Tư Dao tựa như một quả bom không có bảo hiểm, Diêm Tử Ký sợ cô bị bại lộ cho nên đã lên kế hoạch chuẩn bị trở về thành phố A từ sớm. Sau khi ăn sáng xong, Diêm Tử Ký liền nói chuyện này với bố Diêm, bác gái Diêm nghe xong chuyện này thì càng thâm bất mãn.

“Cả nhà khó khăn lắm mới có dịp tề tựu một lần, vậy mà giờ lại muốn đi? Mặc dù cháu có nhà ở phố A nhưng mà đó dù sao cũng chỉ là chỗ nghỉ chân mà thôi.” Bác gái Diêm nghiêng mắt nhìn về phía Tư Dao, mang theo sự oán trách mơ hồ, cảm thấy đều là do cô lừa gạt Diêm Tử Ký.

Chú hai Diêm nhìn về phía Diêm Tử Ký cũng có chút không đồng ý: “Ngay cả lúc sinh nhật mà bố cháu cũng không gặp được cháu, cháu không thể ở bên cạnh chơi với ông ấy thêm một thời gian hay sao?”

“Chờ đến lúc cháu được nghỉ kết hôn thì sẽ quay lại.” Đôi mắt Diêm Tử Ký nhìn qua phòng ngủ ở lầu hai, chờ Tư Dao đi xuống.

Bác gái Diêm còn muốn nói tiếp gì đó nhưng tiếng ho khan của bố Diêm đã đánh gãy lời nói của bà ta. Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, bố Diêm uống trà, trầm mặc một lát rồi đưa mắt nhìn về phía Diêm Tử Ký: “Lúc nào mới cử hành hôn lễ.”

Mấy vãn bối trong phòng đều sửng sốt, bác gái Diêm trợn tròn hai mắt, đứng phắt lên nhìn bố Diêm: “Anh!”

“Giấy đăng ký kết hôn cũng đã nhận luôn rồi, còn chơi đùa lung tung cái gì nữa.” Bố Diêm muốn hút thuốc nhưng lại bị Diêm Linh ngăn lại, chỉ có thể nâng chung trà lên một lần nữa: “Nếu như đã kết hôn thì cũng đừng làm con gái người ta phải chịu uất ức.”

“Vậy Tuyết Nhân thì sao?” Bác gái Diêm cảm thấy bố Diêm đã hồ đồ mất rồi.

“Tử Ký thì sao, nó lừa gạt hay là giẫm đạp lên tình cảm của con bé hả, em muốn nó giải quyết thế nào đây? Ly hôn với Tư Dao rồi lại cưới Tuyết Nhân? Nếu như làm như vậy thì sẽ làm cho cả Tử Ký và Tư Dao đều phải chịu uất ức.” Bố Diêm giận tái mặt đi, làm cho bác gái Diêm lập tức ngậm miệng.

“Đã cưới con bé thì phải đối xử với con bé cho thật tốt, cho dù công việc trong quân đội có bận rộn thì cũng phải lo chuyện gia đình. Đây là trách nhiệm của một người đàn ông.” Đôi mắt bố Diêm thoáng cái đã trở nên ảm đạm, mấy chị em nhà họ Diêm đều biết, bố Diêm lại đang nhớ đến người vợ đã qua đời của mình rồi.

“Anh trai cũng đã kết hôn rồi mà con đây vẫn là một kẻ cô đơn.” Diêm Kiều Quân giả vờ giả vịt, muốn xua tan đi bầu không khí nặng nề kia: “Bố, ngày nào đó con cũng sẽ dẫn một anh con dâu về cho bố nhé.”

“Cái thứ khốn kiếp này!” Bố Diêm trừng mắt vỗ bàn: “Nếu như con dám làm ra mấy chuyện khốn nạn như vậy, bố sẽ đập chết con!”

“Bố bớt giận đi bố ơi.” Diêm Kiều Quân nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Con trai của bố thẳng như cây bút.”

“Chuyện cử hành hôn lễ thì cứ đợi đến khi con được nghỉ kết hôn đi ạ.” Diêm Tử Ký nói: “Con cũng không để ý đến mấy chuyện đó cho lắm.”

Diêm Kiều Quân nghe vậy liền khinh bỉ nói: “Anh đúng là con thú hoang mà, chỉ cần trộm đi miếng thịt như vậy là xong à. Tư Dao xinh đẹp mỹ miều cơ thể yếu ớt lại có thể đi theo anh một cách dễ dàng như vậy đã là uất ức cho người ta rồi, hôn lễ là chuyện quan trọng thế nào chứ, chắc là cô ấy rất quan tâm đấy.”

Diêm Tử Ký nhíu mày suy tư, dường như đang thật sự cân nhắc đến chuyện cho Tư Dao một hôn lễ: “Anh sẽ hỏi ý kiến cô ấy.”

“Tử Ký.” Tư Dao kéo cái vali ra khỏi phòng ngủ, chiếc váy denim cộng thêm mái tóc thắt bím lại càng làm cho cô thêm trẻ trung và xinh đẹp. Mấy người dưới lầu âm thầm dời ánh mắt, quả nhiên dù trong cùng một khung tranh nhưng lại vẽ lên hai thế giới hoàn toàn trái ngược nhau.

Diêm Tử Ký lên lầu giúp cô khiêng vali xuống, anh đoán chừng trọng lượng rồi hỏi: “Trong đây chứa cái gì vậy?”

“Đều là đồ của Đường Minh và Diêm Thi Thi cho đấy, bọn họ đúng là vô cùng nhiệt tình.”Ánh mắt Tư Dao lóe sáng như ngôi sao nói.

Diêm Tử Ký xoa xoa khuôn mặt Tư Dao, bất đắc dĩ suy đoán: “Đồ ăn vặt à.”

“Hạn chế ăn vặt, tích cực rèn luyện thân thể, ít chơi máy vi tính, ngủ thêm nhiều chút, như vậy mới tốt cho sức khỏe.” Tư Dao làm bộ đọc thuộc lòng lời của Diêm Tử Ký.

Bị Tư Dao chọc cười, khuôn mặt đen nghiêm túc của Diêm Tử Ký cũng giãn ra hơn, anh nắm tay cô đi xuống lầu cùng chào tạm biệt bố Diêm: “Bố, con và A Dao đi đây.”

“Để bố tiễn hai đứa đi.” Bố Diêm để chén trà xuống rồi đứng lên nói.

Bố Diêm đều đã đứng lên rồi, cho nên chú hai Diêm cùng bác gái Diêm, còn có nhóm vãn bối của nhà họ Diêm cũng đều phải đi theo, đưa Diêm Tử Ký đến bên ngoài tòa nhà.

Diêm Kiều Quân lái xe đến, muốn chở Diêm Tử Ký cùng Tư Dao đến sân bay. Diêm Tử Ký xoa xoa cánh tay Tư Dao ra hiệu, Tư Dao nhớ tới những gì mà tối hôm qua Lão Diêm đã dạy, thế là nhìn qua bố Diêm gọi một tiếng: “Chào bố ạ.”

Bố Diêm ngây người một lát, sau đó đáy mắt thoáng hiện một nụ cười nhạt: “Ừ.”

“Chào chú hai Diêm, bác gái Diêm.” Tư Dao tiếp tục chào hỏi, chú hai Diêm cũng xem như thân thiết đáp lại còn bác gái Diêm thì không cho chút mặt mũi nào luôn.

“Anh Tử Ký.” Liễu Tuyết Nhân vội vã chạy tới, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn theo Diêm Tử Ký: “Anh Tử Ký, anh muốn rời khỏi nơi này sao?”

“Ừ.” Diêm Tử Ký gật đầu “ừ” một tiếng, sau đó quay người ngồi vào trong xe: “A Dao, nhanh lên đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”

Liễu Tuyết Nhân muốn đuổi theo Diêm Tử Ký nhưng Tư Dao lại chắn ngang trước mặt cô ta. Cô lùi về phía sau một bước, sau đó nhấc chân đá vào cây lê trước nhà, cây lê to cỡ miệng chén lập tức bị gãy ngang.

“Nếu như cô còn dám ngấp nghé Lão Diêm nhà tôi thì bà cô đây sẽ chơi chết cô.” Tư Dao nói xong một câu tuyệt tình rồi quay người ngồi vào trong xe. Diêm Kiều Quân nhanh chóng vặn chìa khoá, đạp mạnh chân ga, trong phút chốc bánh xe đã lăn đi thật xa.

Liễu Tuyết Nhân cứng ngắc đứng nguyên tại trận. Chú hai Diêm cùng bác gái Diêm cũng nghẹn họng nhìn trân trối, Đường Minh đi đến bên cạnh bố Diêm, đỡ lấy cánh tay của ông: “Ông ơi, đây là cây lê thơm mà ông trồng hơn hai năm có đúng không?”

“...” Bố Diêm.

Diêm Kiều Quân cười đau sốc hông, khóe mắt Diêm Tử Ký liếc nhìn Tư Dao, khuôn mặt đen nghiêm túc trông rất dọa người: “Hôm qua em vừa ức hiếp cô ta rồi, hôm nay còn hù dọa cô ta làm gì nữa?”

“Cô ta cứ luôn đeo bám lấy anh, em cực kỳ ghét cô ta.” Tư Dao phồng má, cô cứ không xin lỗi đấy.

Trên mặt Diêm Tử Ký lộ ra vẻ bất đắc dĩ, khom lưng nâng chân Tư Dao lên xoa xoa: “Đau không?”

“Có một chút.” Tư Dao trộm liếc mắt nhìn lén vẻ mặt của Diêm Tử Ký, sau khi thấy anh thật sự không giận mình thì cũng dần dần buông lỏng.

“Cây lê kia to như vậy, em cứ nhấc chân đạp luôn vậy sao, em bị ngốc hả?” Diêm Tử Ký vừa tức giận lại vừa đau lòng.

“Anh cứ mãi lo yêu chiều cô vợ của anh, anh à, anh không lo cho cảm nhận của bố hay sao?” Diêm Kiều Quân nâng trán cảm khái: “Gốc lê thơm kia là do bố vun trồng hơn hai năm, đã sắp kết quả rồi, bây giờ thì hay quá luôn, Tư Dao nhấc chân đạp một phát là gãy.”

Vẻ mặt Diêm Tử Ký lập tức cứng ngắc lại, Diêm Kiều Quân liếc nhìn kính chiếu hậu, khóe miệng cười vui vẻ chế nhạo: “Anh à, khoảng thời gian này anh đừng về nhà nhé?”

Được Diêm Kiều Quân chở đến sân bay rồi nhanh chóng chạy về thành phố A, rời khỏi nhà họ Diêm, lại được ở riêng với Diêm Tử Ký như trước, Tư Dao lập tức giống hệt như tiểu quái thú được hồi đầy máu, làm ầm ĩ vây quanh Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký kiềm Tư Dao lại làm cho cô yên lặng rồi xoa đầu cô hỏi: “Thật sự không thích nơi đó sao?”

“Bác gái Diêm không thích em, bà ấy thích Liễu Tuyết Nhân.” Tư Dao thẳng thắn nói.

“Là anh muốn cưới em, anh thích em là được rồi.” Diêm Tử Ký an ủi: “Bác gái chứng kiến Liễu Tuyết Nhân trưởng thành cho nên tất nhiên sẽ thích cô ta hơn một chút.”

“Em biết mà, vì vậy em đâu có so đo cùng bà ấy đâu.” Tư Dao cắn tay Diêm Tử Ký, xụ mặt hàm hồ không rõ nói: “Nếu như là Liễu Tuyết Nhân thì em đã sớm làm cho giật điện cho cô ta cháy khét lẹt rồi.”

Bị Tư Dao mài răng đến ngứa ngáy, Diêm Tử Ký rút tay về rồi để cô tựa lên vai mình: “Ngủ một lát đi, đợi đến thành phố A anh sẽ gọi em dậy.”

“Ừm.” Tư Dao ngoan ngoãn đáp lại, nhưng đôi mắt vẫn lén lút mở ra.

Bị Tư Dao quậy đến không còn cách nào khác, Diêm Tử Ký tìm một cái bịt mắt rồi đeo lên cho cô, một tay nắm vai của cô thì thầm: “Nơi này có rất nhiều hành khách, không được phép quấy rầy đến người khác.”

“Chờ đến khi về đến nhà anh có thể mua cho em một cái bánh gatô trà xanh không?” Giọng Tư Dao ngoan ngoãn yêu cầu.

Diêm Tử Ký hé miệng cười nhẹ, không nhịn được mà xoa xoa gương mặt của cô: “Nếu như em nghe lời thì anh sẽ mua cho em.”

Có được câu trả lời chắc chắn của Diêm Tử Ký, Tư Dao cuối cùng cũng không quậy nữa, một thoáng sau đã chìm vào giấc ngủ.

Tư Dao bị Diêm Tử Ký dẫn xuống trạm, mơ mơ màng màng không biết đã đến đâu rồi, mãi đến khi ngồi vào trong xe taxi thì mới dần dần tỉnh táo trở lại.

Diêm Tử Ký cùng Tư Dao trở lại nhà ở thành phố A, trong hai ngày bọn họ rời đi, Tào Nguyên Huy cũng xin phép nghỉ về nhà, nói là bà hàng xóm từng chăm sóc cho anh ta đã tạ thế, muốn trở về truy điệu.

Vừa mới vào nhà Tư Dao liền đá giày ra, nhảy tung tăng đến chỗ sô pha. Diêm Tử Ký nhìn cô đầy bất đắc dĩ, xem ra trở về thủ đô hai ngày đã làm cho cô nghẹn đến mức sắp phát điên rồi.

“Cơm tối em có thèm ăn gì không?” Diêm Tử Ký đã sắp xếp đồ đạc xong xuôi, trở lại phòng khách hỏi Tư Dao.

“Em muốn ăn bánh trứng.” Tư Dao ôm gối ôm lăn lộn, với lấy điều khiển từ xa mở ti vi lên, sau đấy lại tìm đến kênh truyền hình đang phát sóng bộ phim luân lý gia đình.

Dựa theo ý chỉ của hoàng hậu, Diêm Tử Ký buộc tạp dề lên, rửa tay đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Tư Dao đang ngồi xem tivi, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng đi báo cho Diêm Tử Ký: “Cho nhiều trứng gà và dăm bông một tí nhé?”

“Đã rõ.” Diêm Tử Ký rất bất đắc dĩ. Nếu như Tư Dao là hoàng hậu thì Diêm Tử Ký nhất định là vị hoàng đế bi ai nhất.

Ăn xong bữa tối đơn giản, Diêm Tử Ký đi rửa bát còn Tư Dao thì đi xem tivi, kết quả anh bị kịch bản phim truyền hình làm cho dạ dày run rẩy, cuối cùng dùng bánh gatô để dụ dỗ cô tắt TV đi.

TV đã bị Diêm Tử Ký rút phích cắm, Tư Dao liếm chỗ kem trên bánh gatô, dẫn Diêm Tử Ký trèo lên nóc nhà. Nhìn thấy những túi đồ ăn vặt còn chưa kịp dọn trên nóc nhà, khuôn mặt của Diêm Tử Ký lại căng lên.

“Lúc nào em nhớ anh sẽ lên sân thượng nằm ngắm sao.” Tính cô trẻ con đến mức có hơi ngây ngô, vậy mà lại có thể chặn lại những lời phê bình của Diêm Tử Ký ngay lập tức.

Tư Dao đút bánh gatô trang trí hình ô mai cho Diêm Tử Ký, sau đấy thỏa mãn dựa sát vào anh: “Là em lén lút trèo lên đấy, Tào Nguyên Huy cũng không biết đâu.”

“Em đang muốn nhắc nhở anh là nên báo cho Tào Nguyên Huy biết để cậu ta đi kiểm tra nơi này đúng không, chú ý tới nóc nhà?” Diêm Tử Ký nghiêm mặt đùa với Tư Dao.

Tư Dao hiểu xong ý anh, lập tức trưng ra bộ mặt uất ức nói: “Tử Ký, anh ức hiếp em.”

Diêm Tử Ký vui vẻ đến nỗi không nhịn được mà bật cười ra tiếng. Tư Dao nhìn thấy nụ cười của Diêm Tử Ký, nhanh chóng hôn lên khóe môi của anh. Bị đánh lén vội vàng không kịp chuẩn bị, ánh mắt Diêm Tử Ký tối sầm lại nhìn về phía Tư Dao.

Tư Dao liếm kem ở khóe miệng, ánh mắt vô tội đối mặt với anh. Bị ánh mắt đấy tấn công thẳng vào phòng tuyến lý trí, Diêm Tử Ký trực tiếp xoay người hôn Tư Dao.

Anh vươn môi nếm lấy vị ngọt của bánh gatô trong miệng Tư Dao, hơi thở của Diêm Tử Ký có hơi gấp gáp, Tư Dao rúc vào trong ngực anh, đôi mắt xanh lam thăm thẳm giống như ngôi sao rơi xuống trái đất.

Diêm Tử Ký cắn vành tai Tư Dao, giọng nói khàn khàn nhẫn nhịn: “A Dao, chúng ta về phòng ngủ đi.”

“Ừm.” Tư Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Diêm Tử Ký mang theo Tư Dao trở lại phòng ngủ, dịu dàng đặt cô xuống giường, hai tay chống lên hai bên mặt Tư Dao, từ trên cao nhìn cô.

“A Dao, chúng ta kết hôn rồi.” Diêm Tử Ký hôn lên khuôn mặt Tư Dao nói khẽ: “Kết hôn rồi thì có thể động phòng hoa chúc.”

“Động phòng hoa chúc là cái gì?” Tư Dao nghi hoặc nhìn qua Diêm Tử Ký.

Dục vọng trong ánh mắt của Diêm Tử Ký bị ý cười bao phủ, bàn tay mang theo vết chai lần vào trong váy Tư Dao, lòng bàn tay chậm rãi dịu dàng xoa nắn: “Có cảm thấy không thích không?”

Tư Dao lắc đầu không chút do dự, cô không ghét Diêm Tử Ký làm như vậy với cô, ngược lại còn có một loại cảm giác rung động và chờ mong rất kì lạ.

“A Dao, đồng ý sinh con với anh không?” Đôi mắt Diêm Tử Ký nhìn chằm chằm Tư Dao, chú ý đến nét mặt của cô, chỉ cần Tư Dao có chút phản cảm, anh sẽ lập tức dừng lại ngay.

“Sinh con?” Tựa như những giống cái quý giá của tinh cầu Blue Sonor ấy hả? Đôi mắt Tư Dao sáng bừng lên, không chút do dự ôm lấy Diêm Tử Ký, gật đầu một cái thật mạnh: “Em muốn sinh con với Tử Ký.”

Phòng tuyến lý trí cuối cùng của anh ầm ầm sụp đổ, Diêm Tử Ký xốc váy Tư Dao lên, cúi đầu hôn môi của cô: “Nếu như em không thích thì lúc nào cũng có thể đẩy anh ra.”

Ánh trăng trong sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, chiếu đến hai người đang quấn lấy nhau trên giường, quấn quýt triền miên. Đêm động phòng hoa chúc, hạnh phúc nhất chính là cả hai người cùng yêu thương nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play