Diêm Tử Ký cả đầu mơ mơ hồ hồ đi theo Tư Dao đến bệnh viện tâm thần, sau đấy bị tiếng chào hỏi các bệnh nhân cùng phòng của Tư Dao làm cho tỉnh lại. Diêm Tử Ký do dự đẩy Tư Dao ra, sau đó đến chỗ của của viện trưởng để tìm hiểu tình hình.
Sự thật chứng minh Diêm Tử Ký không có nằm mơ, cô dâu mà anh vừa mới nhặt được chính là một bệnh nhân tâm thần. Làm một người qua đường đứng xem, Diêm Tử Ký sẽ cảm thấy Tư Dao rất đáng thương. Nhưng làm người bị hại, Diêm Tử Ký cảm thấy mình rất đau khổ.
Anh trốn trong một góc hẻo lánh của bệnh viện hút hết nửa gói thuốc, Diêm Tử Ký bóp tắt đầu mẩu thuốc lá, dậm chân một cái để làm rớt hết những tàn tro bên trên mặt giày, đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ đi nói chuyện với Tư Dao rõ ràng.
Diêm Tử Ký có thể trực tiếp rời đi, nhưng Diêm Tử Ký cảm thấy nếu như anh muốn trốn tránh trách nhiệm thì sẽ rất mất mặt, cho dù có thể là sau khi rời đi anh sẽ không còn trách nhiệm gì nữa, nhưng mà sự khiển trách của lương tâm lại khiến cho Diêm Tử Ký không thể chịu được.
Tư Dao leo tường chuồn êm đã chọc giận Lục Trạch Quang, anh ta mang Tư Dao trở về phòng rồi bắt đầu răn dạy. Đối mặt với sự quở trách của Lục Trạch Quang, Tư Dao trực tiếp chịu đựng, chịu khó dọn dẹp số quần áo ít ỏi của mình.
Lục Trạch Quang nhìn thấy Tư Dao cứ mải xếp đồ đạc rồi đóng gói lại, cứ như có ý định muốn bỏ nhà ra đi ngay lập tức vậy, lúc này anh ta cũng cảm thấy có chút hoảng hốt: “Dao Dao, tôi chỉ lo là cô chạy loạn ra ngoài rồi sẽ xảy ra chuyện thôi.”
“Tôi biết.” Tư Dao biết Lục Trạch Quang chỉ muốn tốt cho cô, bên trong kho số liệu của Tư Dao, người đồng ý đối xử tốt với mình thì đều không phải là kẻ địch.
“Vậy cô thu dọn quần áo để làm gì thế?” Lục Trạch Quang vô cùng hoảng sợ chỉ vào bao quần áo của Tư Dao.
“Về nhà.” Có thể gặp lại Diêm Tử Ký thật sự làm cho Tư Dao rất vui mừng. Lục Trạch Quang không nhìn ra dáng vẻ vui vẻ của Tư Dao, anh ta thầm nghĩ có lẽ là bệnh tình của Tư Dao lại trở nặng rồi.
Lục Trạch Quang đang do dự muốn dỗ Tư Dao đi làm kiểm tra thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lục Trạch Quang vừa xoay người thì liền nhìn thấy Diêm Tử Ký đang đứng ở cửa ra vào.
Tư Dao ôm con thỏ lông nhung mà Lục Trạch Quang cho, đôi mắt xanh lam thăm thẳm như tan vào đêm tối đầy sao, tin tưởng và ỷ lại nhìn về phía Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký cảm giác mình bị mê muội đến mức hít thở không thông, những lý do thoái thác đã chuẩn bị khi nãy đều sụp đổ trong nháy mắt, trái tim cứng rắn như là bị một dòng nước mềm mại quấn quanh, hòa tan vào vùng màu lam ấm áp kia.
“Em đã chuẩn bị xong rồi.” Tư Dao nghiêng đầu, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng đã đánh tan tành bức tường phòng ngự cuối cùng của Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký cắn chặt răng, cảm thấy đây có thể là chuyện điên cuồng nhất mà đời này anh từng làm qua. Diêm Tử Ký quay người rời đi, thừa dịp nhiệt huyết còn chưa tan hết, chạy đến sân trước lấy điện thoại ra gọi cho thủ trưởng.
Tính nhẩm lấy thời gian, vị thủ trưởng trong bộ đội kia cũng vừa nhấc máy, Diêm Tử Ký liền trực tiếp báo cáo; “Đại đội trưởng Lôi, tôi là Diêm Tử Ký, tôi muốn xin kéo dài thời gian nghỉ phép.”
“Trong nhà của tôi không có việc gấp, vợ của tôi chuẩn bị xuất viện.” Nói đến xuất viện, Diêm Tử Ký đột nhiên khựng lại, thầm than lần nghỉ phép này quả thật là quá bất đắc dĩ.
Diêm Tử Ký vừa nói ra chữ “vợ” kia xong, đầu dây bên kia lập tức nháo nhào lên, Lôi Thành cũng phun ngụm nước trà trong miệng ra, che miệng ho khan mấy tiếng.
Mặt của Diêm Tử Ký vốn đã đen hiện giờ lập tức càng thêm u ám hơn, dọa cho y tá trực ban sợ đến nỗi rụt cổ lại. Diêm Tử Ký xém chút nữa thì bóp nát điện thoại, không cần đoán cũng biết chắc chắn Lôi Thành định lại đang kéo đám Độc Tử vào phòng để chơi cờ tướng.
Nghe được những âm thanh ồn ào trong điện thoại, Diêm Tử Ký có cảm giác ngay cả ý nghĩ móc súng ra anh cũng có luôn rồi. Nắm đấm đang nắm chặt đột nhiên lại bị bao bọc bởi một bàn tay mềm mại, Diêm Tử Ký quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt của Tư Dao.
Sự nóng nảy của Diêm Tử Ký thoáng cái đã bị lắng xuống, Tư Dao nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Diêm Tử Ký, đôi mắt nghi hoặc nhìn Diêm Tử Ký đang cầm điện thoại: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
“Mấy người bạn trong quân doanh thôi.” Anh lười phải nói chuyện với đám Độc Tử kia, Diêm Tử Ký chuẩn bị tốt tinh thần để viết kiểm điểm, sau đấy dứt khoát cúp máy thẳng tay.
Bị ánh mắt ngây thơ của Tư Dao nhìn đến mềm lòng, Diêm Tử Ký cũng cố gắng biểu hiện thân thiết một chút: “Đi thôi, chúng ta đi tìm viện trưởng làm thủ tục xuất viện.”
Đi theo Diêm Tử Ký tiến về phòng viện trưởng, Tư Dao liếc nhìn sườn mặt kiên nghị của Diêm Tử Ký, mím khóe miệng nói nhỏ: “Em không bị bệnh.”
Mặc dù đến bây giờ cô vẫn không hiểu rõ rốt cuộc bệnh tâm thần là bệnh gì, nhưng mà thông qua những lần len lén rèn luyện thể gần đây, Tư Dao rất rõ ràng, cơ thể này rất khỏe mạnh.
Diêm Tử Ký khựng chân lại nhìn Tư Dao, Tư Dao nhìn thẳng vào Diêm Tử Ký, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Em đảm bảo rằng em cực kỳ khỏe mạnh.”
Khuôn mặt đen nghiêm túc của Diêm Tử Ký chợt lộ ra một chút ý cười: “Tôi hứa sẽ chăm sóc tốt cho em.”
Diêm Tử Ký cùng Tư Dao đi đến phòng viện trưởng, lúc Diêm Tử Ký mang Tư Dao ra ngoài, Lục Trạch Quang đã trực tiếp nổi giận, cực lực phản đối chuyện để cho Tư Dao đi theo Diêm Tử Ký.
“Không thể để cho Tư Dao đi cùng một người không rõ lai lịch như vậy được, nếu như anh ta là bọn buôn người thì sao đây.” Lục Trạch Quang sốt sắng đến nỗi muốn giơ chân với viện trưởng: “Tư Dao rất đơn thuần, nhất định là đã bị tên biến thái này lừa rồi.”
Diêm Tử Ký nhìn thấy Lục Trạch Quang sốt ruột như vậy, trong mắt anh lóe lên tia sắc bén nguy hiểm, cái tên này nói nhảm hơi nhiều rồi đấy, chẳng lẽ là đang ngấp nghé Tư Dao? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Diêm Tử Ký lấy ví ra vỗ vỗ lên bàn, ngồi nghiêm chỉnh, biểu lộ vẻ nghiêm túc, rất có khí thế hai quân sắp giao chiến: “Diêm Tử Ký, quân hàm Trung tá, đây là thẻ căn cước của tôi, nếu như vẫn chưa thể thuyết phục được mọi người, vậy thì tôi có thể gọi cho cục cảnh sát để cho bọn họ đến xử lý.”
Lục Trạch Quang nhìn giấy chứng minh trên bàn, nghẹn đến mức sắc mặt đỏ lên: “Làm sĩ quan thì có thể trắng trợn cướp đoạt dân nữ như vậy sao!”
Viện trưởng ra hiệu cho Lục Trạch Quang bình tĩnh lại, sau đó mỉm cười nhìn Tư Dao: “Tư Dao muốn đi theo cậu ta không?”
Tư Dao quả quyết gật đầu, Diêm Tử Ký tươi cười hớn hở, Lục Trạch Quang thì trợn mắt lên nhìn: “Dao Dao, cô căn bản cũng không biết thân phận thật sự của anh ta, sao có thể đi cùng anh ta được chứ!”
“Đương nhiên là tôi biết anh ấy.” Diêm Tử Ký, trung đội trưởng trung đội bốn của đội đặc chiến Báo Đốm, cũng là người hướng dẫn huấn luyện được chọn hàng năm.
Viện trưởng nhìn thấy vẻ đắc ý của Diêm Tử Ký cùng sự tuyệt vọng Lục Trạch Quang, âm thầm lắc đầu thở dài: “Thủ trưởng Diêm, nếu như anh thật sự muốn mang Tư Dao đi, vậy thì còn cần phải làm một ít thủ tục mới được.”
“Vậy thì nhanh chóng đi sắp xếp đi, nhiệm vụ huấn luyện trong quân đội rất cấp bách, tôi cần phải nhanh chóng trở về.” Diêm Tử Ký quen thuộc ra lệnh.
“Được thôi, tôi sẽ nói với bọn họ giúp anh sắp xếp trong đêm nay luôn.” Viện trưởng đứng dậy bắt tay với cùng Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký mang theo Tư Dao rời đi như một người thắng cuộc, viện trưởng nhìn dáng vẻ hồn vía lên mây của Lục Trạch Quang, đưa tay an ủi vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Tư Dao đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi, chẳng lẽ cậu muốn để con bé ở lại bệnh viện tâm thần cả đời này hay sao?”
Lục Trạch Quang há miệng muốn nói rồi lại thôi, quay người nhụt chí rời đi. Anh ta cũng hi vọng Tư Dao có thể khôi phục, hòa nhập vào xã hội và có một cuộc sống bình thường. Nhưng đột nhiên lại để Tư Dao rời đi như vậy, anh ta lại cực kỳ khó chịu không buông xuống được.
Khi anh ta học cấp ba thì bố mẹ đã ly hôn, cuộc sống khó khăn đến mức thiếu chút nữa là phải bỏ học, là mẹ của Tư Dao cho anh ta tiền để tiếp tục hoàn thành việc học.
Về sau bố mẹ của Tư Dao xảy ra chuyện, anh ta liền xem Tư Dao như trách nhiệm của mình, chăm sóc cô giống như người nhà vậy. Bây giờ người nhà luôn sống nương tựa lẫn nhau với anh ta đột nhiên rời đi, anh ta bỗng dưng có chút muốn khóc.
Diêm Tử Ký đi theo bác sĩ để làm thủ tục xuất viện, Tư Dao cuộn chân ngồi trên giường vừa ôm chú thỏ lông nhung vừa chờ Diêm Tử Ký. Cửa phòng bị đẩy ra một khe hở, Khương Diểu vụng trộm lẻn vào trong phòng.
Khương Diểu ngồi xổm ở trước giường Tư Dao, đôi mắt ướt sũng nhìn chằm chằm Tư Dao: “Dao Dao, tôi nghe nói cô sắp rời khỏi nơi này.”
“Tôi phải về nhà với Lão Diêm của tôi.” Tâm trạng Tư Dao khá tốt, ngay cả nhìn Khương Diểu cũng thấy thuận mắt hơn.
“Dao Dao, tôi không muốn cô đi.” Khương Diểu méo miệng muốn khóc: “Cô đi rồi ai sẽ chơi với tôi?”
“Để Triệu Khiêm Thừa chơi với anh.”
Vốn dĩ đã như như cái cống sắp mở thoát nước rồi, khi vừa nghe Tư Dao nhắc đến Triệu Khiêm Thừa, Khương Diểu lập tức bật khóc: “Anh Khiêm Thừa không muốn chơi với tôi, anh ta nói trí thông minh của tôi quá kém.”
Tư Dao liếc mắt nhìn khuôn mặt uất ức của Khương Diểu, lập tức cảm thấy Triệu Khiêm Thừa nói rất có lý. “Đúng là trông không được thông minh cho lắm.”
“Dao Dao...” Khương Diểu khóc đến mức đỏ ngầu cả hai mắt, giống như một chú nai con bị ức hiếp.
“Vậy anh cứ đi theo anh ta là được.” Lúc trước cô bị Lão Diêm mang ra khỏi phòng thí nghiệm, Lão Diêm vốn định đưa cô cho một người bạn chăm sóc, nhưng cô lại ăn vạ sống chết cũng không chịu đi, sau đó Lão Diêm cũng chỉ có thể mang theo cô đó thôi.
“Anh ấy đánh tôi thì làm sao bây giờ?” Khương Diểu sợ hãi bụm mặt, anh ta rất là sợ đau đấy.
“Thì anh chạy chứ sao.” Tư Dao cảm thấy rất kỳ quái, bị đánh thì chạy, chuyện này đến ngay cả đứa trẻ cũng biết mà.
Khương Diểu hoang mang cắn ngón tay, nghe cũng rất có lý, nhưng vì sao anh ta luôn có cảm giác hình như có chỗ nào đó là lạ vậy?
Thân phận sĩ quan của Diêm Tử Ký dùng cực kỳ thuận tiện, những thủ tục rườm rà cần mất đến hai ngày bây giờ chỉ cần một buổi tối là xong, Diêm Tử Ký mang vẻ mặt phức tạp nhìn giấy chứng minh nhận nuôi của mình, cảm giác cứ giống như đang nằm mơ vậy.
Tin tức Tư Dao chuẩn bị rời đi đã truyền khắp bệnh viện, những bác sĩ hay bệnh nhân nào quen biết Tư Dao đều đến đây để tiễn Tư Dao, Khương Diểu thì lại càng nắm lấy tay Tư Dao mà khóc, giống như ngày tận thế sắp đến rồi vậy.
Khương Diểu đưa hết số bánh kẹo mà mình giấu trộm được cho Tư Dao, Triệu Khiêm Thừa đưa cho Tư Dao cuốn sách nổi tiếng Tây Du Ký, Diêm Tử Ký ở bên cạnh giúp Tư Dao cầm đống quà chia tay, anh có hơi bất ngờ khi nhìn thấy những người đến đưa tiễn này, nhân duyên của cô vợ nhỏ của anh đúng là tốt thật đấy.
“Bác sĩ Lục không đến, anh ấy nhờ tôi đem những cái này mang đến cho cô.” Tần Ngư đưa cho Tư Dao một cái túi: “Trong đó bánh gatô cùng bánh quy mà cô thích ăn.”
Lục Trạch Quang vì Tư Dao mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, mà Tư Dao thì lại luôn gặp rắc rối làm liên lụy Lục Trạch Quang, Tần Ngư vốn dĩ có hơi không thích Tư Dao, nhưng bây giờ Tư Dao chuẩn bị rời khỏi, cô ấy vẫn có chút không nỡ.
“Phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy, đừng để cho mình bị bắt nạt, nếu như có ngày nào đó cô bị người ta ức hiếp thì hãy quay trở lại đây.” Tần Ngư vừa nói vừa mơ hồ trừng mắt nhìn Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký đứng đó sống lưng thẳng tắp, đối với sự uy hiếp không rõ ràng của Tần Ngư chỉ làm như không thấy. Tần Ngư cố ý xụ mặt khịt mũi, trong lòng thầm mắng Diêm Tử Ký. Nghe nói là sĩ quan bộ đội mà, tại sao cô ấy nhìn Diêm Tử Ký lại y hệt như một tên cướp vậy, nào có dáng vẻ gì giống như một sĩ quan đâu.
Sau khi tạm biệt những người cùng phòng bệnh và các bác sĩ của bệnh viện tâm thần Hoa Đồng xong, Tư Dao ôm đống quà chia tay vừa nhận, đi theo Diêm Tử Ký ngồi lên xe taxi.
Tư Dao dựa vào cửa sổ nhìn lại bệnh viện tâm thần cũ nát, mãi cho đến khi bệnh viện đã hoàn toàn bị các tòa nhà khác che phủ, Tư Dao mới quay người ngồi xuống.
Lục Trạch Quang đứng ở trước cửa sổ của bệnh viện, nhìn Tư Dao ngồi vào bên trong xe taxi rời khỏi bệnh viện, dần dần biến mất trong tầm mắt, cảm giác trong lòng giống như bị thiếu đi thứ gì đó, trống trải rất khó chịu.
“Chờ sau này khi tôi được nghỉ phép thì sẽ dẫn em quay lại thăm họ.” Diêm Tử Ký nói.
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Tư Dao đã từng thường xuyên đi theo Diêm Tử Ký lang thang rồi, sớm đã hình thành thói quen dọn nhà. Đối với Tư Dao, chỉ cần có thể đi theo Diêm Tử Ký thì đi đâu cũng được cả.
“Đi chuyến xe lửa vào bảy giờ tối nay, chúng ta sẽ đi đến nhà ga trước, sau đó ngồi xe lửa đi đến thành phố A.” Anh với Tư Dao còn chưa kết hôn, không thể nào xin chỗ ở trong quân đội được, Diêm Tử Ký có hơi buồn bực, lo lắng về chuyện làm thế nào để sắp xếp chỗ ở cho Tư Dao đây.
Cho dù anh có thể mau chóng xin kết hôn, nhưng mà phòng ở cũng sẽ không thể nào được duyệt nhanh chóng như vậy. Nếu như Tư Dao là người bình thường thì không sao, nhưng phiền phức chính là Tư Dao lại có vấn đề về mặt tinh thần.
“Anh sao vậy?” Tư Dao nghi hoặc nhìn đầu lông mày đang nhíu lại của Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký nhanh chóng thu lại những cảm xúc nơi đáy mắt: “Không sao đâu, em nghỉ ngơi trước đi, chờ khi nào đến tôi sẽ gọi em dậy.”
Cho dù như thế nào thì anh cũng đã hứa là sẽ chăm sóc cho cô thật tốt rồi, vậy thì nhất định anh sẽ chăm sóc cho cô thật tốt.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT