Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 53: Chuẩn bị lễ cưới


2 năm

trướctiếp

Lúc Tư Dao và Diêm Tử Ký về đến chung cư thì Diêm Kiều Quân đang bóc chuối ngồi xem ti vi. Thấy hai người về, anh ta nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, vứt vỏ chuối đi, vừa nhai nhồm nhoàm vừa chào hỏi.

Đôi mắt sắc bén của Tư Dao đã liếc thấy túi đồ ăn vặt trên mặt bàn, cô nhanh chóng chạy tới ngồi xuống bới đống đồ ăn vặt của Diêm Kiều Quân. Diêm Kiều Quân nuốt miếng chuối xuống, thu gom đống đồ ăn vặt bị Tư Dao đào bới loạn lên: “Bánh kem chị thích ăn ở dưới cùng ấy.”

Diêm Tử Ký đá đá chân Diêm Kiều Quân, Diêm Kiều Quân nhanh nhẹn nhích mông ra nhường chỗ. Diêm Tử Ký nhìn đống đồ ăn vặt bày đầy bàn, cau mày nói: “Cái tật xấu thích ăn vặt của cô ấy đều do mấy cậu mà ra.”

“Tục ngữ nói ăn được ngủ được là tiên mà, anh đừng mắng chị ấy như mắng con gái thế được không?” Diêm Kiều Quân bóc thạch đưa cho Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký trầm mặt cầm lấy rồi lại đút cho Tư Dao.

Diêm Kiều Quân đáp vỏ chuối vào thùng rác xong ôm bụng rên rỉ: “Anh, em đói, anh mau đi nấu cơm đi.”

Mặt mũi Diêm Tử Ký đen thui, không thèm phản ứng. Diêm Kiều Quân rụt rụt cổ nhưng vẫn mạnh miệng trách móc tiếp: “Em đến hỗ trợ chuẩn bị lễ cưới mà, anh muốn con lừa kéo cối xay thì ít ra cũng phải cho nó ăn no đã chứ.”

Diêm Tử Ký liếc mắt nhìn người nào đó to gan hơn hẳn, đứng dậy cúi người xoa xoa đầu Tư Dao: “Đừng ăn nhiều đồ ăn vặt quá, anh đi làm món cá giấm đường cho em.”

“Anh, em không thích ăn cá giấm đường.” Diêm Kiều Quân trợn trừng mắt phản đối.

Diêm Tử Ký không thèm nhìn anh ta, đi thẳng vào trong bếp: “Không muốn ăn thì cút, trong chậu hoa có đất kìa, không muốn ăn cơm thì ra đấy mà ăn.”

Diêm Kiều Quân đau lòng bụm mặt, ôm bụng rồi tức tưởi lên án sự vô tình của Diêm Tử Ký: “Anh, anh phân biệt đối xử quá rồi đấy.”

Trong bếp vang lên tiếng nồi niêu xoong chảo. Diêm Kiều Quân chùi mấy giọt nước mắt cá sấu đi, hai mắt nhìn chằm chằm bánh kem của Tư Dao, lén lút mò túi rong biển ra bóc ăn. Tư Dao quay sang trừng anh ta, Diêm Kiều Quân lập tức giơ tay đầu hàng: “Em bỏ tiền mua mà.”

Tư Dao lẩm bẩm rồi ăn tiếp. Diêm Kiều Quân nhai rong biển, cúi người móc trong túi ra một cuốn sách dày cộp: “Tư Dao, đám cưới của chị với anh em muốn làm theo kiểu Trung Quốc hay là kiểu tây đây?”

Tư Dao liếm khóe miệng ngẫm nghĩ, sau đấy lại bĩu môi thất vọng: “Tử Ký không cho tôi mặc váy cưới, anh ấy nói là lạnh quá sẽ ốm mất.”

“Váy cưới là nhất định phải có, không mặc trong lễ cưới thì cũng phải mặc lúc chụp ảnh cưới.” Diêm Kiều Quân mở cuốn sách dày cộp ra cho Tư Dao xem: “Lễ cưới này làm kiểu Trung Quốc này, mũ phượng khăn quàng vai bái trời đất.”

Trong cuốn sách đầy đủ các loại áo cưới xinh đẹp lộng lẫy trong đám cưới, Tư Dao mở to hai mắt: “Đẹp quá, kết hôn mặc màu đỏ sao?”

Diêm Kiều Quân ngẩn người: “Áo cưới truyền thống của Trung Quốc đều là màu đỏ mà, màu của vui mừng may mắn đó.”

“Việc vui ở Liên bang đều cấm dùng màu đỏ, vì giống màu máu tươi.” Tư Dao nghi ngờ, cãi lại Diêm Kiều Quân.

Diêm Kiều Quân cả người ngây ngốc, Diêm Tử Ký nghe hai người nói chuyện, vội vàng thò đầu ra, cau mày mắng nhỏ: “A Dao, không được nói lung tung.”

Diêm Kiều Quân nhìn Tư Dao, không coi những lời cô nói là thật mà lật sách giới thiệu tiếp: “Em cảm thấy bộ này đẹp này, mẫu đơn phú quý ở thời Đường được coi là vẻ đẹp quốc sắc thiên hương đấy.”

“Con chim này béo thế.” Tư Dao chỉ vào một bộ áo cưới khác, nói.

“Chị cố ý giả ngu đấy hả, đây là phượng hoàng vàng!” Diêm Kiều Quân trợn trừng mắt.

Hai người lật sách tiếp, thỉnh thoảng lại cãi nhau dăm ba câu. Diêm Tử Ký làm xong cơm bê ra ngoài, thu lại quyển sách để lên bàn: “Mau rửa tay ăn cơm đi, ăn xong lại bàn chuyện váy cưới tiếp.”

Tư Dao nhảy nhót đi rửa tay, Diêm Tử Ký bê cơm lên bàn. Diêm Kiều Quân không có gì để làm, bị Diêm Tử Ký đá cho một phát: “Đi lấy bát đũa đi.”

“Em tới làm khách mà, đừng đá em nữa có được không?” Diêm Kiều Quân nghiêm mặt trách móc nhưng không dám phản kháng, cuối cùng vẫn phải thất thểu đi vào bếp bê bát.

Trên bàn cơm, Diêm Tử Ký xới cơm cho Tư Dao, Diêm Kiều Quân chỉ có thể nhìn bằng ánh mắt ghen tị, sau đấy lén lút nôn ọe sau lưng Diêm Tử Ký. Nhưng ngẫm lại thì, nếu sau này có một ngày nào đó Diêm Tử Ký dịu dàng với anh ta thật, chắc anh ta sẽ bị dọa đến phát bệnh mất.

“Lễ cưới được bố quyết định vào ngày mùng sáu tháng chạp, bố nói hôm đó là ngày đẹp.” Nói đến chuyện kết hôn, Diêm Kiều Quân nhớ đến những lời bố Diêm đã dặn: “Chỉ còn lại nửa tháng nữa là đến hôn lễ rồi, thiếp mời người quen bạn bè cũng phải chuẩn bị kỹ càng.”

“Căn cứ Báo Đốm là khu vực quân sự, mời ít người thân có quan hệ ruột thịt là được rồi. A Dao muốn mời ai không?” Diêm Tử Ký cân nhắc một chút rồi hỏi Tư Dao.

“Phong Thần, Nhạc Cảnh Dư, Lê Tinh, Mạc Thanh Thần.” Tư Dao đếm đếm ngón tay: “Bọn họ đều là bạn bè của em, em đồng ý mời họ uống rượu mừng rồi.”

Diêm Tử Ký gật đầu, tiện thể nói: “Anh đã hỏi bên thị trấn Hoa Đồng rồi, Lục Trạch Quang nói là bệnh viện đang sửa chữa lại nên anh ta không đi được, chỉ gửi lời chúc thôi.”

Tư Dao bận gặm sườn nên không trả lời, Diêm Tử Ký nói tiếp: “Chờ bao giờ anh có thời gian, anh sẽ về với em.”

“Ừm.” Tư Dao ngoan ngoãn đồng ý. Diêm Tử Ký nở nụ cười, gắp thịt vào bát cô: “Em ăn nhiều một chút, mới đến quân đội có mấy hôm mà đã gầy đi rồi.”

Ăn cơm xong, Diêm Tử Ký đi rửa bát rồi quay lại, Diêm Kiều Quân cầm bút chì đánh dấu trong quyển sách dày: “Tư Dao không thích áo cưới truyền thống màu đỏ tươi, thế thì đám cưới dùng Hán phục đi, lấy hai màu đen đỏ phối hợp.”

“Ngày mùng hai tháng chạp sắp xếp chụp ảnh cưới, hôm đó em sẽ đến đón hai người. Có sáu bộ đồ cưới tất cả, hai bộ váy cưới, hai bộ trang phục cung đình thời Đường, một bộ phong cách quý tộc Châu u, một bộ quân trang.”

Diêm Tử Ký nhìn mấy bộ đồ cưới Diêm Kiều Quân chọn, lông mày hơi nhíu lại: “Sáu bộ để chụp ảnh cưới thì hơi nhiều đấy.”

Diêm Kiều Quân cắn bút chì, nhíu mày ra hiệu cho Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao, thấy vẻ buồn bã trong mắt cô, lập tức cảm thấy muốn tự tát cho mình một cái, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Đằng nào cũng được nghỉ, cứ quyết định chụp như thế đi.”

Tư Dao lập tức ngẩng mặt lên, sự thất vọng trong mắt đã biến mất, trên môi nở nụ cười vui vẻ. Diêm Tử Ký không dám nói chen vào nữa, Diêm Kiều Quân nói gì anh cũng đồng ý hết, cái vẻ nghe lời này khiến Diêm Kiều Quân mừng thầm.

Bàn đến hội trường lễ cưới, Diêm Tử Ký lên tiếng lần thứ hai: “Làm trong nhà ăn của căn cứ đi.” Diêm Tử Ký vừa nói vừa lén lút nhìn Tư Dao, thấy cô không có ý thất vọng thì cũng yên tâm.

Diêm Kiều Quân nhún vai đồng ý, ghi chú ý kiến của Diêm Tử Ký: “Không vấn đề gì.”

“Thiếp mời thì để anh với Tư Dao viết, hôm kết hôn anh sẽ sắp xếp đội bốn xuống chân núi đón mọi người.” Diêm Tử Ký suy nghĩ rất chu đáo, cố gắng không để khách khứa khó chịu.

Ghi nhớ hết những chuyện Diêm Tử Ký nói xong, Diêm Kiều Quân lấy thước dây ra: “Em lấy số đo cho hai người, em sẽ giục bọn họ tăng ca để làm đồ cưới.”

Diêm Kiều Quân thành thạo lấy số đo của Diêm Tử Ký và Tư Dao. Sau khi nhớ kĩ số đo xong, anh ta nói: “Lúc làm lễ cưới Tư Dao mặc Hán phục, còn anh vẫn mặc quân trang, lễ cưới lấy chủ đề là tình yêu vượt thời không.”

Diêm Tử Ký nghe vậy thì hơi run người, nhìn về phía Tư Dao vẫn đang ngây thơ không hiểu chuyện, đôi mắt anh dần dần dịu dàng hơn, trong lòng thầm nghĩ: “Tình yêu vượt thời không sao, đúng là thế thật.”

“Cậu là thợ may à?” Tư Dao đang thả hồn vía lên mây chợt hoàn hồn lại, thắc mắc nhìn Diêm Kiều Quân.

“En là đạo diễn.” Diêm Kiều Quân cất thước dây đi, trừng mắt nhìn Tư Dao. Như hiểu được cô đang nghĩ gì, Diêm Kiều Quân giải thích: “Trước khi đoàn phim bắt tay vào quay thì tất cả quần áo đạo cụ đều phải được em duyệt qua đã.”

Diêm Kiều Quân ngồi ở trong căn chung cư đến tận chạng vạng tôi. Lúc anh ta chuẩn bị rời đi, Diêm Tử Ký nói: “Trời sắp tối rồi, ở đây một đêm rồi sáng mai hẵng về.” Dù sao Diêm Tử Ký vẫn quan tâm đến cậu em trai Diêm Kiều Quân này.

“Không được đâu, đêm nay bạn em từ Paris đến, em phải đi đón đây.” Diêm Kiều Quân nói xong liền nhanh nhẹn xách túi đi ra ngoài.

Tiễn Diêm Kiều Quân xuống dưới nhà xong, sau khi anh ta đi, Diêm Tử Ký lại dẫn Tư Dao lên trên tầng. Lúc về phòng ngủ, Diêm Tử Ký đưa cho Tư Dao một ly sữa bò nóng: “Uống ly sữa nóng cho ấm người đi.”

Nhìn Diêm Tử Ký đứng thu dọn chỗ tủ quần áo, Tư Dao đang uống sữa bò nóng lại đột nhiên nói: “Trước khi ăn cơm Kiều Quân nói với em rằng Liễu Tuyết Nhân nhất định sẽ đến hôn lễ của chúng ta.”

Động tác của Diêm Tử Ký ngừng lại, nhìn bộ quân trang trong tay nhưng không nói gì. Tư Dao lắc lắc sữa bò trong ly, lặng lẽ nhìn hơi nóng đang bốc lên: “Em không muốn phát thiệp mời cho cô ta đâu.”

Đây là chuyện anh không thể quyết định được. Dù cho lúc ấy hai người không phát thiệp mời cho Liễu Tuyết Nhân thì bác gái Diêm cũng sẽ mang cô ta đến. Diêm Tử Ký gấp quân trang lại, giả vờ bỏ vào trong tủ, tay anh bám vào cửa tủ, cảm thấy rất đau đầu.

Diêm Tử Ký đi đến trước mặt Tư Dao, khom lưng vuốt tóc cô: “Chúng ta sắp kết hôn rồi mà em còn lo anh có gì đó với cô ta sao?”

“Trên ti vi nói là đàn ông kết hôn xong đều là đồ cặn bã.” Tư Dao nghiêm mặt giải thích.

Diêm Tử Ký co ngón tay lại, bất lực gõ vào trán Tư Dao: “Trên ti vi người ta diễn thôi, anh tuyệt đối trung thành với cuộc hôn nhân của chúng ta, em phải tin tưởng anh chứ.”

“Không phải là em không tin anh.” Tư Dao quay mặt đi bĩu môi, trong đôi mắt màu xanh lam thoáng hiện vẻ ranh mãnh: “Chính anh đang căng thẳng đấy.”

Ánh mắt Diêm Tử Ký nhìn gò má xinh đẹp của Tư Dao dần dần tối xuống: “Ở trái đất một thời gian đã bắt đầu học được cách nhanh mồm nhanh miệng rồi.”

“Fan trên Weibo gọi em là học sinh giỏi.” Tư Dao hất mặt lên, nở một nụ cười kiêu ngạo.

“Uống xong sữa bò chưa?” Diêm Tử Ký đột ngột đổi đề tài, Tư Dao giật mình một cái, chưa đợi cô kịp hoàn hồn thì Diêm Tử Ký đã lấy cái ly không từ tay cô ra, cúi người xuống hôn cô.

Nhiệt độ phòng ngủ tăng lên, Diêm Tử Ký nếm thử mùi sữa nhàn nhạt trong miệng Tư Dao, ôm lấy eo cô ngã người xuống giường.

Diêm Tử Ký rời môi Tư Dao, lướt từ vành tai hôn xuống cổ của cô, Tư Dao rụt cổ cười khanh khách liên tục, hai tay mềm nhũn đẩy đẩy Diêm Tử Ký: “Tử Ký, nhột lắm.”

Diêm Tử Ký ngắm nhìn Tư Dao một lúc, liếc nhìn điều hòa: “Nóng không?”

Tư Dao xoa xoa lớp mồ hôi mỏng trên chóp mũi, bĩu môi làm nũng: “Hơi nóng.”

“Thế thì cởi ra đi.” Diêm Tử Ký thực hiện được ý đồ, vẻ mặt nghiêm túc cởi quần áo Tư Dao ra. Tư Dao dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, nhưng khuôn mặt Diêm Tử Ký thật sự rất nghiêm túc nên cô chẳng thể nào nghi ngờ được. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau khi bị cởi mất cái áo đơn mỏng cuối cùng, Tư Dao chỉ còn duy nhất chiếc áo lót che thân. Nhìn Tư Dao mặc chiếc áo lót dâu tây hồng đáng yêu, hai mắt Diêm Tử Ký lại càng tối hơn.

Tư Dao xoa xoa cánh tay, ngây thơ nhìn Diêm Tử Ký: “Lạnh.”

Diêm Tử Ký cúi người ôm lấy Tư Dao, tiếp tục hôn cô: “Như thế này sẽ không lạnh nữa.”

Để mặc cho Diêm Tử Ký “tiến công”, Tư Dao dần dần có cảm giác, cảm giác cơ thể đang dần dần nổi lên lửa nóng. Cô vươn tay ôm lấy Diêm Tử Ký, dùng cơ thể để trả lời anh: “Tử Ký...”

“Sao cơ?” Tư Dao nói quá nhỏ nên Diêm Tử Ký không nghe rõ.

Tư Dao ôm eo Diêm Tử Ký, xấu hổ cắn lên vai anh, dùng giọng mũi thì thầm nho nhỏ: “Chúng ta đang tạo em bé sao?”

Diêm Tử Ký hơi sững người, sau đó nhịn không nổi mà bật cười ra tiếng. Anh dịu dàng cắn môi Tư Dao: “Đúng thế, chúng ta đang tạo em bé đấy.”

Tư Dao mím môi không chịu nói gì nữa. Diêm Tử Ký yêu dáng vẻ xấu hổ này của Tư Dao muốn chết, anh quả quyết tắt đèn trùm chăn, che kín hai người lại, bắt đầu việc chế tạo em bé.

Trong một căn phòng tối đen không bật đèn của một bệnh viện xa hoa, có một người bí ẩn đang ngồi trên chiếc xe lăn trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn màn đêm bên ngoài.

Cửa phòng bật mở, một người đàn ông mặc âu phục lặng lẽ đi tới: “Tiên sinh, đã xác định được rồi ạ.”

Bóng lưng ngồi xe lăn khẽ thở dài một hơi, đưa chiếc phong thư màu đỏ đang bị siết chặt trong tay ra: “Đưa mấy thứ này qua đó hết đi.”

Người đàn ông mặc âu phục nhận lấy phong thư màu đỏ, cúi người cung kính trả lời: “Vâng thưa tiên sinh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp