Lúc Tư Dao còn đang mơ màng tỉnh lại thì trời chỉ vừa mới tờ mờ sáng, bầu trời ngoài cửa sổ còn lưu lại màu xanh đen. Tư Dao xoa mắt khẽ cựa quậy người, lại cảm thấy eo mỏi lưng đau, chỗ kín ở sâu trong cơ thể kia cũng thấy hơi đau nhức.

Cô mở to mắt ngước nhìn trần nhà, đầu óc dần dần tỉnh táo hơn, nhớ lại cuộc triền miên đêm qua, chợt cảm thấy cơn đau càng sâu hơn. Trong khoảnh khắc khi Diêm Tử Ký tiến vào ấy, cô đau đến mức muốn khóc, nhưng mà sau đó thì sao?

Cảm giác này rất kỳ quái, giống như là bị sa vào đáy biển, chập chờn theo từng cơn sóng, cả người nhẹ bẫng không còn chỗ dựa.

Tối hôm qua cô và Diêm Tử Ký đều đều rất kì quặc, Tư Dao che khuôn mặt đơ liệt của mình lại, cảm giác mặt mình như bị lửa đốt nóng bừng lên, rất muốn đào một cái hố mà chui xuống đó trốn đi.

Diêm Tử Ký đẩy cửa bước vào phòng, trong khoảng khắc Tư Dao nhìn thấy Diêm Tử Ký, cô lập tức chui vào chăn trốn đi. Diêm Tử Ký hơi ngây người ra, sau đấy nâng trán bật cười ra tiếng.

Anh đi đến bên giường rồi ngồi xuống, thử vén chăn lên nhưng lại bị Tư Dao nắm lấy không buông: “Xấu hổ hả?” Diêm Tử Ký ôm Tư Dao đang co lại thành một cụm, cười nói.

Tư Dao trốn như con chuột con, Diêm Tử Ký bật cười, khẽ vỗ vào người cô: “Đều đã là vợ chồng rồi, không có gì phải thẹn thùng cả.”

Không kịp đợi câu trả lời của Tư Dao, Diêm Tử Ký thẳng tay ôm cô vợ nhỏ của mình lên, khuôn mặt Diêm Vương bây giờ lại cười như tắm gió xuân: “Đều đã nhìn thấy hết rồi, bây giờ mới biết giận dỗi ư?”

Tư Dao hơi động đậy, sau đấy đưa tay và đầu của mình ra, đỏ mặt thở dốc, thiếu chút nữa là bị ngộp thở chết rồi.

Tư Dao bọc chăn được Diêm Tử Ký ôm lấy, tựa như một nắm gạo nếp vừa mới ra nồi, phồng má kìm nén sự bực bội trừng mắt nhìn Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký thích ý hôn hôn lên môi Tư Dao, Tư Dao bị đánh lén như vậy liền giơ tay ra cào tới, chiếc chăn trượt xuống bả vai, để lộ dấu vết cuồng hoan đêm qua, làn da trắng nõn lộ ra ngoài làm cho đôi mắt của Diêm Tử Ký tối sầm lại.

Tư Dao cào cào làm trên mặt Diêm Tử Ký hiện ra một vệt đỏ, người bị cào còn chưa nhúc nhích, người cào người ta là Tư Dao thì lại hơi sững người, cô không ngờ Diêm Tử Ký sẽ không né tránh.

Không đợi Tư Dao nói câu gì, Diêm Tử Ký đã lập tức đè cô xuống dưới thân mình, hiện giờ ánh mắt Diêm Tử Ký khi nhìn Tư Dao tựa như một con thú hoang đang đi săn mồi, nếu như đọc nhiều sách hơn một chút thì có lẽ Tư Dao sẽ biết, cái gì gọi là Hormone của giống đực.

Tư Dao bị hôn đến mức thần hồn điên đảo, Diêm Tử Ký nhìn thấy vết xanh tím trên xương quai của cô, thở dài một tiếng rồi giúp cô đắp chăn lại. Nếu như không phải sợ làm cô bị thương thì Diêm Tử Ký thật sự muốn ăn cô sạch sẽ.

“Có đói bụng không?” Diêm Tử Ký xoa lên đôi mắt của Tư Dao rồi hỏi.

Tư Dao ôm cổ Diêm Tử Ký, uể oải lên tiếng nói: “Đói, muốn ăn đùi gà và thịt vịt nướng.”

“Còn muốn ăn cái gì nữa không?” Vẻ mặt Diêm Tử Ký ôn hòa tiếp tục hỏi thêm.

Diêm Tử Ký bất ngờ dịu dàng như vậy làm cho Tư Dao tỉnh táo trở lại, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh cả một lúc lâu, thăm dò nói: “Cua, tôm chiên, cá hấp.”

Diêm Tử Ký vẫn duy trì sắc mặt ôn hòa, Tư Dao dần dần buông lỏng cảnh giác, càng nói càng vui vẻ: “Còn muốn ăn bánh gatô và kem ly, thạch, bánh kẹo, khoai tây chiên nữa.”

Nghe Tư Dao báo xong menu, Diêm Tử Ký mỉm cười xoa đầu cô, sau đó vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Những thứ này đều không có đâu, hôm nay chỉ có thể ăn cháo loãng với dưa muối thôi.”

Tư Dao lập tức chôn mặt vào gối, uất ức lên án Diêm Tử Ký: “Anh lại ức hiếp em.”

“Thực đơn lúc nãy em nói quen miệng quá nhỉ?” Diêm Tử Ký xoa mặt Tư Dao rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Bình thường đều ăn mấy loại thực phẩm rác như vậy sao?”

“Thói quen thôi!” Tư Dao bị ức hiếp méo miệng muốn khóc, chỉ vào Diêm Tử Ký nói: “Đều do thói quen thôi mà.”

“Anh đã dặn Tào Nguyên Huy canh chừng để em ăn nhiều rau quả, ăn ít đồ ăn vặt thôi, vậy mà lại dám chơi trò mặt trắng mặt đen với anh.” Diêm Tử Ký xoa xoa cánh tay Tư Dao rồi khẽ quát lên: “Sắp gầy thành một đống xương rồi đây này.”

“Chỗ nào mà gầy thành xương chứ, ở xương sườn vẫn có bánh bao mà?” Tư Dao chỉ vào ngực mình rồi cãi lại.

Đôi mắt nhìn đến bộ ngực mượt mà của cô, mũi Diêm Tử Ký nóng lên, lời nói đến miệng đều bị chặn lại. Tư Dao nghiêng đầu rất đắc ý: “Mà chỗ xương sườn cũng không nhiều thịt bằng mông đâu.”

Diêm Tử Ký, người đã nếm qua món xương sườn thương hiệu Tư Dao, trầm mặc không nói câu nào. Tư Dao sờ bụng nũng nịu: “Tử Ký, em đói bụng quá, em muốn ăn thịt viên kho tàu.”

Diêm Tử Ký không có cách nào chống cự lại dáng vẻ nũng nịu của Tư Dao, chỉ biết thở dài: “Ăn chút cháo loãng dưa muối trước, thịt viên kho tàu tối nay anh làm cho em.”

Tư Dao rất muốn kiên cường tuyệt thực, nhưng mà cái bụng cứ không nể mặt mũi mà sôi lên ùng ục, chỉ có thể mất mặt ăn thôi: “Bánh bao thịt heo và bánh bao thịt bò cơ, không muốn ăn chay.”

“Được.” Diêm Tử Ký bất đắc dĩ bật cười ra tiếng.

Sau khi làm xong bữa sáng, Diêm Tử Ký hầu hạ Tư Dao rời giường, lúc Tư Dao ăn bánh bao còn đang hờn dỗi, Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao hỏi: “Còn có chỗ nào khó chịu hay không?”

“Đau.” Tư Dao méo miệng cằn nhằn: “Em đã nói là dừng lại rồi, vậy mà anh vẫn không chịu nghe lời.”

Diêm Tử Ký lúng túng chuyển tầm mắt đi, sau khi đưa bát cháo trắng cho Tư Dao liền lẳng lặng nói sang chuyện khác: “Chờ một khoảng thời gian nữa mới tới kỳ nghỉ kết hôn của anh, chúng ta bàn một chút về hôn lễ đi.”

“Em nghe theo anh hết.” Tư Dao tùy ý trả lời.

Diêm Tử Ký cũng không nghĩ ra được gì, anh cũng không rành mấy chuyện này cho lắm, nhưng Diêm Kiều Quân nói không sai, anh không thể làm cho Tư Dao phải chịu uất ức được: “Địa điểm và phong cách tổ chức hôn lễ, em muốn chọn như thế nào?”

“Em chưa bao giờ kết hôn mà, không có kinh nghiệm.” Tư Dao vô tội buông tay.

Khóe miệng Diêm Tử Ký co giật, thiếu chút nữa là bẻ gãy đũa, vậy anh có kinh nghiệm chắc? Anh cũng là lần đầu kết hôn đấy!

“Nếu như hôn lễ tổ chức ngay trong căn cứ Báo Săn thì em thấy thế nào?” Diêm Tử Ký thăm dò hỏi.

“Cũng được.” Tư Dao không chút do dự mà đồng ý.

Diêm Tử Ký không hiểu lãng mạn, còn Tư Dao cũng không cần lãng mạn, anh chỉ có thể tham khảo hôn lễ của Quách Hác. Lúc trước hôn lễ của Quách Hác tổ chức ngay ở trong căn cứ, anh thấy cũng khá ổn.

“Vậy thì hôn lễ của chúng liền đợi đến cuối năm đi, những gì cần chuẩn bị cứ giao hết cho anh.” Bàn bạc xong chuyện hôn lễ, Diêm Tử Ký cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tư Dao đang ăn cháo, ậm ừ gật gật đầu, Diêm Tử Ký ngẫm lại cảm thấy cũng không còn chuyện gì nữa: “Sáng mai anh sẽ về doanh trại, đêm nay Tào Nguyên Huy sẽ trở về, em phải nghe lời, không được quậy đâu đấy.”

“Em có quậy chỗ nào đâu.” Tư Dao không phục.

“Thân phận của em rất đặc biệt, nếu như bại lộ sẽ bị bắt đi đấy.” Diêm Tử Ký nghiêm mặt hù dọa cô.

“Em rất khiêm tốn mà.” Tư Dao trợn tròn hai mắt, cô đâu có cầm pháo năng lượng đi nổ người ta đâu: “Nhưng mà em phải tự bảo vệ mình, cho dù em có là người ngoài hành tinh nhập cư trái phép thì cũng không thể ức hiếp em như vậy chứ?”

Bị sự mấy lời ngụy biện của Tư Dao làm cho không còn cách nào phản bác, Diêm Tử Ký cười nói: “Ai mà dám ức hiếp em chứ!”

“Chính là anh ức hiếp em đó, cục cưng đói, không cho cục cưng ăn cơm.”

Nhìn thấy dáng vẻ uất ức của Tư Dao, Diêm Tử Ký nhớ tới mấy lời tình thú đã từng nói với cô, vậy là trêu chọc nói: “Cục cưng ngoan, chồng em hiểu em nhất.”

Động tác bưng bát húp cháo của Tư Dao chợt khựng lại, trừng mắt sửng sốt cả một lúc lâu, khuôn mặt từ từ ửng đỏ. Diêm Tử Ký cũng rất bất ngờ, trước kia đều chỉ là nói qua trong điện thoại, không ngờ Tư Dao lại có phản ứng đáng yêu như vậy.

“Lát nữa anh sẽ đi gặp chị, em muốn đi với anh không?” Diêm Tử Ký hỏi.

Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Diêm Linh, Tư Dao không hứng thú lắc đầu: “Không muốn.”

“Vậy thì ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, lúc anh về sẽ mua đồ ngon cho em ăn.” Diêm Tử Ký quen thuộc dỗ dành.

“Bánh gatô!” Tư Dao reo hò.

“Được.” Diêm Tử Ký yêu chiều mỉm cười.

Ăn cơm xong Diêm Tử Ký liền ra khỏi nhà, Tư Dao một mình trông nhà, cô mang dép lê lẹt xẹt chạy vào phòng, lâu lâu lại sờ đến mấy đồ ăn vặt. Căn phòng mà Diêm Tử Ký dọn dẹp gọn gàng từ sáng sớm bây giờ đã bị cô lật tung cả lên.

Diêm Tử Ký nói giữa trưa trở về, nhưng cái mà Tư Dao đợi được không phải là Diêm Tử Ký mà là người giao thức ăn bên ngoài. Diêm Tử Ký gửi tin đến, nói là anh vẫn đang nói chuyện với Diêm Linh, bảo cô cứ ăn thức ăn ngoài đi.

Có lẽ là sợ Tư Dao giận dỗi, cho nên để dỗ dành cô mà Diêm Tử Ký còn đặc biệt đặt pizza và bánh gatô. Tư Dao còn đang phụng phịu bực bội, trông thấy vậy thì lập tức vui vẻ trở lại, ôm pizza với bánh gatô ăn vui vẻ vô cùng.

Diêm Tử Ký với Diêm Linh nói chuyện xong thì cũng đã rất trễ rồi, đến lúc trở lại nhà thì trời cũng đã chập tối. Vừa mới vào nhà đã nhìn thấy một đống bừa bộn trên mặt đất, sự mệt mỏi rã rời của Diêm Tử Ký như tan biến, cảm giác vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Tìm khắp căn nhà cũng không tìm được Tư Dao, Diêm Tử Ký dường như nghĩ đến cái gì đó, đi vào căn phòng trên lầu của Tư Dao, vịn bệ cửa sổ men theo ống nước rồi leo lên nóc nhà, quả nhiên nhìn thấy Tư Dao vẫn còn đang ngủ.

Diêm Tử Ký ngồi bên cạnh Tư Dao, cởi áo khoác ra đắp lên cho cô, Tư Dao mở mắt, dụi dụi mắt mê mang nhìn về phía Diêm Tử Ký: “Anh về rồi à.”

“Sao em lại ngủ ở đây, lỡ như bị cảm thì sao?” Diêm Tử Ký đỡ Tư Dao ngồi dậy.

“Em định lên nóc nhà để tiêu cơm một chút thôi, ai ngờ mơ mơ màng màng lại ngủ mất. Tư Dao uể oải vặn eo bẻ cổ, dựa vào người Diêm Tử Ký cọ qua cọ lại: “Em mới ngủ được không bao lâu.”

“Muốn ngủ thì về phòng mà ngủ, không sợ nằm mơ lăn xuống lầu ngã chết à?” Diêm Tử Ký nghiêm mặt nhấn mạnh tính nghiêm trọng của vấn đề nói với Tư Dao.

“Em biết rồi.” Tư Dao làm nũng, chuẩn bị tìm đường để lừa lọc qua cửa: “Hai người nói cái gì vậy?”

Nghĩ đến chuyện mình và Diêm Linh nói, Diêm Tử Ký cười xòa: “Không có gì cả đâu, đều là chuyện trong nhà thôi, đã giải quyết xong rồi.”

Tư Dao nhìn thấy sự mệt mỏi giữa hai đầu lông mày của Diêm Tử Ký, đảo mắt ngẫm nghĩ rồi nói: “Tử Ký, chúng ta đi chơi đi.”

Diêm Tử Ký còn chưa kịp hiểu rõ ý của Tư Dao thì cô đã lấy xe bay ra. Nhìn thứ trước mắt hiển nhiên không phải khoa học kỹ thuật của trái đất, Diêm Tử Ký lập tức lạnh mặt xuống: “Mau chóng cất vào đi.”

“Đến đây đi.” Tư Dao dẫn đầu ngồi vào xe bay, mong chờ đưa tay ra với Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nhảy vào xe bay, nghiêm khắc nói: “Mau chạy ra ngoài đi, nếu như bị phát hiện thì...”

“Không sao đâu mà.” Tư Dao điều khiển xe bay, mở nút chắn máy rada: “Chỉ cần khởi động thiết bị che chắn là có thể tàng hình với bên ngoài, không ai nhìn thấy được đâu.”

Sau khi Tư Dao ẩn thân cho xe bay xong thì lập tức kéo cần điều khiển, lái về phía không trung.

“Chiếc xe bay này đã được cải chế lại rồi, mặc dù không lợi hại như phi thuyền, nhưng trang bị vẫn mạnh hơn so với phi hành khí.”

Điều khiển xe bay bay lên không trung, Tư Dao nhìn xuống thành phố đang bị thu nhỏ, đôi mắt sáng bừng như sao nhìn Diêm Tử Ký: “Chơi rất vui đúng không?”

“Vẫn còn quậy tung trời thế này.” Diêm Tử Ký nghiêm mặt nói.

“Em dạy anh điều khiển xe bay nhé?” Tư Dao nắm lấy tay Diêm Tử Ký nũng nịu, Diêm Tử Ký bị Tư Dao nhõng nhẽo đòi hỏi, chỉ có thể chuyển dời sự chú ý vào đài điều khiển.

Đàn ông đều có hứng thú trời sinh với các loại máy móc, Diêm Tử Ký cũng không ngoại lệ. Chiếc xe bay của Tinh Hà này, nếu như nói anh không có hứng thú điều khiển thì chắc chắn là nói dối. Chỉ là so với việc lái xe bay Tinh Hà, anh lại càng sợ chuyện của Tư Dao sẽ bại lộ rồi gặp phải nguy hiểm hơn.

Dòng người trong thành phố bận rộn chen chúc tấp nập, không ai phát hiện ra trên bầu trời của thành phố này có một chiếc xe bay khung kim loại, sản phẩm của Tinh Hà trong tương lai.

Xe bay phi nhanh trên bầu trời thành phố, thỉnh thoảng sẽ lách qua các tòa nhà cao tầng, thậm chí xuyên qua các tuyến đường phồn hoa. Diêm Tử Ký căng thẳng kéo căng cả người, mãi đến khi phát hiện ra người ngoài thật sự không phát hiện ra chiếc xe bay này, anh mới từ từ yên tâm trời lại. Chơi quen với chiến hạm phi thuyền rồi nên Tư Dao cũng không để mấy cái xe bay phổ thông này vào mắt. Nếu như chiếc này xe bay này không được cải tạo thì cô chắc chắn sẽ không giữ lại.

Trước kia khi ở tinh cầu Blue Sonor hoàn toàn không thấy có gì vui, nhưng mà bây giờ lại đang điều khiển xe bay ở trái đất, bay trước mặt người trái đất, chạy qua xung quanh các tòa nhà cao tầng cùng đường phố phồn hoa, quả thật vô cùng thú vị.

“Tử Ký, anh thử một chút đi.” Tư Dao hưng phấn nói với Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký nhìn bàn điều khiển phức tạp, hồi tưởng lại quá trình và trình tự Tư Dao điều khiển lúc nãy, sau đấy từ từ thử điều khiển.

“Chuyển hướng đi, kéo cao lên, đừng chạy có trên đường chứ.”

“A a! Sắp đụng vào rồi kìa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play