Tư Dao bị mang đến cục cảnh sát, cảnh sát biến thân phận của Tư Dao xong, vụ ẩu đả bình thường bỗng nhiên trở nên vướng víu hẳn.
Tư Dao ngồi trong phòng tạm giam, tay bưng cốc trà nóng hai chân vung vẩy, cực kì vui vẻ nhìn ngó xung quanh, cuối cùng cô kết luận: cục cảnh sát của trái đất không so được với ngục giam của Liên bang, mức độ cảnh giác và phòng thủ đều quá yếu.
Cô bé được cứu đến gần cô, đôi mắt đỏ rực của cô bé nhìn Tư Dao: “Chị là ngôi sao Tư Dao.”
“Bị bắt nạt phải biết tự tìm đường thoát, khóc lóc hoảng sợ chỉ vô dụng thôi.” Tư Dao vừa uống trà nóng vừa giảng đạo.
Cô bé ôm gương mặt xấu hổ đang đỏ chót: “Cảm ơn chị đã cứu em, em sẽ giải thích với cảnh sát.”
Tư Dao đang nhàn nhã uống trà giết thời gian, Phong Thần và Mạc Thanh Thần đã vội vàng chạy tới cục cảnh sát, sau khi tìm hiểu tình hình với bên cảnh sát thì được mang đến phòng tạm giam để gặp Tư Dao.
Đến lúc hai người thấy tình hình trong phòng giam, Mạc Thanh Thần và Phong Thần đều cảm thấy sự lo lắng của họ đã vứt cho chó ăn rồi, Tư Dao đâu có thê thảm như họ tưởng tượng, cô còn đang vui vẻ nói chuyện với cô bé kia kìa.
Gương mặt cô bé tràn ngập sự ngưỡng mộ, cầm album lên để cho Tư Dao kí tên. Mạc Thanh Thần liếc mắt nhìn album một cái, khóe miệng hơi giật giật, nếu anh ta không nhìn nhầm thì hình như đó là album của anh ta mà.
“Mạc Thanh Thần!” Cô bé vừa nhìn thấy Mạc Thanh Thần, hai mắt lập tức tỏa sáng, trong phòng giam tràn ngập bong bóng hồng phấn.
Sau khi cảnh sát đưa cô bé đi, Phong Thần trừng mắt nhìn Tư Dao, cơn tức giận như muốn bùng nổ. Mạc Thanh Thần vỗ vỗ vai Phong Thần, nhắc nhở anh ta kiềm chế một chút.
Phong Thần ôm ngực bình tĩnh lại, chờ một chút cho tâm trạng ổn định xong mới nói chuyện với Tư Dao: “Tôi đã biết mọi chuyện rồi, anh hùng cứu mỹ nhân thì tốt, nhưng đánh nhau trên phố thì sai rồi.”
“Ông ta bắt nạt Trương Tiêu Tiêu.” Tư Dao lập tức cãi lại. Cô không bẻ cổ cái tên người trái đất đó đã là cô dễ tính rồi đấy.
Phong Thần nhìn Mạc Thanh Thần, Mạc Thanh Thần bĩu môi: “Tên của cô bé được cứu đó.”
“Trương Tiêu Tiêu thì không sao rồi, nhưng giờ ai tới cứu cô đây?” Phong Thần tức giận gõ đầu Tư Dao: “Đêm khuya đánh nhau bị cảnh sát bắt, chúc mừng cô lại được vinh danh trên đầu bảng xếp hạng tìm kiếm của giới giải trí nhé.”
“Đừng trách cô ấy nữa, giờ phải nghĩ cách giải quyết mớ tin tức đã.” Mạc Thanh Thần ngăn Phong Thần lại, dùng mắt uy hiếp Tư Dao để cho cô ngoan ngoãn một chút: “Chuyện phải vào cục cảnh sát này có ảnh hưởng rất kinh khủng, nếu không giải quyết tốt thì sự nghiệp của Tư Dao coi như xong luôn.”
Phong Thần lạnh lùng dựa lên tường, vò vò tóc cau mày nói: “Cảnh sát bảo là mạch điện ở khu vực đó bị hỏng, không có video giám sát, đám phóng viên thì toàn viết giật gân, không có chứng cứ chính xác thì chuyện này không xong được đâu.”
“Để Trương Tiêu Tiêu đứng ra giải thích thì sao?” Mạc Thanh Thần đề nghị.
“Sau đó thì sao?” Phong Thần liếc Mạc Thanh Thần, nói: “Nếu cô bé kia bị phóng viên tìm ra, sau đó lại giật tít “Ngôi sao Tư Dao đánh nhau lúc đêm khuya, sau đó mua chuộc người bị hại để làm bằng chứng giả” thì sao?”
Mạc Thanh Thần đang định nói thêm điều gì thì di động đột ngột vang lên, là Nhạc Cảnh Dư đang ở Tinh Thế gọi, Mạc Thanh Thần bấm nghe: “Cảnh Dư, tôi với Phong Thần đang ở cục cảnh sát, có gì chờ bọn tôi về rồi hẵng nói.”
“Thanh Thần, anh với Phong Thần mau xem tin tức giới giải trí đi.” Giọng nói của Nhạc Cảnh Dư cực kỳ kích động.
Mạc Thanh Thần hơi nghi ngờ, cúp máy. Anh ta nghe theo lời nhắc của Nhạc Cảnh Dư, mở mấy trang web ra, nhìn thấy ngay một video được đẩy lên hàng đầu.
Trong video là cảnh Tư Dao đánh người đàn ông say xỉn, hình như được quay lén trong chỗ tối, hình ảnh không rõ ràng lắm. Mạc Thanh Thần đưa video cho Phong Thần: “Một cậu nhóc học sinh quay lén.”
Phong Thần xem video xong, dùng một ánh mắt quái dị nhìn Tư Dao: “Là d cô may mắn hay chỉ là chó ngáp phải ruồi vậy?”
Bên phía cục cảnh sát nhận được một cú điện thoại, sau đó cửa phòng tạm giam được mở ra: “Mọi người đi ra được rồi, còn những tin tức trên mạng thì chúng tôi sẽ giải thích trên trang web chính thức của cảnh sát.”
Phong Thần và Mạc Thanh Thần đều cảm thấy khá bất ngờ, Tư Dao đứng lên duỗi người, thoải mái như vừa kết thúc kì nghỉ phép: “Về nhà thôi, tôi hơi đói rồi.”
“Cô không biết giả vờ một chút sao?” Mạc Thanh Thần cười, vò loạn tóc Tư Dao lên.
Tư Dao rời khỏi phòng tạm giam đi theo Mạc Thanh Thần và Phong Thần. Cảnh sát dạy dỗ Tư Dao: “Lần sau gặp chuyện như thế này có thể giúp người, nhưng nhớ nương tay thôi nhé.”
“Cảm ơn anh cảnh sát, chúng tôi sẽ chú ý cô ấy hơn.” Mạc Thanh Thần cười nói.
Tư Dao vừa ra khỏi cục cảnh sát đã bị đám phóng viên canh sẵn bên ngoài vây quanh, đủ các thể loại máy quay micro dí vào mặt cô.
Phong Thần và Mạc Thanh Thần che cho Tư Dao lên xe, trước khi lái xe đi, Phong Thần nói với phóng viên: “Ngày mai Tinh Thế sẽ mở họp báo về chuyện Tư Dao đánh nhau trên đường, đến lúc đó sẽ có câu trả lời cho mọi người.”
Mạc Thanh Thần khởi động xe, bỏ lại các phóng viên ở phía sau. Thấy hiện giờ đã gần sáng rồi, Phong Thần đưa cho Tư Dao một chiếc hamburger đã lạnh ngắt: “Chờ lát nữa về kí túc xá Tinh Thế nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đến trường quay.”
“Tập ba quay ở đâu thế?” Tư Dao vừa nhai hamburger vừa hỏi.
“Tào Nguyên Huy không nói với cô sao? Anh ta làm trợ lý kiểu gì thế?” Phong Thần cau mày tức giận: “Cô đã vào đến cục cảnh sát rồi mà anh ta còn mất hút không thấy đâu.”
Mạc Thanh Thần cười cười trêu chọc: “Anh không vừa mắt trợ lý của cô ấy nên kiếm cớ chứ gì.”
Phong Thần đá lưng ghế của Mạc Thanh Thần: “Lo lái xe của anh đi.” Sau đó lại nói với Tư Dao: “Tập ba của “Dấu chân minh tinh” có chủ đề bộ đội, binh đoàn trinh sát 5-1.”
“Bộ đội?” Tư Dao ngừng ăn.
“Vốn phải là bộ binh cơ giới cơ, nhưng mà đột nhiên họ phải diễn tập nên đổi thành binh đoàn trinh sát.” Phong Thần nhặt vụn bánh trên váy cho Tư Dao: “Chủ đề bộ đội có khó với cô không?”
“Không.” Cô lắc đầu, cô chính là người máy chiến đấu mà.
“Thế thì tốt.” Phong Thần tin Tư Dao sẽ làm được: “Lần này tuy xử lý tốt tin tức dư luận nhưng dù sao vẫn sẽ có chút ảnh hưởng, đừng quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn đó.”
“Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh sẽ chăm sóc cho cô ấy tốt thôi.” Mạc Thanh Thần nói xen vào: “Đương nhiên tôi cũng sẽ chăm sóc cô ấy.”
“Tôi không cần mọi người chăm sóc.” Tư Dao gặm hamburger tiếp.
Phong Thần và Mạc Thanh Thần cùng nở nụ cười. Tuy mặt Phong Thần vẫn đơ như cũ nhưng sự vui mừng trong mắt anh ta lại không thể che đi được.
Tư Dao gặm hamburger thịt, suy nghĩ bay cao bay xa. Quân đội là nơi cô rất quen thuộc, chỉ tiếc là trường quay không đặt ở căn cứ của Lão Diêm, nếu không thì càng tốt hơn.
Diêm Kiều Quân dựa vào cửa sổ lờ đờ buồn ngủ, gọi điện cho Diêm Tử Ký: “Giải quyết xong rồi, Tư Dao đã ra khỏi cục cảnh sát.”
“Cô ấy không sao chứ?” Diêm Tử Ký trầm giọng hỏi.
“Cái cô ngốc đó thì gặp chuyện gì được chứ? Với lại còn có em trông chừng mà, sao có thể để cô ấy bị oan được?” Diêm Kiều Quân bê cốc cà phê nóng lên uống.
“Chuyện trong quân đội xong rồi, sáng mai anh sẽ xin nghỉ về nhà.” Diêm Tử Ký vừa gọi điện thoại vừa sửa sang lại thông tin cuộc họp.
“Đừng xin nghỉ.” Vừa nghe tin Diêm Vương gia chuẩn bị về nhà, Diêm Kiều Quân vội vàng nuốt ngụm cà phê xuống để ngăn anh lại. Cảm thấy giọng mình vừa nãy có hơi nóng nảy, vậy là ho khan một tiếng điều chỉnh lại giọng nói: “Mọi chuyện đã giải quyết xong hết rồi, những việc sau đấy em có thể giúp được. Ngày mai cô ấy lại phải đi ghi hình rồi, anh có về cũng không gặp được cô ấy đâu.”
Diêm Tử Ký im lặng. Diêm Kiều Quân thầm nghĩ không nên chọc cho anh tức lên làm gì, vậy là bèn cẩn thận nói lảng sang chuyện khác: “Anh à, anh muốn kết hôn với cô ngốc này thật hả?”
“Dám gọi cô ấy là cô ngốc nữa, anh sẽ đánh cậu thành đồ ngốc trước đấy.” Giọng Diêm Tử Ký lạnh lùng như sương giá.
Diêm Kiều Quân sợ đến mức rụt cả cổ, vội vã xin lỗi: “Vâng vâng, phải gọi là chị dâu mới đúng.”
Cảm giác được cơn tức giận của Diêm Tử Ký đã hơi giảm xuống rồi, Diêm Kiều Quân bèn nói tiếp: “Anh, hôm sinh nhật của bố toàn mời mấy ông lớn trong quân đội thôi, anh mà làm bố tức chết thì mặt mũi nhà họ Diêm chúng ta sẽ ra đi sạch sẽ đấy.”
Diêm Kiều Quân sợ bị đánh nên không dám nói tiếp câu sau là “Sang năm khéo khi phải chúc mừng sinh nhật trong mộ đó”.
“Bố không kinh khủng như cậu nghĩ đâu.” Diêm Tử Ký ấn ấn giữa hai đầu lông mày: “A Dao là một cô gái tốt, anh cũng thích cô ấy, anh thực sự muốn chung sống cùng cô ấy.”
“Còn cô nàng nhà họ Liễu thì sao?” Diêm Kiều Quân tung ra vấn đề khó nhằn nhất. ( truyện trên app T𝕪T )
Diêm Tử Ký lại im lặng mất một thoáng, gương mặt lộ rõ vẻ đau khổ kiểu “Anh không thích cô ta”. Liễu Tuyết Nhân quấn quít anh hơn hai mươi năm, nếu anh mà thích cô ta thì đã kết hôn với cô ta từ lâu rồi.
“Liễu Tuyết Nhân là người khó nhằn đấy, anh lo lắng cũng đúng thôi.” Diêm Kiều Quân mím môi, lùi ra xa khỏi cái điện thoại để lén lút cười trộm.
“Anh không lo lắng cho A Dao, anh lo lắng cho Liễu Tuyết Nhân cơ.” Với cái tính cách dữ dội của A Dao, hai người đó mà đánh nhau thì A Dao xé xác Liễu Tuyết Nhân dễ như chơi luôn.
“Anh, chuyện anh với cô ngốc... chị dâu của em đi đăng ký kết hôn, anh đi giấu gia đình thật hả?” Diêm Kiều Quân hơi do dự: “Chị đến thành phố A công tác nên sẽ ở lại đấy một thời gian đấy.”
“Anh tự làm chủ được hôn nhân của mình. Anh muốn kết hôn với A Dao, sẽ không cho phép bất kì ai nhúng tay vào đâu.” Diêm Tử Ký lạnh lùng nói.
Bàn tay Diêm Kiều Quân vuốt cốc cà phê, suy nghĩ nhanh chóng bay xa. Căn cứ theo mấy bộ phim truyền hình máu chó thì anh ta sẽ phải đóng vai nhân vật phản diện nghĩ đủ mọi cách dằn vặt, lừa dối Diêm Tử Ký, rồi lại uy hiếp Tư Dao, làm người cắt đứt duyên số của người ta.
Nhưng mà hậu quả thì... hai đầu vai Diêm Kiều Quân lập tức run cầm cập.
Anh ta hoảng hốt nhìn thấy hình ảnh mình bị Diêm Tử Ký treo lên quất roi, gác lên đống lửa nướng, vứt vào chảo dầu, bị chặt chân vứt lên đường làm ăn xin vô cùng thê thảm.
Diêm Kiều Quân lắc đầu để quăng mấy cái suy nghĩ đó đi. Bình thường thì nhân vật phản diện sẽ không có kết cục tốt, thôi vẫn nên để anh ta làm một vai phụ đi. Với lại chơi với cô ngốc này cũng vui, vừa nghĩ đến Tư Dao ngốc nghếch, Diêm Kiều Quân chợt nhếch miệng cười khúc khích.
“Anh, anh yên tâm, em chắc chắn sẽ đứng về phía anh.” Diêm Kiều Quân đứng lên, nhấc chân đạp lên bàn thề thốt.
Khóe miệng Diêm Tử Ký nhếch lên, tỏ ra rất hài lòng với sự thức thời của Diêm Kiều Quân: “Chăm sóc A Dao cho tốt. Giới giải trí là nơi rồng rắn lẫn lộn, A Dao lại là người thật thà, đừng để người khác bắt nạt cô ấy.”
“Em biết em biết.” Diêm Kiều Quân dùng giọng Tứ Xuyên cười ha hả: “Em sẽ chăm sóc chị dâu, người một nhà đương nhiên phải che chở cho nhau rồi.”
Sau khi cúp điện thoại của Diêm Kiều Quân, Diêm Tử Ký nhìn bức ảnh của Tư Dao trên bàn, đáy mắt ánh lên vẻ dịu dàng ấm áp.
Chuông điện thoại chợt reo lên, Diêm Tử Ký nhìn số điện thoại xong bèn nhanh chóng bắt máy, nhỏ giọng mắng: “Sắp ba giờ sáng rồi, sao em còn chưa đi ngủ?”
“Em nhớ anh.” Tư Dao nằm trên giường nói chuyện với Diêm Tử Ký: “Anh cũng chưa ngủ mà.”
“Anh...” Anh ngại không dám nói là lo cho Tư Dao nên không dám ngủ, vậy là bèn nghiêm túc nói dối: “Anh đang lên kế hoạch huấn luyện.”
“Thức khuya không tốt cho cơ thể đâu, dễ bị thận yếu.” Tư Dao cũng nghiêm túc nói chuyện không đứng đắn với Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký đỡ trán, nín cười quát lớn: “Học ở đâu ra mấy cái chuyện lung tung này thế?”
“Ngày mai em phải ghi hình tiếp rồi, phải vào quân đội.”
“Ừ.” Diêm Tử Ký không nói chuyện ở cục cảnh sát với Tư Dao, vì anh đồng ý với cách làm của cô. Nếu anh cũng gặp phải người say xỉn đang bắt nạt một cô gái, anh cũng sẽ ra tay đánh người.
Tư Dao bị bắt vào cục cảnh sát, giày vò đến nửa đêm thế này chắc đã rất mệt rồi, nếu như anh còn hỏi chuyện đó nữa thì Tư Dao sẽ cảm thấy anh đang trách cô, nhất định sẽ thấy rất oan ức, chẳng bằng cho qua chuyện đó luôn đi.
“Tử Ký, em thật sự rất nhớ anh.” Tư Dao phồng má lên làm nũng.
Diêm Tử Ký cũng dịu dàng nói: “Ừ, anh cũng rất nhớ em.”
“Nhớ em nhiều không?”
“Nhiều như sao trên trời.”
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT