Màn hình tắt phụt làm ván đấu bị gián đoạn, Tư Dao dụi mắt điều chỉnh tâm trạng của mình, Nhạc Cảnh Dư giật mình vỗ tay, ngay sau đó cả trường quay cũng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Lâm Ngạn cau mày nhìn tổ đạo diễn, trợ lý đang giơ tấm bảng thông báo ‘Trục trặc kỹ thuật’. Lâm Ngạn lộ rõ vẻ bực mình, trợ lý nhắc nhở anh ta: “Tiếp tục ghi hình đi, thời gian đang eo hẹp.”
“Người ta hay nói thiên tài ở khắp mọi nơi, đây chính là con nhà người ta hàng thật giá thật đó.” Phương Hao trưng ra một vẻ mặt khôi hài để làm nóng không khí, anh ta ôm vai Tư Dao nháy mắt: “Tư Dao học trường nào vậy?”
Tư Dao gãi đầu, vẻ mặt hơi lơ mơ: “Trường huyện.”
Phương Hao và Trần Kì Bân nhìn nhau đầy nghi ngờ, Lâm Ngạn vội vàng nói tiếp: “Thứ cho tôi kiến thức hạn hẹp, nhưng mà trường huyện cụ thể là trường nào thế?” Lâm Ngạn chắp tay khom lưng bắt chước kiểu chào thời xưa, khiến cho tất cả mọi người cười ầm lên.
“Trường trung học phổ thông, là trường cấp ba của thị trấn Hoa Đồng.” Tư Dao nói thẳng với Lâm Ngạn, dựa theo tư liệu thì cô thôi học khi còn đang học cấp ba.
Trường quay lập tức im lặng một cách kì dị, vẻ mặt Tư Dao hết sức thản nhiên, hay nói đúng hơn là cô hoàn toàn không hề cảm thấy xấu hổ: “Lúc tôi học lớp mười thì bị bệnh nặng nên tạm nghỉ học hai năm, đến lúc muốn đi học lại thì bố mẹ mất, không có ai chịu nuôi tôi hết.”
Không khí im lặng vẫn bao trùm sân khấu, Mạc Thanh Thần nhìn lướt qua cả trường quay, sau đó vội cười lảng sang chuyện khác: “Tư Dao giỏi thật đấy, tôi nhìn mấy bức hình này mà chỉ thấy hoa cả mắt.”
“Phong Thần nói tôi chỉ cần nhìn qua thì sẽ không quên được, giống như phần mềm hack trong game ấy.” Tư Dao nói lại lời nhận xét của Phong Thần.
“Tư Dao là kiểu người hiếm có khó tìm đó.” Lê Tinh hiểu ngay ý của Mạc Thanh Thần, vội vàng kêu lên để khuấy động không khí: “Không những là cao thủ Taekwondo mà đầu óc lại còn có thể so với máy tính nữa, Tư Dao cứ như bug game ấy.”
Trần Kì Bân định hỏi tiếp thì Nhạc Cảnh Dư đã lập tức quăng cho anh ta một ánh mắt mang theo ý uy hiếp. Lâm Ngạn lập tức ngăn cản Trần Kì Bân, tươi cười giải vây: “Xem ra nếu không có gì bất ngờ thì đội của ảnh đế Nhạc thắng trận đấu này!”
Bầu không khí nghi ngờ bao trùm, Tư Dao cẩn thận nghĩ lại, cô cảm thấy không có chuyện gì hết mà, mạch não của mấy người trái đất này đúng là khó hiểu.
Tư Dao không cảm thấy cô đã làm gì sai. Kí ức của cô là những dữ liệu cơ bản đã được robot trí tuệ kiểm tra, robot trí tuệ chính là thứ nhất định phải có trong nhà của bất kì một người Tinh Hà bình thường nào.
Nhưng Tư Dao đã quên rằng bây giờ cô đang ở trái đất lạc hậu chứ không phải ở hành tinh Blue Sonor của tinh hệ Trí Tuệ.
Trong cả quá trình ghi hình, Tư Dao vẫn giữ nguyên vẻ mặt đơ liệt của mình. Nhạc Cảnh Dư và Mạc Thanh Thần khá tinh ranh, chuyên môn chọc ghẹo lừa gạt người dẫn chương trình. Phùng Dự và Triệu Như Nguyệt cẩn thận, còn Lê Tinh và Lăng Kỳ gặp phải mấy trò cũ thì cười nói cho qua.
Tiếp theo là một trò chơi mới có tên “Chiếc hộp duyên phận”. Trò chơi có bảy chiếc hộp kính, các ngôi sao phải đeo bịt mắt lại rồi mò đồ trong hộp, sau đó suy đoán để nói ra miêu tả về vật đó, cuối cùng tìm được người có đồ giống của mình.
Bảy người ghép thành ba đội, bị lẻ ra phải chịu phạt, mà ghép đôi sai cũng phải bốc thăm chịu phạt.
Chiếc hộp kính phủ vải đen được đẩy ra sân khấu, các ngôi sao sẽ lần lượt đứng trước hộp kính. Trước khi đeo cái bịt mắt lên, Triệu Như Nguyệt liếc nhìn Tư Dao một cái, đáy mắt bỗng thoáng hiện vẻ ý tứ sâu xa như vừa thực hiện được âm mưu.
“Chúng ta cùng mở hộp kính ra nào.” Lâm Ngạn dùng giọng nói mang đến một bầu không khí thần bí cho cả trường quay.
Người đầu tiên là Nhạc Cảnh Dư, tấm vải bao phủ chiếc hộp được lật lên, bên trong là một con rết cao su, khán giả thấy thế thì hét ầm lên đầy kinh ngạc.
Nhạc Cảnh Dư ôm ngực, cố ý ra vẻ sợ hãi: “Đừng làm tôi sợ à nha.”
Cái trò chơi này rất giỏi thử thách lòng can đảm của người chơi. Khi hai mắt bị bịt kín, người ta sẽ cảm thấy sợ hãi trước những gì mà mình không biết, tạo thành áp lực tâm lý rất lớn.
Nhạc Cảnh Dư run run thò tay vào trong hộp kính mò đáy hộp. Vừa mới chạm tay vào con rết cao su anh ta đã vội vã rụt tay lại: “Hình như là sâu hay sao ấy.”
“Ảnh đế sợ sâu à?” Phương Hao đến gần anh ta để phỏng vấn.
“Thật ra tôi không sợ sâu lắm, chỉ cảm thấy hơi buồn nôn thôi.” Nhạc Cảnh Dư chà chà hai tay, tỏ vẻ ghét bỏ.
Nhạc Cảnh Dư lại mò đáy hộp, sau khi anh ta đã chắc chắn được thứ ở trong hộp thì đến lượt Lê Tinh. Lê Tinh mếu máo, ra vẻ oan ức, run rẩy mãi mà không dám mò hộp.
Lăng Kỳ còn đáng thương hơn, cô ấy vốn đã nhát gan rồi, ôm tay suýt khóc đến nơi. Cô ấy thử đưa tay vào hòm sờ được một thứ, cuối cùng lại sợ đến nỗi hét um lên, nhất quyết không chịu thò tay vào nữa.
Tư Dao gõ gõ lên cái hộp như đang cân nhắc gì đó, đến tận lúc tới lượt mình cô mới ngừng tay lại. Nhưng khi cái hộp của cô được mở ra, cả trường quay lập tức bùng nổ vì những tiếng kêu sợ hãi, ngay cả người dẫn chương trình cũng sợ đến nỗi giật mình lùi lại, mãi cũng không nói được câu nào.
Trong chiếc hộp kính trong suốt có một con rắn hoa đang bò lổm ngổm, cái lưỡi thò ra thụt vào. Lâm Ngạn dùng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn về phía đạo diễn, đạo diễn lại xòe tay tỏ ý không biết gì hết.
Tư Dao đưa tay vuốt tóc rối trên trán, kéo tay áo lên quyết đoán thò tay vào trong hộp, nhanh đến nỗi Lâm Ngạn còn chưa kịp thốt ra câu ngăn cản.
Tiếng hò hét của khán giả chói tai đến mức có thể làm nổ cả trường quay. Bàn tay của Tư Dao thò vào hộp, nắm chặt lấy con rắn, cảm giác lạnh lẽo trong tay khiến Tư Dao cau mày.
Con rắn hoa thè lưỡi định cắn tay Tư Dao, một dòng điện nhỏ từ đầu ngón tay cô truyền vào người con rắn hoa khiến nó run rẩy oặt xuống, để mặc cho Tư Dao nắm mà không dám nhúc nhích.
Tư Dao chép miệng suy nghĩ, sau đó cô nói: “Ăn được, kho là ngon nhất.”
“...” Khán giả và người dẫn chương trình câm nín.
Tuy rằng có sự cố xảy ra nhưng chương trình vẫn phải ghi hình tiếp. Lâm Ngạn giữ vững nụ cười của người dẫn chương trình: “Bây giờ, xin mọi người hãy dựa vào những hình ảnh mình vừa suy đoán được, nhanh chóng ghép thành các cặp.”
Chiếc hộp kính lại bị che đi một lần nữa, mấy ngôi sao bỏ băng bịt mắt ra. Căn cứ vào những gì vừa mò được, Triệu Như Nguyệt và Phùng Dự ghép thành một đôi, Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh ghép thành một đôi, Mạc Thanh Thần và Lăng Kỳ ghép thành một đôi, người còn dư lại chính là Tư Dao.
Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh đều muốn ghép đôi với Tư Dao, nhưng dù bọn họ có muốn giúp cô cũng chẳng có cách nào. Hộp của hai người họ đều là đồ chơi cao su, có bắn đại bác cũng không liên quan đến đồ ăn được.
Sau khi mọi người ghép đội xong thì sẽ mở các hộp kính ra. Hộp của Phùng Dự với Triệu Như Nguyệt đều là búp bê Barbie, hai người ghép đôi thành công. Mạc Thanh Thần với Lăng Kỳ đều là bong bóng, ghép đôi thành công. Nhạc Cảnh Dư với Lê Tinh lại ghép đôi thất bại.
Của Nhạc Cảnh Dư là con rết cao su, nhưng của Lê Tinh lại là con rắn nhựa. Lúc mọi người trong trường quay nhìn thấy con rắn nhựa thì im lặng, người dẫn chương trình cũng nhíu mày lại. Nếu đến tận bây giờ mà bọn họ còn không đoán ra nữa thì đúng là bị ngu rồi.
“Bây giờ chúng ta hãy mở hộp của Tư Dao nào.” Trần Kì Bân tuyên bố.
Khi tấm vải được lật lên, các ngôi sao đều hít sâu một hơi mà lùi về phía sau, Lăng Kỳ còn phải bịt miệng ngăn tiếng hét lại. Bọn họ đều là những người đã từng lăn lộn trong giới giải trí, tình hình này là như thế nào, mọi người đều có thể đoán được.
Tư Dao thần kinh thô đến gần cái hộp kính, thò tay lấy con rắn hoa trong hộp ra. Cả người Nhạc Cảnh Dư lập tức căng cứng lên, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, quát: “Đồ ngốc, bỏ con rắn lại.”
Con rắn hoa cuốn lên tay Tư Dao, há mồm định cắn. Tư Dao nắm chặt lấy đầu con rắn, nhăn mặt tỏ vẻ độc ác: “Mày dám cắn tao, tao sẽ giết chết mày.”
Dòng điện chạy qua khiến con rắn hoa giãy dụa đau đớn, bị ép phải quấn vào tay Tư Dao, ngoan ngoãn trườn lên. Tư Dao liếm môi, hai mắt tỏa sáng: “Kho ngon hơn hay là hấp ngon hơn đây.”
“Đồ ngốc!” Nhạc Cảnh Dư tiến lên bắt lấy con rắn, nhanh tay ném nó vào lại hộp kính. Gương mặt anh ta đen lại, gõ mạnh lên đầu Tư Dao: “Cô không muốn sống nữa à!”
“Không sao đâu.” Tư Dao né tay Nhạc Cảnh Dư, ôm lấy hộp kính: “Tôi còn từng ôm cả ổ rắn cơ, to hơn con này nhiều.” Mấy con đó còn là rắn biến dị hẳn hoi đấy.
“Dao gia uy vũ khí phách!” Không biết là ai đang ngồi ở ghế khác giả vừa hét lên, lập tức cả trường quay đều vang lên tiếng hoan hô.
“Dao gia thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ!”
Chuyện con rắn hoa trong hộp kính coi như tạm thời bị bỏ qua. Lúc trợ lý lên thu dọn sân khấu, Mạc Thanh Thần đến gần Lâm Ngạn, lạnh lùng nói: “Chuyện này không thể cho qua như thế được, Tinh Thế cần một lời giải thích.”
Lâm Ngạn mím môi, vẻ mặt cũng âm u: “Anh cứ yên tâm, đài Tranh Ngu chúng tôi sẽ điều tra chuyện này đến cùng.”
Sau khi sân khấu dọn dẹp xong xuôi thì tiếp tục ghi hình. Mạc Thanh Thần và Lâm Ngạn thu hồi hết cảm xúc, nở một nụ cười theo khuôn mẫu. Người thua cuộc trong trò chơi vừa rồi là Lê Tinh, Nhạc Cảnh Dư và Tư Dao, Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh bốc thăm chịu phạt, Tư Dao bị lẻ ra, phải nhận mức phạt cuối cùng.
Nhạc Cảnh Dư rút thăm trúng mạo hiểm, nội dung của mạo hiểm là chọn một khán giả, ôm người đó đứng lên ngồi xuống ba mươi lần. Người được chọn trúng kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, người không được chọn thì ước ao ghen tị.
Hình phạt của Lê Tinh là một câu hỏi, hình mẫu bạn gái lý tưởng của Lê Tinh là gì. Lê Tinh đỏ mặt ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng lúng túng nói: “Mềm mại đáng yêu.”
“Chẳng lẽ là Tư Dao sao?” Phương Hao chớp chớp mắt chọc ghẹo.
“Không phải cô ấy không phải cô ấy.” Lê Tinh nhanh chóng xua tay: “Tôi đánh không lại cô ấy đâu, sao có thể cưới cô ấy được chứ, sẽ bị bạo lực gia đình chết đấy.”
Mọi người trong trường quay run rẩy một cái, sau đó lại cười ầm lên. Nhạc Cảnh Dư đá Lê Tinh một phát: “Không có tiền đồ.”
“Bây giờ đến lượt hình phạt của Tư Dao nào.” Lâm Ngạn vờ tỏ ra bí hiểm: “Uống hết một ly nước cốt chanh.”
Trợ lý đẩy một cái bàn ra, Trần Kì Bân lấy một quả chanh tươi thả vào máy ép, nước cốt chanh chảy tong tỏng, mọi người chỉ nhìn thôi mà đã thấy ghê răng, lập tức rụt lại đằng sau.
“Dao gia, xin mời thưởng thức.” Trần Kì Bân nhún gối, nói bằng giọng tinh quái.
Tư Dao bê nước cốt chanh lên, đầu tiên là ngửi ngửi, sau đó thè lưỡi nhấp một cái, vị chua lập tức tràn ngập khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi mãi không bớt.
Tư Dao rụt cổ lại, chua đến nỗi nhăn hết cả mặt, lè lưỡi tố khổ: “Không uống được không?” Tư Dao bĩu môi than phiền: “Khó uống lắm.”
Khán giả bên dưới bị sự đáng yêu của Tư Dao bắn thẳng vào tim, ào ào kêu lên: “Dao gia đừng uống.”
“Đổi hình phạt khác được không?” Tư Dao đẩy ly nước cốt chanh ra, hỏi. ( truyện trên app T𝕪T )
Mạc Thanh Thần cầm ly nước cốt chanh lên nếm thử, lập tức nhíu mày thật chặt: “Nếu uống ly nước cốt chanh này thật thì khéo phải vào viện rửa ruột mất.”
“Thua thì phải uống, đây là quy tắc của trò chơi mà.” Triệu Như Nguyệt châm chọc.
Lâm Ngạn cầm ly nước cốt chanh lên nếm thử, lập tức mặt mũi sa sầm hẳn xuống. Chẳng phải trước đó đã chuẩn bị chanh ngọt rồi sao? Lâm Ngạn bỏ ly nước cốt chanh sang một bên, quay lại nở một nụ cười: “Có phải trò đùa của chúng tôi đã thành công rồi không?”
Mấy ngôi sao đều sửng sốt, Trần Kì Bân và Phương Hao cũng không hiểu, trò đùa gì cơ? Trong kịch bản có viết đâu.
“Uống ly nước cốt chanh này xong thì nhập viện luôn đó, sao có thể để cô uống thật chứ.” Lâm Ngạn cười sung sướng như thể một đứa trẻ bày trò tai quái thành công.
Trần Kì Bân và Phương Hao hiểu ngay, lập tức cười hùa theo: “Hiếm lắm mới có dịp thấy Dao gia thay đổi sắc mặt đấy nhé.”
Lâm Ngạn vẫy tay hét lớn: “Trò đùa thành công rồi, tôi tuyên bố kết thúc hình phạt!”
Tiếng vỗ tay của khán giả vang lên như sấm, Triệu Như Nguyệt nhìn Tư Dao, nắm tay vò mạnh góc áo.
Tuy quá trình quay gặp rất nhiều trắc trở, nhưng buổi ghi hình cuối cùng cũng kết thúc rồi. Tổ đạo diễn cực kì vui sướng, lần quay này cực kì đặc sắc, ông ta gần như thấy được tỉ lệ người xem đêm đó luôn rồi.
Sau khi kết thúc buổi ghi hình, các ngôi sao lần lượt tẩy trang rồi ra về. Đợi đến lúc Tư Dao và Nhạc Cảnh Dư rời đi, Mạc Thanh Thần mới đến tìm Lâm Ngạn.
Trong một góc kín đáo của sân khấu, Lâm Ngạn đưa chiếc đĩa lưu trữ cho Mạc Thanh Thần: “Đằng sau hậu trường có camera ghi hình, chứng cứ ở trong đây hết.”
“Cảm ơn.” Mạc Thanh Thần nhận đĩa lưu trữ, gật đầu nói cảm ơn, thần sắc rất nghiêm túc.
“Chúng ta đều là bạn bè lâu năm, đừng nói cảm ơn gì cả.” Lâm Ngạn liếc nhìn xung quanh, nói tiếp: “Người tráo đổi đạo cụ trong đài bọn tôi sẽ xử lý, còn thủ phạm đứng sau thì giao cho anh.”
“Gửi lời cảm ơn đến đạo diễn của anh thay tôi nhé.”
“Ông ấy cũng sợ tên điên Phong Thần lắm.” Lâm Ngạn cười nói: “Nếu anh muốn cảm ơn ông ấy thật thì khi nào đến làm khách mời trong một seri ở đài Tranh Ngu đi.”
“Không vấn đề gì, tôi sẽ cố gắng dành chút thời gian.”
Sau khi tạm biệt Lâm Ngạn, lúc Mạc Thanh Thần định rời đi thì lại gặp được Lê Tinh. Lê Tinh nhìn gương mặt lạnh lùng của Mạc Thanh Thần thì ngờ ngợ hỏi: “Anh Mạc, anh sao thế?”
“Tôi đang suy nghĩ một chút.” Mạc Thanh Thần trả lời, khoác vai Lê Tinh đi ra ngoài: “Muốn sống trong giang hồ thì phải có quan hệ.”
“Em không hỏi cái này á, em hỏi là...”
“Đói không? Tôi mời cậu đi ăn cơm.”
“Được! Em muốn ăn lẩu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT