Diêm Tử Ký ngồi trước máy tính xử lý tài liệu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại. Trong khoảng thời gian này, lúc Tư Dao gọi điện cho anh, anh đều né tránh không bắt máy, nếu nói không nhớ thì chính là nói dối.

Cầm tách trà lên nhấp một ngụm trà nguội, anh đã nghĩ thông suốt rồi, bất luận Tư Dao là ai thì cũng là vợ chưa cưới của anh. Diêm Tử Ký chuẩn bị xin nghỉ phép để về nhà, nói chuyện thẳng thắn sòng phẳng với Tư Dao, có hiểu lầm thì giải thích rõ ràng mới tốt.

Lưu dữ liệu rồi tắt máy, Diêm Tử Ký vừa định cầm điện thoại lên thì chuông báo động của căn cứ đột nhiên vang dội. Vẻ mặt Diêm Tử Ký thoáng cái đã trở nên sắc bén, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

Còi báo động vang vọng khắp căn cứ, bộ đội đặc chiến nhanh chóng tập hợp. Lôi Thành bước ra khỏi ký túc xá trong bộ quân phục, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị căng thẳng: “Vừa mới nhận được thông báo, khu trung tâm thương mại ở khu đường Nam bị tấn công khủng bố, quân khu đã điều đội đặc chiến tới đó để trợ giúp cho cảnh sát đặc nhiệm.”

“Buổi huấn luyện đặc biệt tối hôm qua vừa mới kết thúc, đang định nhắm mắt muốn nghỉ trưa thì xảy ra chuyện này.” Quách Hác thầm mắng.

Hàn Kính nhíu mày bình tĩnh phân tích: “Trung tâm thương mại ở khu phố Nam là khu vực phồn hoa, tội phạm tập kích ở chỗ đó nhất định là có âm mưu. Điều tôi sợ nhất chính là số lượng con tin.”

“Đội trưởng Diêm!” Khương Ninh chỉnh trang chạy tới làm động tác chào trong quân đội.

Diêm Tử Ký dừng chân lại nhìn Khương Ninh, Khương Ninh liếc nhìn Lôi Thành, ánh mắt chần chừ do dự: “Báo cáo đội trưởng Diêm, Tào Nguyên Huy vừa liên lạc với em, nói trung tâm thương mại Nghiễm Hoa xảy ra một vụ khủng bố.”

Khương Ninh thoáng khựng lại một nhịp, sau đấy tiếp tục nói: “Chị dâu và bạn bè đều đang ở đó.”

Mặt Diêm Tử Ký lập tức biến sắc, Hàn Kính và Quách Hác quay sang nhìn nhau, đều có chút lo lắng: “Diêm Vương…”

“Đại đội trưởng Lôi, tôi muốn xin mang đội đi cứu viện!” Diêm Tử Ký đứng thẳng người làm động tác chào trong quân đội.

Lôi Thành sầm mặt không đồng ý, Diêm Tử Ký dáng vẻ kiêm quyết tiếp tục xin chỉ thị: “Tôi bảo đảm sẽ xử lý khôn ngoan, cho dù người bị uy hiếp là vợ chưa cưới của tôi.”

Trung tâm mua sắm bị tấn công khủng bố, nhóm khủng bố dùng súng cưỡng chế trung tâm thương mại, các con tin bị đuổi xuống phía dưới. Hàng trăm túi chất nổ được giấu ở tất cả các tầng của trung tâm mua sắm, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Bán kính hàng trăm mét xung quanh trung tâm thương mại bị di dời dân. Các cảnh sát đặc nhiệm khi nghe tin đã bao vây trung tâm mua sắm. Cảnh sát xoa dịu cảm xúc của nhóm khủng bố, đảm bảo bọn chúng không làm con tin bị thương.

Trong khu đồ chơi lộn xộn trên tầng ba, Tư Dao lén lút thò đầu ra, ánh mắt cảnh giác đề phòng xung quanh. Lê Tinh kinh hãi cứng đơ người, Lăng Kỳ khuôn mặt tái nhợt run rẩy, hiển nhiên là đã bị dọa cho kinh hãi rồi.

“Tấn công khủng bố có chủ đích.” Tư Dao khẽ cau mày, vậy là cảm giác nguy hiểm vừa rồi của cô không phải là cảm nhận sai.

“Lê Tinh, điện thoại không có tín hiệu.” Lăng Kỳ nhấn nhấn điện thoại, dáng vẻ sắp sửa khóc đến nơi.

“Nhất định là đã bị ngắt sóng rồi.” So với Lăng Kỳ thì Lê Tinh vẫn có vẻ duy trì được bình tĩnh hơn. Tư Dao bất giác nhìn Lê Tinh, Lê Tinh cứng ngắc cười một cái: “Trong phim đều diễn như vậy.”

Tư Dao chạm vào chiếc trâm cài trên cổ áo, được điều khiển từ xa để kết nối với hệ thống giám sát trung tâm mua sắm, phát hiện ra phòng giám sát đã bị khống chế rồi: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, bọn họ sắp sửa lục soát tầng trệt.”

“Tại sao cô biết?” Lê Tinh nắm lấy Tư Dao nghi hoặc nói.

“Tôi có kinh nghiệm.” Tư Dao nói rồi lén lút chạy ra bên ngoài, Lê Tinh do dự đi theo sau, Lăng Kỳ rất sợ hãi nhưng cô ấy không dám ở lại một mình, nên chỉ có thể bám chặt Tư Dao.

“Trung tâm thương mại Nghiễm Hoa có bảy tầng, mỗi tầng đều có khu chuyên dụng, năm cửa thang máy.” Lăng Kỳ run rẩy nói về sơ đồ cấu trúc của trung tâm mua sắm.

“Tôi nghĩ tôi phải trốn thật kỹ mới được, đợi cảnh sát đến giải cứu.” Lê Tinh đề nghị.

“Bị tìm thấy thì chỉ có chết thôi, đợi được cứu không bằng tự cứu lấy mình.” Đôi mắt màu lam của Tư Dao đảo quanh, các định được con đường tiếp theo: “Tôi phải đến phòng giám sát ở tầng sáu.”

Tư Dao xoay người giữa những chiếc tủ cao bằng thắt lưng, mảnh thủy tinh vỡ vụn rải rác khắp sàn, thêm cả những món đồ chơi bị nhuốm máu. Sự lãng mạn ấm áp trước đây giờ đã bị bóng đen kinh hoàng bao phủ.

‘Có một tên khủng bố đang đến gần.’ Nhận thấy nguy hiểm, Tư Dao kéo Lê Tinh và Lăng Kỳ nhanh chóng trốn vào trong quầy lớn. Nghe tiếng bước chân dần dần rõ ràng, Lăng Kỳ ôm cánh tay không ngừng run rẩy.

Tư Dao nhìn thấy tay súng đeo mặt nạ xuyên qua khe hở, chờ tên khủng bố đó đến gần, Tư Dao bật người nhảy lên bàn, không đợi tên khủng bố phát ra tiếng động, đã hung hăng đá mạnh vào đầu gã ta, khiến gã ta ngã phịch xuống đất.

Tư Dao lấy đi vũ khí và trang bị, giấu tên khủng bố vào trong đống đồ chơi, quay đầu lại nhìn Lê Tinh và Lăng Kỳ đang sững sờ ngây ngốc, nói: “Tiếp tục đi lên phía trước.”

Sau khi đạp ngã liên tiếp hai tên khủng bố, Tư Dao đã thuận lợi lên tới tầng bốn, mang theo Lê Tinh và Lăng Kỳ thành công trốn vào quầy thu ngân. Lê Tinh nhìn chằm chằm vào Tư Dao: “Tư Dao, cô là đặc công quốc tế hả?”

Tư Dao liếc nhìn tên ngốc Lê Tinh, len lén đi đến chỗ máy tính tính tiền, mặc dù hai mắt Lăng Kỳ đã trở nên mơ hồ vì đẫm lệ rồi, nhưng lý trí lại dần dần hồi phục: “Tư Dao, cô muốn làm cái gì vậy?”

“Liên hệ với cảnh sát bên ngoài.” Hiện tại cô có thể tự bảo vệ mình, nhưng không thể nào cứu người được. Dù sao nhóm người ở trung tâm mua sắm này là bọn khủng bố, không phải là Liên bang hay các băng cướp ở Tinh Hà, mà cô cũng không có trang bị chiến đấu.

“Tín hiệu của trung tâm thương mại bị chặn rồi.” Lê Tinh nhắc nhở.

Tư Dao chẹp miệng một cái không quan tâm tới Lê Tinh, ngón tay linh hoạt lướt trên bàn phím, chơi trò dữ liệu với cô chính là tự tìm đường chết.

Cảnh sát đặc nhiệm với cảnh sát phòng không đều đã tới rồi, tạo thành tường đồng vách sắt bên ngoài trung tâm thương mại. Không biết số lượng kẻ khủng bố trong trung tâm thương mại là bao nhiêu, nhưng chắc chắn có mấy trăm con tin trong đó, cảnh sát hoàn toàn không dám manh động.

Diêm Tử Ký và Quách Hác mang theo đội đặc chiến chạy tới, Diêm Tử Ký là chỉ huy, còn Quách Hác đến để giám sát Diêm Tử Ký.

Sau khi gặp chỉ huy đội cảnh sát đặc nhiệm Lâm Phong Đào, Diêm Tử Ký hỏi thẳng tình hình. Lâm Phong Đào lau mồ hôi, cau mày nói: “Bọn tội phạm yêu cầu thả tù nhân Trương Dũng ra, nếu không sẽ cho nổ bom trung tâm thương mại.”

“Trương Dũng là ai?” Quách Hác hỏi.

“Tên trùm ma túy hung ác xấu xa, hoạt động ở nước ngoài quanh năm. Những thế lực buôn bán ma túy do ông ta kiểm soát lan rộng ra toàn thế giới, sa lưới vào năm ngoái, trong lúc đang nhập cảnh.”

Lâm Phong Đào cau mày nói: “Đây đều là những tên khủng bố liều mạng, cuộc tấn công vào trung tâm thương mại này đã được tính toán trước rồi. Tất cả bọn chúng đều ôm quyết tâm liều chết.”

“Báo cáo!” Cảnh sát đặc nhiệm cầm điện thoại di động đi tới, vẻ mặt kỳ quái mơ hồ: “Cuộc gọi đến từ trung tâm thương mại, nói rằng đó là vợ của Diêm Tử Ký.”

Vẻ mặt của Diêm Tử Ký lập tức biến sắc, vội vàng tiến lên lấy điện thoại rồi ấn nghe: “A lô, tôi là Diêm Tử Ký.”

Tư Dao điều khiển máy tính dò tìm tín hiệu bên ngoài trung tâm thương mại, sau khi kết nối mới biết đó là cảnh sát đặc nhiệm, cô từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi gì, nói thẳng với cảnh sát là muốn tìm Diêm Tử Ký. Lê Tinh và Lăng Kỳ nghe xong vô cùng sửng sốt, Tư Dao kết hôn rồi sao?

Nghe thấy giọng nói của Diêm Tử Ký, Tư Dao lập tức cảm thấy trong lòng tràn đầy uất ức: “Tử Ký.”

Tiếng nói uất ức đấy của Tư Dao như một mũi kiếm sắc bén đâm vào trái tim Diêm Tử Ký, sắc mặt anh đen lại, siết chặt tay lại để kìm nén cảm xúc: “A Dao, đừng sợ, anh sẽ nhanh chóng cứu em.”

“Tử Ký, em không sợ, em biết anh có thể cứu em mà.” Giọng nói nũng nịu của Tư Dao xoa dịu trái tim của Diêm Tử Ký: “Người em tin tưởng nhất chính là Tử Ký.”

“Tư Dao, hiện giờ em đang ở đâu?” Diêm Tử Ký lo lắng không biết hiện giờ Tư Dao có an toàn không.

“Em đang ở trên tầng bốn của trung tâm thương mại.” Tư Dao bình tĩnh nhìn xung quanh: “Tử Ký, anh nghe lời em nói, bọn khủng bố có hai mươi bảy người, tất cả các tầng của trung tâm mua sắm đều đặt bom. Con tin tập trung ở tầng trệt, có mười kẻ đang canh giữ.”

Sự thay đổi chủ đề của Tư Dao khiến Diêm Tử Ký hơi ngỡ ngàng, Lâm Phong Đào lập tức hoàn hồn lại, nhanh chóng lấy giấy bút ra ghi chép. Tư Dao tiếp tục nói: “Bọn chúng đang lục soát tất cả các tầng, em chuẩn bị tới phòng giám sát ở tầng năm.”

“Đừng có chạy lung tung!” Diêm Tử Ký không thể kiềm chế được sự tức giận: “Tìm một chỗ trốn cho anh, đợi anh tới cứu em.”

“Tư Dao!” Tiếng hét kinh hãi của Lăng Kỳ làm gián đoạn cuộc gọi.

Tư Dao ngẩng phắt đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy họng súng đang nhắm thẳng vào cô. Con ngươi Tư Dao co rút lại, thoắt cái đã nhảy lên cầm lấy đầu súng, nhặt cây bút trong ống đựng bút lên, đâm mạnh vào đầu tên khủng bố.

Máu tươi đỏ sẫm trộn lẫn với thịt óc bắn lên mặt Tư Dao, tên khủng bố ngã lăn xuống đất, cổ họng chỉ kịp rên lên một tiếng, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt nạ, chảy dọc xuống rồi tràn đầy ra mặt đất.

Lê Tinh và Lăng Kỳ trợn trừng hai mắt nhìn Tư Dao, Lăng Kỳ run rẩy chỉ vào Tư Dao, sợ đến mức hồn bay phách lạc: “Tư Dao, cô, cô giết người rồi.”

Tư Dao nhìn bàn tay nhuốm máu, nhếch môi một cái, cuối cùng vẫn duy trì sự trầm mặc: ‘Ở trái đất giết người sẽ bị kết án.’

Lăng Kỳ muốn hét lên nhưng Lê Tinh đã nhanh chóng dùng tay bịt miệng Lăng Kỳ, chặn tiếng hét của cô ấy ở lại trong cổ họng.

“Bọn chúng là thành phần khủng bố, Tư Dao chỉ là phòng vệ thôi.” Lê Tinh run rẩy biện hộ cho Tư Dao.

Tư Dao trầm mặc đứng trước máy tính, kết nối lại với Diêm Tử Ký: “Anh nghe thấy cả rồi chứ?”

“Ừ.” Diêm Tử Ký trầm giọng trả lời.

“Em có cần chạy trốn để thoát tội không?” Tư Dao hỏi ý kiến của Diêm Tử Ký.

Diêm Tử Ký liếc nhìn Lâm Phong Đào: “Cảnh sát có lẽ còn phải cảm ơn em đấy.” Lâm Phong Đào đang bị nhìn chằm chằm co rụt cổ lại, trong lòng thấy có hơi kinh hoảng.

Tư Dao lấy điện thoại di động ra xác nhận thời gian: “Điện thoại của em có thể kết nối, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể duy trì liên lạc.”

“A Dao, không được đi đâu.” Hơi thở Diêm Tử Ký vô cùng nặng nề.

“Em phải đi.” Tư Dao tươi cười nói: “Em phải giúp cảnh sát cứu người, em phải chứng minh cho anh thấy em thực sự là người tốt.” Câu nói cuối cùng của Tư Dao nói rất nhỏ, nhưng Diêm Tử Ký vẫn nghe thấy.

Mặc dù trong đầu Tư Dao thường hay hỗn loạn, nhưng có một số điều cô biết rất rõ, cô biết Diêm Tử Ký tránh mặt cô, biết Diêm Tử Ký đang nghi ngờ cô. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Diêm Tử Ký còn muốn ngăn cản thì Tư Dao đã ngắt điện thoại. Diêm Tử Ký siết chặt điện thoại, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Lâm Phong Dao ngập ngừng đến gần Diêm Tử Ký: “Vợ của đội trưởng Diêm cũng là quân nhân hả?”

“Ngôi sao giải trí.” Diêm Tử Ký nói xong liền xoay người rời đi, Lâm Phong Đào nhìn về phía Quách Hác, Quách Hác gật đầu xác nhận câu trả lời.

Diêm Tử Ký trải các sơ đồ của trung tâm thương mại lên trên đầu xe, bình tĩnh phân tích tình hình: “Bọn côn đồ tập trung con tin ở tầng trệt. Trước tiên chúng ta phải giải quyết bom đã.”

“Tôi dẫn đội đặc chiến vào nhà để xe, cảnh sát đặc không ở chế độ chờ lệnh. Sau khi tôi đi vào trung tâm mua sắm tìm thấy được bộ điều khiển bom, cảnh sát không quân hãy hạ cánh trên tầng thượng của trung tâm mua sắm, Quách Hác và đội trưởng Lâm sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.”

“Tôi không có vấn đề gì.” Lâm Phong Đào xác nhận tính khả thi của mệnh lệnh, gật đầu đồng ý.

Sau khi ngắt điện thoại với Diêm Tử Ký, Tư Dao nhìn về phía Lê Tinh và Lăng Kỳ: “Muốn tiếp tục đi theo hay chia tay tìm chỗ ẩn nấp, tùy ý của hai người.”

Tư Dao nói xong lập tức xoay người rời đi, Lăng Kỳ hai chân mềm nhũn, cả người run lẩy bẩy. Lê Tinh trầm mặc một thoáng, sau đấy nắm lấy Lăng Kỳ, đi theo Tư Dao. Lăng Kỳ muốn thoát khỏi Lê Tinh nhưng lại bị túm lấy chặt hơn: “Cô ấy đã cứu cô đấy.”

Lời nói nhẹ như mây bay của Lê Tinh khiến Lăng Kỳ ngẩn người, nếu như vừa rồi Tư Dao không giết tên khủng bố kia thì bây giờ người chết chính là bọn họ rồi.

Lê Tinh nắm lấy Lăng Kỳ thật chặt để cô ấy không lùi về phía sau: “Lăng Kỳ, làm người phải biết báo ân.”

Sau một hồi trầm mặc, Lăng Kỳ đã không còn vùng vẫy nữa: “… Ừ.”

Lê Tinh và Lăng Kỳ đi theo phía sau, đôi mắt của Tư Dao bị niềm vui bao trùm. Mấy người trái đất bản địa này quả thực biết điều hơn những kẻ khốn nạn của Liên bang trên Tinh Hà nhiều.

Cảnh sát vẫn đang giằng co với nhóm khủng bố, Tư Dao chạm tay vào trâm cài, điều khiển máy tính từ xa đột nhập vào hệ thống của trung tâm thương mại để theo dõi, bắt đầu hoạt động dưới bí danh Hắc Thần.

Mạng lưới đã bị chặn, cảnh sát bên ngoài chẳng khác nào bị mù cả. Nếu đã như vậy thì để cô cho bọn họ đôi mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play