Chuyện Hắc Thần tức giận bao che cho fan đang làm xôn xao dư luận, sự việc trên mạng đã thăng cấp thành vụ án hình sự, Tư Dao sa sầm mặt xuống, đen như mực in.

Cảnh sát đến Tinh Thế điều tra, sau đó, nhờ được Diêm Kiều Quân giúp đỡ nên không náo động, tin tức không lan tới căn cứ của Báo Đốm. Hôn ước của Diêm Tử Ký và Tư Dao sắp tới rồi, Diêm Kiều Quân không muốn có thêm chuyện gì gây trở ngại cho hai người họ.

Hoặc có thể là do hình tượng ngu ngơ dễ thương của Tư Dao quá thành công, không ai so sánh cô với Hắc Thần cả. Ngoài ra, còn có chuyện weibo Lê Tinh trước đó nữa, đa số mọi người đều cảm thấy đơn giản là Hắc Thần bênh vực kẻ yếu thôi.

Nhưng cũng có vài người xem phim nhiều quá, đưa ra thuyết âm mưu, suy đoán có thể Hắc Thần có liên quan tới Tinh Thế, nếu không thì vì sao Hắc Thần lại luôn giúp đỡ ngôi sao của Tinh Thế?

Từ khi Hắc Thần tạo ra cơn bão này, chuyện thị phi của Tư Dao và Mạc Thanh Thần cũng từ từ bị người ta cho vào quên lãng. Đối với Phong Thần, người đã bị hành hạ tới mức rã rời như cọng cỏ khô thì đây cũng xem như chút an ủi.

Trên mạng náo loạn thành nồi lẩu thập cẩm luôn rồi, còn nhân vật chính Tư Dao thì vẫn luôn ở lì trong căn cứ của Báo Đốm, ăn uống no đủ, yêu đương vui vẻ với Diêm Tử Ký, trải qua cuộc sống vui tươi, vô lo vô nghĩ.

Diêm Tử Ký bận rộn đi sớm về trễ, Tư Dao ở lì trong phòng, lười biếng như một người ung thư giai đoạn cuối vậy, cuối cùng lén trốn Diêm Tử Ký, đi vào ký túc của mấy người lính nam, cùng bọn họ đánh bài giết thời gian.

Sau đó bị Diêm Tử Ký biết được, tuy vẫn sầm mặt trách mắng nhưng không nỡ ra tay đánh thật. Anh không quản thúc được Tư Dao, chỉ có thể trị tội mấy người lính kia, tăng cường huấn luyện nhiều hơn khiến cho mấy người lính nam chỉ muốn tự đập đầu mình.

Diêm Tử Ký bị Lôi Thành gọi đi làm báo cáo, Tư Dao trốn trong ký túc của mấy người lính nam chơi bài. Lúc đầu mấy anh lính còn hơi câu nệ nhưng sau khi chứng kiến sức mạnh một quyền đập nát hạch đào của Tư Dao, bọn họ đều hoàn toàn bội phục.

Sau khi đã đánh thua năm túi khoai chiên, Tằng Vũ Khả đau khổ vò đầu, nhìn Tư Dao với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ: “Chị dâu, chị thật sự không chơi xấu đó chứ?”

“Lão Miêu, là đàn ông thì dám làm dám chịu, thua rồi lại nói người ta chơi xấu.” Khương Ninh ngồi một góc lau ủng hành quân, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nói với giọng khinh bỉ.

“Lo lau ủng của cậu đi, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.” Tằng Vũ Khả cầm hộp thuốc lá rỗng ném qua.

“Với sự thông minh của cậu thì không thể nào thắng được số liệu của tôi đâu.” Tư Dao lấy chiến lợi phẩm của mình rồi mở ra ăn, vẻ mặt rất chân thành mà khuyên Tằng Vũ Khả từ bỏ.

“Tôi tính được hết bài của các cậu đấy.”

Tằng Vũ Khả trưng ra khuôn mặt ngu ngơ một lúc lâu, thuận miệng hỏi đầy nghi ngờ: “Tính toán gì cơ?”

Nuốt miếng khoai chiên vị cà chua xuống bụng, Tư Dao xòe bài cho Tằng Vũ Khả xem: “Lúc chơi bài tôi sẽ căn cứ vào bài trong tay mình với những lá bài các cậu đánh xuống, sau đó sẽ tính được những lá bài còn lại trên tay các cậu là gì.”

“Nói vậy thì mơ hồ quá.” Mấy anh lính chơi bài với Tư Dao đều tỏ vẻ không tin.

Thấy số liệu của mình bị nghi ngờ, Tư Dao chỉ vào một người, nói: “Cậu còn sót lại ba lá bài, 9 cơ, K tép, 7 bích, chắc chắn thua.”

Anh lính bị Tư Dao đoán bài ngơ cả người, từ từ lật bài lên, những người khác đều bu lại xem, thật sự giống với dự đoán của Tư Dao. Tư Dao lần lượt đoán trúng hết bài của những người khác, vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất kinh hãi.

Tằng Vũ Khả rụt rè nuốt nước miếng, nhìn Tư Dao như nhìn thấy thần linh: “Chị dâu, sao chị làm được vậy?”

“Cậu từng ra mấy lá lẻ là 5 tép, một quân 5 đã được đánh ra rồi, nếu như là đôi thì sẽ không xé lẻ ra như vậy, mấy người khác cũng không ai có thêm lá 5 nữa, vậy tỷ lệ cậu Chim Sẻ giữ đôi 5 là chín mươi lăm phần trăm.”

Anh lính bị gọi là Chim Sẻ yên lặng lật bài, lấy đôi 5 ra, Tằng Vũ Khả đưa tay bái phục: “Chị dâu, Lão Miêu em xin cúi đầu trước chị.”

Tư Dao chọn khẩu vị của khoai chiên, không để ý tới lời trêu chọc của Tằng Vũ Khả: “Chỉ cần biết được bài đánh xuống rồi dựa theo số liệu tính tỉ lệ, thật ra rất đơn giản thôi.”

Anh lính dập đầu vào cạnh bàn: “Tha thứ cho tôi chỉ là phàm phu tục tử.”

“Lão Miêu, Lão Miêu!” Ngoài cửa sổ tòa nhà ký túc xa vang lên tiếng kêu um sùm, Tằng Vũ Khả kéo lưng quần, bộ dạng như bị làm phiền, bước tới trước cửa sổ: “Miêu gia đây đang quỳ lạy thần linh đó, kêu cái gì đấy hả?”

“Quỳ lạy cái con khỉ, mau mau xuống lầu quét tuyết đi, Diêm Vương nói rồi, nếu còn không quét sạch tuyết thì bên phòng ăn không chừa phần cho tụi mình đâu.” Anh lính ở dưới lầu bốc một nắm tuyết vo thành cục, hùng hổ ném lên cửa sổ.

Tằng Vũ Khả khom người né tránh, nắm tuyết từ cửa sổ bay thẳng vào phòng, rơi xuống bàn bài, văng tung tóe lên mặt Tư Dao. Tư Dao nhắm mắt lại không nói câu nào, mấy người lính trong phòng đều trợn tròn hai mắt.

Tằng Vũ Khả cầm lấy ly trà trên bệ cửa sổ ném xuống lầu: “Lão G, thằng khốn kia, cậu ném trúng mặt chị dâu rồi! Còn muốn ăn cơm hả, không khí cũng không có mà ăn đâu!”

“Chị dâu, chị không sao chứ?” Khương Ninh vội chạy tới chỗ Tư Dao hỏi thăm, muốn giúp cô lau mặt nhưng rồi lại sợ nam nữ khác biệt nên không dám đụng chạm tùm lum.

Tư Dao im lặng lau hết tuyết trên mặt mình rồi mới chép miệng, nhíu mày nói: “Lạnh quá.”

“Chị dâu à.” Lão G lập tức chạy thẳng lên lầu, sốt sắng nhảy lưng tưng lên, không ngừng khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi, em không biết chị đang ở trong ký túc xá.”

“Không sao đâu.” Tư Dao bị tuyết tan thấm vào trong cổ áo, hơi lạnh khiến cô run lên, cầm lấy khăn mà Khương Ninh đưa cho rồi lau mặt: “Mặt tôi cứng hơn tuyết, không bị ném tới nát đâu.”

Tư Dao nói thật nhưng anh lính lại bị sự hài hước của Tư Dao giải vây, thở phào một hơi rồi cũng nở nụ cười. Tư Dao gom hết khoai chiên thắng được, bỏ vào trong túi, mắt nhìn Lão G rồi nói: “Phải quét tuyết à? Tôi cũng muốn đi chơi.”

“Chị dâu, tuyết lạnh lắm, chị…” Không để cho Tằng Vũ Khả nói xong thì Tư Dao đã trượt thẳng ra ngoài, mấy anh lính trong phòng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể khoác áo khoác quân dụng lên người rồi đuổi theo.

Mấy anh lính đi xuống lầu, cầm lấy xẻng nhanh chóng làm việc. Tư Dao thấy có trò vui, cầm xẻng xúc tuyết đẩy thẳng một đường về phía trước. Khương Ninh kéo khăn làm ấm tai, hét lên về phía Tư Dao đang chạy ra xa: “Chị dâu, chị vẫn nên về nhà ngồi chơi đi.”

“Tôi giúp các cậu xúc tuyết.” Tư Dao đẩy xe xúc tuyết, thẳng thừng từ chối ý tốt của Khương Ninh.

Thấy không khuyên được Tư Dao đang thích thú với trò chơi mới, mấy anh lính bèn đẩy nhanh tốc độ, muốn nhanh chóng quét dọn sạch tuyết. Tư Dao học theo mấy anh lính đó, khuôn mặt đỏ hồng như một quả táo, khiến cho đám linh nhìn đều thấy vui vẻ.

“Tư Dao giúp bọn họ dọn tuyết đấy à?” Quách Hác đi ngang qua, nhìn thấy liền nghỉ chân rồi trêu chọc một câu.

Tư Dao thấy trong mắt Quách Hác toàn là ý chọc ghẹo, đẩy xe nâng chạy tới trước mặt anh ta, nhấc chân đá tuyết đọng lên đầy người Quách Hác.

Quách Hác lùi về phía sau hai bước để tránh né, phủi đi tuyết đọng trên người mình: “Ngây thơ như một đứa trẻ vậy, Diêm Vương sống cùng với cô không có cảm giác tội lỗi à?”

Tư Dao quay đầu nhìn mấy anh lính đang quét tuyết, vẻ mặt rất ngây thơ, hỏi lại đầy nghi ngờ: “Có ý gì?”

Mấy anh lính nghe vậy thì nghẹn cười, không dám nói câu nào. Quách Hác đang muốn nói Diêm Tử Ký là trâu già gặm cỏ non đây mà. Nhưng bọn họ cũng không dám giải thích với Tư Dao, Diêm Tử Ký và Quách Hác cũng giống như Diêm Vương và hồ ly tinh, hung thần ác sát và nham hiểm giả dối, bọn họ đều không đắc tội nổi.

Quách Hác nở nụ cười đầy vô hại, nói năng bậy bạ: “Tôi khen cô đơn thuần đáng yêu, cô và Diêm Vương là trời sinh một đôi.”

“Tôi và Tử Ký đương nhiên là trời sinh một đôi.” Tư Dao ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.

Quách Hác khẽ lắc đầu, chắp tay sau lưng rồi từ từ rời đi: “Aiyo, nghiệt ngã quá...”

Tới khi Quách Hác đi xa rồi, Chim Sẻ mới xoa xoa tay, cười nói với Tư Dao: “Chị dâu, chị đừng để ý đến Quách Đội, anh ta có bệnh ấy mà.”

“Bệnh gì?” Tư Dao rất tò mò, Quách Hác trông có vẻ là rất khỏe mạnh mà.

Không ngờ là Tư Dao sẽ truy hỏi, Chim Sẻ bị làm khó liền nhìn Tằng Vũ Khả cầu cứu. Tằng Vũ Khả suy nghĩ một chút rồi nói: “Không giày vò người ta thì không ngủ được đó mà, bệnh tầm phào thôi.” Câu trả lời rất vô căn cứ nhưng Tư Dao vẫn tin.

Nhìn Tư Dao đang đăm chiêu, mấy anh lính đều chỉ có thể che mặt, đúng là một cô gái đơn thuần, kết hợp với sự hung tàn của Diêm Vương, thật sự muốn lặp lại lời nói của Quách Hác: “Nghiệt ngã quá...”

Có Tư Dao ở bên cạnh cùng xúc tuyết, tốc độ xử lý của mấy anh lính nhanh hơn nhiều. Tư Dao cố gắng đẩy chiếc xe xúc tuyết, hí ha hí hửng nhìn chồng tuyết từ từ cao lên.

Vì làm cho Tư Dao vui vẻ, mấy anh lính còn cố tình đắp hai người tuyết. Tuy rằng trông hơi bất bình thường một chút nhưng miễn cưỡng còn có thể thấy ra được hình dạng. Tư Dao cởi bỏ khăn quàng cổ để lên cho người tuyết, Tằng Vũ Kha giật lấy mắt kính của Chim Sẻ. Hai người tuyết được trang trí nên nhìn thật ra cũng khá lắm.

“Có giống với đội trưởng Hàn không?” Khương Ninh chỉ vào người tuyết nói.

Kính mắt hào hoa phong nhã, khăn quàng cổ có hoa văn trang nhã, kiểu cảm giác lạnh lùng, ngầu ngầu này thật sự rất giống với Hàn Kính. Nghĩ như vậy, mấy anh lính đều nhịn không được mà bật cười.

Có thể được nhận vào trong căn cứ của Báo Đốm, trong đầu ít nhiều đều có chút bệnh gì đó. Ở trong căn cứ này một đoạn thời gian, cho dù không bệnh, thì cũng bị mấy kẻ điên vây quanh bức ép thành bệnh tâm thần thôi.

Còn Hàn Kính chính là điển hình cho kiểu kỳ lạ trong căn cứ, nhìn thì có vẻ lịch thiệp nhã nhặn, nhưng người biết rõ anh ta thì đều biết, dạng này là dạng lưu manh giả danh trí thức, khẩu phật tâm xà. Màn đặc huấn hàng năm của căn cứ khiến mấy người lính mới hận đến nghiến răng nghiến lợi, đều là do người này làm ra cả đấy.

Anh ta làm huấn luyện viên lựa chọn lính mới nhiều năm, thời gian huấn luyện vẫn chưa kết thúc, đám lính mới tới chỗ anh ta huấn luyện đều bị anh ta đào thải đến thảm thương, kêu cha gọi mẹ chạy về bộ phận cũ. Bởi vì chuyện này mà suýt chút nữa các đoàn trưởng đem quân đến huấn luyện đã liên minh lại với nhau để xóa sổ căn cứ Báo Đốm.

“A Dao.” Diêm Tử Ký từ xa đi tới, gọi Tư Dao.

Nhìn thấy Diêm Tử Ký trở về, Tư Dao ném cái chổi xuống, vui vẻ chạy thẳng tới, nhưng mới chạy được hai bước đã giẫm lên một lớp băng, lập tức ngã nhào, lăn vào trong đồng tuyết.

Diêm Tử Ký giật mình hoảng sợ, vẻ mặt cũng biến sắc lập tức ném tư liệu đi rồi chạy tới, khom lưng xuống đỡ Tư Dao lên: “Có ngã đau chỗ nào không?”

Tư Dao ngồi quỳ một chân, nhếch miệng cười, nụ cười rất trong sáng: “Không đau ở đâu hết.”

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Tư Dao, Diêm Tử Ký bị chọc cười, đưa tay phủi tuyết trên chóp mũi cô: “Chỗ đầy tuyết như vậy, chạy nhanh làm gì?”

Tư Dao đứng lên, Diêm Tử Ký khom lưng giúp cô phủi tuyết đọng trên người, Tư Dao vuốt tuyết tan trên gò má: “Anh đã hết bận chưa?”

“Hết bận rồi, trên đường gặp được Quách Hác, cậu ta nói em ở đây xúc tuyết.” Diêm Tử Ký nói, khóe mắt liếc mấy người lính nam ở đây, mấy anh lính lập tức đứng thẳng người, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Tư Dao nắm tay Diêm Tử Ký chỉ vào người tuyết: “Anh nhìn đi, tụi em đang đắp người tuyết, đẹp không?”

‘Trông xấu thế.’ Nhìn vẻ mặt chờ mong của Tư Dao, Diêm Tử Ký lẳng lặng nuốt xuống mấy lời định nói: “Cũng được, rất… trừu tượng.”

Tư Dao nghi ngờ nhìn mấy anh lính, mấy anh lính đồng loạt giơ ngón cái, Diêm Tử Ký hơi nhướng mày, đương nhiên là rất hài lòng với sự thức thời của mấy anh lính.

“Đi thôi, chúng ta về thôi.” Diêm Tử Ký dẫn theo Tư Dao, xoay người chuẩn bị rời khỏi. Trước khi đi còn ra hiệu cho mấy anh lính: “Tiếp tục xúc.”

“Rõ!” Mấy anh lính đồng thanh lên tiếng nhận mệnh, liếc mắt nhìn Diêm Tử Ký, trong lòng đều thở hắt ra một hơi, xem ra Diêm Vương mở lòng từ bi buông tha cho bọn họ rồi.

Trên đường đi cùng với Diêm Tử Ký trở về phòng, Diêm Tử Ký hạ giọng nói với Tư Dao: “Kiều Quân tới rồi, đang ở trong phòng trọ chờ em.”

“Tới để giúp em làm áo cưới à?” Tư Dao lên tiếng hỏi đầy chờ mong.

“Ừm.” Diêm Tử Ký mặt mày vui vẻ, nắm bàn tay lạnh lẽo của Tư Dao để giúp cô sưởi ấm: “Tuần sau chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới.”

“Được.” Tư Dao mừng rỡ ôm lấy Diêm Tử Ký.

Nhìn mấy người lính đang cười trộm xung quanh, Diêm Tử Ký giả vờ nghiêm túc sầm mặt xuống: “Bây giờ đang ở trong doanh trại, phải chú ý hình tượng.”

Tư Dao nghe vậy thì lập tức buông tay, chép miệng, len lén nói nhỏ: “Lúc về nhà em lại ôm anh.”

Diêm Tử Ký bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng mang theo ý cười, lẳng lặng nắm lấy tay Tư Dao. Tư Dao ngẩng phắt đầu dậy, trợn tròn hai mắt, Diêm Tử Ký nghiêm mặt lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, cứ như người chủ động nắm tay không phải là anh vậy.

Nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, Tư Dao dựa sát vào người Diêm Tử Ký, khóe mắt cong cong, vui vẻ tươi cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play