười, xoa đầu cô đầy cưng chiều: “Vậy thì phải làm phiền em rồi.”
“Con khỉ con nhà họ Diêm trong nhà cũng có vợ rồi, thời gian thật sự trôi qua nhanh quá.” Bạn thân của bố Diêm cười ha ha nói.
Khỉ con nhà họ Diêm? Tư Dao nghi ngờ nhìn Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký thì thầm vào tai Tư Dao giải thích: “Anh là con thứ trong nhà. Lúc nhỏ anh phá phách nghịch ngợm như con khỉ ấy, nên mới có biệt danh này.”
“Mọi người cũng đừng đứng đó nữa.” Bố Diêm vẫy vẫy tay nói: “Tất cả cùng ngồi xuống dùng bữa đi nào!”
Sau khi quan khách đều đã yên vị, Diêm Tử Ký và Tư Dao mới cúi đầu dâng trà cho bố Diêm, xong thì nhận được bao lì xì lớn. Bố Diêm là lão quân nhân, hôn lễ của Diêm Tử Ký khiến ông rất hài lòng, dù sao ông vẫn cảm thấy hôn lễ nên tôn trọng nghi thức phong tục của tổ tiên.
Mấy lời tuyên thệ trong đám cưới kiểu phương Tây trong mắt Diêm Tử Ký căn bản là vô nghĩa. Lời tuyên thệ cũng chỉ là thuận miệng mà nói thôi, sự trung thành trong hôn nhân vẫn nên thể hiện bằng hành động thực tế.
Lúc đi từng bàn cụng ly chúc mừng, Diêm Tử Ký hiếm khi nào tốt tính như vậy. Thông thường được mời rượu thì không nên từ chối, nhưng lần này vì để tránh cho Tư Dao phải uống nhiều, rượu đưa đến trước mặt Tư Dao đều bị Diêm Tử Ký cản lại, hoặc thay cô uống hết.
“Đồ ngốc, xin chúc mừng nha.” Nhạc Cảnh Dư rót một ly rượu đưa cho Tư Dao, Diêm Tử Ký muốn đưa tay cản, nhưng Nhạc Cảnh Dư gạt tay anh ra: “Đây là rượu tôi mời đồ ngốc, không nể mặt tôi phải không?”
Tư Dao rướn người vượt qua tay của Diêm Tử Ký, đón lấy ly rượu uống hết một mạch. Uống xong thì xuýt xoa: “Cay quá, không ngọt chút nào cả.”
Phong Thần cũng rót rượu cho Tư Dao, khuôn mặt anh ta run bần bật: “Xem ra năm sau phải thêm lượng công việc rồi.”
Tư Dao bắt lấy rượu, nũng nịu ôm lấy cánh tay của Diêm Tử Ký: “Chỉ uống một chút thôi, không sao đâu.”
“Tư Dao, chúc cô và anh Diêm trăm năm hạnh phúc.” Lê Tinh mỉm cười rót rượu, nhưng thay vì đưa cho Tư Dao, cậu ấy lại đưa cho Diêm Tử Ký.
Mạc Thanh Thần nhìn Tư Dao, đuôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ: “Tư Dao, tôi mời em.”
Cầm lấy ly rượu lên, một hơi uống cạn, sau đó Tư Dao liếc nhìn Mạc Thanh Thần, cứ cảm thấy anh ta có gì đó kì quái.
“Đọi trưởng Diêm.” Khương Ninh từ ngoài vội vã chạy vào, cả người lạnh lẽo, trên tay ôm một chiếc hộp màu đỏ tinh xảo. “Đội trưởng Diêm, cái này vừa từ ngoài căn cứ gửi vào, nói là tặng cho chị dâu.”
“Cái gì đây?” Đường Minh uống hết hai ly rượu, cả người đã có chút lâng lâng. Cậu ta chộp lấy hộp đỏ, tay chân hấp tấp định tháo ra.
“Đường Minh.” Diêm Tử Ký mặt mũi đã đen sì, tay đã sẵn sàng nắm đấm. Đường Minh rượu vào trở nên to gan, vội vàng chạy tới bàn của bố Diêm mách tội.
Có bố Diêm bảo vệ, Diêm Tử Ký không dám giở tính khí bạo lực mà đánh cậu ta. Đường Minh được thể làm mặt xấu trêu anh. Diêm Kiều Quân ôm đầu nhìn, tên này đúng là ví dụ điển hình của mấy tên tự tìm cái chết rồi, lặng lẽ cảm thương cho sự thống khổ mà cậu ta sẽ chịu sau khi tỉnh rượu.
Đường Minh đắc ý mở hộp đỏ ra. Bên trong hộp có một xấp giấy và một tờ phiếu đỏ: “Kết hôn mà đi tặng giấy, đúng là đồ nghèo hèn.” Đường Minh cong môi lẩm bẩm.
Cậu ta lắc lư mở tờ phiếu đỏ ra xem, sau khi nhìn thấy những thứ trên đó, mắt cậu ta trợn tròn, như thể đã bị dọa sợ. Thấy Đường Minh bộ dạng kỳ quái, Diêm Kiều Quân liền đi tới: “Cái gì đấy.”
“Hình như em say thật rồi.” Đường Minh bị dọa đến tỉnh cả rượu, run rẩy đưa tờ phiếu đỏ cho Diêm Kiều Quân. Diêm Kiều Quân vừa nhìn sắc mặt liền thay đổi.
Diêm Kiều Quân đưa phiếu đỏ cho bố Diêm. Bố Diêm xem xong thì cau mày, vẻ mặt kỳ lạ nhìn về phía Tư Dao. Diêm Tử Ký vội vàng bước tới, cầm lấy tờ phiếu đỏ xem kỹ.
Phiếu đỏ này là danh sách quà tặng, liệt kê các món quà tặng trong hộp đỏ. Ngoài bìa còn ghi ‘Gửi cho Tư Dao mà tôi yêu nhất. ‘
Có 15 biệt thự ở các nước khác nhau, 30 ô tô hạng sang các thương hiệu, 02 du thuyền sang trọng, 02 máy bay tư nhân, 01 hòn đảo tư nhân, 01 mỏ vàng và 01 mỏ kim cương.
Người tặng ký tên: S
Nghe danh sách quà tặng mà Diêm Thi Thi đọc, cả hiện trường hôn lễ rơi vào sự im lặng lạ lùng. Xấp giấy trong hộp đỏ đều là giấy tờ chứng nhận chuyển nhượng đống tài sản này.
Tư Dao tùy ý lật xem đống thư chuyển nhượng đó. Cô liếc nhìn chỗ ký tên, cảm thấy có chút quen thuộc. Diêm Tử Ký ôm vai Tư Dao thấp giọng hỏi: “Dao Dao, S là ai?”
“À, em nhớ ra rồi.” Sau khi huy động toàn bộ cơ sở dữ liệu trong đầu, Tư Dao đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền như tỉnh ngộ mà vỗ tay một cái thật mạnh.
“S là bố em.” Nói cách khác, là bố của cơ thể này.
“...” Tất cả mọi người.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT