Chưa đợi Diêm Kiều Quân chạy đến nơi thì Tư Dao đã xoay người đáp vững vàng trên mặt đất, thản nhiên phủi phủi ống quần. Diêm Kiều Quân im lặng, lấy tay đỡ cằm, cảm giác có một đống mặt lừa đang cười oang oang choán hết màn hình.
Diêm Thi Thi vui vẻ nịnh nọt, nhìn Tư Dao bằng ánh mắt lấp lánh như chứa đựng các vì sao: “Dao gia, không ngờ chị lại trở thành chị dâu của em, chúng ta có duyên thật đấy.”
“Cái đồ nịnh hót.” Đường Minh bĩu môi khinh bỉ, tự giới thiệu với Tư Dao: “Chào chị dâu họ, em là Đường Minh, hiện đang học ở Học viện Cảnh sát.”
“Em với Đường Minh ở cùng thành phố, em học quản lý tài chính ạ.” Diêm Thi Thi chen lời Đường Minh.
Tư Dao nghe mà hơi mù mờ. Cô biết trường cảnh sát là gì, nhưng không biết quản lý tài chính nghĩa là gì, hành tinh Blue Sonor không có chuyên ngành tài chính.
“Dao gia, chúng ta kiếm chỗ nào ngồi đi.” Diêm Thi Thi kéo Tư Dao đến sân sau, chỗ đó có cây lê, dưới tán cây lê là một bộ bàn ghế đá.
“Vải và nho đều rất tươi đó, Dao gia nếm thử đi.” Diêm Thi Thi bê đồ ăn vặt tới.
“Xem ra bọn họ cố tình không thèm nhìn thấy mình đây mà.” Diêm Kiều Quân ngang ngược chiếm chỗ của Đường Minh, Đường Minh hung hăng trừng mắt nhìn Diêm Kiều Quân một cái, nhẫn nhịn ngồi chỗ khác.
“Chị dâu họ, sao chị với anh họ em lại gặp gỡ anh tài thế?” Đường Minh cực kì tò mò, một người thiếu hụt tình cảm như Diêm Tử Ký sao lại chịu kết hôn chứ.
Tư Dao nghiêm túc nhai vải, nhìn Diêm Kiều Quân hỏi: “Gặp gỡ anh tài là cái gì?”
Diêm Kiều Quân xoa xoa mặt, tỏ vẻ hàm súc nói: “Ý là hỏi sao hai người lại vừa mắt nhau để xây dựng nên mối duyên nghiệt ngã này.”
“Mối duyên nghiệt ngã cái gì, đây là nhân duyên trời định đó.” Diêm Thi Thi giơ chân định đá Diêm Kiều Quân nhưng lại bị anh ta né mất, sau đấy còn nở nụ cười đê tiện không sao chịu nổi.
“Tử Ký cứu tôi nên tôi theo anh ấy.” Tư Dao trả lời rất thành thật. Nếu Lão Diêm không cứu cô thì cô đã bị Liên bang tiêu hủy rồi.
“Hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân ạ.” Diêm Thi Thi bụm mặt phấn khích.
Diêm Kiều Quân từ bỏ quả hạch đào đập mãi không ra, sán đến gần Tư Dao hỏi: “Rốt cuộc cô coi trọng Diêm Vương gia ở chỗ nào thế? Sao lại mất não mà quyết định kết hôn với anh ấy vậy?”
Đây chính là điều mà Diêm Kiều Quân cảm thấy khó hiểu nhất. Diêm Vương gia mặt đơ tính tình còn hung dữ quái gở, y như quái thú thô bạo vậy. Tư Dao vừa xinh đẹp dáng người lại chuẩn, ghép thành đôi với Diêm Tử Ký chẳng khác nào người đẹp và quái vật.
“Tử Ký cái gì cũng tốt nên tôi mới theo anh ấy.” Sinh ly tử biệt trên hành tinh Blue Sonor nên khi gặp lại Diêm Tử Ký ở trái đất, Tư Dao nhất quyết muốn ở bên anh.
Đôi mắt Tư Dao sáng long lanh, trong mắt cô là sự chân thành và ỷ lại, Diêm Kiều Quân bỗng nhiên cảm thấy ước ao được như Diêm Tử Ký, anh ta cũng muốn có được thứ tình cảm thuần khiết như thế này.
Vậy là Diêm Kiều Quân ôm mặt đập đầu vào bàn, Đường Minh khinh bỉ hành vi điên khùng của anh ta.
Tư Dao đang suy ngẫm sự khác biệt giữa vải và anh đào thì Diêm Thi Thi đang bóc vải lén lút đá vào chân Tư Dao, nhỏ giọng nhắc nhở: “Dao gia, Liễu Tuyết Nhân đến rồi kìa.”
Tư Dao tùy ý đưa mắt nhìn sang, thấy Liễu Tuyết Nhân đang đi thẳng đến đây. Diêm Thi Thi lập tức báo cáo tình hình của địch: “Nhà Liễu Tuyết Nhân và nhà họ Diêm là bạn bè nhiều đời, từ bé Liễu Tuyết Nhân đã hay quấn lấy anh họ rồi.”
“Em ghét cô ta chết đi được, lúc nào cũng ra vẻ yếu ớt nhu nhược, chưa nói được hai câu đã khóc lóc cứ như ai bắt nạt cô ta không bằng.” Diêm Thi Thi quệt miệng: “Mẹ em còn mang em ra so với cô ta nữa, bực chết mất!”
“Mẹ anh cũng thích cô ta.” Đường Minh vừa nói xong thì Diêm Thi Thi đã trợn mắt lên, Đường Minh nhanh chóng sửa miệng, biểu hiện lòng trung thành: “Anh cũng ghét cô ta, cô ta sao so được với Thi Thi chứ.”
Đường Minh với Diêm Thi Thi đang chọc ghẹo nhau thì Liễu Tuyết Nhân đã đến: “Mọi người đều ở đây sao, tôi ngồi đây được không?”
Đường Minh với Diêm Thi Thi không trả lời, Diêm Kiều Quân nở nụ cười xán lạn, khách sáo nói: “Xin mời.”
Tư Dao nhìn Diêm Kiều Quân đầy nghi ngờ. Lúc đóng phim anh ta đánh cả đoàn phim, mắng tất cả diễn viên đóng phim, bây giờ tính cách lại thay đổi 360 độ, cô còn đang nghi ngờ Diêm Kiều Quân này là đồ giả đấy.
Có vẻ như phát hiện ra ánh mắt của Tư Dao, Diêm Kiều Quân lập tức ghé lại gần cô nói nhỏ: “Bố cô ta ghê gớm lắm.”
“Cô Tư.” Liễu Tuyết Nhân mỉm cười đưa tay ra với Tư Dao: “Tôi là Liễu Tuyết Nhân, là bạn từ thuở nhỏ với anh Tử Ký.”
Liễu Tuyết Nhân cười dịu dàng nhưng trong từng lời nói lại ẩn giấu sự khiêu khích. Đường Minh và Diêm Thi Thi nhìn Tư Dao, Tư Dao lại không nhìn tay Liễu Tuyết Nhân đang đưa ra mà thò tay lấy hạch đào ăn.
Liễu Tuyết Nhân bị coi thường, vẻ mặt trở nên cực kì u ám, thất thểu nhìn Tư Dao: “Cô Tư ghét tôi sao?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tư Dao dùng tay đập nát quả hạch đào trước mặt, sau đó đưa cho Diêm Kiều Quân: “Cho cậu ăn này.”
Diêm Kiều Quân nhếch miệng cười, còn Đường Minh và Liễu Tuyết Nhân thì trợn mắt há hốc mồm miệng. Tư Dao mặt đơ nói: “Tôi sợ không khống chế được mà bóp nát xương của cô thôi.”
Nhìn quả hạch đào thịt nát xương tan, Liễu Tuyết Nhân lẳng lặng rụt tay lại, tiện thể khôi phục lại dáng vẻ tươi cười: “Nếu cô Tư đã làm vợ thì nên biết hiền lương thục đức, mấy chuyện thô lỗ thế này tốt nhất đừng có làm nữa.”
Khóe miệng Diêm Thi Thi hơi giật giật: “Liễu Tuyết Nhân, bây giờ là xã hội nam nữ bình đẳng, cái tư tưởng giúp chồng dạy con đó là của xã hội phong kiến cũ rồi.”
“Tiểu thư quý tộc thì phải có dáng vẻ của tiểu thư quý tộc, chẳng lẽ bác gái Diêm không dạy cô làm thục nữa hay sao?” Liễu Tuyết Nhân nở nụ cười khéo léo, chặn họng khiến Diêm Thi Thi không nói được gì.
Liễu Tuyết Nhân lại tiếp tục hỏi Tư Dao: “Cô Tư có biết chơi nhạc cụ, hoặc là pha trà cắm hoa gì không?”
“Gặp lúc nguy hiểm thì hát một bài, uống một chén trà là có thể cứu được mạng mình sao? Đúng là ngu độn.” Tư Dao hiếm có khi nào thông minh vượt chỉ tiêu, tranh thủ mắng Liễu Tuyết Nhân là “ngu độn”, mặc dù từ này cô mới học được trên mạng thôi chứ không biết nghĩa là gì.
Bị Tư Dao đánh trả một cú, vẻ mặt Liễu Tuyết Nhân hết sức khó coi, sau đó cô ta bắt đầu rơi lệ: “Cô Tư, tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm với cô thôi mà, sao cô lại nhục mạ tôi như thế?”
Tư Dao bị kỹ năng thích khóc thì khóc được ngay của Liễu Tuyết Nhân dọa cho sợ, cô trợn mắt nhìn, thầm nghĩ người trái đất thần ký thật đấy.
“Có chuyện gì thế?” Diêm Tử Ký nói chuyện với Diêm Linh xong, về phòng lại không thấy Tư Dao đâu nên mới xuống lầu ra sân sau tìm, vừa đến nơi thì thấy Liễu Tuyết Nhân đang lau nước mắt.
Nghe tiếng Diêm Tử Ký, nước mắt của Liễu Tuyết Nhân như vòi nước hỏng van tuôn ào ạt, cô ta đang định khóc lóc kể lể thật oan ức thì Tư Dao đã nhảy lên kéo tay Diêm Tử Ký: “Em bắt nạt cô ta.”
Liễu Tuyết Nhân trợn trong hai mắt, Diêm Thi Thi đang vội vã muốn giải thích cho Tư Dao cũng sửng sốt. Sao câu chuyện lại phát triển theo hướng kỳ quái này thế, nếu dựa theo kịch bản cũ thì cảnh này không thể diễn như vậy được đâu!
Thấy Liễu Tuyết Nhân không bị thương, Diêm Tử Ký gõ nhẹ lên đầu Tư Dao nói: “Đã bảo em đừng bắt nạt người khác rồi mà.”
“Em mắng cô ta là ngu độn, em không ngờ giống cái của trái đất lại yếu đuối như vậy.” Tư Dao cảm thấy rất oan ức: “Nói khóc là khóc ngay được, em có bị chặt đầu cũng không khóc đâu.”
Liễu Tuyết Nhân nghe hiểu ý của từ giống cái nên nước mắt chảy càng dữ dội hơn, Tư Dao đang mắng cô ta là súc vật sao?
“Xin lỗi, tôi thay mặt A Dao xin lỗi cô.” Diêm Tử Ký cúi đầu xin lỗi Liễu Tuyết Nhân, tiện thể nhìn Đường Minh và Diêm Thi Thi: “Ăn xong rồi thì về đi, đã là năm cuối rồi mà không biết đường chăm chỉ học tập nữa.”
“Vâng ạ.” Đường Minh và Diêm Thi Thi đứng lên, trả lời dài giọng ra.
Diêm Tử Ký dắt Tư Dao đi mất, Diêm Kiều Quân nhìn Liễu Tuyết Nhân đang khóc lóc, nhún vai rất thản nhiên: “Bạch liên hoa gặp con cừu đen thì thất bại thảm hại cũng đúng thôi, con cừu đen ăn thịt ăn cả cỏ đó.”
Diêm Tử Ký dắt con cừu đen về phòng ngủ, xách Tư Dao ngốc nghếch vào trong góc tường, nghiêm túc răn dạy: “Chẳng phải anh bảo em ngủ trong phòng sao, ai cho em chạy loạn lên thế?”
“Em không ngủ được mà.” Tư Dao mở to đôi mắt xanh lam nhìn Diêm Tử Ký đầy vẻ vô tội.
Bị đôi mắt tròn to đáng yêu bắn xuyên tim, cơn tức của Diêm Tử Ký lập tức xì hơi. Anh muốn cố gắng giữ sự uy nghiêm nhưng nhìn vào đôi mắt Tư Dao một lúc, Diêm Tử Ký đành phải đầu hàng.
“Đúng là không có cách nào với em mà.” Diêm Tử Ký quay người ngồi bẹp lên ghế tựa.
“Tử Ký.” Tư Dao ngồi lên đùi Diêm Tử Ký, ỉu xìu cuộn người lại trong lồng ngực anh: “Em muốn về nhà.”
Diêm Tử Ký vuốt tóc Tư Dao, cụp mắt xuống nhìn gò má cô: “Đây chính là nhà mà.”
“Em muốn nói đến nhà của chúng ta cơ.” Tư Dao phồng má lên, lấy tay chỉ vào mình và Diêm Tử Ký: “Chỉ có anh và em thôi, nhà của hai chúng ta.”
“Em muốn về thành phố A rồi hả?” Diêm Tử Ký hỏi.
Tư Dao ngoan ngoãn gật đầu, Diêm Tử Ký nhăn mày, nâng mặt Tư Dao lên nghiêm túc hỏi: “Ai bắt nạt em?”
“Không có ai.” Tư Dao úp mặt vào lồng ngực Diêm Tử Ký, lẳng lặng nghịch thắt lưng của anh. Ở đây toàn là người thân của Diêm Tử Ký, bọn họ rất quan trọng với Diêm Tử Ký, Tư Dao cảm thấy cực kỳ thấp thỏm khi bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị bỏ quên.
Diêm Tử Ký là tất cả của cô, nhưng cô lại không phải là duy nhất của Diêm Tử Ký.
“Được.” Diêm Tử Ký thấy sự cô đơn của Tư Dao, vậy là lập tức đồng ý với yêu cầu của cô: “Ngày mai chúng ta sẽ về thành phố A.”
Tư Dao ngẩng phắt đầu lên, sau khi chắc chắn Diêm Tử Ký không nói đùa thì lập tức nở một nụ cười sáng lạn: “Tử Ký, em thích anh nhất luôn.”
Mọi người lại kết thúc bữa tối trong bầu không khí quái dị, Diêm Tử Ký ngồi xem ti vi với bố Diêm, Tư Dao về phòng đi ngủ một mình. Diêm Thi Thi muốn đi cùng nhưng lại bị Diêm Tử Ký đen mặt trừng mắt bắt quay về.
Trong căn phòng tối đen không bật đèn, Tư Dao mặc một chiếc váy ngủ trắng ngồi khoanh chân trước cửa sổ sát đất. Cô lẳng lặng nhìn bầu trời sao, ánh trăng chiếu lên người cô, bao bọc cô trong một vầng sáng trắng ngà.
Tư Dao vươn tay ra, đôi mắt xanh lam bao phủ bởi tia điện màu xanh lục, dòng điện nhỏ tụ tập lại trong lòng bàn tay, nhảy nhót cuốn lên, dần dần tụ lại thành một quả cầu điện màu xanh lục sẫm màu.
Tư Dao điều khiển quả cầu điện tỏa ra, như hoa anh đào mặt trăng, loài hoa của sự sống nở rộ trên tinh cầu Tạp Mỗ.
Gian phòng tối tăm được dòng điện thắp sáng thành màu xanh lục. Tư Dao ngồi dưới đất ôm quả cầu điện xanh sẫm lăn lộn đùa giỡn như một đứa trẻ hồn nhiên.
Cửa phòng mở ra, Diêm Tử Ký vừa bước vào đã thấy sàn nhà trong phòng ngủ bay đầy anh đào mặt trăng, Tư Dao ngồi trước cửa sổ phòng ngủ, chơi đùa với quả cầu điện trong tay.
Diêm Tử Ký lập tức sợ run lên, nhanh chóng khóa cửa chặn Diêm Thi Thi đi theo cùng ở bên ngoài. Tư Dao nghe tiếng đóng cửa thì quay đầu lại, nhìn Diêm Tử Ký cười thật tươi: “Tử Ký.”
Sau khi Diêm Tử Ký chắc chắn là Diêm Thi Thi chưa thấy gì hết thì nhịp tim mới chậm dần lại, ngồi xuống cạnh Tư Dao: “Anh đã nói rồi, em không được tùy tiện dùng năng lực này.”
“Nhưng em chán lắm.” Tư Dao ném quả cầu điện xuống, cúi đầu bĩu môi.
Thấy Tư Dao có vẻ oan ức, Diêm Tử Ký đành bất đắc dĩ ôm cô vào lòng: “Đừng buồn nữa, mai anh sẽ đưa em về nhà.”
Tư Dao vui vẻ gật đầu, dụi đầu vào ngực Diêm Tử Ký làm nũng. Diêm Tử Ký cúi người ôm Tư Dao thả lên giường: “Hôm nay bôn ba cả ngày rồi, em mau ngủ đi.”
Tư Dao kéo tay Diêm Tử Ký lại: “Tử Ký, em muốn ở cùng anh.”
“Anh biết rồi.” Diêm Tử Ký cười, xoa xoa đầu Tư Dao: “Anh đi tắm, sẽ ra với em nhanh thôi.”
Tư Dao ngoan ngoãn buông tay ra, nhìn bóng lưng Diêm Tử Ký rồi nở một nụ cười thỏa mãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT