Mặc dù trong quá trình ghi hình xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng tạm xem như là kết thúc thuận lợi. Có huấn luyện viên mới của quân đội thay thế Lôi Tình, sau khi trải qua chuyện kinh khủng kia của Lôi Tình, các ngôi sao đều cảm thấy vị sĩ quan huấn luyện mới này tương đối nhẹ nhàng.
Trạm quay thứ ba của “Dấu chân minh tinh” kết thúc, các ngôi sao tạm biệt doanh trại, Tư Dao đang tranh thủ đi vệ sinh thì lại bị Lôi Tình chặn đường.
Gương mặt của Lôi Tình đầy vết thương nhìn thấy mà giật mình, ánh mắt u ám nhìn Tư Dao. Tư Dao muốn thẳng bước dời đi nhưng lại bị Lôi Tình ngăn lại: “Chuyện tôi nhằm vào cô, tôi rất xin lỗi.”
Tư Dao nghi hoặc nhìn Lôi Tình, có chút không hiểu ý của cô ta. Tính tình Lôi Tình kiêu ngạo, muốn cô ta xin lỗi còn khó hơn việc đánh cô ta đến nỗi khiến cô khó chịu nữa: “Tôi thừa nhận tôi đố kỵ với cô.”
Lôi Tình rất thẳng thắn, lúng túng nhìn về phía Tư Dao, mặc dù cô ta kiêu ngạo nhưng là người dám làm dám chịu: “Tôi thích Diêm Tử Ký, bị anh ấy cuốn hút trong những lần tập luyện chung của quân đội, tôi tôn trọng và ái mộ anh ấy.”
“Biết cô là vợ chưa cưới của anh ấy cho nên tôi oán giận và ghen tỵ, dẫn tới việc đánh mất lý trí.” Lôi Tình khom người cúi đầu nhận lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi cảm thấy rất xấu hổ về những chuyện trước đó.”
“Lão Diêm là của tôi.” Tư Dao bất mãn với sự ngấp nghé của Lôi Tình.
“Tôi vẫn yêu mến anh ấy.” Lôi Tình nói thẳng: “Nhưng tôi đảm bảo, tôi chỉ làm người ngoài cuộc thôi.”
Lôi Tình im lặng một lúc, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ: “Tôi từng cảm thấy cô không xứng với anh ấy, nhưng tôi lại thua dưới tay cô. Bắn súng hay chiến đấu, đó đều là những sở trường mạnh nhất của tôi.”
“Tôi sẽ tập luyện gấp đôi, sau đó sẽ lại tới tìm cô rửa nhục.” Lôi Tình nắm chặt tay tuyên bố, ý chí quyết đấu sục sôi.
“Cô còn phải tập luyện nhiều.” Tư Dao đẩy Lôi Tình ra rồi đi về phía trước.
Lôi Tình ngước nhìn theo bóng lưng của Tư Dao, do dự một lát rồi cố ý nhắc nhở: “Cẩn thận Liễu Tuyết Nhân.”
Bước chân Tư Dao hơi dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Liễu Tuyết Nhân? Là ai thế?”
Quá trình quay phim ở trạm thứ 3 đã kết thúc, các ngôi sao ngồi xe rời khỏi doanh trại. Khi đến thành phố A, Tư Dao không cùng Lê Tinh trở về Tinh Thế mà cùng Tào Nguyên Huy về thẳng nhà.
Trở lại ngôi nhà hai tầng ấm cúng, Tư Dao nhìn sang cái túi mà Tào Nguyên Huy đang cầm: “Là cái gì đấy?”
“Lăng Kỳ tặng.” Tào Nguyên Huy nhìn cái túi với ánh mắt thờ ơ: “Hình như là một loại trà tốt cho cổ họng.”
Tào Nguyên Huy đẩy cửa vào phòng, liền nhìn thấy bóng người đứng ở trong phòng, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Đội trưởng Diêm?”
“Tử Ký!” Nghe thấy Tử Ký quay về, Tư Dao còn không kịp cởi giày đã bước vào phòng, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Diêm Tử Ký xoay người nhìn Tư Dao, biểu cảm ảm đạm khó lường. Dường như cảm thấy tâm trạng của Diêm Tử Ký có chút khác thường, Tào Nguyên Huy có chút lo lắng: “Diêm Tử Ký, tại sao anh lại đột nhiên trở về thế, có chuyện gì sao?”
“Tào Nguyên Huy, cậu ra ngoài đợi trước đi.” Diêm Tử Ký nói.
Tào Nguyên Huy nhìn Tư Dao và Diêm Tử Ký, đặt đồ đạc xuống rồi quay người bước ra khỏi phòng. Sau khi Tào Nguyên Huy rời đi, Tư Dao nhón chân nhìn Diêm Tử Ký: “Tử Ký?”
“Tư Dao, anh thấy chúng ta cần nói chuyện.” Diêm Tử Ký kiềm chế sự tức giận, nói chậm lại. Tư Dao ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Diêm Tử Ký, đợi anh tiếp tục nói.
“Chuyện ở doanh trại anh đã biết hết rồi, kỹ năng sử dụng súng siêu đỉnh, thể lực vượt trội so với những người lính trinh sát, còn có cả bộ điều chỉnh nhiệt độ nữa.” Diêm Tử Ký lấy ra cây trâm cài ngực để trên bàn: “Tư Dao, rốt cuộc em là ai?”
“Em là Tư Dao.” Tư Dao không hiểu vẻ nghiêm túc đột ngột của Diêm Tử Ký, cũng không hiểu ý của anh.
“Em nói kỹ năng bắn súng và chiến đấu đều là do anh dạy em, chúng ta quen nhau ở thị trấn Hoa Đồng, trước đó chưa từng gặp mặt, anh dạy em khi nào?”
“Ý anh là em nói dối sao?” Tư Dao kinh ngạc nhìn Diêm Tử Ký, tại sao Lão Diêm có thể nói như vậy với cô, cho dù cô nói dối với cả Tinh Hà thì cũng sẽ không lừa gạt anh.
Diêm Tử Ký nhìn chằm chằm Tư Dao, một con dao ngắn tuột ra khỏi tay áo, tiện đà như sấm sét hướng về phía Tư Dao, Tư Dao ngả người về phía sau để tránh, dùng hai cánh tay ngăn cản bước chiêu thức của Diêm Tử Ký, kiềm chế sức mạnh của anh.
“Động tác rất quen thuộc.” Ánh mắt của Diêm Tử Ký đột nhiên tối sầm lại: “Trong một nhiệm vụ ở nước ngoài sáu tháng trước, anh đã chiến đấu với một trùm ma túy nổi tiếng, anh suýt chết trong tay anh ta.”
‘Cái này là do anh dạy em đấy.’ Tư Dao sững sờ nhìn Diêm Tử Ký, khóe môi giật giật không nói lên lời.
Diêm Tử Ký xoay người rời đi, Tư Dao nghe tiếng bước chân ngày càng xa của Diêm Tử Ký, nỗi uất ức tích tụ trong lồng ngực khiến cô cay xè cả mắt.
‘Những thứ này đều là những thứ anh đã từng dạy em, nhưng những ngày tháng sớm tối bên nhau đó em đều nhớ cả, chỉ có anh là quên thôi.’
Tư Dao thất thểu trở về phòng, bật máy tính lên, truy cập vào diễn đàn mà cô vẫn thường truy cập, nhắn lên trên đó: ‘Phải làm gì khi cảm thấy rất buồn?’
Ngay sau khi để lại tin nhắn, hàng loạt các biện pháp giải quyết kỳ dị hiện lên trên màn hình máy tính của cô, cuối cùng ánh mắt của Tư Dao dừng lại ở một dòng: “Buồn bã thì nên làm thế nào? Đương nhiên là nên trả thù xã hội rồi!”
Tư Dao tinh thần phấn chấn, xắn tay áo lên chuẩn bị giải tỏa. Dữ liệu của hacker âm thầm lan truyền, lẻn vào trong mạng lưới Internet, làm dậy lên sóng gió kinh hoàng.
Tới lúc việc hacker thần bí tái xuất bị phát hiện thì toàn mạng đã bắt đầu rung chuyển. Những tội phạm an ninh mạng được lôi ra, bằng chứng về nhiều xưởng đen khác nhau cũng được đào bới, thậm chí vô số tin tặc cũng bị liên lụy, tất cả đều bị phanh phui sau đấy bị nắm thóp.
Mấy hacker phẫn nộ muốn vây bắt Hắc Thần, nhưng cuối cùng lại bị tóm gọn cả một rổ, toàn bộ đại quân bị quét sạch. Chiến dịch tấn công tội phạm hacker tuy ngắn ngủi nhưng hậu quả để lại vô cùng điên đảo.
Tội phạm thì rất thê thảm rồi, còn cảnh sát thì phải tăng ca cả tháng trời. Hắc Thần, người vốn dĩ mai danh ẩn tích, nay lại tự đẩy mình đầu bảng tìm kiếm, trực tiếp được xếp vào danh sách những hacker bị truy nã gắt gao nhất.
Tư Dao buồn chán rút khỏi cuộc chiến, vẫn còn cảm thấy khó chịu với cái miệng méo xệch. Sau đấy lại tiếp tục lướt đọc diễn đàn, cuối cùng tìm thấy một cách mới để trút giận: mua sắm.
Nhanh chóng nắm được các kỹ năng mua sắm trực tuyến, Tư Dao xắn tay áo lên, bắt đầu chiến đấu. Trong căn phòng mờ tối, ánh sáng của chiếc máy tính phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của Tư Dao, trông như một bóng ma phẫn uất trong một bộ phim kinh dị.
Nhìn thấy từng xe mua hàng chồng chất, Tư Dao cảm thấy tâm trạng của mình có vẻ như đã dịu đi rất nhiều. Cuối cùng khi giỏ hàng đã trống không, Tư Dao ngả lưng vào ghế rồi thở dài một cái, chợt cảm thấy tinh thần khoan khoái vô cùng.
Sau khi trút nỗi phiền muộn xong, Tư Dao mở diễn đàn ra, tìm đến bình luận đề xuất mua sắm rồi trả lời rất nghiêm túc: “Thời điểm giỏ hàng trống không, cảm giác cứ như một linh kiện bị rỉ sét được tra dầu lại bảo dưỡng vậy. Cảm ơn bạn đã góp ý!”
Diêm Tử Ký lái xe trở về quân đội ngay trong đêm, đi được nửa đường thì nhận được cuộc gọi của Diêm Kiều Quân. Diêm Tử Kỳ vừa kết nối máy đã nghe thấy tiếng cười nham hiểm của anh ra: “Anh à, sắp tới mừng thọ của bố rồi, anh với chị dâu khi nào thì đi đăng ký kết hôn đây hả.”
Diêm Tử Ký vẻ mặt u ám, ngậm miệng im lặng không trả lời. Cứ như không cảm nhận được khí áp thấp của Diêm Tử Kỳ, Diêm Kiều Quân tiếp tục đôi co với Diêm Tử Kỳ: “Hay là em mang hai người đi nhé?”
“Trong doanh trại có việc, sinh nhật bố anh không về đâu.” Diêm Tử Ký nói xong, không quan tâm tới những lời linh tinh của Dương Kiều Quân nữa mà thẳng tay cúp máy.
Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong lòng Diêm Tử Ký vô cùng hỗn loạn. Tư Dao có quá nhiều điều kỳ lạ, nhưng cho dù như vậy, anh cũng không thể nói với Tư Dao là hủy bỏ hôn ước được.
Thậm chí Diêm Tử Ký còn có ý nghĩ, cho dù Tư Dao thực sự là tội phạm thì anh cũng muốn sống cùng cô.
Diêm Tử Ký che trán thở dài một hơi, anh biết bản thân mình xong đời rồi, anh đã thực sự thích cô gái ngốc nghếch bước ra từ bệnh viện tâm thần kia.
Hiện giờ cảm xúc của anh rất không ổn định, nói chuyện với Tư Dao chỉ có thể cãi nhau thôi. Diêm Tử Ký không muốn cãi nhau với Tư Dao, cho nên anh rời đi, muốn để hai người bình tĩnh lại một chút, đợi đến khi cảm xúc ổn định rồi hẵng nói chuyện.
Chuyện của Diêm Tử Ký và Tư Dao còn chưa lặng xuống thì trên mạng lại có thứ làm dậy sóng dư luận. Đó là một đoạn video ghi lại cảnh đánh sĩ quan huấn luyện trong quân đội, còn có đoạn ghi âm uy hiếp Triệu Như Nguyệt.
Hành hung sĩ quan huấn luyện còn nghiêm trọng hơn chuyện hành hung người say đợt trước, đó là giải phóng quân đấy. Chuyện này ngay lập tức gây náo động, nhiều phương tiện truyền thông đổ xô đưa tin, muốn Tư Dao phải ra mặt giải thích.
Sau khi tin tức nổ ra, Triệu Như Nguyệt còn lên Weibo phát biểu, giả bộ đáng thương cư xử ngoan ngoãn, nhưng thực ra là đang bóng gió nói Tư Dao kiêu ngạo, độc đoán, không biết kính trọng tiền bối.
Triệu Như Nguyệt tỏ vẻ đáng thương fan của cô ta lập tức như pháo nổ, đồng loạt kéo đến Weibo của Tư Dao làm loạn, uy hiếp Tư Dao phải xin lỗi, còn đuổi cô ra khỏi làng giải trí.
Trong văn phòng của Phong Thần ở Tinh Thế, Tư Dao lướt nhìn tin tức mới, biểu cảm không có một chút luống cuống. Lê Tinh nhìn đám phóng viên đang tụ tập trước Tinh Thế, xoay người cảm thán nói: “Tư Dao, cô đúng là người xui xẻo mà, ra mắt chưa được hai tháng mà đủ các loại chuyện đen đủi đều do cô kéo ra.”
Nhạc Cảnh Dư cầm cốc cà phê đi vào phòng, còn đưa cho Phong Thần một ly cà phê nóng: “Mặc dù hành hung sĩ quan huấn luyện là có lý do nhưng Tư Dao quả thực đã đánh Lôi Tình bị thương nặng, e là không dễ dàng giải quyết đâu.”
“Đoạn ghi âm kia là thế nào vậy?” Phong Thần trầm mặt hỏi.
“Triệu Như Nguyệt nói lời khó nghe, giễu cợt em và Tư Dao đều từng bước vào đồn cảnh sát, còn nói đồn cảnh sát là câu lạc bộ của Tinh Thế nữa.” Lê Tinh tức giận trả lời: “Là cô ta gây chuyện trước.”
“Vậy sao lại có đoạn ghi âm đấy?”
Lê Tinh cẩn thận nhớ lại, trên mặt hiện vẻ chán ghét: “Lúc đó không có máy ảnh, máy quay, nhất định là Triệu Như Nguyệt đã lén lút ghi âm lại.”
“Không có gì phải sợ.” Tư Dao lấy ra chip lưu trữ đưa cho Phong Thần: “Tôi còn có nhiều bằng chứng hơn, của tôi còn cao cấp hơn của cô ta, tôi vừa có ghi âm vừa có video.”
Phong Thần và Nhạc Cảnh Dư kinh ngạc nhìn sang, Tư Dao cầm chiếc trâm cài ở cổ áo lên, nói: “Tôi có một công cụ chụp ảnh thu nhỏ, được bật ở mọi lúc mọi nơi.” ( truyện trên app T𝕪T )
Lê Tinh muốn nhìn gần hơn vào trước ngực Tư Dao nhưng lại bị Nhạc Cảnh Dư nhấc chân đá cho một cái. Phong Thần cầm con chip lưu trữ lên, lẳng lặng gật đầu: “Tốt lắm.”
“Nhưng chuyện hành hung sĩ quan huấn luyện phải giải quyết thế nào đây?” Nhạc Cảnh Dư hỏi.
Tư Dao rất kỳ quái, chuyện này có gì khó giải quyết: “Cứ để Lôi Tình ra mặt giải thích là được.”
“Nào có đơn giản như vậy.” Nhạc Cảnh Dư gõ đầu Tư Dao: “Lúc đó trước mặt mọi người, cô đã đánh cô ta thành như vậy, cô ta chỉ mong sao có thể giết chết cô thôi.”
“Bất luận như thế nào thì vẫn phải liên lạc với sĩ quan huấn luyện Lôi đó.” Phong Thần cau mày nói: “Cô ta có thể giải thích rõ ràng là tốt nhất, nếu như không thể thì sẽ lúc giải quyết sẽ rất phiền phức.”
Tư Dao hờ hững nhún vai, đám người trên trái đất này suy nghĩ mọi chuyện phức tạp thật đấy, thảo nào trông lúc nào cũng ngốc nghếch. Dung lượng não đầy quá đấy mà. Nếu không xóa đi để giải phóng không gian thì ngay cả máy tính cũng sẽ chết máy.
“Vốn dĩ muốn để cho cô ta bay nhảy thêm vài ngày nữa nhưng cô ta lại tự mình tìm đến cái chết trước.” Phong Thần hừ lạnh, cầm cà phê lên uống, sau đó nhìn chằm chằm Tư Dao, tức giận nói: “Chuyên gây rắc rối!”
Tư Dao dáng vẻ thờ ơ tiếp tục nghịch máy tính, bức bối vì không thể giải thích được với Tử Ký, chính cô còn đang kìm nén lửa giận đây này. Vậy mà Triệu Như Nguyệt còn dám vu cáo hãm hại cô, chĩa đầu súng vào cô, nhất định phải giáo huấn cô ta.
Tư Dao siết chặt tay lại, khí thế hung hăng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, màu xanh lục trong đáy mắt lóe lên một cái rồi biến mất.
“Đừng có chọc giận hacker, hacker thường hay nóng tính lắm đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT