Tư Dao đứng ở đầu đường nhai kẹo, đôi mắt xanh lam thăm thẳm mở to nhìn đám đông đang náo nhiệt ngoài đường, vẻ mặt ngơ ngác cùng ánh mắt ngây thơ tựa như búp bê trong tủ kính, cực kỳ đáng yêu.
Hành tinh lạc hậu không có chiến hạm, thứ làm cô Tư Dao hài lòng nhất ở chỗ này chính là đồ ăn, đối mặt với mỹ thực nhưng trong túi lại không có tiền, Tư Dao cảm thấy rất đau khổ.
Đi ngang qua quầy hàng vừa mở, nhân viên mặc đồng phục bưng một ít bánh kẹo miễn phí cho người ta nhấm nháp, Tư Dao không thèm nhìn đến ánh mắt lạ lùng của mọi người xung quanh, lấy hết tất cả bánh kẹo miễn phí cất trong túi rồi xoay người chạy, cô chỉ kịp trông thấy vẻ mặt biểu hiện sự kinh hãi của nhân viên cửa hàng thôi.
Tư Dao ngồi xổm trước máy bán nước tự động, cô méo miệng nhìn vào đám đồ uống chỉ cách mình có một tấm kính pha lê, cô đang rất đói, thật sự rất muốn vác cái máy này đi luôn, làm sao bây giờ đây.
Không gian trống rỗng trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bình sữa bò, Tư Dao nắm lấy bình sữa bò rồi xoay người, lại nhìn thấy được khuôn mặt cứng đơ không biểu cảm: “Chào cô, tôi là Phong Thần của Công ty Giải trí Tinh Thế.”
‘Búp bê lai tây đáng yêu thật, đúng là muốn buộc lên một cái nơ bướm rồi mang về nhà’ Trong lúc len lén đi theo Tư Dao qua ba con phố, đó chính là những lời trong lòng của người đàn ông mặt đơ này. Người đàn ông Phong Thần vừa tưởng tượng thôi cảm cảm thấy cả bầu trời hạnh phúc.
Bề ngoài của Phong Thần nhìn thì hung dữ khó tính giống như một con rắn độc vẫn luôn ẩn nấp trong chỗ tối nhưng thật ra bản tính của anh ta lại ngốc nghếch đáng yêu, anh ta thích nhất là đồ ngọt và những thứ đáng yêu, chỉ tiếc là trời sinh mặt đơ nên không có cách nào biểu hiện ra ngoài.
Tư Dao cầm lấy bình sữa rồi nhìn Phong Thần, lập tức cảm thấy Phong Thần vô cùng cao lớn, toàn thân đều bị một tầng ánh sáng vàng của thần tiên bao phủ.
Hai cái mặt đơ cứ nhìn nhau không nói gì, Phong Thần lấy danh thiếp ra lén đưa cho Tư Dao: “Muốn làm ngôi sao không?”
Tư Dao cầm lấy bình sức do dự muốn uống, Phong Thần cảm thấy Tư Dao đang hoài nghi anh ta, gương mặt lập tức nhăn lại: “Tôi là người tốt.”
Phong Thần chỉ lên tấm biển quảng cáo trên đỉnh đầu, nghiêm túc nói: “Ảnh hậu Triệu Ngữ Dĩnh, là do tôi nâng đỡ đấy.”
Tư Dao lặng lẽ vặn nắp bình, âm thầm nhấp một ngụm, rất ngọt rất thơm, hương vị cực kỳ ngon. Tư Dao không thể không nheo mắt lại cảm thán.
Phong Thần cảm thấy chòm sao vận thế của anh ta hôm nay chắc chắn là rất tốt, đi theo người bạn thân về quê ngắm cảnh, lúc đi ngang qua huyện thành thì xe lại bị hỏng, trong lúc xe đang sửa chữa anh ta muốn tìm một nơi để ăn cơm, kết quả là bắt được một cô nhóc đáng yêu như thế này.
Phong Thần vẫn còn muốn thuyết phục cô nhóc lai tây đáng yêu này nhưng mà điện thoại di động trong túi lại đột nhiên vang lên, Phong Thần lấy điện thoại ra nghe: “Phong Thần, xe đã sửa xong rồi, cậu đang ăn cơm ở đâu đấy, bây giờ tôi sẽ đến tìm cậu.”
Phong Thần quay người tìm kiếm mấy công trình kiến trúc làm kí hiệu, sau khi nói xong vị trí cho người bạn của mình thì cúp máy, đang chuẩn bị tiếp tục lôi kéo nhóc đáng yêu thì vừa xoay người lại đã thấy cô nhóc đáng yêu biến mất rồi.
Vẻ mặt của Phong Thần lập tức đen kịt lại, khí thế toàn thân cuộn trào mãnh liệt như cơn mưa rào, dọa cho mấy người qua đường một phen hú vía phải đi đường vòng, trong lòng âm thầm suy đoán xem Phong Thần là bảo kê của con phố nào vậy.
Tư Dao nhân lúc Phong Thần quay người mà chuồn êm đi, cô uống sữa bò của Phong Thần, nếu như Phong Thần đòi tiền thì cô thật sự không thể nào trả được.
Đã ra ngoài đi dạo một khoản thời gian, Tư Dao cảm thấy chắc đã đến lúc nên trở về rồi, nếu không Lục Trạch Quang nhất định sẽ cắt luôn phần đồ ăn vặt của cô mất.
Ném bình sữa vào thùng rác, Tư Dao thỏa mãn lau lau khóe miệng chuẩn bị trở về bệnh viện tâm thần, nhưng tới lúc quay người lại, ánh mắt Tư Dao lập tức bị một bóng dáng trong cửa sổ thủy tinh hấp dẫn.
Tư Dao cảm thấy thị lực của cô rất tốt, mà lại ở cùng nhau mấy mươi năm sớm sớm chiều chiều, cô sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt đen nhẻm như dầu bảo dưỡng của chiến hạm kia.
“Lão Diêm.” Tư Dao nhìn bóng dáng kia mà lẩm bẩm.
Người đàn ông mặt đen đang ngồi ở vị trí gần cửa thủy tinh của nhà hàng tây, vẻ mặt lạnh lẽo, cứng rắn và nghiêm nghị. Người đàn ông ngồi đối diện với một người phụ nữ áo đỏ, khuôn mặt được trang điểm tinh tế cùng đôi môi đỏ tươi hình như đang nói điều gì đó.
Dáng vẻ khi ngồi của người đàn ông mặt đen rất thẳng tắp, nhưng dựa theo sự hiểu biết của Tư Dao đối với anh thì Lão Diêm nhất định đã hơi giận rồi.
Tư Dao nghiêng đầu, sẵn tiện nhìn nhìn số liệu trong dữ liệu, mặc dù hình như trông Lão Diêm đã trẻ ra rất nhiều tuổi, nhưng mà ở thế giới xa lạ lại gặp được người mà mình thân thuộc nhất, Tư Dao vẫn rất vui vẻ. ( truyện trên app T𝕪T )
Khóe miệng nhỏ lặng lẽ cong lên trên khuôn mặt đơ của Tư Dao, cô mặc bộ váy hoa dâm bụt, vui sướng tràn trề nhảy nhót vui vẻ đi về phía nhà hàng tây.
Tư Dao đẩy cửa chạy vào phòng ăn, còn chưa tới bên cạnh Lão Diêm thì đã nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của người phụ nữ kia: “Nếu như anh có thể giải ngũ thì tôi sẽ kết hôn với anh, tôi có bạn bè ở bưu điện, có thể giúp anh...”
Tư Dao chạy đến trước mặt người đàn ông mặt đen, cánh tay mềm mại thuần thục ôm lấy cổ của người đàn ông, thân mật cọ qua cọ lại: “Anh ấy là của tôi!”
Giọng điệu chiếm hữu rõ ràng của Tư Dao khiến cho những người đang ăn ở nhà hàng phải ghé mắt nhìn vào, người đàn bà kiêu ngạo sửng sốt, người đàn ông mặt đen bị Tư Dao đột nhiên tập kích cũng sững cả người, bầu không khí dường như thoáng trở nên hơi tế nhị.
“Cô ta là ai!” Người phụ nữ kiêu ngạo lấy lại tinh thần, đứng dậy chỉ vào người Tư Dao, giọng nói bén nhọn.
“Của tôi.” Tư Dao tùy hứng lặp lại, thế nhưng khuôn mặt đơ cộng thêm giọng nói lấp lửng, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật kỳ lạ.
“Cô Trương, mời cô đi cho.” Người đàn ông mặt đen lạnh lùng nói.
“Anh!” Ngón tay người phụ nữ có thoa sơn móng tay, phẫn nộ chỉ vào người đàn ông mặt đen. Vẻ mặt người đàn ông tỏ ra lạnh lùng làm như không thấy, người phụ nữ oán hận đá vào trên chân bàn quay người rời đi.
Người phụ nữ ồn ào đã rời đi, ánh mắt người đàn ông lập tức rơi xuống trên người Tư Dao, khóe môi mím lại cố gắng lờ đi bộ ngực đang cọ lên tay mình: “Cô có thể thả tôi ra không?”
Diêm Tử Ký cảm thấy chưa từng xui xẻo như vậy bao giờ, sau khi diễn tập đối kháng trong bộ đội kết thúc, anh xin phép nghỉ để tới đây thăm viếng bố mẹ của các đồng đội đã chết, kết quả lại bị dì ấy dắt tới nói muốn giới thiệu vợ cho anh.
Diêm Tử Ký độc thân ba mươi năm, cũng coi như là bộ đội độc thân lâu năm, anh nghĩ nếu như có thể tìm được vợ thì tốt, vì vậy cũng theo đến đây xem mắt.
Sau đấy khi nhìn thấy đối tượng xem mắt, Diêm Tử Ký cảm thấy mình cứ độc thân cũng rất tốt, người phụ nữ mà anh xem mắt cay nghiệt xấu tính, sau khi hỏi xong tình trạng công việc, cô ta nói này nói nọ về thân phận quân nhân của anh, nói năng lỗ mãng không hề ngượng miệng, Diêm Tử Ký cảm thấy mình có thể chịu đựng mà không ra tay đã là quá hiếm có rồi.
Làm bộ đội cần cố gắng đối đãi với phụ nữ một cách lễ phép nhất, nhưng anh tuyệt đối không thể nào tha thứ cho việc cô ta sỉ nhục bộ đội, sỉ nhục anh và các đồng đội của anh. Ngay khi Diêm Tử Ký giận dữ muốn rời đi thì Tư Dao chợt xuất hiện làm cho anh trở tay không kịp.
Nhìn Tư Dao ngồi ở đối diện đang ngoan ngoãn ăn mì, Diêm Tử Ký rơi vào trầm tư. Cô bé đối diện rất xinh đẹp, tựa như là búp bê tinh xảo bước ra từ trong tủ kính, nhìn đôi mắt to tròn xanh thẳm kia, Diêm Tử Ký cảm thấy nó còn đẹp hơn bất kỳ một loại đá quý nào.
Diêm Tử Ký tự mình hiểu lấy, nếu như Tư Dao là lưu ly quý giá dễ dàng vỡ nát vậy thì Diêm Tử Ký chính là viên đạn cứng rắn, rõ ràng không hợp để Diêm Tử Ký có thể có ý nghĩ gì khác với Tư Dao: “Tôi tên là Diêm Tử Ký, nghề nghiệp là bộ đội.” Diêm Tử Ký chần chờ tự giới thiệu.
Tư Dao ngẩng mặt lên từ trong bát, khóe miệng còn dính một ít sốt cà chua, lại cộng thêm vẻ mặt ngây thơ, khi Diêm Tử Ký nhìn thấy cảnh này, trái tim trong nháy mắt lại nhảy lên dữ dội.
Cố nén loại cảm xúc khác thường này lại, Diêm Tử Ký lấy tiền ra bỏ lên trên bàn, đứng dậy muốn rời khỏi: “Cô cứ từ từ ăn, tôi đi trước đây.”
Tư Dao nhanh chóng cho luôn miếng cuối cùng vào trong miệng, liếm sốt cà chua còn vương trên khóe môi rồi đuổi theo Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký nhíu mày, lẳng lặng nhìn về phía Tư Dao: “Cô đi theo tôi làm gì?”
“Về nhà đó.” Tư Dao đáp lại rất tự nhiên. Là Diêm Tử Ký nuôi lớn cô, anh ấy đương nhiên phải tiếp tục nuôi cô rồi.
Diêm Tử Ký há miệng muốn nói lại thôi, Tư Dao trả lời anh với giọng điệu mạnh mẽ hùng hồn làm cho Diêm Tử Ký cảm thấy căn bản là không có cách nào cãi lại.
Diêm Tử Ký nhíu mày không nói lời nào, Tư Dao chờ mong nhìn qua Diêm Tử Ký: “Anh có muốn nuôi em không?”
Tựa như lần đầu mới gặp, khi phòng thí nghiệm bị nổ, cô bị vây trong phòng kho chứa kim loại, Diêm Tử Ký xuất hiện ở trước mặt cô, lúc ấy cô cũng hỏi anh: “Anh có muốn nuôi em không?”
Khuôn mặt đen của Diêm Tử Ký lập tức cứng ngắc, đến cả chuyện Tư Dao dắt anh ra khỏi nhà hàng lúc nào mà anh cũng không biết, ý nghĩa trong lời nói của cô đúng như nghĩa mà anh hiểu phải không?
Thời gian đã đến chạng vạng tối, Diêm Tử Ký cùng Tư Dao ngồi trên băng ghế dài ở công viên, Tư Dao liếm cây kem mà Diêm Tử Ký bỏ tiền mua, một lần nữa có được niềm hạnh phúc của sự tự do làm cho cô vui sướng đến mức khua chân, bông hoa dâm bụt sáng rõ lay động theo làn váy làm cho Diêm Tử Ký có chút choáng váng.
Diêm Tử Ký nhắm mắt làm dịu lại cảm xúc của mình, khuôn mặt đen nghiêm túc mang theo chút thăm dò: “Cô thật sự muốn đi theo tôi sao?”
Tư Dao gật đầu không chút do dự, Diêm Tử Ký cảm thấy loại kích thích này có hơi lớn rồi đấy, làm một người lính độc thân lâu năm, đến lúc xin nghỉ phép thăm người thân mà cũng có thể nhặt được cô vợ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, thế giới này quả thật là quá kỳ diệu.
Diêm Tử Ký nắm chặt nắm đấm trên đùi, xụ mặt nghiêm túc nói: “Tôi tên là Diêm Tử Ký, hai mươi chín tuổi, hiện giờ đang phục vụ trong quân đội, quân hàm trung tá.”
Tư Dao ngậm lấy cây kem, khuôn mặt phình lên, đôi mắt xoay tròn nhìn qua Diêm Tử Ký, Tư Dao có ngốc thì cũng nhìn ra Diêm Tử Ký không nhớ cô, Tư Dao âm thầm nghiền răng, cảm thấy có chút uất ức: “Tư Dao.”
‘Tư Dao.’ Diêm Tử Ký âm thầm nhẩm lại tên của Tư Dao.
“Cô thật sự muốn xác nhận quan hệ yêu đương với tôi đúng không?” Sau khi Diêm Tử Ký tốt nghiệp trường quân đội thì liền đi công tác trong quân đội, có thói quen trực tiếp dứt khoát.
Đối với chuyện tình cảm, Diêm Tử Ký cảm thấy, nếu có thể thì cứ tiến tới, không được thì liền dẹp đi, anh rất khinh thường cái loại cứ đi theo dây dưa qua lại.
Tư Dao cắn cắn vào que gỗ cây kem, lộ ra vẻ ngây thơ, nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Diêm Tử Ký cứ nhìn chằm chằm cô, Tư Dao quen thuộc nắm chặt tay của anh: “Dù đi đâu thì em vẫn sẽ đi theo anh.”
Bàn tay mềm mại của Tư Dao làm cho Diêm Tử Ký sững sờ, bên tai đỏ lên như thiêu đốt. Diêm Tử Ký mặt đen nên biểu hiện cũng không rõ ràng cho lắm. Vẻ mặt Diêm Tử Ký nghiêm túc đứng dậy: “Nếu như em không từ chối, vậy thì chờ khi trở về quân doanh tôi sẽ làm báo cáo kết hôn.”
Báo cáo kết hôn là cái gì? Tư Dao thoáng nghi hoặc. Nhưng khi thấy Diêm Tử Ký tỏ vẻ trịnh trọng như vậy, Tư Dao cảm thấy nhất định là rất quan trọng, nói không chừng là chuyện cơ mật quốc gia.
Tư Dao kéo căng dây thần kinh, thận trọng gật đầu: “Đi thôi, cho dù anh có đi đâu thì em đều sẽ đi theo anh.”
Lại bị lời tâm tình của Tư Dao làm cho đỏ mặt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoãn của Tư Dao, Diêm Tử Ký cảm thấy kiếp trước nhất định anh đã cứu vớt cả hệ ngân hà rồi.
“Tôi về nhà với em, đi giải thích với bác trai bác gái.” Diêm Tử Ký không hiểu sao mà có hơi căng thẳng, đây chính là người đẹp và quái vật phiên bản đời thật, Diêm Tử Ký cảm thấy đường tình trong tương lai của mình chắc là sẽ rất long đong đây.
Tư Dao không rõ vì sao Diêm Tử Ký lại mang dáng vẻ như sắp đi nổ lô cốt của quân địch thế này, nhưng Diêm Tử Ký muốn về nhà với cô, Tư Dao ngẫm lại nơi ở bây giờ của mình, cảm thấy miễn cưỡng cũng có thể tạm xem như là ‘Nhà’.
Tư Dao ném que gỗ trong tay, đứng dậy nắm lấy tay Diêm Tử Ký, da mặt Diêm Tử Ký run lên, nhưng cũng không có hất tay Tư Dao ra.
Nhìn thấy sườn mặt an tĩnh của Tư Dao, Diêm Tử Ký đột nhiên cảm thấy hai người có hơi giống như bố con. Diêm Tử Ký run rẩy, anh dùng sức lắc đầu, đem cái suy nghĩ kinh khủng suy nghĩ này ném bay đi.
Trên đường Diêm Tử Ký đi theo Tư Dao về nhà, trong lòng anh thầm nghĩ ra một bản nháp, chuẩn bị lý do để nói khi gặp bố mẹ Tư Dao.
Tư Dao mang theo Diêm Tử Ký rẽ ngoặt mấy lần, càng đi thì càng thêm vắng vẻ. Mỗi ngày Diêm Tử Ký đều huấn luyện chạy mang vật nặng thì không cảm thấy gì, nhưng Tư Dao càng nhìn lại càng thấy giống như bông hoa dưỡng trong nhà kính, ngay khi Diêm Tử Ký do dự không biết có nên bắt một chiếc xe hay không thì Tư Dao lại dừng bước chỉ về phía trước nói: “Đến nhà rồi.”
Diêm Tử Ký ngẩng đầu nhìn ‘Bệnh viện tâm thần Hoa Đồng’. Vẻ mặt của anh lập tức như hóa đá.
“Em là... bác sĩ của bệnh viện tâm thần à?” Diêm Tử Ký chợt cảm thấy có một loại dự cảm bất thường.