Dư luận trên mạng vẫn tiếp tục sục sôi, bình luận về Tư Dao chia thành hai luồng đôi co, có người khen có người chê. Việc phát sóng “Dấu chân minh tinh” đã duy trì sự cân bằng giữa fan và antifan, Weibo của Tư Dao sôi sục ngất trời.
Lúc giúp người thì bị bắt, cả lúc trừng phạt tên ngoại quốc nữa, fan group Thịt Nạc tin tưởng Manh Thú, ngồi chờ Dao gia ngang ngược bạo tàn.
Triệu Như Nguyệt cũng gặp khó khăn, kể từ khi cô ta nói bóng nói gió để hạ thấp Tư Dao, một loạt điều xui xẻo lần lượt xảy ra. Đầu tiên là thẻ tiết kiệm ngân hàng bị đánh cắp tiền, sau đó những bức ảnh không đứng đắn bị lộ ra ngoài, còn bị từ chối nhiều lần trong buổi thử vai.
Triệu Như Nguyệt cứ như vị thần bệnh dịch vậy, chỉ cần đến gần cô ta một chút là sẽ gặp xui xẻo. Không lâu sau, giới giải trí coi cô ta như một loại virus cần tránh xa, sợ bị dính vào vận đen.
Triệu Như Nguyệt khốn khổ không biết rằng tất cả bất hạnh của cô ta là vì cuốn “Xé nát Bạch Liên Hoa bảo điển” trong ngăn kéo của Tư Dao mà ra.
Sau khi quay xong một cảnh quay phim mới, Tư Dao ngồi xổm trong ký túc xá của Tinh Thế, xoay tay vẽ mấy vòng tròn. Diêm Tử Ký không thèm để ý đến cô, nếu không phải biết chắc là anh vẫn còn sống thì Tư Dao đã cầm khẩu đại bác lao vào căn cứ hoạt động lực lượng đặc biệt Báo Đốm rồi.
“Bơ phờ như con mèo ốm thế, là ai đã ăn hiếp cô vậy?” Lê Tinh cầm suất KFC bước vào phòng, đưa cho Tư Dao một ly nước cam.
Tư Dao vớ lấy chiếc túi đồ ăn, chọn lấy khoanh mực, hai má phồng lên trông rất ủy khuất. Lê Tinh phịch xuống ghế cắn miếng khoai tây chiên, thở hổn hển.
Tư Dao ăn xong mấy khoanh mực, cảm thấy tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Sự nóng nực của Lê Tinh tan biến, tiếp tục nói với Tư Dao: “Việc ghi hình sắp kết thúc rồi, nghe nói anh Phong Thần đã giúp cô chọn một kịch bản hay.”
“Phong Thần nói với tôi rồi.” Tâm trạng của Tư Dao vẫn rất buồn bực: “Đề tài giang hồ, tên là “Mặc Ngân Kiếm Ca”.”
“Đây là kịch bản của đạo diễn Đổng đấy.” Lê Tinh ngạc nhiên.
Vẻ mặt của Tư Dao ngây ra, không hiểu sự kích động của Lê Tinh. Lê Tinh ôm mặt tỏ vẻ sùng bái: “Đạo diễn Đổng là một huyền thoại trong làng giải trí, bộ phim nào cũng đều là kiệt tác, năm nào ông ấy cũng giành được giải thưởng.”
Nghe thấy những lời cảm thán của Lê Tinh, Tư Dao tiếp tục ăn không nói gì, tha thứ cho cô vì vô cảm với những giải thưởng đó. Nếu như sau khi làm phim mà có thể được thưởng lượng bánh ngọt miễn phí hàng năm, cô nhất định có thể bùng cháy chiến đấu.
“Tư Dao, cô muốn thử vai nào trong “Mặc Ngân Kiếm Ca”?” Lê Tinh hỏi.
“Hồ Dĩnh Nhi, con gái duy nhất của minh chủ giang hồ.” Vì buổi thử vai mà cô cũng đã tra xem “minh chủ giang hồ” rốt cuộc có ý nghĩa gì, thực tế nó tương tự như “toàn ám”, mà toàn ám chính là tổng bộ của hải tặc ở Tinh Hà.
“Mặc Ngân Kiếm Ca đã casting chọn nhân vật từ hai tháng trước rồi, tôi đã xem qua kịch bản, Hồ Dĩnh Nhi là nữ phụ sáu, phân cảnh cũng được coi là nhiều.” Lê Tinh nói.
Tư Dao tiếp tục cúi mặt chấm nước sốt bơ ăn, cô không cảm thấy phân cảnh quá nhiều, nhìn qua là có thể nhớ ngay. Lê Tinh còn muốn tiếp tục nói chuyện kịch bản với Tư Dao thì lúc này điện thoại đột nhiên vang lên.
Lê Tinh nối máy nói vài câu, sau đó cúp máy nói với Tư Dao: “Lăng Kỳ tới rồi, muốn mời chúng ta đi chơi, cô có muốn đi không?”
“Được.” Trong ký túc xá cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, Tư Dao rất vui vẻ đồng ý.
Ra khỏi ký túc xá rồi lên xe của Lăng Kỳ, Lăng Kỳ tháo kính râm ra tươi cười nhìn Lê Tinh và Tư Dao rồi nói: “Hôm nay tôi không có lịch, muốn đi mua sắm, đi qua Tinh Thế nên gọi hai người luôn.”
“Tôi và Tư Dao cũng không có việc gì làm, đang buồn chán thì cô đến.” Lê Linh bật cười.
Lăng Kỳ liếc nhìn tòa nhà Tinh Thế trước mặt, sau đó nhìn Tư Dao: “Anh Tào không đi cùng cô hả?”
“Nguyên Huy bị Phong Thần bắt về huấn luyện rồi.” Cô và Lê Tinh lén lút chuồn ra ngoài, nếu không để Tào Nguyên Huy trông thấy thì cô chẳng thể nào chạy thoát nổi đâu.
Lăng Kỳ mỉm cười, đeo kính râm vào, khởi động xe rồi rời đi. Lê Tinh nhào nặn đồ chơi ở ghế sau, ánh mắt bối rối nhìn Tư Dao: “Tư Dao, gần đây rất nhiều tin tức lan truyền, đi mua sắm như thế này có ổn không?”
“Có mũ bóng chày và khẩu trang ở ghế sau đấy.” Lăng Kỳ nhắc.
Lê Tinh nhanh chóng tìm được mũ bóng chày và khẩu trang, vẻ mặt cảm thán nhìn Lăng Kỳ: “Trang bị rất đầy đủ, xem ra cô thường ra ngoài chơi nhỉ.”
“Tôi cũng không phải là siêu sao ảnh hậu gì, cho dù mua sắm bị nhận ra cũng không sao.” Lăng Kỳ gượng cười, hoàn toàn không vì vậy mà xấu hổ.
“Chúng ta đi chơi ở đâu đây?” Lê Tinh đưa mũ bóng chày và khẩu trang cho Tư Dao, sau đó hỏi.
“Có một nhà hàng thịt nướng ở phố thương mại của khu phố Nam, vị ngon tuyệt vời luôn, chúng ta đến đó trước nhé?”
“Ừ!” Tư Dao liếm khóe môi, nắm tay Lăng Kỳ xác định mục tiêu: “Chúng ta đi ăn thịt nướng đi, tôi đãi.” Đột nhập vào tài khoản tiết kiệm của Triệu Như Nguyệt, tiền trộm được còn chưa tiêu nữa.
Lê Tinh đập đầu vào lưng ghế: “Lăng Kỳ, có thể đừng nhắc đến ăn trước mặt cô ấy nữa được không?”
Lăng Kỳ sững sờ một lúc, sau đó không nhịn được mà bật cười ra tiếng: “Tôi biết rồi, lần sau nhất định sẽ chú ý.”
Lái xe vào bãi đậu xe, Lăng Kỳ đưa Tư Dao và Lê Tinh bước vào nhà hàng thịt nướng. Mặc dù cả ba người đều trang bị đầy đủ để che mặt nhưng dáng người ưa nhìn cùng khí chất nổi bật vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.
Nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, Lê Tinh đóng cửa lại để thoát khỏi những ánh nhìn đó, vỗ ngực bàng hoàng: “Mấy đôi mắt đó cứ như có thể nhìn xuyên thấu vậy, nhìn đến nỗi tôi dựng hết cả tóc gáy.”
“Đâm mù mắt chó của bọn họ đi.” Tư Dao bóp miếng xốp bong bóng vẻ mặt không cảm xúc.
Giải cứu miếng xốp ra khỏi Tư Dao, khóe miệng Lê Tinh giật một cái: “Sống ngông cuồng như vậy là một kiểu bệnh đấy.”
“Tổng tài bá đạo trong kịch bản truyền hình đã nói như vậy mà.” Tư Dao ngẩng mặt lên đáp lại.
“Tổng tài bá đạo đều có bệnh trong đầu hết.” Lê Tinh xua tay vẻ mặt tràn đầy chán ghét: “Người ngốc tiền nhiều, hại bố, hại mẹ, hại tổ tiên.”
Lăng Kỳ khom lưng che miệng cười, vẻ mặt của Tư Dao cái hiểu cái không, lưu những lời nói của Lê Tinh vào trong kho dữ liệu, sau đấy so sánh với dữ liệu ban đầu, cuối cùng đi đến kết luận rằng ‘người bản địa trên trái đất đều bị bệnh thần kinh’.
Thịt quay được mang vào trong phòng, Tư Dao hung hăng nhúng vào nước sốt ớt, Lê Tinh và Lăng Kỳ nhìn thôi đã cảm thấy đau dạ dày rồi, Lăng Kỳ lặng lẽ rót một ly nước nóng đưa đến: “Tư Dao, ớt cay làm tổn thương dạ dày đấy.”
Tư Dao vùi đầu vào ăn, Lăng Kỳ bất đắc dĩ di dời sự chú ý, ngước nhìn Lê Tinh hỏi: “Gần đây Triệu Như Nguyệt không thấy nói bóng nói gió, ám chỉ Tư Dao nữa nhỉ.”
“Cô ta còn không lo nổi cho bản thân kìa.” Lê Tinh giễu cợt lạnh lùng nói: “Ác giả ác báo, Triệu Như Nguyệt hiện giờ cứ như thần dịch vậy, khốn đốn lao thẳng xuống dốc, đều là báo ứng cả thôi.”
“Haiz.” Lăng Kỳ cau mày thở dài: “Cứ an ổn diễn xuất chẳng phải tốt hơn sao? Ai lấy được ảnh hậu ảnh đế đều là nhờ vào năng lực, tôi lừa bạn bạn hại tôi, không phải rất mệt à?”
“Nếu ai cũng giống như cô thì làng giải trí nào có thể giống như bây giờ.” Lê Tinh rót một ly rượu, ánh mắt hứng thú len lén nhìn sang Tư Dao: “Triệu Như Nguyệt bước nửa chân vào quan tài rồi, chỉ chờ anh Phong Thần giáng một đòn chí mạng cho cô ta thôi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Phong Thần muốn đạp đổ Triệu Như Nguyệt sao?” Gương mặt Lăng Kỳ hiện vẻ kinh ngạc.
“Triệu Như Nguyệt làm sao có thể lọt vào mắt của anh Phong Thần được? Cả người cô ta đều dơ bẩn, nhưng cô ta lại dám quanh co tính kế, động vào Tư Dao và anh Cảnh Dư. Trong làng giải trí này, ai mà không biết Phong Thần là người vô cùng bảo vệ người nhà mình chứ.”
Tư Dao muốn trộm rượu của Lê Tinh, Lê Tinh loạng choạng tránh né, giúp cô gắp thêm đầy đồ ăn. Nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của Tư Dao, Lăng Kỳ bật cười thành tiếng.
Nghịch ngợm với miếng thịt nướng mềm mại, Lăng Kỳ cau mày: “Lúc Triệu Như Nguyệt mới vào làng giải trí cũng rất tốt.”
“Không quản được lý trí, bị xa hoa trụy lạc làm cho mở mắt, biến thành kẻ bốc đồng và tham lam.” Lê Tinh cầm ly rượu im lặng mất một lúc, sau đó nhếch miệng cười nói: “Đây là những gì anh Cảnh Dư nói.”
“Khi quay hình “Dấu chân minh tinh”, tôi đã vô tình nghe được Triệu Như Nguyệt và Phùng Dự nói chuyện.” Lăng Kỳ nhớ lại: “Khi mới bước chân vào làng giải trí, cô ta đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn, rơi rất nhiều nước mắt mới đi được tới hiện tại.”
“Tư Dao gặp được Phong Thần rồi xuất đạo, tài nguyên đưa tới trước mặt cô ấy, khiến cô ấy kiêu ngạo như một nữ hoàng, ngẩng cao đầu bước qua con đường gồ ghề khó khăn, đạt đến đỉnh cao mà vô số ngôi sao cấp thấp phải ngước nhìn.”
“Tư Dao vô cùng may mắn, may mắn đến mức khiến cho cô ta phải ghen tị và oán hận.” Lăng Kỳ nhìn về phía Tư Dao, Tư Dao vẫn không nói gì mà cắm đầu ăn uống, sự ngây thơ của cô khiến Lăng Kỳ cảm thấy rất phức tạp.
“Nếu như bởi vì ghen tị với những thứ người khác có mà cô ta không có mà đi làm tổn thương người ta, thì cô ta vừa đáng thương lại vừa đáng giận.” Lê Tinh đồng cảm với Triệu Như Nguyệt, nhưng đồng cảm chứ không lượng thứ.
“Lẽ nào vì cô ta đã từng khó khăn mà bắt tất cả mọi người phải đi theo quỹ đạo của cô ta sao? Như thế có khác nào bệnh nhân tâm thần có tâm lý biến dạng đâu chứ?”
Nghe thấy từ nhạy cảm, Tư Dao vểnh tai lên nghe ngóng, liếc nhìn Lê Tinh: “Cậu kỳ thị bệnh nhân tâm thần hả?”
Câu hỏi đột ngột của Tư Dao khiến Lê Tinh sững sờ, mặc dù không hiểu ý tứ của Tư Dao nhưng trực giác nhạy bén đã mách bảo cho Lê Tinh, nếu như cậu ấy mà trả lời sai thì nhất định sẽ chết rất thảm.
“Không, tôi tôn trọng sự bình đẳng giữa mọi người!” Lời nói của Lê Tinh tròn vành rõ chữ, vô cùng hùng hồn.
Lăng Kỳ chợt thấy sầu não thương cảm, xoay người nướng thịt rồi đổi chủ đề: “Mau ăn nhanh lên đi, lát nữa chúng ta đi mua sắm.”
“Tư Dao ăn nhiều thịt heo để tẩm bổ đi.” Lê Tinh ân cần giúp Tư Dao gắp thịt: “Gần đây có nhiều điều tồi tệ xảy ra lắm rồi.”
Tư Dao nhúng thịt vào nước sốt ớt rồi bỏ vào miệng, khóe mắt liếc nhìn Lê Tinh hỏi: “Ăn gì bổ đấy, đây hình như là thịt mông heo phải không?”
Động tác kẹp thịt của Lê Tinh lập tức khựng lại, Lăng Kỳ phì cười liếc mắt trêu chọc: “Giở trò lưu manh.”
“… Lăng Kỳ, cô học thói xấu mất rồi.” Lê Tinh che mặt tỏ vẻ khóc rưng rức.
Ăn uống no say ở nhà hàng thịt nướng xong, ba người hí hửng tiến quân về trung tâm mua sắm. Đi loanh quanh khu vực trang sức ở tầng trệt của trung tâm thương mại, Lăng Kỳ kéo tay Tư Dao giới thiệu các loại kim cương cho cô.
Điện thoại của Lê Tinh vang lên, Lê Tinh liếc mắt nhìn số điện thoại, liền gõ vào quầy rồi ra hiệu cho Tư Dao: “Tư Dao, điện thoại của anh Tào.”
“Tôi không muốn về đâu.” Tư Dao từ chối nhận điện thoại, Lê Tinh bất lực cúp điện thoại, muốn gửi tin nhắn trả lời, báo định vị vị trí để Tào Nguyên Huy không phải lo lắng.
“Cãi nhau với anh Tào sao?” Lăng Kỳ hỏi.
“Không có.” Tào Nguyên Huy là người đầu gỗ, còn Tư Dao lại là một người ngoài hành tinh bị trật bánh ray thần kinh, hai người không thể nào cãi nhau được, Tư Dao tức giận bởi vì lúc nào Tào Nguyên Huy cũng mách lẻo với Diêm Tử Ký.
Nghĩ tới Diêm Tử Ký, ánh mắt của Tư Dao vô cùng ảm đạm. Đã lâu rồi Diêm Tử Ký không liên lạc với cô, Tư Dao có cảm giác hình như anh đang cố ý tránh mặt cô vậy.
Nhạy bén phát hiện ra tâm trạng của Tư Dao đang sa sút, Lê Tinh cười khì khì đổi chủ đề: “Không muốn về thì đừng về, hôm nay chúng ta sẽ chơi tới bến luôn.”
Lăng Kỳ cũng rất thông minh, không hỏi thêm gì nữa, cầm viên kim cương ở quầy trước mặt rồi ra hiệu: “Viên kim cương này rất hợp với nước da của Tư Dao đấy, còn có đôi mắt xanh lam này nữa, thực sự rất đẹp.”
“Hãng trang sức này có thể suy nghĩ đến việc mời Tư Dao làm đại diện đấy.” Lê Tinh ngồi ở trước quầy, chống đầu nhìn Lăng Kỳ và Tư Dao.
“Những đồ trang sức bằng ngọc bích và đá quý này chỉ trong tạm được thôi.” Lăng Kỳ cau mày lắc đầu: “Dù ngọc bích có đẹp đến đâu đem so với đôi mắt của Tư Dao thì cũng đều nhạt nhòa.”
“Còn ngọc trai thì sao?” Lê Tinh cất điện thoại lại, gợi ý chỉ tay vào quầy.
“Ngọc trai rất trang nhã và cao quý, nếu khí chất không đủ thì sẽ trông chẳng khác nào cô thôn nữ.” Lăng Kỳ yêu cầu người bán hàng lấy đôi bông tai ngọc trai ra rồi đeo vào tai Tư Dao: “Tư Dao rất phù hợp.”
Tư Dao có nước da trắng ngần, mái tóc đen mềm mại, đôi mắt màu xanh lam trong veo, đeo trang sức ngọc trai vào khiến người ta có ảo giác như một nàng tiên cá dưới biển. Lê Tinh liếc nhìn tấm áp phích tuyên truyền, lập tức bất giác nhếch môi ghét bỏ, vẫn không đẹp bằng Tư Dao.
“Tách tách!” Bên cạnh vang lên tiếng máy chụp ảnh, Lăng Kỳ vội vàng đỡ lấy Tư Dao, Lê Tinh cau mày đứng dậy.
Tư Dao không cảm thấy mình bị chụp lén, ánh mắt nhìn về phía đường phố qua cửa sổ kính, lông mày hơi cau lại: ‘Cảm giác này, hình như là...’
Thấy chuyện chụp lén bị phát hiện, người đàn ông cầm chiếc máy ảnh lập tức đỏ mặt, sau đấy nhanh chóng cất chiếc máy ảnh đi rồi quay đầu bỏ chạy. Lê Tinh vừa định đuổi theo thì con ngươi của Tư Dao đột nhiên co chặt.
“Ngồi xổm xuống!” Tư Dao giơ chân đạp Lê Tinh ngã xuống, còn mình thì ôm lấy Lăng Kỳ, che lấy đầu của cô ấy rồi lăn người qua vật cản ở bên cạnh.
Ngay khoảnh khắc Tư Dao vừa làm những điều ấy, tiếng súng nhanh chóng vang lên khắp trung tâm mua sắm. Cửa kính xung quanh vỡ vụn bắn tung tóe, mùi thuốc súng nhanh chóng quyện với mùi máu phảng phất, tiếng chạy loạn cùng tiếng la hét ồn ào vang lên khắp nơi, khu trung tâm mua sắm ấm áp lãng mạn bỗng chốc biến thành địa ngục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT