Đoàn làm phim mới tiến hành quay được vài ngày, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Tư Dao đã nhanh chóng thuyết phục được các diễn viên khác, khiến mọi suy đoán và ác ý trước kia đều tan biến, tất cả mọi người đều trở nên thân thiện với cô.

Kết thúc buổi quay phim hôm nay, Đổng Lão nhìn lại đoạn phim quay được, tỏ vẻ hài lòng rồi cho thông qua, sau đó cầm loa lên thông báo: “Mau thay đồ đi, tiếp theo chúng ta sẽ chụp ảnh tạo hình.”

Tư Dao vươn vai đi ra ngoài, Tào Nguyên Huy quen tay đưa tới một ly nước nóng, cầm kịch bản lên xem: “Chờ chụp ảnh tạo hình xong là chúng ta có thể về khách sạn nghỉ ngơi rồi.”

“Tối nay có muốn đi ăn cá nướng không?” Lâm Kỳ lau gương mặt dính đầy bùn, đi qua Tư Dao rồi tùy ý hỏi: “Đối diện khách sạn có một nhà hàng cá nướng ăn khá ngon đấy.”

Không chờ Tào Nguyên Huy kịp từ chối, Tư Dao đã dứt khoát đồng ý: “Đi chứ.” Tào Nguyên Huy đỡ trán, nhìn Tư Dao vui vẻ đến nhảy nhót trước mặt: “Em muốn ăn cá nướng.”

Thấy Tào Nguyên Huy vẫn còn vẻ không đồng ý, Lâm Kỳ mỉm cười: “Không sao đâu anh Tào, chỉ có tôi và trợ lý thôi.”

Dù sao đây cũng không phải kiểu liên hoan hỗn loạn gì, sắc mặt của Tào Nguyên Huy dịu đi một chút: “Không được uống rượu đâu đấy.”

“Sao có thể uống rượu được chứ.” Trợ lý của Lâm Kỳ cười theo: “Sáng mai còn phải quay phim nữa, nếu để Đổng Lão biết chuyện uống rượu thì tiêu đời luôn.”

Lâm Kỳ và Tào Nguyên Huy đang tán gẫu thì xung quanh đột nhiên trở nên náo loạn, Lâm Kỳ nhìn theo nơi phát ra tiếng động, sắc mặt thoáng cái đã trở nên sáng bừng: “Ảnh hậu Triệu của chúng ta đến rồi.”

“Triệu Ngữ Dĩnh.” Tào Nguyên Huy đã xem qua danh sách diễn viên của “Mặc Ngân Kiếm Ca”, biết rằng người diễn vai nữ chính Mộ Dung Duẫn là Triệu Ngữ Dĩnh.

“Hôm qua em trai Triệu Kinh Vũ của Triệu Ngữ Dĩnh bị sốt cao nên cô ấy đã xin nghỉ một ngày để chăm sóc, không đến đoàn phim.” Lâm Kỳ giải thích với Tào Nguyên Huy: “Triệu Kinh Vũ là một ngôi sao nhí, diễn vai thời nhỏ của nam chính Trọng Hạo.”

Phó đạo diễn của đoàn phim tiến lên chào hỏi Triệu Ngữ Dĩnh, Triệu Ngữ Dĩnh lịch sự cúi người nói: “Xin lỗi đạo diễn, tôi đã gây phiền phức cho đoàn phim rồi.”

“Bây giờ Kinh Vũ thế nào?” Phó đạo diễn hỏi thăm tình hình sức khỏe của Triệu Kinh Vũ.

“Vẫn còn hơi sốt, đang ở trong viện truyền nước biển, cứ oán trách tôi không đưa thằng bé tới khu vui chơi suốt.” Triệu Ngữ Dĩnh mỉm cười đầy áy náy: “Cảnh quay của em ấy sợ rằng phải chuyển đến cuối cùng rồi à.”

“Phân cảnh của cậu nhóc không nhiều lắm, cứ chuyển đến cuối cùng vậy.” Phó đạo diễn an ủi: “Lát nữa sẽ phải chụp ảnh tạo hình, cô mau đi trang điểm đi.”

Triệu Ngữ Dĩnh cảm ơn phó đạo diễn, ánh mắt lướt qua phim trường nhìn thấy Tào Nguyên Huy thì dừng lại một lúc rồi nhanh chóng rời đi, khẽ gật đầu với Lương Quỳnh Kiệt.

Tư Dao uống hết ly nước nóng, trả lại ly rỗng cho Tào Nguyên Huy sau đó xoay người chạy về phía phòng thay đồ. Tào Nguyên Huy cầm cái ly rỗng đi tìm thùng rác theo thói quen, Lâm Kỳ nhìn thấy liền không thể nhịn cười: “Trợ lý kiêm bảo mẫu.”

Vẻ mặt Tào Nguyên Huy lộ vẻ bất đắc dĩ: “Tư Dao cứ như một đứa trẻ vậy, lúc nào cũng cần được chăm sóc.”

Lâm Kỳ nghe thầy vậy liền ném cái khăn về phía trợ lý, vừa than thở vừa giễu cợt: “Suốt ngày chê tôi phiền, nhìn anh Tào chuyên nghiệp thế nào đi, đây mới là một người trợ lý vừa cần mẫn vừa chăm chỉ.”

Trợ lý của Lâm Kỳ bắt lấy chiếc khăn, dang tay bày tỏ sự vô tội của mình, cậu ta đang bị giận lây đấy à?

Khi Tư Dao đến phòng thay đồ, tất cả các chuyên viên trang điểm đều đang vây xung quanh lấy lòng Triệu Ngữ Dĩnh. Tư Dao cũng chẳng có cảm giác bực bội nào cả, chỉ ngồi yên một góc nghịch điện thoại.

Trợ lý của chuyên viên trang điểm đến gần Tư Dao, cầm lược chải tóc, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi có thể giúp cô trang điểm được không?”

Tư Dao đưa mắt nhìn cô gái, không chút do dự đồng ý: “Được.”

Triệu Ngữ Dĩnh nhìn Tư Dao, thuận miệng hỏi ngôi sao bên cạnh: “Cô ấy là ai thế?”

“Tư Dao, minh tinh mới nổi, diễn vai Liên Y của Hồng Liên Các.” Ngôi sao kia nghĩ một lúc rồi lại bổ sung thêm: “Kỹ năng diễn khá ổn, tốt hơn Tát Linh trước kia rất nhiều.”

Nét mặt Triệu Ngữ Dĩnh như đang suy tư điều gì, nhớ đến Tào Nguyên Huy vừa gặp mấy phút trước, cô ấy liền hỏi: “Người đàn ông đi theo cô ấy là trợ lý sao?”

“Người đó tên là Tào Nguyên Huy.” Nhắc đến trợ lý Tào Nguyên Huy, ngôi sao kia ranh mãnh cười trộm: “Là quân nhân đã giải ngũ, mặc dù nhan sắc bình thường nhưng lại sở hữu vóc dáng cực chuẩn luôn, cơ bụng tám múi, gương mặt lạnh lùng độc đoán chuẩn tổng tài bá đạo.”

Nhìn dáng vẻ háo sắc của ngôi sao kia, khóe miệng Triệu Ngữ Dĩnh hơi giật giật, cô gái kia vẫn còn tiếp tục si mê nói: “Đáng tiếc tôi là kẻ chú trọng ngoại hình, nếu như anh ta sở hữu một khuôn mặt đẹp thì tôi nhất định sẽ theo đuổi anh ta.”

Trợ lý của ngôi sao đứng bên cạnh không nhịn được nữa bèn lập tức mắng: “Ở tuổi này của anh ta nói không chừng đã lấy vợ sinh con rồi đấy, cô đừng có mộng tưởng hão huyền nữa.”

Tư Dao ngồi cạnh nghe thấy hết mọi chuyện, bèn tắt điện thoại, quay đầu nhìn về phía trợ lý nói: “Tào Nguyên Huy chưa kết hôn đâu.”

Ngôi sao nữ háo sắc nghe thế liền kinh ngạc, đầu chưa nghĩ kỹ đã buột miệng trả lời: “Không kết hôn, anh ta cong hả?”

Tư Dao ngu ngơ gãi đầu, khờ dại hỏi: “Cong nghĩa là gì?”

“Nghĩa là thích đàn ông ấy, đến tuổi này rồi mà anh ta vẫn chưa kết hôn, có phải thích đàn ông không?” Ngôi sao kia xoa tay nói: “Cho dù không sở hữu dung mạo của nam thần, nhưng có cái cơ bụng tám múi kia là cũng đủ để kiêu ngạo rồi đấy.”

Tư Dao trợn tròn mắt, cô biết Tào Nguyên Huy chưa kết hôn nhưng việc anh ta có thích đàn ông hay không thì cô chưa từng nghĩ đến, cơ sở dữ liệu lại sắp có dấu hiệu đoản mạch rồi.

“Cái thói đời này càng lúc càng khó sống mà.” Ngôi sao kia che mặt đầy cảm khái. “Muốn kết hôn, không chỉ cần tranh đấu cùng phụ nữ ở phía trước mà còn phải đề phòng đàn ông ở phía sau chọc một dao.”

“Nghe nói Tư Dao có bạn trai rồi, yêu đương phải cẩn thận một chút nhé!” Đề tài vừa được mở, có người liền bật cười trêu chọc.

“Em không sợ.” Tư Dao bóp nát hai quả óc chó, ung dung ăn hạt bên trong. “Không ai dám đâu.”

Nhìn thấy quả óc chó dễ dàng bị nghiền nát, tất cả mọi người đều rụt cổ lại, quả thực với sức chiến đấu lợi hại này, làm gì có ai dám đâm đầu vào đường chết đâu chứ.

Tạo hình của buổi chụp hôm nay rất đẹp, Tư Dao mặc một bộ váy đỏ lộng lẫy, đính những dải lụa màu xanh lam điểm xuyết tua rua vàng, trang điểm rất cầu kỳ, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, chẳng khác gì một cô phượng hoàng tắm mình trong lửa, yêu diễm bức người.

Triệu Ngữ Dĩnh thì mặc bộ váy tím hoa sen, làn da nõn nà trắng bóc, khí chất như hoa lan nở cùng đôi mắt sáng ngời, hàm răng đều tăm tắp, sóng mắt lưu chuyển, đầu mày đuôi mắt chỉ khẽ cười nhẹ thôi cũng để lộ sự tao nhã. Nếu Tư Dao là yêu tinh quyến rũ thì Triệu Ngữ Dĩnh chính là tiên nữ hạ phàm.

Như thường lệ, Tư Dao yêu cầu Tào Nguyên Huy chụp giúp vài tấm ảnh, chuẩn bị tối nay trở về sẽ gửi cho Diêm Tử Ký. Khoảng thời gian quay “Mặc Ngân Kiếm Ca”, Tư Dao phát hiện so với những bộ phim trước thì cô càng thích đóng vai phản diện hơn.

Đến lượt Tư Dao chụp ảnh tạo hình, bối cảnh là trên chiếc ghế mềm được trát vàng khảm ngọc vô cùng nguy nga lộng lẫy. Tư Dao ngồi trên ghế theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, vén tay áo rộng lên đưa tay đỡ trán, để lộ tà váy màu đỏ rực như lửa cháy thiêu đốt phủ khắp mặt đất.

“Trong mắt phải mang ý cười, ý cười vừa phách lối, ngang ngược lại mỉa mai.” Nhiếp ảnh gia giải thích ý tưởng chụp cho Tư Dao.

Trong mắt Tư Dao, cảm xúc là một chuỗi số liệu được lưu trữ bên trong cơ sở dữ liệu, lúc cần sẽ được đem ra sử dụng để điều chỉnh biểu cảm, chỉ cần nhiếp ảnh gia nói, là cô có thể hoàn thành nó một cách hoàn mỹ.

Triệu Ngữ Dĩnh ngồi bên cạnh nhìn, khoảnh khắc chứng kiến biểu cảm hoàn mỹ của Tư Dao, lông mày cô ấy hơi cau lại, bàn tay cầm kịch bản hơi siết chặt.

Ảnh tạo hình của Tư Dao có ba tấm, một tấm là dáng vẻ hiên ngang khí phách của Hồng Liên Các, hai tấm còn lại là hình ảnh phóng khoáng khi du ngoạn giang hồ cùng vẻ bi thương khi đắm chìm trong men rượu giữa đóa Hồng Liên.

Sau khi quay chụp xong thì trời đã nhá nhem tối, Lâm Kỳ tẩy trang xong liền chờ Tư Dao ở bên ngoài, bọn họ định đi ăn cá nướng, không ngờ lúc ra cửa lại gặp phải Triệu Ngữ Dĩnh.

“Chị Triệu, tôi và Tư Dao định đi ăn cá nướng, chị có muốn đi cùng không?” Lâm Kỳ chào hỏi Triệu Ngữ Dĩnh, vốn chỉ định khách sáo mời một câu thôi, không ngờ cô ấy lại gật đầu đồng ý.

“Được đấy.” Nụ cười của Triệu Ngữ Dĩnh vẫn tao nhã không hề thay đổi: “Tôi cũng chưa ăn cơm tối, vừa hay đang đói bụng.”

Nét mặt Lâm Kỳ hơi sửng sốt, đành thuận thế mỉm cười đáp lại: “Vậy chị Triệu đi cùng với chúng tôi nhé?”

Triệu Ngữ Dĩnh nửa đường chen ngang, đi theo Lâm Kỳ đến quán cá nướng. Địa điểm quay phim nằm ở xứ sở của phim ảnh và truyền hình nên thường xuyên có thể nhìn thấy các ngôi sao ở đây. Vậy là bọn họ cũng không thuê phòng riêng mà chỉ tìm một góc ngồi xuống.

Chờ tới khi cá nướng được đưa lên, Tư Dao liền bắt đầu động đũa. Biết sức ăn của Tư Dao, sợ cô ăn không đủ no nên Tào Nguyên Huy còn đặc biệt xin thêm hai bát cơm cho cô.

Lâm Kỳ cũng phải kinh sợ trước sức ăn của Tư Dao, anh ta cầm đũa ngượng ngùng nói: “Anh Tào bỏ đói em hả? Nhìn dáng vẻ em ăn lúc này trông khổ sở quá đấy.”

“Tôi dễ đói thôi, mà đói bụng thì khó chịu lắm.” Tư Dao chọc đũa vào hai miếng thịt viên, mở miệng giải thích.

Trợ lý của Lâm Kỳ bối rối nhìn Tư Dao: “Lúc ở trong đoàn phim miệng của cô đã chẳng ngừng lúc nào rồi. Sao cô ăn nhiều đồ ăn vặt lắm calo như vậy mà không béo?”

Miệng Tư Dao bị nhét đầy thịt không rảnh đáp lời. Lúc này, Lâm Kỳ rót một ly nước đưa cho Triệu Ngữ Dĩnh: “Trong thời gian quay phim Đổng Lão không cho phép uống rượu, cho nên hôm nay tôi mượn tạm ly nước này kính chị Triệu, mong được chị chỉ bảo nhiều hơn.” ( truyện trên app T𝕪T )

“Cám ơn.” Triệu Ngữ Dĩnh gật đầu mỉm cười, rất nể mặt cầm lấy ly nước rồi uống cạn.

Vẻ ngoài thân thiết của cô ấy khiến Lâm Kỳ dần giảm bớt sự căng thẳng, nụ cười cũng trở nên thoải mái hơn. Ấn tượng của mọi người trong giới giải trí với Triệu Ngữ Dĩnh khá tốt, đều nói rằng tuy là ảnh hậu nhưng cô ấy rất bình dị và dễ gần.

Tư Dao đang gặm cánh gà, như chợt nghĩ ra điều gì đấy, lập tức quay sang hỏi Tào Nguyên Huy bên cạnh: “Nguyên Huy, anh thích đàn ông à?”

Tào Nguyên Huy vừa cầm cốc trà lên uống một hơi cạn sạch liền phun hết ra ngoài, khom lưng che miệng ho dữ dội, vừa run rẩy vừa nhìn Tư Dao chằm chằm, chỉ muốn đánh cho cô một trận: “Ai nói những chuyện vô lại này với em thế?”

Tư Dao nghiêng đầu, rất vô tội đáp: “Trong đoàn phim ấy, các chị bảo anh có cơ bụng tám múi mà chưa kết hôn, nhất định là do thích đàn ông rồi.”

Tào Nguyên Huy liếc nhìn cơ bụng tám múi của mình, khóe miệng khẽ run rẩy: “Cho dù không kết hôn thì anh đây cũng thích phụ nữ.”

Triệu Ngữ Dĩnh che miệng bật cười thành tiếng, Tào Nguyên Huy liền lạnh lùng nhìn qua khiến cô ấy phải vội vàng nén cười, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu.”

Tào Nguyên Huy dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu Tư Dao, tức giận khiển trách: “Im miệng ăn cơm đi, còn nói những chuyện linh tinh nữa thì sẽ không có đồ ăn vặt đâu.”

Tư Dao mếu máo tiếp tục vùi đầu ăn cơm, dù sao Tào Nguyên Huy thích ai cũng không quan trọng, cô chỉ quan tâm đến Lão Diêm và đồ ăn thôi, những thứ khác cô mặc kệ.

Nhóm của họ ăn xong liền rời khỏi nhà hàng cá nướng, Tư Dao chép chép miệng đi về nhà, vừa đi vừa mè nheo với Lâm Kỳ khi nào rảnh muốn đến ăn nữa, dáng vẻ tham ăn khiến Lâm Kỳ không thể nhịn cười được.

Nhà hàng cá nướng nằm ở con phố đối diện với khách sạn, Tư Dao và Lâm Kỳ đi trước, khi cả hai đang băng qua đường thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi truyền tới từ ngã tư.

Tư Dao đưa mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một chiếc xe đang lao vút về phía trước, những người xung quanh hoảng sợ né tránh, thấy nó sắp tông vào mình, Tư Dao quyết đoán kéo theo cả Lâm Kỳ, nghiêng người nhanh nhẹn né tránh.

Chiếc xe lướt qua Tư Dao, đâm thẳng về phía Triệu Ngữ Dĩnh đang đứng đằng sau, đồng tử Tào Nguyên Huy ro rút lại, anh ta nhanh chóng lùi lại ôm lấy Triệu Ngữ Dĩnh, xoay người né tránh để bảo vệ cô ấy rồi lăn sang một bên đường.

Chiếc xe đột ngột dừng lại ở ven đường, sau đó nhanh chóng biến mất ở ngã tư. Tư Dao nhìn theo bóng xe dần khuất, chân mày nhíu chặt lại, vừa nãy trong khoảnh khắc nghiêng người né đi, cô vô tình nhìn thấy ánh mắt của người điều khiển bên trong. Xem ra đây là hành vi cố tình tông xe có chủ đích?

Tào Nguyên Huy đỡ Triệu Ngữ Dĩnh đứng dậy, Triệu Ngữ Dĩnh nhanh chóng kiềm chế vẻ hoảng sợ trên mặt, nhìn về phía bờ vai dính đầy máu của Tào Nguyên Huy: “Anh bị thương rồi.”

“Hơi trầy da chút thôi, không có việc gì đâu.” Tào Nguyên Huy giao Triệu Ngữ Dĩnh cho trợ lý, sau đó xoay người chạy đến chỗ Tư Dao. “Có bị đụng vào không?”

“Không.” Tư Dao thử di chuyển cánh tay mình cho Tào Nguyên Huy xem: “Nhưng anh đang chảy máu kìa.”

Dặn dò trợ lý gọi cảnh sát xong, Triệu Ngữ Dĩnh bước đến bên cạnh Tào Nguyên Huy: “Chúng ta phải tới bệnh viện.”

Tào Nguyên Huy muốn từ chối nhưng khi nhìn thấy bàn tay bị trầy da của Tư Dao, anh ta liền khẽ gật đầu đồng ý.

Để lại Lâm Kỳ đứng tại chỗ chờ cảnh sát, Triệu Ngữ Dĩnh đưa Tào Nguyên Huy và Tư Dao đến bệnh viện. Tư Dao tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt có chút đăm chiêu.

“Có đau không?” Tào Nguyên Huy nhìn vết thương của Tư Dao, hỏi.

Tư Dao thản nhiên phất tay không chút để ý: “Không sao đâu.” Ở trong mắt Tư Dao, nếu không phải gãy tay gãy chân thì chút xước xát nhỏ này không tính là bị thương.

‘Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Có phải là cố tình mưu sát hay không?’ Tư Dao rơi vào dòng suy nghĩ.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play