“Mặc Ngân Kiếm Ca” quay phim cần phải đi theo tổ, phải ở trong đoàn làm phim tới bốn năm tháng, tới lúc quay xong thì phỏng chừng phải đến cuối năm.

Tào Nguyên Huy kéo vali, đi theo Tư Dao đến đoàn làm phim, trợ lý dẫn anh ta đến khách sạn đã đặt sẵn phòng, còn Tư Dao ở lại một mình ở chỗ quay phim.

Tư Dao vừa mới bước vào chỗ quay phim, những ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía, nhờ có đôi tai nhạy bén, Tư Dao mơ hồ nghe được mấy từ kiểu như mua vai diễn, toàn bộ chỗ quay phim đều tỏ thái độ không thân thiện.

Ánh mắt Tư Dao liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy Lăng Kỳ mặc váy xanh biếc, cô ấy đang vùi đầu lật kịch bản, cứ như không phát hiện ra Tư Dao vậy. Vẻ mặt Tư Dao ngẩn ngơ, không hiểu vì sao Lăng Kỳ lại muốn trốn tránh cô.

“Tư Dao!” Lâm Kỳ mặc cẩm bào chạy tới, mặt mũi tươi cười chào hỏi Tư Dao.

Tư Dao nhớ tới tư liệu về Lâm Kỳ, cô với anh ta có hợp tác trong “Tiên Đạo”, cô diễn mối tình đầu của Lâm Kỳ. “Xin chào, Lâm Kỳ.”

“Em vẫn nhớ ra tôi sao?” Lâm Kỳ bình thường mang vẻ mặt nam thần cao lãnh, nhưng lúc cười lên để lộ hai má lúm đồng tiền thì lại nhìn rất giống anh trai nhà bên: “Em cũng tham gia “Mặc Ngân Kiếm Ca” à? Diễn vai gì thế?”

“Liên Y của Hồng Liên Các.” Tư Dao cầm kịch bản trả lời.

Vẻ mặt Lâm Kỳ thoáng một cái đã cứng ngắc lại, ánh mắt liếc nhìn bốn phía, giọng nói hạ thấp xuống: “Người đã chiếm vai diễn của Tát Linh chính là em sao?”

Vẻ mặt Tư Dao ngơ ngác không hiểu, Lâm Kỳ giải thích: “Ban đầu Liên Y vốn là do Tát Linh diễn, cũng quay hết mấy cảnh rồi, vậy mà tổ đạo diễn lại thông báo đổi vai.”

Tư Dao bỗng chốc hiểu được, bảo sao trong thông báo thử vai không có vai diễn Liên Y, thì ra là đã có diễn viên đóng rồi. Vậy tại sao lúc cô thử vai Liên Y lại không bị từ chối chứ? Tư Dao suy nghĩ nát óc, cuối cùng nghĩ đến là Phong Thần.

Thấy Tư Dao không nói gì, Lâm Kỳ cho rằng cô đang xấu hổ, vậy là liền vội vàng đổi đề tài: “Đừng nghĩ lung tung nữa, Tát Linh cũng bị nhét vào cho đủ thôi, diễn xuất dở tệ, diễn với cô ta chắc sẽ khiến cho tôi phát điên mất.”

“Anh diễn vai gì vậy?” Lâm Kỳ cũng có thiện ý nên Tư Dao cũng muốn nói chuyện với anh ta nhiều hơn một chút.

“Tưởng Thân, thiếu chủ của Đúc Kiếm Cốc.” Người bạn thân nhất của nam chính Trọng Hạo, kết cục Liên Y chết cũng là do kế hoạch của Tưởng Thân này.

“Diễn viên vào vị trí.” Đạo diễn Đổng Lão cầm còi thông báo, lúc nhìn thấy Tư Dao liền nói: “Diễn viên Liên Y mau chóng hóa trang đi, cảnh kế tiếp là quay đoạn Hồ Trấn.”

“Tư Dao, em đi trang điểm trước đi, tôi đi qua đó đã.” Lâm Kỳ nói xong liền xoay người chạy đi.

Tư Dao thấy Tào Nguyên Huy còn chưa trở về, vậy là liền đi thẳng về phía khu trang điểm. Lăng Kỳ nhìn về phía bóng lưng Tư Dao, bàn tay không khống chế được mà nắm chặt kịch bản, ánh mắt rối ren vô cùng.

Diễn viên chuẩn bị sắp quay phim, Đổng Lão lấy điện thoại di động nhận điện thoại: “Chủ tịch Diêm, cảm ơn sự đầu tư của cô, tiền tôi đã nhận được rồi.”

“Tiền cũng không phải là vấn đề, cô gái tên Tư Dao cố gắng chiếu cố vào.” Diêm Linh mạnh mẽ nói.

Đổng Lão cười khẩy một tiếng: “Tuy rằng có tiền nhưng nếu cô ấy thật sự là cái bình hoa di động thì tôi cũng sẽ không cần cô ấy diễn vai Liên Y đâu.”

Không trả lời câu nói của Đổng Lão, trong lời nói của Diêm Linh mang ý tứ sâu xa: “Tập đoàn Thịnh Hoa không có bản lĩnh lớn lắm, nhưng kịch bản hay thì vẫn có thể mua được, giới đạo diện cũng không phải đều là họ Đổng.”

Diêm Linh có ý ngấm ngầm đe dọa, Đổng Lão trầm mặc không đáp, Diêm Linh tiếp tục nói: “Tôi biết Đổng Lão tính khí cao ngạo, nhưng trên thế giới này không thiếu người tài giỏi, Đổng Lão vẫn cần phải học cách cúi đầu.”

“Tôi có thể hỏi, Tư Dao với nhà họ Diêm rốt cuộc có quan hệ gì được không?” Đổng Lão hỏi.

Diêm Linh khẽ cười một tiếng, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Đổng Lão: “Cho dù Đổng Lão không chịu nể mặt tôi thì có thể nể mặt của bố tôi được không?”

Cúp điện thoại của Diêm Linh, Đổng Lão thở dài thầm than thở thế giới tàn nhẫn, sau đó lại nhíu mày suy tư, nể mặt Thượng tướng Diêm, chẳng lẽ là người của nhà họ Diêm sao?

Diêm Linh vừa cúp máy thì lại có điện thoại lại gọi đến, Diêm Linh cầm lấy điện thoại bắt máy, giọng nói của Diêm Tử Ký vang lên: “Chị.”

“Chị vẫn không thích cô ấy.” Diêm Linh thẳng giọng chặn lời Diêm Tử Ký nói. “Chiếu cố cô ấy chỉ vì cô ấy là em dâu của chị thôi, huống hồ bố cũng rất hài lòng với cô ấy.”

Ở đầu dây bên kia, Diêm Tử Ký bật cười ra tiếng: “Như vậy là đủ rồi, chỉ cần có em thích cô ấy là được.”

Tào Nguyên Huy ở trong khách sạn dọn dẹp lại phòng, chuẩn bị chạy về đoàn làm phim. Nhưng rồi vừa xuống lầu thì chợt nhìn thấy một diễn viên nhí đang ngẩng đầu nhìn quả bóng bay lên trên không trung mà òa khóc, trợ lý bên cạnh lúng túng vò đầu bứt tai.

Tào Nguyên Huy nhìn xung quanh, lùi về phía sau hai bước để chuẩn bị lấy đà, sau đó giẫm lên mặt bàn mượn lực nhảy lên, nắm lấy quả bóng bay vững vàng rơi xuống đất. Trợ lý kia nhìn thấy cảnh đó thì lập tức nghẹn họng, cậu bé cũng sững sờ nhìn Tào Nguyên Huy.

Tào Nguyên Huy đưa bóng bay cho cậu bé, khom lưng xoa xoa đầu cậu: “Làm đàn ông thà đổ máu chứ không được đổ lệ.”

Cậu bé nhìn Tào Nguyên Huy rời đi, nước mắt nước mũi chảy vẫn còn tèm lem chưa lau, ánh mắt tròn xoe lên nhìn: “Đại hiệp võ lâm!”

Triệu Ngữ Dĩnh giẫm giày cao gót đi tới, trợ lý vội vàng nghênh đón: “Chào chị Triệu.”

“Chị ơi.” Cậu bé kéo quả bóng chạy qua, nhếch miệng kêu lên.

Triệu Ngữ Dĩnh lấy khăn tay ra giúp cậu bé lau mặt, ánh mắt nhìn bóng lưng của Tào Nguyên Huy rời đi, hỏi: “Anh ta là ai vậy? Diễn viên nào trong đoàn làm phim à?”

“Không giống như là diễn viên.” Trợ lý đoán. “Hẳn là trợ lý của một ngôi sao nào đó.”

“Chị ơi, đại hiệp vừa rồi lợi hại lắm, cứ như vậy ‘hô’ một tiếng rồi bay lên.” Cậu bé kích động nói với Triệu Ngữ Dĩnh.

“Hôm nay không phải quay phim, muốn đi đâu chơi nào?” Triệu Ngữ Dĩnh xoa đầu cậu bé rồi hỏi.

“Em muốn đến công viên giải trí!” Nghe thấy có thể được đi chơi, cậu bé nhảy cẫng lên vui mừng.

“Được, nhưng trước tiên phải thay quần áo đã.” Triệu Ngữ Dĩnh khẽ mỉm cười, dắt cậu bé đi về phía thang máy khách sạn.

Tư Dao đã thay đồ hóa trang xong, mặc trang phục xanh lam thướt tha cùng trâm cài tóc hoa lê, lụa xanh trễ vai thắt lưng buộc lấy một thanh nhuyễn kiếm, trông rất giống trang phục trong giới giang hồ. Cảnh sắp sửa diễn chính là cảnh Liên Y du ngoạn giang hồ, sau đấy ngẫu nhiên gặp được Trọng Hạo đang gặp nạn ở trong Hồ trấn, nhìn thấy cốt cách năng lực của anh ta vượt trội nên muốn nhận làm đệ tử, vậy là liền ra tay cứu giúp.

Tư Dao đóng vai Liên Y là ma nữ giang hồ, võ công mạnh đại diện cho phái phản diện, cho nên bảy mươi phần trăm diễn xuất đều cần diễn cảnh hành động có dây an toàn, diễn viên không có kinh nghiệm thì rất khó chịu được loại vất vả này.

Tư Dao chọc chọc thanh nhuyễn kiếm bên hông, rất có hứng thú với bộ trang phục này. Người diễn vai nam chính Trọng Hạo chính là một ngôi sao hạng nhất, trong giới giải trí rất có trọng lượng, chỉ còn thiếu một tác phẩm để được phong ảnh đế nữa thôi.

“Liên Y Trọng Hạo chuẩn bị!” Phó đạo diễn cầm kèn nhắc nhở.

Tư Dao tung tăng đi đến điểm quay phim, phối hợp đeo dây an toàn để quay cảnh đánh nhau. Nam diễn viên đóng vai Trọng Hạo tên là Lương Quỳnh Kiệt, đưa kịch bản cho trợ lý rồi đi thẳng đến trước ống kính, hoàn toàn không thèm để ý tới Tư Dao.

Đạo diễn hô bắt đầu, Lâm Kỳ quan sát rồi đột nhiên nhớ ra, xoay người hỏi trợ lý: “Tư Dao có hướng dẫn võ thuật không?”

Trợ lý bưng ly nước ngẩn người, nhìn Tư Dao đã bị treo lên do dự nói: “Hình như là không có.”

Lâm Kỳ nhìn về phía võ sư đang giải thích với các ngôi sao khác, mơ hồ suy đoán được điều gì đó, hàng lông mày nhất thời nhíu lại, lo lắng nhìn Tư Dao.

Tư Dao vừa bị treo lên, khó chịu vì bị trói cùng với kiểu bị treo không trọng lượng nên rất khó chịu, nhưng thông qua tính toán dữ liệu, phân tích chỉnh lý lại rồi điều chỉnh góc độ dây an toàn, cô bắt đầu từ từ thích ứng.

Trọng Hạo bị đuổi giết đến đoạn Hồ trấn, gân mạch bị thương nặng, trong thời khắc tính mạng khó giữ, Liên Y vô tình gặp phải liền ra tay cứu giúp.

Lương Quỳnh Kiệt dù gì cũng là diễn viên lâu năm, diễn xuất vô cùng nhập vai. Vẻ sợ hãi khi bị đuổi giết cùng với sự tuyệt vọng trước khi chết đều biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn.

Tư Dao đứng trên mái nhà, nhìn xuống màn truy sát dưới đường phố, biểu tình khinh miệt. Trông thấy Trọng Hạo sắp sửa bị giết, cô phóng người nhảy lên, làn váy bay tung xõa phấp phới, không khác nào một chú phượng hoàng kiêu ngạo.

Động tác của Tư Dao tao nhã thành thạo, chính xác tuyệt đối cứ như chỉ dẫn trong sách giáo khoa, không tìm ra được chút sai sót nào. Cô vững vàng đáp xuống trước mặt Lương Quỳnh Kiệt, rút nhuyễn kiếm ra, bảo vệ người phía sau. “Mạng của người này, ta muốn.” ( truyện trên app T𝕪T )

Lương Quỳnh Kiệt nhìn bóng lưng trước mắt, biểu cảm có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu hết trở về. “Cô nương, mấy tên gian tặc này muốn lấy mạng ta, cô nương vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn, tránh gây phiền phức cho cô nương.”

Tư Dao nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lương Quỳnh Kiệt: “Người mà ta muốn cứu, cho dù có là Diêm Vương cũng không giữ nổi.”

Những diễn viên quần chúng diễn vai thích khách hai mặt nhìn nhau, sau đấy vung đao chém tới. Tư Dao căn cứ vào nội dung kịch bản mà đấu đá với bọn họ, nhưng không ngờ trong một khoảnh khắc bất cẩn, thiếu chút nữa là đã bị thương.

Khóe mắt liếc qua mấy diễn viên quần chúng này, Tư Dao nhíu chặt mày lại, không ngờ bọn họ lại ra tay tàn nhẫn như thế. Đổng Lão quan sát cũng nhận ra có điều mờ ám, bình thường ông ấy đều mặc kệ những thứ này, nhưng Tư Dao có quan hệ với nhà họ Diêm, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì bộ phim này e là sẽ bị hủy mất.

Ngay khi Đổng Lão chuẩn bị kêu dừng lại thì khí thế của Tư Dao đột nhiên trở nên tàn nhẫn, động tác vung kiếm cũng hung ác hơn nhiều, đánh vào trên người những diễn viên quần chúng kia, mặc dù không bị thương nặng nhưng đau mất vài ngày là điều chắc chắn.

Dễ dàng đối phó được mấy người diễn viên quần chúng kia, Tư Dao thuần thục thu kiếm lại, động tác gọn gàng đẹp mắt, không chỉ những diễn viên xung quanh nhìn ngạc nhiên mà chỉ đạo võ thuật cũng vô cùng khiếp sợ. Với thân thủ thế này thì cần gì hướng dẫn nữa, đã chuyên nghiệp hơn cả bọn họ luôn rồi.

“Cut!” Đổng Lão kêu dừng lại. Những diễn viên quần chúng kia lăn lộn kêu rên, có vẻ như nhìn ra được Đổng Lão không vui, trợ lý vội vàng tiến lên: “Còn nằm đó làm gì, mau chóng đứng dậy hóa trang cho cảnh tiếp theo đi.”

Không để ý tới Lương Quỳnh Kiệt, Tư Dao thu hết biểu cảm của vai Liên Y, khôi phục lại gương mặt đơ liệt như trước rồi bỏ đi. Lương Quỳnh Kiệt nhìn bóng lưng của Tư Dao, lông mày hơi nhíu lại.

Vừa rồi sự tàn nhẫn thoảng qua đó của Tư Dao tuyệt đối không phải là ảo giác, anh ta còn có cảm giác đằng sau gáy phát lạnh, lúc đó chính anh ta còn bị dọa sợ, tuy rằng rất nhanh đã khôi phục lại được cảm xúc.

Cảnh đầu tiên của Tư Dao đã qua, Lâm Kỳ chạy lại đưa cho cô chai nước khoáng: “Biểu hiện tốt đấy.”

Tư Dao mặt vẫn đơ liệt, giơ tay ra nhận chai nước khoáng, xem ra ngồi xem mấy bộ manga đề tài giang hồ kia không phí công vô ích rồi, quả nhiên là rất hữu dụng.

“Tư Dao.” Tào Nguyên Huy cầm nước trái cây xuất hiện, Tư Dao nhanh chóng đặt chai nước khoáng xuống, chạy đến trước mặt Tào Nguyên Huy nhận lấy nước trái cây rồi nhìn qua ngó lại. Tào Nguyên Huy lấy ống hút ra cho cô: “Là vị kiwi đấy.”

“Không thêm đá sao?” Tư Dao cảm thấy không hài lòng.

“Đội trưởng Diêm nói trời đã chuyển lạnh rồi, không thể uống đồ uống lạnh với ăn kem được nữa.” Tào Nguyên Huy giải thích.

Tư Dao bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, nhưng vì là Diêm Tử Ký đặc biệt nhắc nhở nên cô vẫn sẽ chịu nghe lời. Tào Nguyên Huy nhìn mà bất đắc dĩ, quả nhiên lôi Diêm Tử Ký ra vẫn sẽ dễ dụ hơn.

“Đã quay phim rồi à?” Nhìn thấy trang phục của Tư Dao, Tào Nguyên Huy thuận miệng hỏi.

“Ừm, vừa mới quay được một cảnh.” Tư Dao uống nước ép kiwi, mơ hồ gật đầu.

Tào Nguyên Huy nhìn dây an toàn tại điểm quay, lo lắng nhíu mày: “Lần đầu tiên quay phim võ hiệp, cảm giác thế nào, có thích ứng được không?”

“Không thành vấn đề.” Tư Dao thoải mái lắc đầu: “Lúc ở Tinh Hà em thường xuyên bay lắm, độ cao này đã tính là gì đâu.”

Tào Nguyên Huy trầm mặc, lại phát bệnh rồi sao? Có cần uống thuốc hay không đây?

“Tư Dao, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo!” Trợ lý đạo diễn lớn tiếng nhắc nhở.

Tư Dao uống hết chỗ nước ép kiwi, đưa chiếc cốc rỗng cho Tào Nguyên Huy rồi xoay người chạy về phía điểm quay. Đổng Lão nhìn đoạn phim đã quay, hài lòng gật đầu, đây chính là Liên Y của “Mặc Ngân Kiếm Ca” rồi.

Cầm được tiền đầu tư của Diêm Linh, đã vậy kỹ năng diễn xuất phóng khoáng của Tư Dao mà so với Tát Linh thì vượt xa cả ba con phố, ông ấy vừa nhận được hời lớn rồi sao? Đổng Lão trầm tư một lúc lâu.

Nếu đã như vậy thì lúc quay phim ít mắng Tư Dao vài câu vậy, cứ vui vẻ quyết định thế đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play