Sau buổi ghi hình ở đài Tranh Ngu, có khán giả đăng video thi đấu lên trên mạng, lập tức có vô số người hóng hớt vào xem, đẩy Tư Dao lên đầu danh sách tìm kiếm.
Nghỉ học từ năm cấp ba, thân thế thăng trầm, IQ cao, tay không bắt rắn, Tư Dao trở thành đóa hoa đặc biệt nở rộ trong giới giải trí. Hình tượng thần tiên muội muội bị hủy diệt, bây giờ là thời đại của Dao gia khí phách.
Tư Dao đang ngồi đánh bài với Lê Tinh ở Tinh Thế, không có tí cảm xúc nào của người đứng đầu danh sách tìm kiếm. Mạc Thanh Thần đưa đĩa lưu trữ cho Phong Thần, gương mặt hết sức lạnh lùng: “Tôi đã xem rồi, anh định xử lý thế nào đây?”
Phong Thần cầm đĩa lưu trữ, tay gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt thờ ơ tâm trạng bình tĩnh, không hề nổi giận như Mạc Thanh Thần đã nghĩ.
“Muốn đẩy ngã một kẻ ngu ngốc rất đơn giản, cho dù không có chứng cứ đi chăng nữa.” Phong Thần ném chiếc đĩa lưu trữ vào trong ngăn kéo: “Thứ tôi muốn là, lợi dụng lúc xử lý chuyện này để Tư Dao được lợi.”
“Anh đã muốn xử lý cô ta từ lâu rồi.” Mạc Thanh Thần đoán được ý của Phong Thần.
“Cảnh Dư là do Phong Thần tôi phụ trách, cô ta dám khiến cậu ấy suýt thì mù mắt.” Phong Thần bóp nát chiếc bánh ngọt, hai mắt trở nên âm u mù mịt.
Mạc Thanh Thần giật giật khóe miệng, chậm rãi cứu vớt chiếc bánh ngọt khỏi tay anh ta: “Cũng đâu nghiêm trọng đến mức ấy.”
“Nhạc Cảnh Dư là ảnh đế, kiếm cơm bằng mặt đóng phim bằng mắt, nhiễm trùng có thể dẫn tới mù đấy.” Phong Thần lườm Mạc Thanh Thần một cái, mặt thì cứng đơ nhưng ánh mắt thì kinh khủng: “Tư Dao là người mà tôi muốn nâng đỡ thành ảnh hậu, nếu như con rắn đó có độc thì sao?”
“Chuyện ở đầm lầy tôi có thể không làm đến cùng, nhưng còn chuyện chiếc thuyền thì sao?” Phong Thần hùng hổ nói: “Ai cũng biết Cảnh Dư sợ nước, nếu Tư Dao mà không cứu cậu ấy thì có lẽ cậu ấy đã chết rồi.”
Mạc Thanh Thần im lặng, đây đúng là sự thật: “Anh định làm thế nào?”
“Lòng đố kị giống như một con mãnh thú, xé nát lý trí của người ta, nếu đã chìm đắm quá sâu thì muốn rút chân ra là cực kì khó khăn.” Phong Thần uống sữa lắc xong, đứng dậy sửa sang quần áo trên người.
“Tôi hiểu rồi.” Mạc Thanh Thần xoa mi tâm rồi than thở, người thông minh thường nói chuyện rất ngắn gọn.
“Tôi vừa nhận được thông báo, thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Thịnh Hoa sắp đến đây, anh muốn đi đón tiếp họ với tôi không?” Phong Thần quay người thắt lại cà vạt, hỏi
Quần áo của Mạc Thanh Thần cũng tính là nghiêm túc, anh ta đồng ý: “Được.”
Lê Tinh đánh bài thua thê thảm, bị phạt phải đi mua kem cho Tư Dao. Trong lúc chờ kem, Tư Dao nhận được một cuộc gọi lạ, sau khi thấy Kiều Quân dưới sảnh cô mới biết cuộc gọi vừa rồi là của anh ta.
Kiều Quân mặc áo sơ mi trắng, đeo kính râm, tươi cười chào Tư Dao. Tư Dao quay người định rời đi thì bị Kiều Quân đuổi theo cản lại: “Đừng vội đi mà, tôi có mang theo bánh ngọt trà xanh này.”
Tư Dao liếm mép nhìn bánh ngọt, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Kiều Quân. Kiều Quân dựa vào quầy lễ tân, đưa tay chống cằm nhìn Tư Dao, hỏi: “Nghe nói cô bị bắt nạt ở đài Tranh Ngu à?”
“Đâu có bị bắt nạt đâu, tôi được mọi người chào đón lắm.” Tư Dao trả lời Kiều Quân.
“Tuy con rắn đó không có độc, nhưng bị cắn thì cũng hãi hùng lắm đấy, chỉ có cô bị ngốc nên mới bắt nó thật thôi.” Kiều Quân gõ gõ đầu Tư Dao, đưa bánh ngọt trà xanh cho cô.
Tư Dao không thèm để ý đến lời nói của Kiều Quân, kề sát chiếc bánh ngọt lên mũi ngủi, hai mắt tràn ngập sự hài lòng. Kiều Quân nhìn Tư Dao, lẳng lặng cảm thán: “Tại sao Diêm Vương gia kia lại gặp phải cô nhỉ.”
Tư Dao nhạy bén nghe ra được một từ quan trọng, cuối cùng hai mắt cũng dứt ra khỏi bánh ngọt để nhìn Kiều Quân ánh mắt nghi ngờ: “Anh biết Lão Diêm à?”
Kiều Quân liếc nhìn quầy lễ tân, đứng thẳng người dậy, kéo Tư Dao về phía thang máy, hỏi: “Lão Diêm?” Anh ta thích cách gọi này, nhưng từ lúc bị đánh xong đã không còn dám gọi như thế nữa.
“Diêm Tử Ký, chồng tôi.” Lúc Tư Dao nói tới Diêm Tử Ký, cả hai mắt cô đều sáng lên.
“Các ngôi sao đều sợ có scandal, cô cứ nói lung tung không thèm suy nghĩ như thế, không sợ tiền đồ bị hủy hoại à?” Kiều Quân nghiêm mặt lại cố ý hù dọa Tư Dao.
“Tôi đâu có nói lung tung, sau khi ghi hình xong tôi với Lão Diêm sẽ đi đăng kí kết hôn.” Tư Dao hơi nghi ngờ, cô không hiểu chuyện cô kết hôn với Lão Diêm thì liên quan gì đến việc tiền đồ bị hủy hoại.
Kiều Quân trợn tròn hai mắt, chỉ tay vào Tư Dao, run lẩy bẩy nói: “Anh ấy nói thật đấy à!” Kiều Quân phát hiện ra mình vừa mới lỡ miệng, vậy là vội vàng sửa lại: “Không thông báo với gia đình mà đã muốn kết hôn với cô sao?”
“Lão Diêm nói đăng kí kết hôn xong sẽ mang tôi về nhà.”
“Vớ vẩn, chuyện kết hôn mà sao lại có thể tùy tiện như thế được!” Kiều Quân không khống chế được tâm trạng, tiếng nói đột nhiên lớn lên. Sau đấy ngay lúc vừa bước vào thang máy đã nhìn thấy ngay Phong Thần, Mạc Thanh Thần và một người phụ nữ khí thế ăn mặc trang trọng, cùng với những người đứng đầu của Tinh Thế.
“Anh muốn chết à?” Tư Dao liếc Kiều Quân một cái đầy khinh bỉ, những người muốn ngăn cản cô và Lão Diêm kết hôn đều là đồ khốn cả: “Đừng tưởng tôi sợ.”
Tư Dao ôm bánh ngọt trà xanh bỏ chạy, Kiều Quân nhìn đám người đối diện đang đứng xem, cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua sau gáy: “Mấy người nghe được những gì rồi?”
“Câu cuối cùng.” Mạc Thanh Thần cười híp mắt: “Anh uy hiếp một cô gái.”
Phong Thần đưa tay ấn đầu Kiều Quân, gương mặt u ám đối diện với Kiều Quân: “Nếu anh dám đụng đến Manh Thú của tôi, tôi sẽ giết chết anh.”
Kiều Quân thở phào một cái, may quá, không ai nghe được chuyện của Tư Dao với Diêm Tử Ký. Sau đấy anh ta lại sửng sốt, anh ta đang bị bôi đen đấy à?
Tư Dao ăn xong bánh ngọt rồi mà Lê Tinh vẫn chưa về, Tào Nguyên Huy cũng mất hút luôn không thấy đâu. Nhìn thấy trời đã chạng vạng tối rồi, sực nhớ ra trong nhà mình vẫn còn kem, vậy là lặng lẽ ra khỏi Tinh Thế để về nhà. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Thịnh Hoa đang nghe những người đứng đầu Tinh Thế báo cáo xong, sau khi mọi người đi ra khỏi văn phòng, Kiều Quân mới lặng lẽ lẻn vào, sán đến bên cạnh khen ngợi: “Chị à, chị ghê thật đấy.”
Diêm Linh bỏ cái cặp văn kiện xuống, gương mặt hết sức u ám, trừng mắt nhìn Kiều Quân: “Diêm Kiều Quân, lăn lộn trong giới giải trí hai năm mà đã học được cái trò trắng trợn ức hiếp con gái nhà người ta rồi à.”
“Chị, đây là hiểu lầm thôi.” Diêm Kiều Quân khóc không ra nước mắt. Anh ta thật sự không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này, nhưng anh ta lại không dám nói sự thật với Diêm Linh. Nếu không chiến tranh gia đình mà nổ ra, Diêm Tử Ký nhất định sẽ lột da sống anh ta mất.
“Cô gái đó là ai thế? Trông cũng được đấy.” Diêm Linh tựa người vào ghế, bưng cà phê lên nhấp một ngụm.
“Em với cô ấy thật sự không có chuyện gì mà.” Kiều Quân vội vã thề thốt: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
Diêm Linh “ừm” một tiếng, đặt cà phê lên bàn: “Tháng sau là sinh nhật của bố, nhớ về nhà đấy.”
“Vâng.” Diêm Kiều Quân vâng lời theo thói quen, sau đó chợt nhận ra điều gì đấy, mặt lập tức biến sức. Tháng sau sinh nhật bố, Diêm Tử Ký và Tư Dao đăng kí kết hôn xong về nhà, hình như hai chuyện này vừa lúc trùng hợp với nhau.
“Chị, em đề nghị chị hãy chuẩn bị kĩ thuốc trợ tim đi.” Diêm Kiều Quân rất muốn tỏ ra bất ngờ, nhưng sự thật ngay trước mắt khiến anh ta không thể tự lừa dối bản thân được.
Diêm Linh nghe thế thì cau mày: “Em lại làm chuyện vô liêm sỉ gì rồi?”
“Lần này nhất định không phải là em.” Người vô liêm sỉ là người anh cả mà bố vẫn luôn lấy làm tự hào cơ.
Điện thoại di động bỏ quên ở kí túc xá Tinh Thế, trong túi lại không có tiền. Màn đêm từ từ bao trùm, Tư Dao cúi đầu đi lang thang trên đường, đường về nhà vô cùng xa xôi.
Tư Dao xoa xoa cái bụng lép dẹp của mình, thầm cảm ơn cái bánh ngọt trà xanh mà Kiều Quân mang đến nên bây giờ cô mới không đói lắm. Cô ngước nhìn ánh đèn neon trong phố, nhớ đến dây cáp ở Blue Sonor vào ban đêm.
Tư Dao đá cục đá ven đường, đang suy nghĩ đường về nhà thì đột nhiên nghe thấy ở một góc tối trên đường có tiếng khóc. Do đèn đường ở đó bị hỏng nên Tư Dao không thấy rõ lắm, chỉ có thể từ từ đến gần.
Đến lúc tới gần góc phố tối đen, cô nhìn thấy một tên đàn ông say bí tỉ đang chặn một cô bé mặt đồng phục trong góc, miệng nói toàn những lời bẩn thỉu.
Cô bé ôm cặp sách sợ đến phát khóc. Tư Dao tinh mắt thấy được một cậu nhóc trốn ở đằng sau cái thùng rác phía xa xa đang run run bấm điện thoại di động.
“Cứu em với.” Cô bé nhìn thấy Tư Dao, lập tức sợ hãi kêu cứu.
Tư Dao lắc đầu, chậm rãi đi đến gần. Tên đàn ông say xỉn hơi lảo đảo, híp mắt nhìn Tư Dao: “Đẹp, cô này càng đẹp hơn.”
Tên đàn ông say xỉn giơ tay ra muốn tóm Tư Dao, Tư Dao vung tay ngăn lại. Một tiếng xương gãy giòn tan vang lên, cánh tay của tên đàn ông say xỉn bị Tư Dao bẻ ngược lại.
Tên đàn ông say xỉn kêu la thảm thiết, Tư Dao nhấc chân đá vào bụng ông ta, dịch vị dạ dày cuộn lên khiến ông ta buồn nôn. Tư Dao nhảy lên, xoay chân đá thêm một cú, quật ngã tên đàn ông say xỉn đó.
Tên đàn ông say xỉn cuộn người lại lăn lộn dưới đất, Tư Dao thản nhiên phủi phủi áo, cô bé ôm cặp hai mắt lấp lánh ánh nước nhìn Tư Dao, cô bé đã sợ đến mức cả người cứng đơ luôn rồi.
“Có ổn không?” Tư Dao quay người lại hỏi thăm cô bé bị bắt nạt.
Cô bé ngơ ngác một lúc, mãi sau mới ôm lấy Tư Dao khóc òa lên. Tư Dao cứng đờ người, gương mặt thể hiện rõ sự bối rối, hoàn toàn không biết sao lại thế này.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, cảnh sát đến nhìn thấy tên đàn ông say xỉn thì ngẩn người, sau đó nhìn Tư Dao: “Cô đánh à?”
Tư Dao thản nhiên thừa nhận: “Đúng.”
Cảnh sát ôm trán, một cô gái nhỏ đánh bay người đàn ông khỏe mạnh, cảnh này đẹp quá xem không nổi: “Nếu vậy thì mời cô đi với chúng tôi một chuyến.” Cảnh sát lấy còng tay ra.
“Được.” Đồng ý rất nhanh.
Cảnh sát: “...” Cô nàng này chắc không có vấn đề gì về thần kinh đấy chứ?
‘Tư Dao đánh nhau trên đường vào ban đêm, bị cảnh sát tạm giam vì tội hình sự’, cái tin này giống như dịch bệnh, dùng tốc độ khủng khiếp tràn lan trên mạng, tin tức khắp nơi đều bôi đen Tư Dao.
Phong Thần chạy từ nhà đến Tinh Thế, gọi điện thoại hỏi trước: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Bây giờ phải đến cục cảnh sát tìm Tư Dao đã, trước hết cần phải biết rõ tình huống rồi mới dùng đến quan hệ được.” Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh nhận được tin cũng vội vàng chạy đến Tinh Thế.
“Ngày mai phải quay tập ba của “Theo chân ngôi sao” rồi, tin này nhất định phải xong xuôi trong đêm nay.” Mạc Thanh Thần cau mày nói: “Nếu như Tư Dao không có mặt ở trường quay thì dù không có chuyện gì cũng không thể minh oan được đâu.”
Phong Thần cúp điện thoại, nhanh chóng mở máy tính ra kiểm tra tin tức. Càng xem mặt anh ta càng đen hơn: “Tư Dao bị chụp lúc bước vào cục cảnh sát, nếu không có lý do hợp lý thì không thể lừa gạt qua chuyện được đâu.”
“Gần đây Tinh Thế có duyên với cục cảnh sát thật đấy. Đầu tiên là em, sau đó đến lượt Tư Dao.” Lê Tinh nhếch môi cười khổ.
“Nhạc Cảnh Dư, Lê Tinh, hai người ở lại Tinh Thế để đối phó với phóng viên.” Phong Thần quay người đi ra ngoài: “Mạc Thanh Thần, anh đến cục cảnh sát với tôi.”
“Ok.”
Trong căn cứ của đội đặc chiến Báo Đốm, Diêm Tử Ký đang mở cuộc họp với các đội trưởng thì cửa phòng họp đột nhiên bị đá văng, Khương Ninh thở hồng hộc nhìn Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký cau mày, mặt đen thui: “Không thấy tôi đang họp à, cút ra ngoài.”
Khương Ninh cúi chào mọi người trong phòng họp, sau đó hơi do dự nhìn Diêm Tử Ký: “Đội trưởng, Tào Nguyên Huy vừa gọi điện đến.”
Nghe thấy Tào Nguyên Huy gọi đến, trái tim của Diêm Tử Ký bỗng chốc giật thót lên. Tào Nguyên Huy gọi đến chắc chắn là vì Tư Dao, anh biết Tào Nguyên Huy rất điềm tĩnh, nếu không phải chuyện quan trọng thì anh ta sẽ không gọi điện linh tinh.
Khương Ninh do dự mãi, định nói lại ngừng. Diêm Tử Ký tức giận nắm chặt ly nước: “Đừng làm mất thời gian nữa, nói thẳng đi.”
“Vâng, đội trưởng!” Khương Ninh vội vã đứng thẳng, liếc trộm Diêm Tử Ký, nói nhanh: “Chị dâu bị cảnh sát bắt rồi.”
Mọi người: “!”
Diêm Tử Ký đứng bật dậy, hai mắt trừng lên như muốn ăn thịt người: “Tại sao?”
“Vẫn chưa điều tra ra ạ, nghe nói là chị dâu đánh một người đàn ông say xỉn nhập viện.”
Diêm Tử Ký: “...” Đánh nhau? Đây đúng là chuyện mà Tư Dao có thể làm đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT