Nhiệt độ trong núi tuyết ban đêm giảm xuống cực thấp. Trên con đường đi đến căn cứ Báo Đốm trong núi, Tư Dao và Tào Nguyên Huy khoác áo lông lạnh tới mức run cầm cập, bước đi lảo đảo trên lớp tuyết đọng.
Tào Nguyên Huy nhìn gương mặt đỏ bừng của Tư Dao, định rút thêm quần áo trong hành lý ra cho cô, Tư Dao lập tức chạy lên mấy bước để né tránh: “Không mặc thêm được nữa đâu.”
“Em lạnh đến nỗi môi trắng cả ra rồi kìa.” Tào Nguyên Huy không đồng ý với cô, nhíu mày quát.
“Bốn cái áo bông, hai bộ đồ có lớp lót bằng bông, mặc thêm nữa em sẽ biến thành quả cầu đó.” Tư Dao xoa xoa gương mặt đã đông cứng, nhất định không chịu mặc thêm quần áo: “Đi nhanh lên thôi, chắc Tử Ký đợi sốt ruột lắm rồi.”
Tư Dao hì hục bò trên đường núi gập ghềnh. Tào Nguyên Huy thấy cô nhất định từ chối thì chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể vác túi đi theo sát phía sau.
Leo được khoảng 4 km thì họ gặp được lính trinh sát, bọn họ nhận ra Tào Nguyên Huy và Tư Dao nên nhanh chóng xuất hiện vác hành lý giúp hai người: “Anh Tào, tuyết còn chưa ngừng mà sao hôm nay hai người lại tới đây thế?”
“Tôi đi thăm đội trưởng Diêm với Tư Dao.” Tào Nguyên Huy chỉ chỉ Tư Dao đi bên cạnh, giải thích.
Tư Dao thở ra làn khói, ngước nhìn về phía xa xa ở đằng trước: “Tử Ký đến rồi.”
Tào Nguyên Huy quay người nhìn lại, xuyên qua đất trời băng tuyết mênh mông, anh ta thấy được một chiếc xe việt dã đang lao tới. Mấy người lính trinh sát lập tức giơ ngón tay cái ra nghiêm túc khen ngợi: “Chị dâu tinh mắt thật đấy.”
Diêm Tử Ký đi đến trước mặt mọi người thì dừng xe lại. Tư Dao vui vẻ nhào lên ôm Diêm Tử Ký như một con thú nhỏ, cho tay vào trong áo anh: “Tử Ký, anh đến đón em rồi.”
Diêm Tử Ký không ngăn nổi Tư Dao làm nũng, nhưng mặt anh vẫn lạnh hẳn đi vì luồng khí lạnh trong ngực: “Tay lạnh thế này, em không biết chú ý giữ ấm sao?”
“Em mặc nhiều áo bông lắm, không thể mặc thêm được nữa luôn rồi.” Tư Dao vạch cổ áo ra cho Diêm Tử Ký xem, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Diêm Tử Ký liền nở một nụ cười đầy thỏa mãn.
Không từ chối mong muốn được sưởi ấm mang theo vẻ mờ ám của Tư Dao nữa, Diêm Tử Ký nhìn Tào Nguyên Huy, Tào Nguyên Huy lập tức cúi chào: “Đội trưởng Diêm.”
Mấy người lính trinh sát cũng lần lượt cúi chào: “Chào đội trưởng Diêm!”
Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao lên xe, đưa mắt ra hiệu cho Tào Nguyên Huy đi theo. Tào Nguyên Huy cất hành lý vào cốp xe rồi mới nhanh chóng chui vào xe.
Xe việt dã lăn bánh về phía căn cứ. Diêm Tử Ký cởi áo khoác khoác cho Tư Dao, sau đó nắm lấy tay cô hà hơi sưởi ấm: “Xin lỗi em, do có cuộc họp đột xuất nên anh tới chậm.”
“Không sao đâu, em và Tào Nguyên Huy có thể tự đi tới đây mà.” Tư Dao vui vẻ dựa vào người Diêm Tử Ký, nhìn bộ điều chỉnh nhiệt độ, thấy anh chắc chắn không bị lạnh mới chịu nhận áo khoác của anh.
Diêm Tử Ký liếc nhìn Tư Dao, xì một tiếng cười nhạo: “Trông em kiêu ngạo chưa kìa, mắt em cũng sắp ngửa ra đến sau gáy rồi.”
Tư Dao sờ sờ đầu, nhìn Diêm Tử Ký bằng ánh mắt ngơ ngác: “Mắt em có ngửa ra sau gáy đâu, với lại mắt mà chạy trên đầu được thì là loài dị chủng đấy.”
Tào Nguyên Huy không nhịn được mà phụt cười ra tiếng, cảm nhận được ánh mắt uy hiếp của Diêm Tử Ký bèn vội vàng bịt miệng quay sang một bên, nhưng vai vẫn không nén được mà hơi run run.
Diêm Tử Ký cong ngón tay gõ trán Tư Dao, trong giọng nói tràn ngập sự bất đắc dĩ: “Anh đã bảo em phải đọc nhiều sách lên rồi, đến lúc cần dùng mới thấy tiếc hận vì đọc ít sách.”
Tư Dao ôm trán, ngơ ngác nhìn Tào Nguyên Huy: “Mấy lời anh ấy vừa nói có ý gì vậy?”
Tào Nguyên Huy nhịn cười liếc nhìn Diêm Tử Ký, sau đó mới nghiêm túc nói với Tư Dao: “Anh ấy khen em đó.”
Tư Dao nheo mắt, dựa vào người Diêm Tử Ký làm nũng: “Em biết Tử Ký yêu em nhất mà.”
Diêm Tử Ký: “...” Ôi cô vợ ngốc của tôi, sao lại ngốc nghếch dễ lừa như thế, nếu bị người có lòng dạ hiểm ác lừa chạy mất thì trách ai bây giờ?
Lúc xe việt dã về đến căn cứ, Diêm Tử Ký dặn Tào Nguyên Huy đi tìm Quách Hác. Mẹ vợ của Quách Hác bị ốm, vợ anh ta đã về nhà chăm mẹ rồi, mấy ngày nay Tào Nguyên Huy sẽ ở cùng Quách Hác.
Sắp xếp xong cho Tào Nguyên Huy rồi, Diêm Tử Ký mang Tư Dao đến khu chung cư của bộ đội, căn nhà theo tiêu chuẩn hai phòng ngủ một phòng khách, tuy không lớn lắm nhưng đơn giản mà lại ấm áp.
Cất hành lý xong, Diêm Tử Ký nhanh chóng vào phòng ngủ mở điều hòa lên, cái điều hòa này chủ yếu là lắp cho Tư Dao, da dày thịt béo như anh thì không có gì, nhưng nhất định không thể để vợ bị lạnh được.
Thấy trong phòng đang ấm dần lên, Diêm Tử Ký ngồi xổm xuống trước mặt Tư Dao, cẩn thận xoa xoa tay cho cô: “Có còn lạnh không?”
Thấy Diêm Tử Ký lo lắng vì cô, Tư Dao nở một nụ cười thỏa mãn: “Em không lạnh.”
Diêm Tử Ký sờ đôi môi đã lạnh đến nỗi tím ngắt của Tư Dao, lấy bộ điều chỉnh nhiệt độ ra định đeo cho cô, nhưng Tư Dao lại nhanh chóng từ chối: “Đây là để anh dùng mà, em không lấy đâu.”
Diêm Tử Ký cau mày, đang định ép cô đeo thì Tư Dao đã ôm lấy anh làm nũng: “Em đã từng là nửa người nửa máy móc, không cảm giác được nhiệt độ xung quanh, em rất thích cảm giác bây giờ, cảm giác mà trước đây em chưa từng có.”
Nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Tư Dao, Diêm Tử Ký đành bất đắc dĩ vò rối tóc cô: “Em cứ nói chuyện này khắp nơi như vậy, lỡ bị người khác nghe được thì sao bây giờ?”
“Em chỉ nói cho một mình anh thôi.” Tư Dao ôm Diêm Tử Ký, thân mật cọ cọ vào cổ anh.
“Em có đói không, anh nấu cơm cho em ăn.” Diêm Tử Ký cười hỏi.
Tư Dao nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát rồi liếm môi nói: “Em muốn ăn chuối tiêu bọc đường.”
Diêm Tử Ký nghe thế thì xoa xoa má Tư Dao: “Sắp sâu răng đến nơi rồi.” Tuy nói thế nhưng Diêm Tử Ký vẫn đứng lên đi vào bếp. Tư Dao đứng dậy định đi theo anh nhưng Diêm Tử Ký lại cản cô lại: “Bên ngoài lạnh lắm, em đừng ra khỏi phòng ngủ, anh nấu xong sẽ bê vào cho em.”
Diêm Tử Ký ra khỏi phòng ngủ rồi đi vào bếp. Nhiệt độ trong phòng ngủ đang từ từ tăng lên, Tư Dao cởi áo khoác bông ra, lăn lộn trên giường, lấy điện thoại di động ra lên mạng.
Vụ bê bối giữa Tư Dao và Mạc Thanh Thần càng ngày càng nóng, hai nhóm fan chửi nhau loạn cả lên. Tư Dao nhìn những câu mắng chửi ác độc trên Weibo, ngay cả ngốc nghếch như cô cũng phải nhíu mày.
Sau chuyện ở quán cà phê, Mạc Thanh Thần và Tư Dao cũng không đứng ra giải thích nên tin tức mới dần dần loạn lên, cuối cùng trở thành “Người bạn trai bí ẩn là thật hay giả? Ngôi sao mới nổi Tư Dao hẹn hò với Mạc Thanh Thần ở quán cà phê”.
Tư Dao chẳng hề muốn quan tâm đến mấy chuyện này, còn Mạc Thanh Thần sau một đêm im lặng, sáng hôm sau đăng Weibo mong fan đừng làm khó Tư Dao. Nhưng chính cái kiểu bảo vệ này lại khiến chuyện không những không lắng xuống được mà còn bùng lên như thùng thuốc nổ bị châm lửa, bùm một cái nổ tung hết cả lên.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Weibo của Tư Dao bị bao trùm bởi những lời chửi rủa của antifan, rằng Tư Dao không xứng với Mạc Thanh Thần, hô hào cô mau cút khỏi giới giải trí đi.
Fan của Tư Dao rất muốn bảo vệ thần tượng nhưng đám anti fan kia cực kì hung hãn, bọn họ không cãi lại được, thậm chí chính họ cũng bị đám antifan nhục mạ.
Trong mắt Tư Dao xẹt qua tia điện màu xanh lục sẫm, hai tay siết chặt lại. Những người nhục mạ cô thì dễ giải quyết, nhưng dám bắt nạt fan của cô à, ‘đám antifan này, phải cho bọn chúng biết hậu quả khi làm người ngoài hành tinh tức giận mới được!’
Tư Dao thò người ra nhìn Diêm Tử Ký trong bếp để đoán xem bao lâu nữa thì ăn cơm. Sau khi chắc chắn có đủ thời gian, Tư Dao vội vàng lấy máy tính ra, con ngươi khẽ phóng đại lên, mở khóa nhập dữ liệu vào máy, khoác lên tấm áo mang tên Hắc Thần, bắt đầu chém giết.
Hai tay Tư Dao lướt nhanh trên bàn phím, con ngươi màu xanh lam phản chiếu các số liệu trong máy. Bình luận của anti fan trên Weibo Tư Dao bị xóa hết, bình luận của fan được đẩy lên.
Hắc Thần xuất hiện trên mạng gây nên bao sóng gió, các thể loại tin tặc, hacker cùng cảnh sát đều vào Weibo Tư Dao. Tư Dao gặp thần giết thần gặp ma giết ma, vung vẩy lưỡi đao, đại khai sát giới.
Dữ liệu trên mạng của antifan trong cả thành phố hoặc cả nước đều bị xóa sạch, máy tính liên tục nhiễm virus độc.
Virus mà Tư Dao lây lan là virus độc không thể xóa được, chỉ có nước thay máy tính khác thôi. Nhưng dù có thay máy khác thì các dữ liệu trên mạng cũng bị xóa sạch hết rồi, sau này có dùng lại account cũ đã đăng ký đó thì cũng không thể hoạt động trên mạng được nữa.
Tiêu diệt antifan, đánh đổ đám tin tặc hacker đứng xem, nâng đỡ các fan oan ức, Tư Dao dựng lên một lá cờ đỏ thắm ghi lại lời an ủi: “Đừng khóc, kẻ nào dám mắng mọi người tôi sẽ thịt kẻ đó!”
Tư Dao làm xong xuôi mọi chuyện thì cũng đúng lúc ngửi thấy mùi thơm trong nhà bếp. Cô tắt máy tính rồi nhảy xuống giường, không thèm quan tâm đến sóng gió mà cô vừa mới tạo ra trên mạng.
Tư Dao chạy vào bếp, thấy trong nồi đang ninh canh sườn, liếm môi thèm chảy cả nước miếng. Diêm Tử Ký thấy Tư Dao chỉ mặc có mỗi cái áo bông đã chạy ra liền quơ quơ thìa nấu ăn rồi mắng: “Ở ngoài này lạnh lắm, em mau về phòng ngủ chờ đi.”
Tư Dao né cái thìa của Diêm Tử Ký ra, ôm lấy anh từ phía sau làm nũng: “Thế này là ấm rồi.”
Diêm Tử Ký bị sự vô lại của cô làm cho dở khóc dở cười, gắp một miếng chuối tiêu lên đút cho Tư Dao: “Há miệng nào.” Tư Dao ngoan ngoãn há miệng, nhai chuối tiêu đầy thỏa mãn. Diêm Tử Ký vỗ vỗ đầu cô: “Ăn xong rồi thì về phòng ngủ chờ đi.”
Tư Dao bĩu môi cọ cọ vào người Diêm Tử Ký, rất không tình nguyện mà quay người đi ra khỏi nhà bếp. Đúng lúc cô đi đến cửa phòng ngủ thì có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Tư Dao tung tăng chạy ra mở cửa, thấy là Tằng Vũ Khả. Diêm Tử Ký cầm thìa nấu ăn thò đầu ra hỏi: “A Dao, ai đến thế?”
“Là em đây đội trưởng Diễm.” Tằng Vũ Khả cợt nhả nói, đưa xâu cá trong tay cho Diêm Tử Ký xem: “Đại đội Lôi bảo em mang cá đến cho anh.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Diêm Tử Ký bỏ thìa nấu ăn ra, đi ra cửa lấy cá, nhìn Tằng Vũ Khả giả vờ mời mọc: “Tôi vừa nấu cơm xong, cậu có muốn ở lại ăn không?”
“Thôi em không ăn đâu, Lão Tào còn đang chờ em đấy.” Tằng Vũ Khả từ chối, trước khi đi anh ta còn liếc nhìn Diêm Tử Ký đang đeo tạp dề, nín cười quay người bỏ chạy.
Diêm Tử Ký nhìn con cá vẫn còn đang giãy, đưa tay vỗ vỗ đầu Tư Dao: “Em mau về phòng ngủ đi.”
Tư Dao lầm bầm chạy về phòng, Diêm Tử Ký không nén nổi ý cười trong mắt, xách theo con cá vào trong bếp tiếp tục nấu cơm.
Tư Dao đi vào phòng ngủ rồi nằm bò lên giường, lấy điện thoại di động ra kiểm tra thông tin trên mạng. Trên mạng đang loạn hết cả lên, Phong Thần và Nhạc Cảnh Dư đều nhắn tin cho cô, dặn cô đừng trả lời bất cứ điều gì trên Weibo.
Tư Dao trả lời đồng ý. Vốn dĩ cô cũng chẳng muốn trả lời mấy chuyện này làm gì, nếu không phải fan của cô bị antifan bắt nạt thì cô cũng chẳng buồn để ý đến bọn họ, cô còn đang bận yêu đương với Lão Diêm đây.
Diêm Tử Ký bê cơm vào phòng ngủ, thấy Tư Dao đang nằm chơi điện thoại thì thuận miệng hỏi một câu: “Em đang xem gì thế?”
“Tin mới của giới giải trí thôi.” Tư Dao tắt điện thoại nhét xuống gối: “Em lại lên hotsearch nữa rồi, Phong Thần nói em là loại người siêu đen đủi.”
“Vì sao thế?” Diêm Tử Ký cau mày hỏi.
“Ăn lẩu ở Tinh Thế xong, lúc xuống tầng em gặp phải Mạc Thanh Thần nên em với anh ta đến quán trà sữa uống một cốc cho tiêu cơm, ai ngờ đâu lại bị phóng viên chụp lại.” Tư Dao bực bội gãi đầu nói: “Bọn họ nói là em hẹn hò với Mạc Thanh Thần, nhưng mà hẹn hò không phải đều là lén lút lúc nửa đêm sao?”
Diêm Tử Ký không dám nói với cô câu “Hai người lén lút lúc nửa đêm thì gọi là vụng trộm”, sợ cô tức giận với anh: “Em là một ngôi sao, rất nhiều người đều nhìn vào em, nên chú ý hơn một chút.” Diêm Tử Ký cố nhịn ghen tuông, dạy dỗ cô: “Cũng đừng ở cùng với người khác phái một mình nữa.”
“Được, em sẽ nghe lời anh.” Tư Dao thoải mái đồng ý: “Ăn cơm được chưa? Em đói rồi.”
Diêm Tử Ký bị Tư Dao chọc cười, dọn cơm lên bàn: “Ăn cơm thôi.”
Tư Dao nhanh nhẹn ngoan ngoãn ngồi bên bàn, Diêm Tử Ký đưa bát đũa cho cô: “Uống chút nước nóng đi, em đi trong tuyết lâu thế rồi, cẩn thận ốm đấy.”
“Không sao đâu, em khỏe mạnh lắm.” Tư Dao nắm nắm tay cho Diêm Tử Ký xem.
Diêm Tử Ký đập tay vào tay cô, trừng mắt: “Đừng có cầm đũa nghịch.”
Tư Dao mếu máo ăn cơm, Diêm Tử Ký gắp rau cải xanh cho cô: “Cuối tháng này anh được nghỉ kết hôn. Mấy hôm nữa Kiều Quân đến đây, để cậu ta giúp em may đồ cưới.”
“Váy cưới.” Tư Dao nhớ tới mấy cảnh kết hôn trong phim đều có váy cưới, hai mắt cô lập tức sáng lên.
“Trời lạnh thế này không mặc váy cưới được.” Diêm Tử Ký từ chối thẳng thừng, Tư Dao bỗng chốc cúi đầu xuống. Diêm Tử Ký liếc nhìn Tư Dao, khóe miệng lại có nụ cười nhẹ: “Nhưng lúc chụp ảnh cưới thì được.”
Hi vọng của Tư Dao lập tức sống dậy, nhảy dựng lên hôn lên mặt Diêm Tử Ký: “Tử Ký, anh tuyệt vời nhất luôn!”
“Cẩn thận bát canh kìa!” Thấy Tư Dao nhào lên, Diêm Tử Ký một tay ấn bàn, một tay vội vàng đỡ cô.
“Em muốn chụp ảnh cưới với Tử Ký, bao giờ chúng ta mới chụp?”
“Chờ đến kì nghỉ của anh thì em muốn chụp lúc nào cũng được.” Diêm Tử Ký cười cười, sau đó lại tỏ ra nghiêm túc: “Bây giờ mau ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
“Vâng~” Tư Dao cười híp mắt, dài giọng trả lời.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT