Tin tức và dư luận quay cuồng vì đoạn video, trang web chính thức của đồn cảnh sát cũng đã lên tiếng giải thích rõ ràng sự việc. Tin đồn dần lắng xuống, phần lớn người hâm mộ đều khen ngợi chuyện cô gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, dù vẫn còn nghi ngờ nhưng điều đó vẫn chẳng ảnh hưởng gì.
Quá trình quay phim vẫn tiếp tục, các ngôi sao lại tập trung đông đủ, gấp rút di chuyển đến địa điểm quay phim bằng xe chuyên dụng. Lăng Kỳ ân cần hỏi thăm Tư Dao, Triệu Như Nguyệt cong môi, cười chế giễu một tiếng: “Đồ nịnh hót.”
Lăng Kỳ lập tức cứng họng, sắc mặt xanh tím đan xen, ngượng ngùng vùi đầu trầm mặc. Tư Dao chuyển mắt khỏi điện thoại, thờ ơ liếc nhìn Triệu Như Nguyệt.
Phùng Dự kéo Triệu Như Nguyệt muốn ngăn cản, nhưng Triệu Như Nguyệt lại đẩy Phùng Dự ra, ánh mắt ngạo nghễ mỉa mai: “Cảm giác khi bước vào đồn cảnh sát không tệ nhỉ? Đồn cảnh sát này sắp trở thành câu lạc bộ của các ngôi sao rồi đấy.”
Hiểu được lời nói bóng gió của Triệu Như Nguyệt, Lê Tinh nắm chặt tay, tức giận nói: “Triệu Như Nguyệt, cô đừng có ức hiếp người quá đáng.”
Tư Dao ngước nhìn đôi môi đỏ mọng của Triệu Như Nguyệt, trong mắt thoáng qua màu xanh đậm bí ẩn: “Địa điểm quay phim này là quân đội, đừng chọc tức tôi tát cô.”
“Cô dám uy hiếp tôi!” Triệu Như Nguyệt hung hăng vỗ ghế ngồi, tức giận đứng dậy chỉ tay vào Tư Dao.
“Chính là đang uy hiếp cô đấy!” Tư Dao vẻ mặt thờ ơ bóp nát hai quả óc chó, ánh mắt âm u nhìn Triệu Như Nguyệt.
Bị ánh mắt sởn da gà của Tư Dao làm cho sợ hãi, Triệu Như Nguyệt đè nén cơn tức giận của mình xuống, hung hăng xoắn váy. Tư Dao lười biếng ngả người ra ghế, tiếp tục chơi trò chơi, hoàn toàn không để tâm đến Triệu Như Nguyệt
“Tư Dao, quân đội là như thế nào?” Lăng Kỳ thấy bầu không khí khó xử liền nhanh chóng chuyển đề tài.
“Huấn luyện lặp đi lặp lại, vô cùng khô khan nhàm chán.” Tư Dao trả lời mà không cần nghĩ ngợi.
Lăng Kỳ trợn tròn hai mắt, nở nụ cười ngọt ngào: “Anh Tào nói với cô điều đó hả?”
Tư Dao liếc nhìn quần áo của Lăng Kỳ, lắc ngón tay bắt bẻ: “Váy rườm rà, giày cao gót màu bạc, cô chính là bia mục tiêu sống trên chiến trường đấy.”
Lăng Kỳ kéo váy, trên mặt hiện vẻ bối rối: “Tôi không mang theo đồ thể thao.”
“Không sao.” Lê Tinh vỗ vai Lăng Kỳ an ủi: “Tới khu quân đội quay phim nhất định sẽ thay quân phục.”
Xe chuyên dụng tấp vào bãi luyện súng, vừa vào bãi huấn luyện của đại đội trinh sát, tiếng nổ đùng đùng làm nhức cả lỗ tai. Lăng Kỳ hét lên nhích gần về phía Lê Tinh, Triệu Như Nguyệt và Phùng Dự cũng sợ hãi ôm đầu.
Tư Dao đẩy cửa xe ra, chán ghét khói cát vàng đang khuếch tán, vững vàng từ trên xe nhảy xuống. Các trinh sát trên sân tập đang liên tục nổ bom, tiến hành đủ các chuyên mục huấn luyện khác nhau.
Các minh tinh đều đứng rải rác ở xung quanh, Lê Tinh ngưỡng mộ nhìn những người lính trinh sát kia, thấp giọng nói nhỏ với Nhạc Cảnh Dư: “Ngầu thật đấy.”
Nữ quân nhân mang quân hàm đại úy đi về phía các ngôi sao, mái tóc cắt ngắn cùng đôi mắt sắc lẹm, bộ quân phục thẳng tắp trông rất kiêu hùng: “Xin chào mọi người, tôi là Lôi Tình, liên đội trưởng đội trinh sát ba, người hướng dẫn cho mọi người.”
“Nữ đội trưởng đội trinh sát kìa.” Lê Tinh cảm thán.
Lôi Tình liếc Lê Tinh một cái sắc bén, Lê Tinh lập tức im bặt, đứng thẳng người.
“Trên TV mọi người là ngôi sao, nhưng khi đến đại đội trinh sát, mọi người chỉ là một người lính.”
“Yêu cầu của tôi đối với mọi người không nhiều, chỉ có một điều, phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện!”
“Rõ!” Tổ tiên ơi, phụ nữ trong quân đội đều khủng khiếp như vậy sao?
Lôi Tình đánh giá các minh tinh trước mặt, Tư Dao có cảm giác, ánh nhìn của Lội Thanh khi liếc qua cô thì chợt dừng lại, có chút kinh ngạc. Tư Dao liếc nhìn Lôi Tình, số liệu khẽ lướt qua đầu cô. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Những thứ này đều là khoa mục mà trinh sát chúng tôi huấn luyện hằng ngày.” Lôi Tình xoay người chỉ ra sân huấn luyện: “Sau khi nhìn thấy có cảm giác gì?”
“Các chú giải phóng quân đã rất vất vả.” Lê Tinh tươi cười.
Lôi Tình lãnh đạm nhìn Lê Tinh, Lê Tinh lập tức sững sờ, Lôi Tình dời tầm mắt về phía danh sách huấn luyện: “Lê Tinh.”
“Là tôi.” Lê Tinh nhắm mắt lại, cảm nhận rõ ràng hơi thở của tử thần.
“Năm vòng quanh sân huấn luyện.” Lôi Tình lạnh giọng ra lệnh. Lê Tinh trợn tròn mắt không thể tin nổi, Lôi Tình nhìn đồng hồ: “Ba mươi giây không thi hành, tăng gấp đôi.”
Lôi Tình vừa dứt lời, Lê Tinh đã vội vàng buông balo chạy về phía sân huấn luyện. Nhạc Cảnh Dư mím môi cười, đôi mắt chim ưng của Lôi Tình lập tức định vị: “Vui lắm phải không?”
Gương mặt Nhạc Cảnh Dư lập tức nghiêm túc: “Tôi kiên quyết phục tùng mệnh lệnh của sĩ quan huấn luyện.”
Có vẻ như rất hài lòng về sự thức thời của Nhạc Cảnh Dư, Lôi Tình gấp danh sách huấn luyện lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Sau nửa tiếng phải thay quần áo và tẩy trang. Nếu vượt quá thời gian, tự chịu trách nhiệm về hậu quả.”
Chiến sĩ nam đi cùng Lôi Tình tiến lên phía trước: “Mời đi theo tôi.”
Các ngôi sao còn lại âm thầm cầu phúc cho Lê Tinh đang chạy vòng, sau đấy đi theo chiến sĩ nam về phía ký túc xá. Phùng Dự đánh giá xung quanh, thấp giọng nói với chiến sĩ nam: “Người anh em, rốt cuộc sĩ quan huấn luyện vừa rồi là ai vậy?”
Chiến sĩ nam liếc nhìn Phùng Dự, khóe miệng hơi giật giật, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Đừng chọc giận cô ấy.”
“Cô ấy rất lợi hại hả?” Lăng Kỳ nghi ngờ hỏi.
Chiến sĩ nam nhếch miệng cười giễu cợt sự ngây thơ của Lăng Kỳ: “Vị nữ đội trưởng đầu tiên của đội chiến sĩ nam, mọi người tự đánh giá xem.”
Chiến sĩ nam đưa các ngôi sao tới khu ký túc xá: “Phòng nam bên trái, nữ bên phải, dựa vào tên dán trên đó mà thay quân phục.”
Tư Dao đi vào ký túc xá rồi nhìn lên giường, lấy quân phục theo bảng tên, sau đó bắt đầu thay quần áo. Tư Dao đã quen với sự giản dị rồi, vốn dĩ không trang điểm, còn Lăng Kỳ và Triệu Như Nguyệt thì trông có vẻ phiền phức rất nhiều.
Sau khi mặc xong quân phục, Tư Dao vội vàng đến chỗ hẹn, ngoại trừ Tư Dao và Mạc Thanh Thần thì những người nổi tiếng khác đều đến muộn. Vẻ mặt của Lôi Tình rất đáng sợ, ngay cả Lê Tinh vừa kết thúc việc chạy vòng cũng cảm nhận được, cơ thể mệt mỏi vẫn cố gắng đứng thẳng.
“Muộn rồi.” Lôi Tình nhìn về phía các ngôi sao, sau đó ánh mắt đặt lên người Lăng Kỳ và Triệu Như Nguyệt: “Không tẩy trang, là không để tâm tới mệnh lệnh của tôi đúng không?”
Triệu Như Nguyệt và Lặng Kỳ vẻ mặt uất ức không nói gì, Lôi Tình cong môi gần như đang cười: “Nếu đã như vậy, vậy để tôi giúp các cô.”
“Tư thế đứng chuẩn bị!” Lôi Tình gầm lên như sấm đánh xuống mặt đất, các ngôi sao nhanh chóng đứng thẳng.
“Tư thế đứng là bài huấn luyện cơ bản nhất trong quân đội.” Lôi Tình đi vòng quanh các ngôi sao: “Ngày đầu tiên các cô đến, tôi sẽ không làm khó các cô.”
“Phải đứng bao lâu?” Triệu Như Nguyệt cau mày hỏi.
“Trong quân đội, hỏi sĩ quan huấn luyện phải báo cáo.” Lôi Tình chấn chỉnh.
“Báo cáo, tư thế đứng phải bao lâu.” Triệu Như Nguyệt cất cao giọng hỏi.
“Rất đơn giản.” Lôi Tình nhìn kỹ khuôn mặt Triệu Như Nguyệt: “Cho đến khi lớp trang điểm của cô bị trôi sạch bởi mồ hôi.”
Lê Tinh đau lòng nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều là đồ không thấm nước đó.”
Nhiệt độ cao gần bốn mươi độ, nhiệt độ thiêu đốt dường như có thể nấu chín một người, Lăng Kỳ vốn yếu ớt lắc lư như muốn ngất đi, Triệu Như Nguyệt nghiến răng muốn xé xác Lôi Tình thành từng mảnh.
“Thế này là ra oai phủ đầu sao?” Nhạc Cảnh Dư nhếch môi cười khổ: “Chúng ta đâu có mạo phạm cô ấy đâu.”
Từ đầu đến cuối Tư Dao đều chú ý tới Lôi Tình, cô quả nhiên không nhìn lầm, mặc dù Lôi Tình không để ý đến cô quá rõ ràng, nhưng ánh mắt của cô ta lần nào cũng sẽ thoáng liếc qua người cô một cái.
“Tư Dao, cô nóng không?” Lê Tinh thấp giọng nói với Tư Dao.
“Nóng.” Tư Dao rất thành thật gật đầu.
“Nhưng tại sao tôi cảm thấy cô có vẻ rất thoải mái vậy.” Lê Tinh lén lút nhìn vẻ mặt vô cảm của Tư Dao, tha thứ cho cậu ấy không thể hiểu biểu cảm khó đoán ấy.
“Đúng là rất nóng, nhưng tôi vốn dĩ không sợ nóng.” Cô đã từng bị Liên bang ném vào lò hỏa thiêu để tiêu diệt, ở trong lò còn nóng hơn thế này rất nhiều.
“Sĩ quan huấn luyện Lôi, hiện tại có phải cô đang biến tướng cách trừng phạt về thể xác không.” Triệu Như Nguyệt không kiềm chế được, vẻ mặt tức giận buộc tội Lôi Tình.
“Trừng phạt bằng thể xác?” Lôi Tình châm chọc nhìn Triệu Như Nguyệt như thể nghe được trò đùa nào đó: “Ở trong đại đội trinh sát, tư thế đứng và “phạt” không liên quan gì đến nhau.”
“Chúng tôi chưa từng được huấn luyện, cô không thể đối xử với chúng tôi như thế này.” Triệu Như Nguyệt một lòng sắt đá, không chịu tiếp tục tư thế đứng.
Lôi Tình nhìn Triệu Như Nguyệt với vẻ mặt lãnh đạm, sau đó quay người chỉ vào tường leo sân huấn luyện nói: “Nếu không muốn đứng ở tư thế đứng quân nhân, vậy thì leo qua chỗ đó đi.”
“Thật chứ?” Tư Dao nhìn chằm chằm xác nhận.
Lôi Tình đưa mắt nhìn Tư Dao, khẽ gật đầu xác nhận. Tư Dao lập tức xắn tay áo lên: “Để tôi đi leo.”
Được sự chấp thuận, Tư Dao chạy đến bức tường leo núi, độ cao của bức tường leo núi phải đến mười mét, tận dụng nền đất không bằng phẳng trên bức tường, là một trong những môn học huấn luyện hàng ngày của các trinh sát.
Tư Dao vặn nắm đấm của mình, sau đó bắt đầu động tác. Những chiến sĩ nam ở gần đó xúm lại nhìn, có người lo lắng nói với Lôi Tình: “Cô ấy không có phương tiện an toàn.”
Lôi Tình nhìn chằm chằm Tư Dao với khuôn mặt lạnh lùng, Tư Dao bám vào những điểm mượn đó mà nhanh chóng leo lên. Hiện giờ đang là giữa trưa, là lúc nhiệt độ lên cao nhất, toàn bộ bức tường leo núi đều nóng hầm hập.
Tư Dao như một chú khỉ hoạt bát, nhanh đến mức ngay cả những người lính trinh sát bên dưới cũng phải sững sờ. Còn cách đỉnh tường leo nửa mét, chân dưới của Tư Dao đột nhiên bị trượt, thân người đột ngột ngã xuống.
“Tư Dao!” Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần sợ hãi kêu lên. Tất cả mọi người đều bàng hoàng toát mồ hôi lạnh, ngã xuống ở độ cao này nếu không chết thì cũng sẽ bị liệt nửa người.
Lúc Tư Dao ngã xuống, cô nhanh chóng nắm lấy sợi dây bên cạnh, rồi dùng sức bật lên, vững vàng quay người một cái, vừa vặn rơi trên đỉnh của bức tường leo núi.
“Hay lắm!” Những người trinh sát theo dõi vỡ òa trong tiếng hoan hô cùng vỗ tay.
Hai lòng bàn tay của Tư Dao đỏ ửng, cau mày thật chặt, cơ thể này vẫn còn rất yếu.
Ánh mắt cô ám thị cho Lôi Tình biết cô đã làm được rồi, Tư Dao quấn một sợi dây quanh chân, lao đầu xuống, kéo chặt dây khi đến gần mặt đất, lăn qua rồi tiếp đất an toàn.
Tư Dao bước tới hỏi Lôi Tình: “Tôi đã leo lên rồi, có thể kết thúc thế đứng quân nhân đúng không?”
“Sao không nói sớm, lãng phí thời gian của tôi.” Tư Dao thoải mái duỗi người, xoay người rời đi: “Buổi sáng còn chưa ăn no, tôi sắp chết đói rồi đây.”
Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh, người đã ăn cơm cùng Tư Dao, vẻ mặt lập tức co giật. Ba bát sữa đậu nành, sáu que bột chiên cùng bốn cái bánh bao hấp, vẫn chưa no sao?
Tư Dao tiêu sái rời đi, Lôi Tình xoay người ngước nhìn những ngôi sao khác: “Còn ai muốn thách đấu nữa.”
Các ngôi sao im lặng đứng đó, tha thứ cho bọn họ chỉ là những phàm nhân tục tử bình thường, không biết cưỡi mưa đạp gió, vẫn nên ngoan ngoãn thế đứng quân nhân thì hơn.
Triệu Như Nguyệt liếc nhìn theo bóng lưng của Tư Dao rời đi, uất hận vì Tư Dao chơi trội. Hiện giờ cô ta không thể tiếp tục đưa ra đề xuất dừng việc thế đứng quân nhân được, nếu không tới lúc chương trình phát sóng, người bị mắng chửi liên tiếp nhất định là cô ta.
Những người trinh sát còn đang bàn tán xôn xao, Lôi Tình lạnh lùng trách mắng: “Còn tụ tập làm gì, tiếp tục huấn luyện tiếp đi!”
Những người xem lần lượt giải tán, Mạc Thanh Thần nhìn Lôi Tình, ánh mắt biến đổi không rõ. Vừa rồi các binh sĩ nói Tư Dao không có phương tiện bảo vệ, nhưng Lôi Tình không hề quan tâm, còn để Tư Dao tiếp tục thách chiến.
Nếu như không phải thân thủ của Tiêu Dao tốt thì đã bất cẩn ngã xuống bị hủy hoại rồi. Rốt cuộc Lôi Tình có thù oán gì với Tư Dao mà lại muốn nhắm vào cô như thế.
Muốn giết chết cô…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT