Ngày hôm sau, Diêm Tử Ký phải quay trở lại doanh trại, Tư Dao bình ổn lại tâm trạng rồi chuẩn bị tiếp tục công việc, kết quả vừa mới đi vào Tinh Thế đã bị bắt quả tang, phải nghênh đón sự càm ràm của Phong Thần.

Phong Thần rót ly cà phê nóng, cảm thấy cả khuôn mặt mình bây giờ đều đang run rẩy, rất muốn gỡ cái đầu của Tư Dao ra để cài đặt lại hệ thống.

“Còn chưa xin phép nghỉ đã chơi trò mất tích, cô không thể như vậy có biết không hả?”

Cô thờ ơ xoa xoa cái mặt bị vò đến đau của mình, Tư Dao nhìn Phong Thần giải thích: “Tôi có để lại giấy xin phép mà.”

“Không được phê duyệt chính là không có hiệu lực, việc dư luận trên Weibo vẫn còn chưa xử lý xong vậy mà cô lại chui đi trốn, bỏ lại hết chuyện rối rắm quăng lên đầu tôi.” Phong Thần tức sùi bọt mép chỉ vào Tư Dao giáo huấn.

Tư Dao nhìn Phong Thần cả nửa ngày, lẳng lặng đưa chén trà qua: “Anh nói nhiều quá đấy.”

Nhạy cảm liếc về phía chiếc nhẫn trên tay Tư Dao, Phong Thần sửng sốt mất một hồi, khuôn mặt đơ sắp không kìm chế được nữa: “Chiếc nhẫn đó chỉ là trang sức thôi phải không?” Phong Thần ôm may mắn xa vời.

“Nhẫn cưới.” Tư Dao đắc ý khoe khoang với Phong Thần. “Tôi và lão Diêm kết hôn rồi.”

Phong Thần xém chút nữa thì ngất đi, ôm chặt lấy ngực đề phòng bệnh tim tái phát, sau đó gầm lên giận dữ khiến cho cả tòa Tinh Thế đều chấn động.

Ai đi ngang qua phòng của Phong Thần cũng đều lẳng lặng đi đường vòng, Lê Tinh đang cắn ống hút vừa định đẩy cửa ra cũng sửng sốt, sau đó quay người nhìn về phía Mạc Thanh Thần. Mạc Thanh Thần nâng trán cười khẽ: “Tôi có thể đến kí túc xá của cậu ngồi một chút không?”

“Cứ như vậy đi ạ.” Lê Tinh quay người thì thầm dẫn đường: “Anh Phong Thần đang tức giận như vậy, tốt nhất là chúng ta vẫn nên tránh đi một lát thì hơn.”

“Chẳng lẽ Tư Dao thường xuyên bị mắng như vậy sao?” Tò mò với phản ứng của Lê Tinh, Mạc Thanh Thần thử suy đoán.

Lê Tinh nhếch miệng cười trộm: “Cô ấy bị mắng bao giờ đâu chứ, đều là anh Phong Thần bị cô ấy tra tấn.”

Nhớ tới chuyện lúc quay ‘Dấu chân minh tinh’, Mạc Thanh Thần cũng hiểu ra, cười khẽ một tiếng, sau đấy nói sang chuyện khác: “Tôi sắp ghi âm ca khúc mới rồi, cậu có muốn MV giúp tôi hay không?”

“Được ạ.” Lê Tinh cười tươi xán lạn: “Nhưng mà em cần được sự đồng ý của anh Phong Thần.”

“Chuyện này cũng không gì to tát, để tôi trực tiếp nói một tiếng với Phong Thần là được.”

“Cảm ơn sự nâng đỡ của anh Mạc.” Lê Tinh rất vui vẻ vì Mạc Thanh Thần đã cho mình cơ hội.

Phong Thần bảo đi rót cà phê nhưng lại chạy đến nhà vệ sinh, đợi cảm xúc dần dần ổn định rồi mới tiếp tục nói chuyện cùng với Tư Dao: “Đối tượng kết hôn của cô là ai?” Phong Thần cố gắng giữ vững bình tĩnh.

“Diêm Tử Ký, là cái người dẫn đội cứu viện hôm xảy ra khủng bố tập kích tại trung tâm thương mại Nghiễm Hoa.” Tư Dao giải thích rất kỹ càng với Phong Thần.

“Nhân vật chính trong ảnh chụp Weibo.” Phong Thần xác nhận lại, thấy Tư Dao gật đầu thì lại tiếp tục che mặt cảm thán: “Anh ta và Tào Nguyên Huy đều là lính đặc chủng như nhau?”

Tư Dao tiếp tục gật đầu, Phong Thần trừng mắt nhìn mặt bàn hết cả nửa ngày, bị tra tấn đến mức không còn chút sức mà tức giận nữa rồi: “Sáng mai khi thử vai ‘Mặc Ngân Kiếm Ca’ thì không thể mang theo chiếc nhẫn này được.”

“Đây là nhẫn cưới, Tử Ký nói rất nó rất quan trọng.” Tư Dao che lấy chiếc nhẫn không chịu tháo ra, cảnh giác trừng mắt nhìn Phong Thần.

Cưỡng chế uy hiếp không thành, Phong Thần chỉ có thể lừa gạt: “Thì bởi vì nhẫn cưới là một vật rất quan trọng, trong lúc quay phim lỡ nó bị đụng tới đụng lui thì vẫn còn may, nhưng mà lỡ như cô làm rơi mất thì sao?”

Trên mặt Tư Dao hiện vẻ chần chừ, hiển nhiên là đã bị thuyết phục đôi chút rồi. Phong Thần thấy thế thì tiếp tục nói: “Lúc quay phim thì cứ giấu đi, nhưng bình thường vẫn có thể đeo mà.”

“Được rồi, tôi biết rồi.” Tư Dao miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi bàn bạc xong chuyện công việc với Phong Thần, Tư Dao nhanh chóng chạy ra ngoài, nhàm chán dạo quanh Tinh Thế, sau đó thì gặp được Diêm Kiều Quân với Nhạc Cảnh Dư.

“Tư Dao.” Diêm Kiều Quân cười đùa chào hỏi với Tư Dao.

Tư Dao nhìn qua Diêm Kiều Quân, có chút khó hiểu tại sao anh ta lại kết bạn với Nhạc Cảnh Dư. Cứ như hiểu được sự nghi hoặc của Tư Dao, Diêm Kiều Quân vỗ lên bả vai Nhạc Cảnh Dư một cái rồi giải thích: “Bộ phim tiếp theo của tôi sẽ hợp tác cùng với ảnh đế Nhạc.”

Nhạc Cảnh Dư nhìn Tư Dao với dáng vẻ khó lường, ánh mắt có chút phức tạp: “Sau vụ ở trung tâm thương mại Nghiễm Hoa thì không gặp em nữa, em không bị sao chứ?”

“Không bị thương tổn gì.” Tư Dao vung cánh tay cho Nhạc Cảnh Dư nhìn: “Tôi rất khỏe mạnh.”

Diêm Kiều Quân liếc mắt nhìn Nhạc Cảnh Dư, dường như anh ta đã đoán được điều gì đó, vậy là liền tùy ý tới gần vỗ vào vai Tư Dao, đôi mắt liếc qua nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, ra vẻ kinh ngạc há hốc miệng thốt lên: “Nhẫn cưới.”

Tư Dao không sao hiểu nổi, chẳng lẽ khi lúc ở nhà họ Diêm ở thủ đô anh ta không thấy được chiếc nhẫn chắc?

“Đây là nhẫn cưới đôi với Tử Ký.”

“Nhẫn cưới ư.” Diêm Kiều Quân giống như cười mà không phải cười nhìn qua Nhạc Cảnh Dư: “Ai ngờ được Dao gia của chúng ta vậy lại kết hôn rồi.”

Nhạc Cảnh Dư che giấu vẻ kinh hãi cũng bực bội trong lòng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Diêm Kiều Quân một cái, hung hăng lách qua người anh ta rồi rời đi. Diêm Kiều Quân che vai nhe răng trợn mắt, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của anh ta.

Tư Dao không hiểu vì sao Nhạc Cảnh Dư lại đột nhiên trở nên như vậy, nhưng mà cô cũng không đặt trong lòng. Diêm Kiều Quân vịn trán cảm khái: “Cô gái ngốc đúng là cô gái ngốc, chắc là đến cả hai chữ phiền não cũng không biết viết thế nào đâu.” ( truyện trên app T𝕪T )

Diêm Kiều Quân nói lập lờ như vậy nhưng Tư Dao chỉ hiểu là anh ta đang nói cô ngốc thôi. Cô sa sầm mặt xuống, nắm tay vang lên tiếng răng rắc, Diêm Kiều Quân nhanh chóng lùi về phía sau: “Chị dâu à em còn có việc, chị cứ chơi tiếp đi nha.”

Diêm Kiều Quân thoáng cái đã chạy mất hút, Tư Dao đút tay vào túi tiếp tục đi dạo, không ngờ vừa đi dạo tới tầng trệt lại gặp được Lê Tinh đang đi mua đồ ăn vặt về.

Lúc Lê Tinh nhìn thấy Tư Dao thì có hơi sững người, sau đó gương mặt cứng ngắc chào hỏi Tư Dao: “Tôi có mua bánh gatô với trà sữa, cô có muốn ăn không?”

Có đồ ăn vặt ăn miễn phí, dĩ nhiên là Tư Dao không có lí do gì để từ chối cả, vui vẻ đi theo Lê Tinh đi về phía ký túc xá. Mạc Thanh Thần đã rời đi rồi, cả gian trong ký túc xá cũng chỉ còn lại mình Lê Tinh cùng Tư Dao.

Tư Dao vui vẻ xúc bánh gatô bơ, Lê Tinh bưng ly trà sữa xoắn xuýt một hồi lâu, sau đó lấy dũng khí nói “Tư Dao, tôi không hề nói cho cảnh sát biết chuyện ở trung tâm thương mại Nghiễm Hoa.”

Tư Dao liếc mắt nhìn Lê Tinh, nhớ lại chuyện ngày hôm đó, không có cảm xúc gì mà chỉ “Ừ” một tiếng. Vẻ mặt của Lê Tinh y như người đang bị táo bón, cả người cứng ngắc, giọng nói còn nặng thêm vài phần: “Bất kể cô là ai thì tôi vẫn xem cô là bạn bè tốt.”

Đầu óc Tư Dao lập tức chập mạch, cậu ta có ý gì vậy? Thần kinh Lê Tinh căng như dây đàn, tiếp tục nói: “Cho dù cô có là đặc công quốc tế hay là sát thủ thần bí thì tôi vẫn sẽ giữ bí mật giúp cho cô.”

Tư Dao sững sờ nhìn Lê Tinh cả nửa ngày, vừa lẳng lặng uống trà sữa vừa suy nghĩ, chẳng lẽ là vụ khủng bố tập kích ở trung tâm thương mại đã làm cậu ta bị dọa đến ngốc luôn rồi à?

Nhìn cái khí thế anh hùng lúc này của Lê Tinh, Tư Dao âm thầm dịch mông ngồi xa một chút: “Cảm ơn nhé.”

“Không cần khách khí!” Lê Tinh nắm chặt tay ngẩng đầu lên, lửa nóng hừng hực bốc cháy lên tầm vũ trụ.

Sau khi Nhạc Cảnh Dư bàn bạc công việc với Phong Thần xong thì lập tức rời đi, nhưng rồi anh ta lại gặp được Diêm Kiều Quân ở bãi đỗ xe. Nhạc Cảnh Dư vốn không muốn nói nhiều với anh ta, nhưng mà không ngờ Diêm Kiều Quân lại chặn anh ta lại.

“Tôi không muốn trở thành ngôi sao đầu tiên trong làng giải trí đánh đạo diễn đâu.” Tâm trạng Nhạc Cảnh Dư đang rất kém, trực tiếp mở miệng ngang ngạnh uy hiếp Diêm Kiều Quân.

“Biết vậy thì tốt.” Diêm Kiều Quân nhếch miệng cười, vẻ mặt trông rất gợi đòn: “Ảnh đế đánh đạo diễn, bảng hotsearch năm nay sẽ do hai chúng ta nhận thầu.”

Nhạc Cảnh Dư nhắm mắt cố nhịn cơn tức giận, vẻ mặt đen như mực: “Rốt cuộc anh muốn thế nào đây.”

“Tôi không muốn thế nào cả, tôi chỉ muốn mời ảnh đế Nhạc đi uống một ly rượu mà thôi.” Diêm Kiều Quân mở cửa xe ra hiệu. Nhạc Cảnh Dư vẫn lạnh lùng đứng yên tại chỗ, giọng nói Diêm Kiều Quân nhẹ nhàng truyền đến: “Vào đi, đạo diễn muốn tìm ảnh đế tâm sự một chút.”

Vốn rất phiền vì Diêm Kiều Quân cứ quấn quýt lấy mình, Nhạc Cảnh Dư hằm hằm ngồi vào trong xe, Diêm Kiều Quân mỉm cười lái xe ra khỏi bãi đậu.

Diêm Kiều Quân lấy kẹo cao su ra nhai, nghiêng mắt nhìn ảnh đế ở bên cạnh với đôi mắt sâu không lường được. Nhạc Cảnh Dư ghét bỏ nhíu mày một cái: “Có việc gì thì cứ nói đi, đừng lằng nhà lằng nhằng, phiền phức.”

“Tôi cảm thấy ảnh đế Nhạc đúng là không phóng khoáng chút nào cả, cứ như vậy mà bị tình yêu nhấn chìm.” Diêm Kiều Quân thở dài.

“Tình yêu cái quái gì chứ.” Nhạc Cảnh Dư bực bội nói: “Tôi biết ý của anh, đúng là tôi rất có hảo cảm với Tư Dao, nhưng mà vẫn còn chưa tới mức biến thành tình cảm chân thành đâu.”

Nhạc Cảnh Dư liếc mắt nhìn Diêm Kiều Quân, cười khẩy một tiếng rồi nói: “Hơn nữa, Nhạc Cảnh Dư tôi trông rất giống loại người sẽ đeo bám dai dẳng như vậy sao? Đã không phải là hai bên anh tình tôi nguyện thì có lấy được cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Diêm Kiều Quân có chút bất ngờ nhìn về phía Nhạc Cảnh Dư một hồi lâu, sau đó liền cười nói: “Ảnh đế Nhạc đúng là dễ nói chuyện, nếu được như vậy thì tôi yên tâm rồi.”

“Nhạc Cảnh Dư tôi đây là một người dám yêu dám hận, nhưng mà đạo diễn Kiều thì sao?” Nhạc Cảnh Dư khinh bỉ nói.

Diêm Kiều Quân thoáng sửng sốt, sau đó lúc hiểu được thì chợt dở khóc dở cười, Nhạc Cảnh Dư đang nghĩ là anh thích Tư Dao hay sao?

“Đừng có nói giỡn nữa, làm sao tôi dám thích cô ấy chứ.”

“Vậy thì anh cũng quan tâm cô ấy quá rồi đấy.” Nhạc Cảnh Dư không tin.

Diêm Kiều Quân ngưng cười lau lau nước mắt, đánh mắt nhìn qua Nhạc Cảnh Dư, cố gắng làm cho biểu cảm của mình trở nên nghiêm túc: “Ảnh đế Nhạc à, người ở trong giới giải trí đều gọi tôi là đạo diễn Kiều, thế anh có biết tên thật trong giấy chứng minh của tôi là gì không?”

Trên mặt Nhạc Cảnh Dư lộ vẻ nghi ngờ, Diêm Kiều Quân thần thần bí bí tới gần Nhạc Cảnh Dư nói nhỏ: “Tôi họ Diêm, Diêm Kiều Quân. Người đàn ông mà Tư Dao gả cho cũng mang họ Diêm, tên là Diêm Tử Ký, là anh trai của tôi.”

Nhạc Cảnh Dư yên lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên bóp cổ Diêm Kiều Quân: “Tôi giết chết anh!”

“Không phải anh bảo là anh dám yêu dám hận sao!” Diêm Kiều Quân trợn trắng mắt liều mạng giãy dụa.

“Dám yêu dám hận cái mả tổ nhà anh, ông đây chỉ muốn cùng chết chung với anh thôi!” Nhạc Cảnh Dư giận dữ rống lên.

“Tôi đang lái xe đó, cứu mạng...”

Tư Dao ăn uống no đủ rồi chơi đến chạng vạng tối, vừa lúc Tào Nguyên Huy cũng quay về, còn mang đến rất nhiều đồ ăn. Nào lựu nào hồng nào táo, đều là những thứ vừa hái từ nhà đến, tươi ngon bổ dưỡng lại siêu siêu ngọt.

Tư Dao ôm rổ trúc ăn táo rồi nói những chuyện đã xảy ra hai ngày nay với Tào Nguyên Huy, đối với chuyện Tư Dao kết hôn với Diêm Tử Ký, Tào Nguyên Huy vô cùng vui mừng, nở nụ cười chúc phúc hiếm khi thấy được.

“Chừng nào thì anh kết hôn vậy?” Tư Dao nghiêng đầu hỏi Tào Nguyên Huy.

Cái tay đang bóc vỏ tỏi của Tào Nguyên Huy chợt khựng lại, sau đó dửng dưng trả lời: “Anh không gấp lắm.”

“Hình như Lăng Kỳ rất thích anh đấy.” Tư Dao nhổ ra hạt táo ra, thầm nghĩ muốn làm mai làm mối: “Lê Tinh nói vậy đó, cô ấy đã âm thầm hỏi Lê Tinh rất nhiều chuyện về anh.”

“Lăng Kỳ là một cô gái tốt, nhưng không thích hợp cho lắm.” Tào Nguyên Huy đem chỗ tỏi đã lột vỏ xong đi vào phòng bếp: “Anh làm mì, em muốn ăn không?”

“Em đã ăn tối rồi.” Tư Dao lắc đầu từ chối: “Vậy anh muốn kết hôn với người như thế nào? Em sẽ tìm cho anh.”

“Chuyện kết hôn thì phải xem duyên phận, em đừng có tò mò nhúng tay vào, vui vẻ sống cùng với đội trưởng Diêm là được rồi.” Tào Nguyên Huy bất đắc dĩ nói: “Đừng có ăn nhiều táo quá, nếu không thì dạ dày sẽ rất khó chịu đấy.”

“Ờ.” Tư Dao tùy ý đáp một tiếng, đôi mắt nhìn vào cửa phòng bếp bắt đầu lén lút giấu táo vào trong túi, chuẩn bị trở về phòng ngủ lại ăn tiếp.

Trong phòng bếp truyền đến âm thanh xào rau, Tào Nguyên Huy cầm cái thìa ló đầu ra: “Nếu ăn xong rồi thì nhanh chóng về phòng đi ngủ đi, sáng mai còn phải đến ‘Mặc Ngân Kiếm Ca’ thử vai nữa.”

“Biết rồi.” Tư Dao nhai táo trong miệng, lén lút che túi táo giả vờ lề mề đi lên phòng.

Sau khi chắc chắn Tư Dao đã về phòng ngủ, Tào Nguyên Huy lại đi đến phòng bếp, lẳng lặng nhìn nồi đậu. Không nhà không xe kinh tế túng quẫn, bố mẹ không còn thân thích cũng không có, huống chi anh ta còn tàn tật nữa, làm gì có ai sẽ đồng ý ở bên anh ta chứ.

Mùi khét trong nồi truyền đến làm Tào Nguyên Huy chợt tỉnh táo lại, nhanh chóng thêm nước vào nồi, sau đấy thấp giọng thở dài.

Đi theo làm trợ lý của Tư Dao cũng coi như là một công việc tốt, bây giờ sống cũng ổn, chờ sau khi tích lũy được tiền mua nhà rồi thì hẵng nghĩ đến chuyện kết hôn vậy.

TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play