Tư Dao đi theo Diêm Tử Ký đến nhà ga, đến cả miếng điểm tâm cuối cùng cô cũng không bỏ qua. Ban đầu Diêm Tử Ký định đặt vé ghế cứng, nhưng cân nhắc đến cơ thể mềm mại yếu ớt của Tư Dao, anh liền nhanh chóng đổi thành giường nằm.
Tư Dao chưa bao giờ ngồi xe lửa bao giờ, nhìn cái gì cũng đều thấy rất lạ lẫm. Cô úp sấp phía trước cửa sổ nhìn những chuyển động ngoài cửa sổ, thấy rất tò mò tại sao loại đồ cổ này lại có thể chuyển động được.
Diêm Tử Ký bưng mì tôm đi tới, đôi mắt màu xanh lam của Tư Dao mở to ra nhìn Diêm Tử Ký, vẫy tay với anh: “Anh nhìn kìa.”
Diêm Tử Ký tiến đến phía trước cửa sổ, thuận theo tay Tư Dao chỉ, anh nhìn thấy một cánh đồng bao la toàn là bông. Diêm Tử Ký không thể nào hiểu được sự kinh ngạc của Tư Dao, anh mở mì tôm đưa cho Tư Dao: “Ăn mì đi đã.”
Tư Dao đưa mặt đến gần hộp mì ngửi ngửi, mùi thơm của mì tôm làm cho hai mắt Tư Dao sáng bừng lên, Diêm Tử Ký đưa đũa cho Tư Dao: “Ăn ít mì trước cho đỡ đói, đợi đến lúc xuống ga tôi sẽ đưa em đi ăn đồ ăn ngon.”
Tư Dao dùng đũa không cẩn thận, mì tôm vẫn còn nóng hổi cho ngay vào miệng kết quả bị bỏng đến mức lè lưỡi, Diêm Tử Ký bật cười rồi nhanh chóng vặn một chai nước đưa cho Tư Dao: “Ăn từ từ thôi.”
“Lão Diêm anh cũng ăn đi.” Tư Dao đút lạp xưởng đến bên miệng Diêm Tử Ký.
Khóe miệng Diêm Tử Ký giật giật, bị câu xưng hô của Tư Dao làm cho đau dạ dày: “Tư Dao, gọi tôi là Tử Ký.” Diêm Tử Ký nghiêm túc uốn nắn cho Tư Dao.
“Tử Ký ăn đi.” Tư Dao nghe lời sửa chữa xưng hô.
Diêm Tử Ký hài lòng ăn hết miếng lạp xưởng mà Tư Dao đút cho, loại cảm giác kỳ lạ giống như đang lừa gạt trẻ con cũng vơi đi ít nhiều.
Tư Dao rất vui vẻ ăn mì tôm nóng hổi, Diêm Tử Ký không thể nào hiểu được vì sao Tư Dao lại tò mò với thức ăn như vậy. Mặc dù Tư Dao đã từng không cần ăn cũng có thể sống nhưng mà cô vẫn biết thức ăn rất đáng quý.
Ở Tinh Hà, phóng xạ ô nhiễm rất nghiêm trọng, thực vật cũng không thể ăn được, chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng. Thức ăn mà các hành tinh bên ngoài chuyển đến cũng chỉ cung ứng cho hoàng tộc quý tộc thôi.
“Ăn xong thì ngủ một lát đi, tối mai mới có thể đến.” Diêm Tử Ký thu dọn rác ở trên bàn, giúp Tư Dao trải tấm chiếu trên giường ra.
Tư Dao ôm thỏ lông nhung nằm dài trên giường, bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại tựa như một chú mèo con. Ánh mắt Diêm Tử Ký trở nên dịu dàng, thử thăm dò sờ sờ tóc Tư Dao: “Đừng sợ.”
“Ừm.” Tư Dao nhẹ nhàng gật đầu, ánh đèn đêm chiếu vào đôi mắt xanh lam làm cho người ta mê muội: “Em biết anh sẽ bảo vệ em mà.”
Trái tim giống như là bị mèo cào, Diêm Tử Ký cảm giác mình hơi say sưa rồi. Anh nhanh chóng hất tay đứng lên, bóng lưng Diêm Tử Ký cứng ngắc thẳng tắp: “Ngủ đi, tôi phải đi vệ sinh.”
Tư Dao cọ cọ vào con thỏ lông nhung vô cùng mềm mượt kia, cô vốn chẳng có chút buồn ngủ nào cả. Nhìn qua ánh đèn trên đỉnh toa xe, Tư Dao thò người ra lầy từ trong ba lô cuốn Tây Du Ký, hứng thú mở ra đọc.
Diêm Tử Ký đứng tại hành lang nơi hẻo lánh, dựa vào toa xe hút điếu thuốc, giữa lông mày đọng lại vẻ u sầu. Căn cứ của quân doanh được xây dựng ở thành phố A, lại ở trong vùng núi hoang vu vắng vẻ cách xa nội thành.
Diêm Tử Ký muốn mang Tư Dao đến quân doanh, nhưng mà báo cáo kết hôn vẫn còn chưa viết, giấy hôn thú vẫn còn chưa lãnh được, người nhà muốn theo quân cũng cần phải có thời gian chờ xét duyệt, cũng không thể sắp xếp cho Tư Dao ở nhà chiêu đãi khách được.
Anh ở căn cứ đội đặc chiến Báo Săn đã bảy năm, ở trong thành phố cũng có nhà riêng, mặc dù nhỏ nhưng tóm lại vẫn là nhà. Để cho Tư Dao ở nhà một mình anh chắc chắn sẽ rất lo lắng, giao cho chị anh ở thành phố A thì lại sợ Tư Dao phải chịu uất ức. Giao cho em trai, ôi thằng khốn đó không đáng tin cậy chút nào.
Diêm Tử Ký xoa xoa cái trán nhói đau của mình, đợi sau khi về đến nhà phải bàn bạc với Tư Dao một chút mới được, trước tiên là phải mời bảo mẫu đến chăm sóc, nếu như thực sự không được vậy thì cũng chỉ đành làm phiền chị cả thôi.
Anh dụi tắt mẩu thuốc, đợi đến khi mùi khói trên người tan hết, lúc này mới trở về toa xe.
Diêm Tử Ký đẩy cửa nhìn thấy Tư Dao ôm sách đọc say sưa ngon lành, Diêm Tử Ký cởi áo khoác xuống đi đến chiếc giường đối diện Tư Dao rồi ngồi xuống: “Còn chưa buồn ngủ sao?”
“Không ngủ được.” Tư Dao xoa chóp mũi ngồi dậy: “Tôn Ngộ Không đần thật đấy.
Diêm Tử Ký hơi nhướng mày, Tư Dao chỉ vào tranh minh họa trong sách thành thật nói: “Trộm bàn đào, trộm tiên đan, náo Dao Trì, làm nhiều chuyện xấu như vậy vì sao lại không che mặt chứ.”
“Ừm...” Những bí ẩn thâm sâu như vậy vẫn chưa có lời đáp, xin thứ lỗi, anh cũng không biết.
“Ăn bàn đào và tiên đan thì thật sự có thể được sống mãi mãi hay sao? Vậy sao những thần tiên đó đều già như vậy?” Tư Dao nghi ngờ nhìn vào tranh minh hoạ.
Sợ Tư Dao lại hỏi mấy vấn đề kỳ quái, Diêm Tử Ký xoay người lấy cuốn sách trên tay Tư Dao đi: “Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, mau nằm xuống ngủ đi.”
Tư Dao nghiêm mặt nói nốt mấy lời bình cuối cùng: “Loại trừ những điều kỳ quái đó đi thì quyển truyện này khá hay đấy.”
Diêm Tử Ký quả quyết tắt đèn: “Tắt đèn.”
Tư Dao nhanh chóng ngậm miệng lại, Diêm Tử Ký giúp Tư Dao đắp chăn lên, sau đó cũng qua giường đối diện rồi nằm xuống. Trong bóng tối, anh nhìn qua bên giường của Tư Dao, không buồn ngủ chút nào.
Diêm Tử Ký đã độc thân nhiều năm rồi, giờ lại đột nhiên ngủ chung một phòng với một cô gái, ngoại trừ xấu hổ ra thì anh còn có chút xao động khó có thể hiểu được nữa. ( truyện trên app T𝕪T )
Đôi mắt dần dần thích ứng với bóng đêm, mượn bóng đèn hư ảo ngoài cửa sổ, anh nhìn thấy rõ được mặt Tư Dao. Diêm Tử Ký thừa nhận, Tư Dao rất xinh đẹp, so với tất cả những cô gái mà anh từng gặp qua thì đẹp hơn rất nhiều.
Diêm Tử Ký cảm thấy nếu như Tư Dao vẫn bình thường thì làm sao đến phiên anh ôm người đẹp về nhà được chứ. Mặc dù nghĩ như vậy rất không thoải mái, nhưng mà đó lại là sự thật.
Nghe tiếng gầm rú của đường ray xe lửa, Diêm Tử Ký càng thêm bực bội. Tư Dao xoay người sang một bên, cổ váy lỏng lẻo trượt xuống, lộ ra cần cổ như thiên nga cùng bả vai trắng nõn mượt mà, đôi mắt Diêm Tử Ký lập tức trợn trừng mắt, trái tim đập thình thịch liên hồi như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Làn da Tư Dao rất trắng, tựa như miếng đậu hủ non mà Diêm Tử Ký vẫn rất thích ăn lúc ở trong quân doanh, mỗi lần nhà ăn làm đậu hũ non, Diêm Tử Ký đều có thể ăn thêm hai bát.
Xe lửa lái vào đường hầm, bên trong toa xe lại một lần nữa rơi chìm vào bóng tối. Diêm Tử Ký lập tức lấy lại tinh thần, gương mặt lập tức đen lại, xoay lưng về phía Tư Dao.
Hồi tưởng lại mớ ý nghĩ lộn xộn của mình vừa rồi, Diêm Tử Ký hận không thể tát nát vào cái miệng của mình, thầm mắng mình đúng là đồ súc sinh.
Tư Dao rất trân trọng cảm giác có thể ngủ và ăn uống bình thường như bây giờ, đến cả tiếng gầm rú của xe lửa cũng không thể đánh thức Tư Dao, cô ngủ liền một giấc thoải mái cho đến tận trời sáng.
Còn Diêm Tử Ký đang ở đối diện Tư Dao thì lại thê thảm hơn rất nhiều, trong đầu bây giờ toàn bộ đều là đậu hũ non, kết quả là cả đêm mất ngủ, sáng sớm khi rời giường dưới mắt liền nổi lên quầng thâm, lúc đi rửa mặt liền thu hút ánh nhìn của người ở giường bên cạnh, đúng là thảm mà.
Diêm Tử Ký mang vẻ mặt hằm hằm tối tăm, sau khi giải quyết chuyện ăn sáng cho Tư Dao xong thì liền nằm xuống để ngủ bù. Tư Dao ăn cái bánh gato mà Diêm Tử Ký mua cho, tự hỏi vì sao Diêm Tử Ký lại mệt mỏi như vậy, âm thầm suy đoán có phải là tối hôm qua Diêm Tử Ký bị quân địch tập kích ban đêm hay không.
Chập choạng tối thì xe lửa đến ga, Diêm Tử Ký nắm tay Tư Dao ra khỏi đó, cẩn thận che chở không dám buông tay, chỉ sợ Tư Dao đột nhiên phát bệnh lạc đường rồi lại bị người lừa gạt đem bán đi.
“Muốn ăn gì không?” Diêm Tử Ký mang theo Tư Dao nhìn đường đi bên ngoài ga xe lửa, quan sát một lượt các quán ăn rồi hỏi ý kiến Tư Dao.
Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký, không suy nghĩ gì nhiều liền nói: “Ăn đậu hũ non, lúc ngủ anh cứ nói muốn ăn đậu hũ non mãi.”
Khuôn mặt đen nhẻm của Diêm Tử Ký thoáng cái đã đỏ lựng lên, mím khóe miệng kéo căng cả người, tay hơi run run thu dọn hành lý: “Tôi… còn nói gì khác nữa không?”
Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký bằng vẻ mặt kỳ quái, ngoan ngoãn lắc đầu thẳng thắn: “Không có.”
Diêm Tử Ký thầm thở phào một hơi, sau đấy lại đen mặt lại, nói: “Tôi không ăn đậu hũ non.”
“Được.” Tư Dao thật sự rất muốn hỏi, không phải là đến trong mơ Diêm Tử Ký cũng nói là mình muốn ăn đậu hũ non hay sao, cuối cùng là thích ăn hay là không thích ăn đây.
Diêm Tử Ký cùng Tư Dao tùy tiện tìm một quán mì, sau khi ăn cơm xong thì bắt xe đi về phía nội thành. Nhà của Diêm Tử Ký là một ngôi nhà độc lập, trong nhà cũng là kiểu phổ thông ba phòng ngủ một phòng khách.
Lúc trước Diêm Tử Ký không mua nhà trong khu dân cư là vì hồi đó nghĩ tới việc, lúc được nghỉ phép sẽ thường xuyên có các anh em đến nhà tụ tập vui chơi, mà những tên kia uống rượu lên là sẽ nổi điên, giống y hệt như trâu bò bị xổng chuồng vậy, có thể phá hư cả căn phòng luôn đấy.
Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao vào nhà, đặt hết bao lớn bao nhỏ ở trên cái bàn sau cửa, đôi mắt nhìn về phía Tư Dao như muốn hỏi xem cô có hài lòng hay không: “Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta.”
Tư Dao đi sát theo sau Diêm Tử Ký gật đầu: “Em sẽ bảo vệ tốt nơi này.” Mặt Tư Dao vẫn đơ như ban đầu, nhưng Diêm Tử Ký lại có thể cảm giác được là Tư Dao đang cười, rối rắm trong lòng Diêm Tử Ký cuối cùng cũng được buông xuống, bên trên khuôn mặt đen nhẻm cũng hiện lên một nụ cười.
Tư Dao đã từng đi theo Diêm Tử Ký màn trời chiếu đất phiêu bạt suốt mấy năm trời rồi, vốn dĩ chẳng có ý kiến gì với việc đổi chỗ ở cả. Chỉ cần cô có thể sống cùng với Diêm Tử Ký thì thế nào cũng được, Tư Dao đều rất thỏa mãn.
Diêm Tử Ký đã có một khoảng thời gian không về nhà, khắp nơi trong phòng chỗ nào cũng đều đóng bụi, Diêm Tử Ký quay người đến toilet múc nước: “Em ngồi nghỉ ngơi trước đi, tôi đi quét dọn trong phòng.”
Tư Dao nhìn lại robot làm vệ sinh trong tay, lẳng lặng thả lại vào trong không gian khí cụ. Đi đến bên người Diêm Tử Ký cầm lấy khăn lau, học Diêm Tử Ký lau ghế sô pha: “Em giúp anh.”
Diêm Tử Ký vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tư Dao, khóe miệng lại cong lên ý cười: “Được.”
Đến khi căn phòng được lau dọn sạch sẽ, Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao, thấy dáng vẻ mặt không đổi sắc của cô thì có hơi ngạc nhiên với thể lực của Tư Dao.
Lúc linh hồn của Tư Dao xâm nhập vào cơ thể này thì cùng lúc đó, chương trình mã hóa cũng đồng thời xâm lấn cải tạo. Mặc dù chỉ là cải tạo cơ bản mà thôi nhưng lại giống như đã kích phát mở ra một thế giới mới. Ở trong cái thế giới lạc hậu này, tuy là không thể phách lối làm càn nhưng dù sao Tư Dao cũng không lo vấn đề bị ức hiếp.
Diêm Tử Ký đến phòng bếp, đầu tiên là đun một bình nước sôi, sau đó rót ra ly bưng cho Tư Dao. Phòng khách rất yên tĩnh, Diêm Tử Ký cùng Tư Dao nhìn nhau không nói gì.
Diêm Tử Ký nhìn chằm chằm Tư Dao đang uống nước, trầm mặc một lát rồi chỉ vào trong phòng ngủ ở trong cùng, nói với Tư Dao: “Đó là căn phòng mà tôi đã từng ở, sau này em sẽ ở chỗ đó, tôi sẽ qua phòng sát vách ngủ.”
Tư Dao ngây thơ nhìn Diêm Tử Ký, hàm răng cắn cắn vào miệng ly, âm thầm ngẫm nghĩ: ‘Chẳng lẽ không thể ngủ chung với nhau được sao?’
“Tôi sẽ nhanh chóng làm báo cáo kết hôn, chờ tới khi báo cáo cho người nhà theo quân được phê duyệt thì tôi sẽ xin một phòng ở trong quân đội. Đến lúc đó tôi sẽ đón em qua.”
“Anh sắp phải đi rồi sao?” Tư Dao bỏ qua mấy lời của Diêm Tử Ký mà cô không hiểu đi, chỉ nghe ra mỗi một việc Diêm Tử Ký sắp sửa xa cô.
“Ngày nghỉ phép ở quân đội của tôi sắp kết thúc rồi, em ở nhà chờ tôi.”
Tư Dao phân tích ý trong lời nói của Diêm Tử Ký, nghĩa là Diêm Tử Ký phải đi công tác, cô phải ở lại trông nhà. Mặc dù rất không vui khi phải xa nhau nhưng nghĩ đến trong nhà không ai, có khả năng sẽ bị quân địch xâm nhập, thôi thì cô ở nhà trông nhà vậy.
“Trong hai ngày này tôi sẽ liên hệ với bảo mẫu, sau này bà ấy sẽ chăm sóc cho em.” Giọng nói của Diêm Tử Ký rất quả quyết, cứ như đang làm báo cáo tác chiến vậy, đâu có chỗ nào là có ý muốn bàn bạc với Tư Dao đâu.
Bảo mẫu? Lại là một danh từ của trái đất cổ à? Ánh mắt Tư Dao lại ngây ra, cảm giác kho số liệu của mình hình như lại sắp chết máy rồi.
Chờ đợi mấy giây mà không thấy Tư Dao từ chối, Diêm Tử Ký nói: “Nếu như em không có ý kiến gì khác, vậy thì cứ làm theo như kế hoạch của tôi nhé.”
Diêm Tử Ký đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ cũng muộn rồi, em cứ dùng ga giường và dép lê của tôi trước đi vậy, ngày mai tôi sẽ dẫn em ra ngoài mua, tiện thể chọn chút quần áo luôn.”
Diêm Tử Ký quét mắt nhìn khắp gian phòng, trước đó anh vẫn độc thân nên không có cảm giác gì, hiện giờ có vợ anh rồi mới phát hiện, có rất nhiều chỗ cần phải thay đổi.
“Mùa hè nóng, điều hoà không khí nhất định phải mua, máy giặt cũng cần phải mua...”
Trong quân doanh đều giặt quần áo bằng tay, thời tiết nóng bức cũng phải huấn luyện, đâu có cần điều hòa không khí. Nhưng Tư Dao lại khác với anh, thỏ con cùng sư tử, đóa hoa hồng xinh đẹp cùng cây xương rồng thô ráp, căn bản là không thể nào đối đãi như nhau được.
Diêm Tử Ký âm thầm tự khuyên nhủ mình, tuyệt đối không được để cho cô dâu còn chưa qua cửa đã phải chịu uất ức được.
Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký nghiêm túc dạo bước trong phòng, trông cứ như đang bố trí trận địa tác chiến vậy, khóe miệng cứng ngắc cũng cong lên đôi chút.
Lần này, tuyệt đối không thể rời xa anh một lần nào nữa, dù cho có chết thì cũng phải chết chung một chỗ.
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT