Ngày hôm sau, Tư Dao mơ màng ngái ngủ tỉnh dậy, sờ lên gối bên cạnh thấy mát lạnh liền biết Diêm Tử Ký đã rời khỏi từ lâu. Cô xoa thắt lưng đau nhức, ngồi dậy đưa mắt nhìn quanh phòng ngủ, tìm thấy được lời nhắn Diêm Tử Ký để lại.
Diêm Tử Ký đã bị Lôi Thành gọi đi từ sáng sớm, trước khi đi không quên để lại cho Tư Dao một lời nhắn, dặn cô sau khi tỉnh dậy thì gọi điện tới chỗ Quách Hác, kêu Tào Nguyên Huy tới nhà ăn mang cơm đến.
Tư Dao quấn chăn bông ngây người cả nửa ngày, đầu óc mới dần dần thanh tỉnh. Cô xoay người ra khỏi giường, chân dẫm dép lê lảo đảo đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi chậm rãi đánh răng rửa mặt xong, Tư Dao chạy vào bếp tìm thấy mỗi quả cà chua, cất nó trong áo khoác rồi đi ra khỏi nhà, chuẩn bị đến nhà ăn tìm cái gì đó lót dạ. Tối hôm qua cơm tối còn chưa kịp ăn đã phải quay cuồng lăn lộn cùng Diêm Tử Ký, giờ cô đói đến muốn lả cả người luôn rồi.
Trong lời nhắn của Diêm Tử Ký có dặn cô gọi cho Quách Hác bảo Tào Nguyên Huy mang cơm đến, nhưng điều kiện tiên quyết là Tư Dao phải biết số điện thoại của Quách Hác đã kìa. Ăn xong quả cà chua lạnh toát, Tư Dao co rụt cổ lại, rùng mình vì lạnh.
Cô kéo cao cổ áo khoác lên, quấn khăn quàng cổ che mặt rồi chậm rãi đi về phía nhà ăn của căn cứ. Trên đường đi gặp được những binh sĩ nam đang huấn luyện buổi sáng, đang đói bụng quá rồi nên cô cũng không thèm để tâm.
Kéo cơ thể mềm nhũn vì đói tới nhà ăn, Tư Dao mặc kệ mọi ánh mắt của các binh sĩ nam trong đó, đi thẳng tới bên cửa sổ chia đồ ăn, chu môi như muốn khóc nói: “Cháu đói bụng.”
Đầu bếp phụ trách chia cơm sững cả người, sau đó mặt mũi đỏ bừng, vội vã luống cuống tay chân nói: “Cô gái đừng khóc, cháu muốn ăn gì thì chú lấy cho.”
Cầm bốn bát cơm đầy cùng hai đĩa thức ăn cao ngất, Tư Dao đi tới góc nhà ăn, bắt đầu ngấu nghiến như hổ đói. Cảnh tượng hung dữ trước mắt khiến những binh sĩ nam đang ngồi ăn xung quanh cũng phải hoảng sợ, chỉ biết nghẹn họng trân trối đứng nhìn.
Sau khi xử lý hết lượng thức ăn đủ cho hai người đàn ông trưởng thành, tốc độ của Tư Dao bắt đầu chậm lại, sắc mặt tái nhợt cũng dần trở nên hồng hào, vẻ yếu ớt như sắp hấp hối cũng không còn nữa.
Cảm giác trong bụng đã có thức ăn, Tư Dao đứng dậy lấy thêm bánh, trông thấy đống đĩa trống trơn trên chiếc bàn cô vừa ngồi, đầu bếp chia cơm không kiềm chế nổi sự kinh ngạc.
“Diêm Tử Ký ngược đãi cô sao?” Lôi Tình đứng ở cửa nhà ăn, nhìn đống đĩa trống xếp chồng lên nhau, khóe miệng có chút run rẩy.
Tư Dao vừa nhai bánh ngọt vừa nhìn Lôi Tình, trong đôi mắt xanh lam hiện lên sự khó hiểu: “Cô trúng tuyển vào đội Báo Đốm rồi à?”
Lôi Tình nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để kiềm chế cảm xúc, người này có phải não tàn hay không, cái hỏi thì không đáp, cái đáp thì toàn là linh tinh, chắc chắn đang giả ngu để trả thù đây mà.
Kiềm chế sự nóng nảy để duy trì dáng vẻ bình tĩnh, Lôi Tình đi đến chỗ Tư Dao rồi ngồi xuống: “Tôi đến thăm đại đội trưởng Lôi.”
“Dù gì Lôi Thành cũng là cậu của cô, gọi là đại đội trưởng Lôi nghe xa cách quá đấy.” Tư Dao nói rất chân thành, nhưng lời này lại khiến Lôi Tình không thể khống chế mà đen mặt.
Cô ta lạnh lùng siết chặt nắm tay, có chút tức giận nói: “Chúng tôi đều mặc quân phục trên người, trong quân đội không có người thân.”
Bất chấp sự tức giận không thể hiểu nổi của Lôi Tình, Tư Dao nuốt nốt miếng bánh ngọt cuối cùng rồi hỏi: “Cả cô lẫn Lôi Thành đều mang họ Lôi, không giống với dữ liệu về họ hàng trên Trái đất mà tôi thu thập được.”
“Cậu tôi và mợ tôi đều có họ Lôi đấy, không được sao?” Lôi Tình trực tiếp bỏ qua câu ‘dữ liệu về họ hàng trên Trái đất’, không nể mặt mà lớn tiếng cắt lời.
“Ban nãy cô nói trong quân đội không có người thân cơ mà, sao giờ lại gọi Lôi Thành là cậu?” Bắt được sơ hở trong lời nói của Lôi Tình, Tư Dao có chút khù khờ hỏi.
Bị Tư Dao chặn họng đến đen mặt, Lôi Tình không còn lời nào để phản bác, Tư Dao thấy vậy tốt bụng đưa miếng bánh qua: “Muốn ăn chút gì không?”
“Cảm ơn.” Lôi Tình không chút khách khí, quay mặt từ chối.
Ngay lúc bầu không khí giữa hai người đang dần trở nên căng thẳng, TV của nhà ăn lại chiếu đoạn phim tuyên truyền cho “Mặc Ngân Kiếm Ca”. Phục trang cầu kỳ tinh tế đi kèm những động tác võ thuật lạnh lùng, tổng thể bộ phim trông vô cùng hoành tráng và tỉ mỉ.
Liên Y do Tư Dao thủ vai có thời lượng diễn chỉ đứng sau nhân vật chính, nên cô có rất nhiều cảnh quay trong video tuyên truyền. Hồng Liên Các bí ẩn, Tư Dao mặc váy đỏ quyến rũ ma mị dựa vào cung điện dát vàng khảm ngọc, ánh mắt kiêu căng, phách lối mà đường hoàng.
Lôi Tình sững sờ nhìn TV, trong đầu không ngừng tái hiện lại cảnh tượng dung nhan khuynh thành như phù dung sớm nở tối tàn xuất hiện trước mắt, mở miệng không thể tin nổi thốt lên: “Yêu quái ban nãy là cô à?”
“Liên Y là nhân vật phản diện trong giang hồ, là con người.” Tư Dao cau mày phản bác, không thích bị Lôi Tình nói là yêu quái.
Nghĩ đến yêu nữ chìm trong men say nằm giữa đóa Hồng Liên, sau đấy lại nhìn cô nàng ngốc nghếch đang vùi đầu ăn uống trước mặt, Lôi Tình cảm thấy có chút mơ hồ. Hai gương mặt trước và sau màn ảnh hoàn toàn khác biệt, không biết nếu để fan hâm mộ nhìn thấy thì sẽ có suy nghĩ gì nữa.
Những binh sĩ nam trong nhà ăn cũng thấy được đoạn phim tuyên truyền của “Mặc Ngân Kiếm Ca”, vậy là càng nhiều ánh mắt nhìn qua đây hơn. Không muốn như con khỉ bị người qua đường vây xem, Lôi Tình nhìn về phía Tư Dao hỏi: “Cô có muốn đi không?”
Tư Dao uống nốt bát canh xong liền đứng dậy, Lôi Tình đang định đứng lên cùng thì lại thấy Tư Dao cầm bát cơm đi về phía cửa sổ chia thức ăn: “Tôi vẫn chưa no, lấy cho tôi thêm bát nữa đi.”
Sắc mặt Lôi Tình lập tức cứng đờ, siết chặt nắm tay run rẩy cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được lửa giận phun trào: “Cô muốn ăn thành con heo luôn đấy hả?”
Tư Dao ăn uống no đủ xong, thỏa mãn dạo quanh trong căn cứ, Lôi Tình ôm đầu đi theo, hoàn toàn từ bỏ việc giao tiếp cùng Tư Dao, cái đồ ngu ngốc thiểu năng này là người ngoài hành tinh rơi xuống Trái Đất đấy à.
“Không phải cô đang muốn tìm Lôi Thành sao?” Tư Dao xoay người hỏi Lôi Tình đang đứng bên cạnh.
“Ông ấy đang họp.” Lôi Tình lạnh nhạt trả lời.
Tư Dao nghiêng đầu suy nghĩ: “Dạo gần đây Tử Ký thường xuyên bị Lôi Thành gọi đi tăng ca. Lúc quay phim ở doanh trại tôi có đánh cô hơi mạnh, tôi còn đang nghi ông ấy đang cố tình trả đũa đấy.”
“Đừng có nói linh tinh.” Lôi Tình tức giận trừng mắt quát lớn: “Cậu tôi là người quang minh lỗi lạc, sẽ không làm những chuyện như vậy đâu. Huống hồ đó là ân oán giữa chúng ta, không liên quan gì đến ông ấy cả.”
“Giữa tôi và cô cũng chẳng có ân oán gì.” Tư Dao lộ ra vẻ khinh thường: “Tôi muốn giết cô chỉ cần chớp mắt là xong.”
Lôi Tình giận đến đỏ cả mặt, siết chặt nắm tay kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng. Cô ta xoay người định rời đi, nhưng không được hai bước đã dừng lại, do dự nửa ngày mới lên tiếng: “Nghe nói cô và đội trưởng Diêm sắp kết hôn.”
“Ừ, mồng sáu tháng mười hai âm lịch.” Tư Dao vô cùng phấn khích nhảy nhót tại chỗ.
Lôi Tình đen mặt: “Cô đừng có kiêu ngạo như vậy được không?” Khoe khoang trước mặt tình địch, đồ không biết xấu hổ.
“Có muốn tới uống rượu mừng không?” Tư Dao không suy nghĩ gì, đưa ra lời mời.
Lôi Tình tức giận đỡ trán: “Tuy rằng không vui vẻ chút nào nhưng tôi vẫn muốn chúc phúc cho cô và đội trưởng Diêm.” Im lặng nhìn Tư Dao một lúc, Lôi Tình thở dài nói: “Đồ ngốc, đừng quên những gì tôi đã nói với cô, đề phòng Liễu Tuyết Nhân một chút.”
“Cái đồ yếu xìu ấy, tôi không sợ đâu.” Tư Dao hoàn toàn không để Liễu Tuyết Nhân vào mắt.
“Tôi đã từng gặp Liễu Tuyết Nhân rồi, người này vừa quỷ quyệt vừa gian xảo, lại còn hay ghen ghét để bụng, cô vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Nói đến Liễu Tuyết Nhân, trên mặt Lôi Tình lộ rõ vẻ không thích.
Không hiểu được sự ghét bỏ đối với Liễu Tuyết Nhân của Lôi Tình, Tư Dao qua quýt gật đầu đáp: “Ờ.”
“Được rồi, mau về nhà đi.” Lôi Tình ôm đầu xoay người rời đi: “Nói chuyện với cô còn mệt hơn cả tham gia thi hùng biện nữa.”
Diêm Tử Ký vừa kết thúc cuộc họp, muốn nhanh chóng rời đi nhưng khi đi qua hành lang lại nhìn thấy Lôi Tình đang đợi. Anh còn đang ngạc nhiên thì Lôi Tình đã đứng thẳng người cúi chào.
Đoán rằng Lôi Tình có thể đến đây tìm Lôi Thành, Diêm Tử Ký nghiêng người ra hiệu: “Đại đội trưởng Lôi đang ở bên trong.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Cảm ơn.” Lôi Tình nói lời cảm ơn rồi bước về phía văn phòng, trước khi đẩy cửa, cô ta không quên quay đầu nhìn về phía Diêm Tử Ký: “Tư Dao nói rằng hai người sẽ kết hôn vào mùng sáu tháng mười hai âm lịch, tôi hy vọng sẽ nhận được thiệp mời của hai người.”
Nhìn bóng lưng Lôi Tình, trong đầu Diêm Tử Ký có chút ngơ ngác, Tư Dao nói chuyện này với cô ta khi nào thế?
Khi Diêm Tử Ký trở về căn hộ, vừa đi lên lầu đã nhìn thấy Tư Dao ngồi xổm trước cửa, ôm hai tay để trước miệng, dáng vẻ muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.
Diêm Tử Ký vội vàng chạy tới đỡ Tư Dao dậy, vuốt ve bàn tay lạnh ngắt của cô, sa sầm mặt trách móc: “Sao em không ở trong nhà, đi ra cửa ngồi xổm làm gì?”
“Em đói, đi nhà ăn dùng cơm xong, lúc quay về thì phát hiện quên mang theo chìa khóa.” Tư Dao tủi thân kéo tay áo Diêm Tử Ký, dụi dụi mắt muốn khóc.
“Mau vào nhà đi.” Thấy dáng vẻ này của Tư Dao, Diêm Tử Ký cũng không thể nghiêm khắc mắng nổi, anh vội vàng mở cửa kéo Tư Dao vào trong nhà, ôm đến phòng ngủ nhét cô vào trong chăn.
Nghe xong lời giải thích của Tư Dao, Diêm Tử Ký liền đập mạnh vào đầu, thật quá ngu ngốc, sao anh có thể quên để lại số điện thoại của Quách Hác cho Tư Dao cơ chứ. Anh ngồi trên giường thương xót ôm Tư Dao vào lòng, áy náy lên tiếng: “Anh xin lỗi, đều do anh sai.”
Tư Dao xoa mũi, cọ cọ vào người Diêm Tử Ký: “Em đói kinh khủng khiếp, suýt chút nữa đói chết luôn.”
“Nói linh tinh.” Diêm Tử Ký trừng mắt: “Không được tùy tiện nói chết như thế, có anh ở đây, chẳng lẽ còn để em chết được sao?”
Tư Dao cuộn mình nằm trong lòng Diêm Tử Ký, len lén nở nụ cười, Diêm Tử Ký xoa đầu cô, thở dài nói: “Em quên cầm chìa khóa chẳng lẽ không biết đi tìm anh à? Nếu tối nay anh không trở về, em còn định ngồi xổm ở cửa chờ đến bao giờ?”
Tư Dao đảo mắt suy nghĩ, Diêm Tử Ký đen mặt gõ vào đầu cô: “Còn dám nghĩ làm thế thật, không sợ ngồi xổm ở cửa cả ngày thì đông cứng thành đá luôn à?”
“Em không biết anh đang ở đâu.” Tư Dao tủi thân giải thích.
“Vậy thì hỏi mấy binh sĩ nam, cho dù không tìm được anh thì cũng phải sang nhà bên cạnh gõ cửa, ở tạm trong nhà họ trước chứ.” Diêm Tử Ký thực sự bị Tư Dao làm cho không tức nổi nữa rồi.
Bị Diêm Tử Ký mắng, Tư Dao cuộn tròn trong vòng tay anh như con mèo nhỏ, thấp giọng làm nũng: “Tử Ký, em muốn ăn táo, anh lấy táo cho em ăn đi.”
Diêm Tử Ký im lặng nhìn bụng Tư Dao, cau mày có chút lo lắng hỏi: “Vẫn còn cảm thấy đói sao?”
“Đương nhiên là đói rồi.” Tư Dao phản ứng như thể vừa nghe thấy một chuyện không thể nào tin nổi. “Em chưa bao giờ ăn no thực sự cả.” Ngay cả khi ngẫu nhiên cảm thấy no thì cảm giác ấy cũng sẽ nhanh chóng biến mất.
Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao bĩu môi tranh luận, lông mày nhíu lại. Tư Dao rất thèm ăn, cho dù ăn bao nhiêu cũng không đủ, càng đừng nói đến chuyện béo lên, thậm chí ăn no tới mấy cũng có thể nhanh chóng tiêu hóa hết.
Diêm Tử Ký đã sớm nghi ngờ từ trước, cho rằng chuyện này có liên quan đến thể chất của Tư Dao. Tư Dao là người ngoài hành tinh, có năng lực đặc thù, tất cả những chuyện này đều góp phần thúc đẩy khả năng tiêu hóa và trao đổi chất vô cùng nhanh chóng trong cơ thể cô.
Bởi vì những nghi ngờ này nên đối với thói quen ăn uống vô độ của Tư Dao, dù rằng Diêm Tử Ký sẽ phê bình giáo huấn nhưng chưa từng mạnh mẽ ngăn cản. Anh chỉ không biết, loại tình huống này liệu có ảnh hưởng xấu gì đến sức khỏe của Tư Dao hay không.
“Tư Dao, nếu có thời gian chúng ta đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhé?” Diêm Tử Ký đề nghị.
Tư Dao đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diêm Tử Ký: “Anh bị bệnh sao?”
“Không.” Bị dáng vẻ này của Tư Dao chọc cười, Diêm Tử Ký bóp chặt khuôn mặt của cô rồi nói: “Đến đó để kiểm tra sức khỏe cho em.”
“Sao phải làm kiểm tra, em đang rất khỏe mạnh mà.” Tư Dao khó hiểu hỏi.
Không biết phải giải thích thế nào với Tư Dao, Diêm Tử Ký chỉ có thể đổi cách tiếp cận khác: “Chỉ là một cuộc kiểm tra thông thường thôi, nếu kết quả kiểm tra không có vấn đề gì thì anh cũng có thể yên tâm.”
“Không thành vấn đề.” Từ trước đến nay Tư Dao đều là người lười tư duy, nếu Diêm Tử Ký đã muốn cô làm thì cô sẽ không từ chối.
Diêm Tử Ký bật cười, vò loạn mái tóc của cô: “Em đợi ở trong này, anh tới phòng bếp gọt táo cho em.”
Nhìn Diêm Tử Ký rời khỏi phòng ngủ đi vào nhà bếp, Tư Dao ôm chăn lăn hai vòng trên giường, sau đó xoay đến tủ đầu giường lấy ra hai gói khoai tây chiên.
‘Chà, lại đói rồi, mình lén ăn một chút vậy.’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT